Ái Ngục Tiền Truyện

Chương 32: 32: Thuận Nước Đẩy Thuyền





Ở giao lộ phía trước đã có cảnh sát bao vây.

Hai xe cảnh sát một trước một sau chiếm hơn phân nửa lòng đường vốn không rộng bao nhiêu, chỉ chừa lại một lối nhỏ ở giữa, thế nhưng cũng đã sắp sẵn chướng ngại vật.

Đối với những sát thủ đang ẩn nấp, sự xuất hiện của cảnh sát ngược lại thành chuyện tốt.

Đua xe không bị bắt, cùng lắm là tạm giữ hai ngày, còn có tránh khỏi theo dõi của Lam Tử Ngưng, tìm cơ hội liên lạc với đầu não.

Thế nhưng trăm triệu không nghĩ tới, ngay tại lúc này, Lam Tử Ngưng lấy ra một gói thuốc lắc từ bộ điều hòa.

Lam Tử Ngưng kéo cửa sổ xuống đinh ném thuốc ra ngoài, Kha Hựu vội vã cản lại: "Đừng ném liền.

Có ghi hình."
Từ Lam Tử Ngưng nhìn lại, bên trán Kha Hựu đã đầy mồ hôi, nhưng cặp mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước, không có hoảng loạn, rất bình tĩnh là đằng khác.

Lam Tử Ngưng gật đầu, cảm giác an toàn Kha Hựu mang đến trong lúc này, trở nên mãnh liệt dị thường.

Chân giẫm ga vẫn không buông ra, Kha Hựu đưa tay tới: "Đưa tôi."
"Cẩn thận một chút." Lam Tử Ngưng đưa thuốc lắc cho Kha Hựu, sau đó quay đầu nhìn lại, lúc qua khúc cua kia, chỉ có xe của Háo Tử xuất hiện.

Xe của Lý Yên và mấy chiếc xe truy đuổi khi nãy đã bị bỏ lại khá xa phía sau, tốc độ xe đã giảm xuống gần 60 cây số.

Đây là tình huống gì?
Trước khi qua khúc cua Lý Yên đã biết bên này có cảnh sát bao vây?
Lam Tử Ngưng bừng tỉnh: "Bị Lý Yên gài rồi!"
"Tần ca hỏi tôi muốn bao nhiêu, xem ra giờ phải lên giá rồi." Kha Hựu nắm chặt tay lái, giữ xe chạy vững, tăng tốc tiếp tục phóng đi.

"Tôi sẽ không để em gặp chuyện." Lam Tử Ngưng hổ thẹn nói.

"Xe phía trước dừng lại, tấp vào lề." Cảnh sát giao thông dùng loa kêu gọi.

Cách chướng ngại của cảnh sát càng lúc càng gần, không một câu dư thừa, mặt mày Kha Hựu nghiêm túc, lãnh tĩnh nói: "Ngồi yên."
Cắn răng, Kha Hựu nhấn còi, phóng như bay tới phía cảnh sát.

Cảnh sát giao thông đứng giữa đường thấy tình thế không ổn, vội vàng lui về hai bên trái phải.

Loạt tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, đám chướng ngại vật bị đánh bay ra mấy chục thước.

Kha Hựu đánh tay lái sang phải, xe thuận lợi lướt qua chiếc xe cảnh sát chắn ở bên trái.

Không có giảm tốc độ, cô lại quẹo xe qua trái, bởi tốc độ quá nhanh, thân xe không thể tránh khỏi va vào phía phải xe cảnh sát.

Trên con đường núi vắng vẻ, chỉ nghe thấy một tiếng nổ "Ầm".

Thân xe va quẹt với xe cảnh sát đánh ra tia lửa.

Bởi vì phản lực, thân xe bật ra lại.

Bên trái đầu xe Ferrari va vào vành bảo hộ, Kha Hựu giẫm phanh lại, lẫn nữa giữ vững hướng xe.

Lốp xe má sát mặt đường phát ra tiếng kêu chói tai, sau đó bỏ lại mấy tên cảnh sát ở phía sau, phóng đi mất.

Thật vất vả mới ổn định lại thân xe, phía trước đã có một chiếc xe tải chặn đường nhìn, phía sau còn có tiếng còi xe cảnh sát vọng tới.

Chuyển số, dậm chân ga, két một tiếng, Kha Hựu vượt qua chiếc xe tải chắn phía trước.


Thừa dịp góc chết này, Kha Hựu ném thuốc lắc ra ngoài.

