Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 43: Tước nhân quyền hay sự bảo vệ lạnh lùng




Sau khi tỉnh dậy, Lục Chi thấy mình đang ở trong một căn phòng sang trọng hơn căn phòng khách sạn ban nãy ngàn lần, cách bày trí tinh tế và phong cách xám tro trang nhã mà đầy bí ẩn, đặc biệt, mùi hương quế thơm cay dịu nhẹ vẫn vương vấn quanh đầu mũi không chịu dời…

Cô đột ngột ngồi dậy, ngỡ ngàng nhìn mọi thứ xung quanh, đầu óc có chút ong ong nhưng cơ thể đã không còn mệt mỏi như hôm qua nữa.

Co nhìn quanh, mọi thứ đều là mới lạ trước mắt nhưng tâm hồn thì cảm thấy quen thuộc đến lạ thường.

Không cần hỏi nhiều, cô liền biết đây chính là nơi thuộc về Lâm Huy, có lẽ là nhà của anh, ngôi nhà mà hôm qua có nhắc tới.

Lục Chi xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa lại mặt mũi cho tỉnh táo rồi xuống nhà. Dưới nhà chẳng có ai ngoài một bác giúp việc trung niên đang bận bịu nấu cơm trong bếp. Lục Chi tiến lại gần, hỏi:

“Bác… cái cậu Lâm Huy đâu rồi ạ?”

Bác giúp việc đang mải mê với công việc thái đồ ăn của mình, nghe thấy tiếng động sau lưng đột nhiên giật mình quay lại, nhưng sau khi thấy cô thì khuôn mặt trở nên bình thường hơn một chút, bác giúp việc chỉ lên tầng khẽ nói:

“Cậu ấy ở trên tầng, trong phòng đọc sách ấy, nói khẽ thôi, bình thường cậu ấy không thích tiếng ồn.”

Ồ…

Lục Chi đột nhiên phát hiện ra một điều mới lạ, gật đầu lễ phép một cái, cô lại chạy lên lầu, tìm phòng đọc sách trong truyền thuyết.

Lên tầng hai, tổng cộng có ba cánh cửa, một phòng là nơi mà cô vừa bước ra, phòng tiếp theo là căn phòng có một cánh cửa tương tự như phòng cô, có lẽ cũng là phòng ngủ, phòng cuối cùng nằm ở cuối hành lang, một màu gỗ cổ điển nhưng đem lại cảm giác vô cùng huyền bí…

Lục Chi tiến lại gần, lặng lẽ mở cửa. Vừa mới xoay nắm đấm, cửa phòng như có phép lạ liền bật mở ra, lôi cả cô vào bên trong. Lục Chi hú hồn, đứng vững lại, ổn định lại thần trí thì đã thấy anh đứng như pho tượng trước mặt mình…

“Cậu tỉnh lâu chưa?” Lâm Huy đút một tay vào túi quần, kéo cô ra ngoài, đóng cửa lại.

“Được một lúc…” Cô nói.

“Xuống dưới nhà ăn chút gì đi, giờ là mười hai giờ trưa rồi, tình hình của cậu không có gì đáng lo ngại cả, chiều nay có thể đi học lại.” Lâm Huy vừa đi vừa nói.

Lục Chi đằng sau bỗng tỉnh ngộ… Đúng rồi, còn đi học nữa… Co còn chưa xin phép…

“Tôi đã xin phép nghỉ buổi sáng giúp cậu, yên tâm.” Anh bước xuống cầu thang, giọng nói từ tốn vang lên.

“Cậu sao?” Cô sững người, làm sao mà…

“Cậu biết trường của tôi?”

Làm sao anh có thể biết được? Hơn nữa cô cũng đã đổi cả họ cả tên, cớ gì anh có thể tìm ra? Nếu vậy chẳng phải…anh biết tất cả ư? Rốt cục là như thế nào?

Lâm Huy từ từ quay lại, ánh mắt không nhìn ra có mấy tia cảm xúc, anh nói:

“Trường trung học chuyên quận 3, tên Hà Linh Chi, tiểu thư độc nhất của công ty cổ phần Ánh Hòa.” Anh ngừng lại, nhìn cô hỏi: “Tôi nói có sai không?”

Sau đó không đợi cô trả lời liền xoay người xuống dưới, đi vào phòng ăn.

Lục Chi nhíu mày nghi ngờ… Thậm chí có suy nghĩ ảo diệu còn đột nhiên nảy sinh ra trong đầu cô… Chẳng lẽ suốt thời gian qua, cô không hề có một chút tin tức gì về Lâm Huy, tỏng khi anh thì nắm rõ cô như lòng bàn tay?

Lục Chi đột nhiên cảm thấy khó chịu…. Cô thực sự ghét cảm giác như vậy…



“Từ nay cậu chuyển tới đây sống đi.” Đang ăn, đột nhiên Lâm Huy cất lời, lời vừa thốt ra liền khiến Lục Chi nuốt không trôi miếng trứng luộc…

“Ực! Sao tôi phải ở đây? Tôi muốn ở đâu thì ở, cậu cấm được sao?” Cô cay mũi mạnh mẽ nuốt trứng, uống một ngụm nước rồi trợn mắt dọa anh.

Lâm Huy không phản ứng nhiều đối với hình tượng của cô trước mắt, chỉ nhìn cô rồi nói, âm điệu vẫn nhàn nhạt nhưng đầy nghiêm khắc:

“Cậu không có quyền từ chối, nếu như cậu muốn chung sống cùng lũ trẻ trong ngôi trường đó thì cứ việc làm một người bình thường hằng ngày ăn và chơi sa đọa sau đó chứng kiến cảnh gia đình không còn một mảnh kính mà rơi vào tay bọn họ. Còn nếu như cậu muốn trở thành một doanh nhân giống như mẹ cậu, thì kể từ bây giờ, cậu sẽ không có một thứ gì trong tay cả, quyền lựa chọn, sự tự do, và mọi thứ, ngoài cái đầu của cậu. Hãy vận động nó để tìm cách lấy lại những thứ này, kết quả sẽ là một điều tuyệt vời mà cậu mong chờ, kể cả gia đình cậu. Nếu đi theo con đường này mà nảy sinh ra tâm lí chán nản, muốn bỏ cuộc, thì tốt nhất cậu hãy ngồi một góc và chờ bọn họ tới, chấp nhận mình là một kẻ thất bại.”

Lâm Huy càng nói, ánh mắt càng trở nên sắc bén. Lục Chi im lặng, không có nghĩa là cô không nghe, thế nhưng ở tận sâu trong trái tim cứ như bị đục khoét dần, mỗi lần tưởng tượng ra cảnh đó, nghĩ rằng vì mình mà gia đình có nguy cơ sẽ nằm trong tay bọn chúng…chẳng khác nào đâm cô một nhát.

“Nếu như muốn có mọi thứ trong tay, trước hết, hãy đánh bại được tôi.” Lâm Huy đứng dậy, nhàn nhạt buông ra một câu rồi bước đi.



“Uầy! “Hot girl”! “Hot girl” đi học lại rồi kìa…”

“Uê! Chúng mầy ơi! Nó tới rồi này, a ha ha!”

“Eo ôi, tránh xa nó ra, mùi phấn gì mà như mùi phân chó ấy…”

“Ừ! Hôi kinh thật!”

“Vẫn còn dám vác mặt tới đây à? Con nhỏ này mặt dày level bao nhiêu không biết.”

“Mày ơi, tao thử đi ra tốc váy nó nhá, a hi hi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.