Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 45: Giả bộ yếu




Tiểu Thanh ngẩn người, nhìn phía Mẫn Hách Vương gia, lại vừa lúc chống lại tầm mắt đạm mạc của hắn, liền hoảng hốt nhanh chóng cúi đầu.

“Hoàng Thượng nói đùa đấy , Tiểu Thanh ngươi đi xuống đi.” Y Y đem hết thảy thu vào đáy mắt, bất động thanh sắc phân phó, thuận tiện hướng Phù Vân Khâu Trạch đệ cái sắc mặt ra hiệu, trên bàn vẫn còn bột phấn, làm sao bây giờ?

Tiểu Thanh hạ thấp người chạy đi, cước bộ thoáng chút hỗn độn.

“Đây là cái gì?” Mắt sắc đã sớm liếc thấy bột phấn, Mẫn Hách tò mò đi lên chìa ngón tay quệt một ít định đưa vào miệng.

“Hạc đỉnh hồng!” Y Y quay mặt sang một bên, thúc giục nói trong lòng: Mau ăn, ăn chết ngươi đi!

Phù Vân Khâu Trạch lạnh lùng cười, lại gần ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ngón tay cứng đờ, Mẫn Hách nheo mắt lại, chỉ thấy bột phấn đỏ tươi có chút ít màu trắng , dưới ánh mặt trời, hai loại màu hòa cùng nhau tạo thành màu hồng,quả thật chính là hạc đỉnh hồng!

Lấy khăn lụa chà tay sạch sẽ, thoáng xấu hổ khẽ động khóe miệng.

“Hoàng phi như thế nào biết đó là hạc đỉnh hồng? Chẳng lẽ là ngươi đặt ở đây ? Cũng biết đây là dược phẩm cấm trong cung, tự mình bí mật mang theo, muốn chịu tội sao.”

Nghe hắn uy hiếp, nàng kinh ngạc nhìn về phía Phù Vân Khâu Trạch, chịu tội?

“Kia chẳng qua là gạch đá bình thường nghiền nát thành bột phấn , Vương gia cần gì phải kích động.” Tay áo phất động, bột phấn trên bàn giống như hạt cát trên sa mạc, nhẹ nhàng theo gió biến mất.

Này, dễ dàng ok như vậy? Y Y khóe mắt run rẩy hai cái.

Phù Vân Khâu Trạch bình tĩnh ,ngón tay gõ gõ mặt bàn, đôi mắt màu tím tựa như một vùng biển chết, ẩn chứa vô số con sóng lớn dữ dội ,xoáy vòng rồi biến mất.

Thấy vậy, Mẫn Hách nhíu mày, ngồi vào chỗ đối diện với Phù Vân Khâu Trạch.

“Cách ngày tỷ thí còn 12 ngày, không biết thân thể hoàng phi có thể khôi phục hay không? Nếu không được, vẫn là thân thể quan trọng hơn, chớ nên miễn cưỡng, đợi cho thân thể bình phục đã, bởi vì thần sẽ dùng hết sức lực tỷ thí, nếu không, Vương gia La Phu quốc sẽ nói thần nhường hoàng phi .” Hắn nói mặt không đổi sắc, đôi mắt còn nhìn nàng từ trên xuống dưới, muốn xem phản ứng của nàng.

Kỳ thật, ngày ấy hắn cố ý huy quyền chuyển hướng, đánh trúng vết thương cũ của nàng, nghĩ đến có thể đả bại nàng, không ngờ lại bị chuyển bại thành thắng, nhất thời không nhịn được, liền ám hiệu nháy mắt với Vương gia La Phu quốc, lấy cớ cho hắn cùng Vương gia đi du ngoạn một chuyến, do đó dời ngày tỷ thí lại , nói không chừng,ván thứ hai hắn không những sẽ thắng , mà còn có thể đổ thừa cho chính mình quá xúc động , lần đầu thua nàng cho nên nhục nhã, oán giận đến mất đi tỉnh táo hằng ngày.

Một tay ôm ngực, Y Y cắn cắn môi, như là nhịn xuống thống khổ nào đó .

“Vương gia không cần lo lắng, bản phi, còn chống đỡ được, tuyệt đối sẽ không để Vương gia La Phu quốc truyền ra lời đồn bất lợi cho Lạc Tang quốc, cho nên thỉnh Vương gia yên tâm.”

“Hoàng phi thân thể vẫn là không thoải mái? Thần từng có một đoạn thời gian học y thuật, mặc dù không phải giỏi giang, nhưng là cũng biết chút ít, không bằng để vi thần xem bệnh giúp hoàng phi?” Trên mặt nở nụ cười yêu dã, môi đỏ mọng ôn nhu gợi lên, nói xong liền giơ tay chộp lấy cổ tay nàng.

Nàng bị khẩu khí của hắn đột nhiên chuyển biến dọa cho sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, tay ngọc đã bị hắn nắm giữ, bên trong ống tay áo phát ra tiếng va chạm lạch cạch của mấy cái bình lúc nãy nàng nhét vào.

Hiện tại sắc mặt vẫn còn hơi xanh xao, nhưng miệng vết thương đã đóng vảy ,không còn đổ máu, chỉ cần biết chút ít y thuật thôi cũng có thể điều tra ra.

Y Y sắc mặt trắng bệch, sốt ruột muốn rút tay về, nhưng sức nàng không thể so với khí lực bá đạo của hắn, cổ tay bị nắm nhẹ nhàng hiện lên một vòng đỏ sậm.

“Hoàng phi yên tâm, thần sẽ không hại hoàng phi .” Hắn đùa cợt , ngón trỏ chuẩn bị đặt lên mạch đập của nàng.

Không ngờ, bàn tay của Phù Vân Khâu Trạch đã đưa đến cầm tay nhỏ bé của nàng, tay kia cậy từng ngón tay đang bám chặt trên đó ra.

“Vương gia, ngươi tựa hồ đã quên, nàng là hoàng phi của trẫm, không được trẫm cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào nàng, kể cả ngươi, Mẫn Hách Vương gia,” Phù Vân Khâu Trạch ôn nhu cười, môi mỏng gợi ra chút dị thường, đôi mắt màu tím cúi đầu nhìn cổ tay Y Y bị nắm đến đỏ hồng, sắc mặt chậm rãi biến đổi …“Ngươi cũng không có tư cách sờ vào một sợi lông của nàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.