Va chạm vừa rồi thực sự không nhẹ, Lam Tử Ngưng kiểm tra tình hình của Kha Hựu, dường như không có việc gì, sau đó thỉnh thoảng nhìn xe cảnh sát ở sau.

Đoạn đường này bởi vì phía trước đã bị cảnh sát bố trí rào chắn, rất nhiều xe còn chạy thong thả.

Trên con đường núi vắng vẻ có thể thấy tiếng động cơ gầm thét ầm ầm, đằng sau thì vang vọng tiếng còi cảnh sát.

"Xe phía trước dừng lại tấp vào lề!"
Xe cảnh sát đã áp sát, nhưng ô tô phía trước vẫn chạy bon bon.

Kha Hựu bất đắc dĩ cùng chiếc việt dã phía trước tiếp xúc thân mật.

Không có chút do dự, lần thứ hai ngoan tâm đánh tay lái, nghiêng xe phóng ra trước.

Hiển nhiên cảnh sát không cho Kha Hựu có cơ hội thở dốc.

Nhìn từ gương chiếu hậu, mấy chiếc xe đều chạy sát biên.

Xe cảnh sát đuổi theo lần nữa.

Khi xe Kha Hựu xuống cầu vượt, chạy vào trong thành phố, thì phát hiện cảnh sát bố trí vây khắp con đường, trên cầu vượt cũng có một chiếc xe cảnh sát chạy đến.

Trước sau đều bị vây kín, đã không còn đường thối lui.

Lúc này Kha Hựu bình tĩnh nhìn xe cảnh sát chạy sau mấy trăm mét, lái xe chếch về bên trái, cảnh sát chạy phía đối diện cũng không hề lẩn tránh, lần nữa nhắm ngay đầu xe.

Kha Hựu bất đắc dĩ cười cười: "Cớm không muốn sống nữa rồi."
Kha Hựu chỉ thoáng giảm tốc độ xuống, tiếp tục chạy đi.

Năm trăm mét, bốn trăm mét, ba trăm mét, hiển nhiên sức chịu đựng của đối phương vẫn là hữu hạn.

Ngay lúc hai xe cách nhau hai trăm mét, đầu xe cảnh sát đột nhiên bẻ lái sang phải, tránh ra một khoảng cho Kha Hựu chạy qua.

Cảnh sát cũng không phải ngồi không, Kha Hựu còn chưa kịp vui vẻ, xe chỉ chạy được hai trăm mét, thì cảm giác bánh xe dần dần xẹp xuống.

Cả bốn bánh xe đều không ngoại lệ, trúng bẫy đinh rồi.

Lại bị cảnh sát bẫy rồi.

Bọn họ đã sớm tính toán được phương hướng chạy trốn, cố ý dọn sẵn con đường rồi.

Kha Hựu âm thầm thở phào, không có tạo thành thương vong là quan trọng nhất.

Lau mồ hôi trên trán, nghiêng đầu nhìn qua Lam Tử Ngưng cũng đang khẩn trương không thôi, Kha Hựu giả bộ cười cười nói: "Ai dà, chỉ sợ chị lại có cơ hội đi tìm gái rồi."
Thuốc lắc đã xử lý sạch sẽ, lòng Lam Tử Ngưng cũng bình tĩnh lại, nhàn nhạt cười: "Tôi đảm bảo em sẽ về nhanh thôi."
Xe cảnh sát phía trước bước xuống là một nữ cảnh sát, nhanh chóng đi tới bên cửa sổ của Kha Hựu.

Cô ta gõ gõ cửa sổ, ý bảo Kha Hựu kéo cửa xuống.

Kha Hựu nghe thấy, trực tiếp mở cửa xe.

Trước mặt là một nữ cảnh mặc thường phục, tư thế oai hùng hiên ngang, mặc dù là bận trang phục thường ngày, cũng không che được anh khí trên người cô ta.


Kha Hựu cà chớn nói: "Mỹ nữ, có chuyện gì?"
Cô cảnh sát đó lạnh mặt nói: "Cô có dính líu tới vụ đua xe nguy hiểm, phải theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến."
Lam Tử Ngưng xuống xe, đi đến bên cạnh Kha Hựu, công khai ôm eo Kha Hựu, híp mắt khiêu khích: "Không sao, đi theo bọn họ đi.

