Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 34




Trong phòng tắm, thân ảnh nam nhân ngồi thất thần trong bồn tắm, khuôn mặt tiều tụy xanh xao, trên trán lộ ra vài lọn tóc lòa xòa ướt đẫm, cậu trầm mặc, nghiêng đầu nhìn chính mình ở trong gương, chợt cảm thấy tâm đau quằn quại, bàn tay run rẩy chạm lên mặt mình, hai hàng nước mắt đau thương rơi xuống.

Đều tại gương mặt này, gương mặt có dung nhan xấu xí, nếu không, cho đến hiện tại cậu vẫn không thống khổ đến như vậy. Vì cái gì? Vì cái gì những ngày tháng trước kia, hắn lại đối xử với ta như vậy, chỉ vì ta xấu xí, chỉ vì ta đần độn sao?

Qua một lúc, sắc mặt Thụy Đường đột nhiên biến đổi, ánh mắt hung hăng nhìn chính mình trong gương, vươn tay điên cuồng đánh vào gương.

"AA!"

Bên ngoài cửa phòng tắm, một nam nhân đang an tĩnh ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng gào thét ở bên trong, lập tức cả kinh mở to mắt, cuống cuồng lao đến đập cửa phòng tắm.

"Thụy Đường! Thụy Đường! Ngươi xảy ra chuyện gì."

Tiếng gào khóc không có điểm dừng lại, nam nhân sốt ruột thối lui ra sau, một cước đá văng cửa, thất kinh nhìn thấy cậu ngồi trong bể máu, tay cậu cầm mảnh vỡ của gương, điên cuồng cắt lên gương mặt mình.

"Thụy Đường, ngươi đang làm cái gì! Dừng tay!"

Gỡ ra mảnh vỡ trên tay cậu, máu theo khe cắt từng giọt chảy xuống, nam nhân xé vạt áo, cẩn thận buộc lại vết thương trên tay cậu.

"Ngươi nói, có phải hay không, vì ta xấu xí, cho nên mọi ngươi ai cũng chán ghét ta, ai cũng muốn tránh xa một nam nhân như ta?" Giọng nói run rẩy một cách lợi hại, nam nhân nghe xong chỉ cảm thấy đau lòng, cắn môi gắt gao quát.

"Ngươi điên rồi! Tỉnh táo lại đi, mọi người không cần ngươi, nhưng ngươi phải biết thương chính mình chứ!"

Thụy Đường bất lực cúi đầu, cất tiếng khóc thất thanh.

"Ngươi đừng không cần ta, đừng không cần ta."

Nam nhân đau lòng nhắm hai mắt, ôm chầm lấy cậu, dịu dàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh.

"Đừng khóc. Ta vẫn luôn bên cạnh ngươi, không phải sao?"

Nam nhân dứt lời, buông cậu ra, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi cậu. Cậu không giãy dụa, ngược lại khóc càng dữ dội, bàn tay nam nhân khẽ chạm lên mặt cậu, rồi đặt ra sau gáy cậu, mãnh liệt áp vào môi cậu.

Khi hai người tách ra, nam nhân ảm đạm hạ mi mắt, nhìn theo đường máu từng giọt chảy xuống trên gương mặt gầy gò.

"Ta không quan tâm ngươi dung mạo xấu xí, cũng không nghĩ đến vì cái gì chúng ta gặp nhau, ta hiện tại chỉ biết, nhiệm vụ của ta là bên cạnh chăm sóc ngươi, bảo vệ ngươi, ngươi cần gì ta sẽ lấy, ngươi muốn gì ta cũng sẽ làm. Thụy Đường, đừng bao giờ hủy hoại chính mình nữa, ta sợ rằng một ngày nào đó ta mất đi ngươi, ta không thể sống nổi."

"Thực xin lỗi." Cậu vươn tay chạm vào mặt nam nhân, nước mắt hối lỗi rơi xuống, nhẹ nhàng tựa vào bờ vai hắn.

"Chúng ta ra ngoài, vết thương trên mặt ngươi cần phải xử lý."

"Ân."

Ôm cơ thể trần trụi bước ra phòng, nam nhân chọn ra một bộ y phục mặc vào cho cậu, đi tới lấy hộp sơ cứu xử lý vết cắt trên gương mặt gầy gò, lòng đau như cắt, nhưng nam nhân căn bản không hề biểu lộ điều đó ra ngoài.

"Thụy Đường, có khả năng sẽ để lại sẹo, ngươi muốn tới bệnh viện làm phẫu thuật không?"

"Không, ta không muốn. Ta không muốn vì dung mạo xấu xí mà tùy ý để mọi người trêu chọc nữa, chỉ cần ngươi không chán ghét dung mạo của ta, ta cái gì cũng không quan tâm."