Bọn họ chỉ là nghèo đến điên rồi, muốn đòi tiền thôi."
Kha Hựu nghiêng đầu, cố ý cười cười, thì thầm với Lam Tử Ngưng trước mặt cảnh sát: "Trở lại rồi chị mà tính tiền sửa xe trên đầu tôi, tôi cũng sẽ nghèo đến phát điên đấy."
Lam Tử Ngưng không coi ai ra gì nhéo mũi Kha Hựu: "Em cũng đã bán thân cho tôi rồi, còn gì để trả à?"
Cô cảnh sát vẫn dùng ánh mắt bất thiện nhìn Kha Hựu, lúc Kha Hựu xuống xe đã chú ý tới rồi, nhưng vẫn đứng bất động, cũng không định để ý cô ta.

Lại không ngờ trong chớp mắt cười nói với Lam Tử Ngưng, cô ta lại chuẩn ác còng tay phải Kha Hựu lại.

Kha Hựu chỉ thấy bị người lôi một cái, cả người lảo đảo vài bước, sau đó liền bị đè vai trên đầu xe, tay phải thì bị kéo ra sau lưng.

Va chạm mạnh là Kha Hựu ho khan lên.

Khi hết ho, cô ổn lại thân thể, bất mãn quay đầu nhìn nữ cảnh.

Cô ta cũng hung dữ nhìn cô chằm chằm.

Nữ cảnh kéo tay trái Kha Hựu lên còng lại, rồi túm Kha Hựu đứng lên.

"Lái xe nguy hiểm? Không chịu dừng lại? Mấy hôm trước, khi đội phòng chống ma túy bắt được Lam Thừa Thiên, cầm súng bắn loạn xạ trên đường." Nữ cảnh sát lạnh lùng liếc Kha Hựu, quay đầu nói với anh cảnh sát giao thông: "Đội trưởng Tiêu, chuyển giao cô ta cho chúng tôi."
Lam Tử Ngưng nổi giận, khí tràng cường hãn trong nháy mắt tản khắp, nhưng vẫn cười lạnh đỡ vai Kha Hựu, "Cảnh sát Trần, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, không chứng không cứ, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng đó."
Kha Hựu cẩn thận suy tư một phen, mới phát hiện hình như người này đã xuất hiện vào hôm đó.

Giờ hay rồi, có cảnh sát đứng ra, chỉ thẳng mặt rằng hôm bắt Lam Thừa Thiên bản thân xác thực cũng đã tận lực rồi mới chạy trốn.

Thuận lợi đẩy thuyền, Kha Hựu cố ý nghiêng đầu, nghiêm mặt đối diện cùng Lam Tử Ngưng.

Lam Tử Ngưng nghiêng đầu qua thả một ánh mắt yên tâm, ở trước mắt bao người tỉnh như ruồi lấy điện thoại ra chụp ảnh nữ cảnh sát, sau đó gọi điện thoại, nheo mắt quan sát nữ cảnh.

"Luật sư Cao, phiền anh đến sở cảnh sát một chuyến, đồng chí Trần Gia Hoàn lại thiếu tiền."
"Đội trưởng, đừng nói lời vô ích với bọn họ."
Cảnh sát phía sau Trần Gia Hoàn cũng theo tới, trên mặt mỗi người đều là căm giận bất bình.

Trần Gia Hoàn cười nhạt nhìn Lam Tử Ngưng, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Có lẽ Lam tiểu thư còn có lời muốn nói, không vội."
Lam Tử Ngưng nhướng mày, tự tiếu phi tiếu mà nhìn Trần Gia Hoàn, không hề phật lòng mà tiếp tục nói vào điện thoại: "Đúng, là Kha Hựu.

Tôi muốn cô ấy ra ngay tối nay, bao nhiêu tiền cũng không là vấn đề."
Cúp điện thoại, Lam Tử Ngưng lãnh miệt nhìn Trần Gia Hoàn, ngữ điệu như nước chảy mây trôi, giống như đây chỉ là vấn đề nhỏ như hạt cát.

"Tiểu Hựu Hựu, yên tâm.

Nếu như bọn họ có chứng cứ, cũng sẽ không đợi đến bây giờ mới đến bắt em."
Mặt Kha Hựu lộ ra vẻ tỉnh ngộ, rồi nở nụ cười tươi rói: "Hóa ra tôi đáng giá đến thế."
Lam Tử Ngưng cười vuốt vuốt lại mấy sợi tóc của Kha Hựu bị gió thổi tung, rồi nhịp nhịp hai cái trên mặt Kha Hựu, khóe môi đỏ chót hơi nhếch lên trên, dẫn theo chút ý trào phúng.

"Em là báu vật vô giá, ai dám hại em, tôi sẽ khiến nó biết thế nào là lễ độ."
"Nói xong chưa?" Lần này, sắc mặt Trần Gia Hoàn không còn bình tĩnh nữa, trong giọng nói của cô ta còn có chút ý nghiến răng nghiến lợi.

"Mang đi!"
- --

Xuống xe cảnh sát, Kha Hựu mới phát hiện, bị mang đi, còn có cô bé kia.

Lúc này cô bé đã khóc um tùm, hiển nhiên là bị dọa đến hết hồn rồi.

Thấy được Kha Hựu, cô khóc kể: "Chị Kha, cứu em với.

Ngày mai chị em mà không tìm được em, chị ấy sẽ rất sốt ruột."
Chị?
Phỉ Phỉ?!
Cô bé ấy lớn lên rất giống Phỉ Phỉ!
Kha Hựu chợt trợn to hai mắt.

"Cô còn trông cậy vào cô ta sẽ cứu cô à, bản thân cô ta còn khó yên ổn đấy.

Đi."
Trần Gia Hoàn đi ở đằng trước, lắc đầu, mặt mày buồn bã, thấp giọng nói với đồng nghiệp.

"Liên hệ với người nhà cô ta, án tàng trữ thuốc có thể lớn có thể nhỏ."
Cảm giác hít thở không thông bỗng ập tới, lại là ma túy!
Kha Hựu nặng nề thở lại, đôi mắt hiện lên một tia đau lòng không thể che giấu, trong nháy mắt ngẩng đầu, lại phát hiện Trần Gia Hoàn đang nhìn mình chằm chằm.

Thu lại tâm tư, Kha Hựu lần nữa đội lên cái mặt nạ vô cảm.

Bị đẩy vào phòng làm việc của Trần Gia Hoàn, Kha Hựu ngồi xuống ghế dựa, hai tay vẫn bị còng ở sau lưng, không giãy dụa được.

Kha Hựu âm thầm cười khổ, không ngờ làm cảnh sát hai năm, chưa từng đặt chân tới sở cảnh sát, bây giờ lại dùng phương thức như vầy xuất hiện ở đây.

Một luồng sáng chói lóa đột nhiên bắn thẳng đến hai mắt, Kha Hựu vô thức quay mặt đi, nhắm hai mắt lại.

Trần Gia Hoàn mở hồ sơ ra, nghiêng mắt nhìn cô: "Tên."
Kha Hựu hơi hé mắt, nhàn nhạt nói: "Kha Hựu."
"Tuổi."
"22."
"Giới tính."
Đợi một hồi không thấy trả lời, Trần Gia Hoàn dừng bút, nhàn nhạt liếc Kha Hựu.

"Giới tính."
Kha Hựu lắc đầu cười nói: "Chị hai à, tiền người ta nộp thuế không nên lãng phí như thế."
"Bẹp" một tiếng, Trần Gia Hoàn khép hồ sơ lại, đứng bật dậy khỏi ghế, cười nhếch mép, trong tay cầm cảnh côn đập nhẹ.

Cặp mắt sáng rực đi vòng qua bên cạnh Kha Hựu.

Ánh sáng chói mắt bị Trần Gia Hoàn ngăn cản, Kha Hựu bình thản cùng nhìn thẳng vào đôi mắt đó, sau đó dùng mắt ra hiệu cô ta nhìn camera phía sau.

"Cảm ơn đã nhắc hở." Trần Gia Hoàn nhếch môi, xoay người dẫm chân lên cái ghế.

Kha Hựu buồn cười nhìn cô ta cởi áo khoác ra treo lên, sau đó đi tới lần nữa, chộp lấy tay mình kéo một cái.

Cằm của Kha Hựu vì thế mà đập manh lên mặt bàn.

Đau đớn kinh khủng, trong miệng lập tức cảm nhận được vị tanh nồng.

Ngay sau đó côn điện trên tay Trần Gia Hoàn liền hung hăng nện xuống eo Kha Hựu.

Kha Hựu bị đè đầu trên bàn, không thể động đậy, chỉ có thể chịu đòn đó.

Cô ngước mặt nhìn Trần Gia Hoàn: "Chị hai, tôi có thể kiện cô dùng hình phạt riêng đó."
Tay Trần Gia Hoàn chống trên mép bàn nhúc nhích, vỗ vỗ mặt Kha Hựu, trừng mắt nói: "Có chứng cứ à?"
Bóng đèn công suất lớn chiếu thẳng mặt Kha Hựu, tia sáng tập trung trên mặt, nóng hừng như bị lửa hơ.