Nam nhân kinh ngạc mở to mắt, hài lòng nói.

"Ngươi rốt cuộc cũng chịu nghe theo lời ta."

Nam nhân nói xong liền nhìn đồng hồ, trên mặt có chút cao hứng.

"Hắn chắc cũng tới rồi, lần trước ngươi và hắn học cái gì?"

"Chúng ta học rất nhiều thứ, ta vẫn đang trau dồi tiếng Anh."

"Hảo, ngươi đi học đi, ta tới công ty một chuyến, buổi tối sẽ trở về ăn cơm với ngươi." Hạ xuống một nụ hôn trán, nam nhân tiêu sái mở cửa đi ra ngoài.

Cách ngôi biệt thự khoảng hai mét, căn phòng giam màu gỗ hoang tàn được phủ kín bởi dây leo, Chính Kỳ và Vương Dương ngồi ở một góc cùng nhau tâm sự. Mỗi lần nhắc đến hai chữ "Thụy Đường", hắn lại không tự chủ cười rộ lên, đôi mắt lộ ra niềm hạnh phúc chưa từng thấy, Thụy Đường, đó là nam nhân mà hắn yêu hơn bất cứ ai, nam nhân tuy không có dung mạo xinh đẹp tuấn tú, nam nhân nhược trí, nam nhân yếu đuối tự ti, nhiều nước mắt, nhưng đối với tình yêu lại ý chí kiên cường, thủy chung đến mức chuyện gì cũng có thể hy sinh.

Chỉ tiếc rằng, bản thân hắn lại không biết trân trọng, hắn cho rằng trái tim hắn chỉ thuộc về Mộng Hi, nam nhân kia phản bội hắn, nam nhân kia không thật lòng yêu hắn, là hắn ngu ngốc đâm đầu vào tình yêu đó, hoàn toàn không để ý có một Thụy Đường luôn luôn dõi theo hắn, luôn vì hắn mà cam chịu mọi thứ, không một lời oán trách, chỉ biết khóc.

"Ngươi biết không, khi hắn bắt giam ta, ta càng nhận ra tình cảm của ta giành cho hắn càng sâu đậm, ta vẫn luôn mong hắn như trước hiền lành mặn nồng yêu ta, bất quá, hắn vì ta mà thay đổi bản thân, ta thật hạnh phúc, ta nghĩ ta xứng đáng bị hắn trả thù."

"Chính Kỳ, từ khi ngươi và Mộng Hi cùng một chỗ, ta chưa từng thấy ngươi si dại như vậy, ngươi thay đổi rồi." Vương Dương nhìn hắn bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa cảm phục.

"Vậy sao? Nhưng ta lại không nghĩ như vậy a."

Chợt một giọng nói trào phúng truyền đến, Vương Dương và Chính Kỳ kinh ngạc nhìn Thụy Đường mở cửa đi vào, phía sau là hai gã vệ sĩ cao lớn cường tráng mặt không lấy một tia biểu cảm.

"Ta còn nghĩ các ngươi ở đây sẽ ăn năn hối lỗi, xem ra vẫn có thể nhàn nhã nói những chuyện hoang đường."

"Thụy Đường, ngươi thả Vương Dương đi, người ngươi hận không phải là ta hay sao, ngươi cứ tùy việc đánh ta, bất cứ việc gì ta cũng tình nguyện."

Ánh mắt Thụy Đường đột nhiên lạnh như băng, một cước đá lên bụng Chính Kỳ, hung hăng túm lấy tóc Vương Dương, gằn giọng lên.

"Ngươi có tư cách gì mà cầu xin ta. Ngươi có biết tên khốn này đã làm gì ta không?"

"Ta biết. Thực xin lỗi."

Trên mặt cậu lộ ra nụ cười mỉa mai, xoay đầu ra hiệu hai vệ sĩ đi tới ôm Vương Dương trói trên ghế.

"Ngươi biết sao? Ngươi có biết cảm giác nam nhân mang đau đẻ nặng suốt 9 tháng như nữ nhân không? Ngươi làm sao hiểu được! Ngươi xem ta còn không bằng một con chó!"

Cậu đem khóa quần hắn kéo xuống, hung hăng giẫm lên phân thân màu tím mềm nhũn, hắn đau đớn gào lên thảm thiết, Vương Dương ngồi bên kia chứng kiến mọi việc, khiếp đảm trợn hai mắt, sợ đến mức khóc nức nở.

"Đúng. Thực xin lỗi, Thụy Đường, là ta khốn nạn, ta khốn nạn." Hắn không dám né tránh đôi giày của cậu vẫn như cũ giẫm lên hạ thân mình, cũng chính bộ phận kia đã từng khiến người hắn yêu nhất chết đi sống lại, là hắn xứng đáng.

Cậu cười lạnh, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, một gã vệ sĩ ở phía sau liền đi tới giúp cậu châm lửa. Hắn run rẩy nhìn cậu, từng khói thuốc nhả ra phủ lên mặt hắn, Thụy Đường của ta, hắn đã biết hút thuốc?

"Thế nào? Ngươi được phép hút, còn ta thì không?"

"Thụy Đường..."

Cậu thản nhiên rít điếu thuốc, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía trước, thanh âm có chút run rẩy.

"Ta thực sự không dám nghĩ, vì cái gì trước đây lại yêu ngươi nồng nhiệt như vậy?"

Cơ thể Chính Kỳ phát run, tâm như rơi xuống đáy vực, nước mắt không ngừng lăn trên gò má.

"Nước mắt giả tạo." Lạnh lùng ném một câu, cậu đem điếu thuốc đang hút dở hung hăng châm lên khóe mắt hắn, ánh mắt căm phẫn đến mức muốn khoét sâu nội tâm hắn.

"A!"

Vừa kịp cậu biết điểm dừng lại, nếu không cả đời này hắn sẽ trở thành kẻ mù lòa. Vương Dương từ nãy đến giờ không thể rời mắt khỏi hai người, bị dọa đến ngất xỉu.

Hắn một tay ôm một bên mắt, cắn răng nhẫn nhịn, nghẹn ngào rặng từng chữ.

"Thực xin lỗi, Thụy Đường, cho dù ngươi không tin, ta vẫn như cũ yêu ngươi, ta hận chính mình trước đây tổn thương nhục mạ ngươi, ta thực sự yêu ngươi, là ta đã nhận ra điều đó quá muộn, Thụy Đường, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi." Hắn kích động nói, bật dậy nhào tới ôm lấy cậu điên cuồng hôn môi.

"Thụy Đường, thực xin lỗi, ta biết ngươi yêu ta, hành hạ ta không thể khiến ngươi hạnh phúc, cho ta một cơ hội, ta sẽ bù đắp cho ngươi, hảo hảo yêu thương ngươi, Thụy Đường, Thụy Đường."

Cơ thể cậu run lên, nước mắt ào ào chảy xuống, một câu cũng không thể nói.

"Ta yêu ngươi, ta thực sự yêu ngươi. Thụy Đường, tin tưởng ta, không phải ngươi đã từng yêu ta sao, ngươi yêu ta đến mức chuyện gì cũng có thể làm vì ta, ngươi còn nhớ không?"

Cậu không trả lời, bàn tay run rẩy chạm lên bên mắt bị bỏng của hắn, chạm lên gương mặt hắn, nam nhân này, bảy năm trước cậu đã từng si tình đến như vậy sao.

Nhìn thấy tình cảnh đầy ám muội của hai người, hai vệ sĩ tự động ôm Vương Dương đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Thụy Đường... Thụy Đường.." Hắn thều thào bên tai cậu, điên cuồng hôn lên môi cậu, tự tay cởi chiếc áo trên người ra, trải trên nền đất, đem cậu đặt lên áo mình.

Nụ hôn của hắn mãnh liệt không có điểm dừng lại, khiến đầu óc cậu trống rỗng, khiến cậu say mê, không tự giác đáp lại hắn.

"Thụy Đường của ta... cho ta." Hơi thở trở nên gấp gáp, phía dưới hạ thân đã cứng rắn, trái tim cậu đập loạn nhịp, quên mất chính mình hiện tại nên làm gì, cậu chỉ biết, nam nhân trước mắt cậu là người cậu từng thủy chung yêu say đắm, hắn đang hôn cậu, hắn ôn nhu với cậu, hắn nói yêu cậu, đây không phải là điều mà cậu từng ước nguyện sao.

"Chính Kỳ." Nam nhân nhỏ giọng nức nở, tâm hắn đau như cắt, dịu dàng tiến vào, động tác ôn nhu đến lạ thường, hắn chỉ sợ chỉ cần mình sơ hở một chút, sẽ làm đau nam nhân của hắn.

"Thụy Đường... ta yêu ngươi."

Mỗi một câu là một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống đôi môi cậu, cậu rơi lệ, hôn lên đôi mắt bị thương của hắn, từng nhịp hắn đi vào, khiến cơ thể cậu nóng như lửa, lần đầu phát ra những tiếng rên rỉ hoan ái.

Hoàn chương 34



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.