Thần thái mặt mày của Kha Hựu đều rơi vào mắt Trần Gia Hoàn, không chỗ nào che giấu.

Kha Hựu cụp mắt, sau đó cười nói: "Rất tốt, mang thương tích trở về tôi cũng tiện báo cáo kết quả công tác."
Trần Gia Hoàn gật đầu: "Vậy tôi phối hợp với cô, cô cũng phối hợp với tôi chút đi.


Chuyển sang làm nhân chứng cho cảnh sát, chỉ tội Tăng Bằng Vũ."
Kha Hựu thở dài: "Tôi chỉ tội hắn ta thì có ích gì? Lam Thừa Thiên cũng đã bị các người bắt rồi, bắt một nhân vật cỏn con mà có gì khó khăn nữa? Nếu có chứng cứ, đừng nói Tăng Bằng Vũ, ngay cả Lam Tiêu Tần cô cũng bắt được."
Trần Gia Hoàn đưa tay bóp cằm Kha Hựu, để cô ngưỡng đầu ra sau.

"Đừng kiêu ngạo như thế." Hô hấp của Trần Gia Hoàn hơi bất ổn, cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Lũ bại hoại các người, tôi không tin không trị được cô."
Hận ý của Trần Gia Hoàn Kha Hựu đương nhiên biết.

Ngày đó Tăng Bằng Vũ nổ súng bắn bị thương một cảnh sát trẻ tuổi, từ thái độ của cô đến xem, sợ rằng tình huống của cảnh sát đó cũng không lạc quan.

Trong mắt Kha Hựu lóe qua sự đau xót, vẫn cười yếu ớt nói: "Vu oan giá hoạ? Vô ích thôi."
Trần Gia Hoàn cầm còng tay, khóa vai cô lại, một tay từ từ bẻ tay Kha Hựu lên.

"Vậy thử xem."
Kha Hựu cắn răng không rên một tiếng, chỉ là trên trán dần ướt mồ hôi đã bán đứng cô.

Thẳng đến khi Kha Hựu không chịu nổi mà rên lên, Trần Gia Hoàn vẫn không có ngừng tay, ha hả cười nói: "Đều là phụ nữ, tôi cũng không muốn đối xử với cô thế này, ngoan ngoãn hợp tác đi.

Có lẽ, ngươi có thể thuận tiện chỉ tội của Lam Tử Ngưng, như vậy sẽ không còn là tiểu nhân vật nữa."
Lúc này phòng làm việc bị đẩy cửa ra.

Lão nhân nhận được tin tức dẫn theo luật sư Cao chạy đến, một màn trước mắt bị hai người vừa vặn đụng phải.

Kha Hựu thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lão nhân, cố ý khiêu khích cười nói: "Đó là chủ gạo nguồn sống của tôi, tôi mà bán đứng cô ấy, chẳng lẽ phải uống gió Bắc mà sống sao?"
Lão nhân không có nhìn Kha Hựu lâu, chỉ chăm chú nghiêm mặt nhìn Trần Gia Hoàn.

"Cô đang làm gì đó."
Trần Gia Hoàn hít vào một hơi: "Sếp."
Cao Bách đi tới bên cạnh Kha Hựu kiểm tra, lại nhìn Trần Gia Hoàn cười vươn tay.

"Đồng chí Trần Gia Hoàn, tôi tới nộp tiền bảo lãnh cho đương sự của tôi, thuận tiện nhắc nhở cô, sợ rằng tháng này, ngươi lại phải đi kiểm tra kỷ luật một chuyến rồi."
Trần Gia Hoàn cười tủm tỉm vỗ tay Cao Bách, lão nhân cho Trần Gia Hoàn một ánh mắt, lúc này cô ta mới thu liễm bớt.

Sau đó, lão nhân cười nói với Cao Bách: "Luật sư Cao, mời."
Cao Bách lại cười không nói, chỉ chỉ còng tay của Kha Hựu, mới đi ra phòng làm việc.

Dưới chỉ thị của lão đầu, Trần Gia Hoàn không cam lòng cởi còng tay ra, còn nghiến răng nói: "Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho A Thành.

Cô nhớ cẩn thận một chút, đừng để tôi gặp lại cô.

Gặp được một lần tôi sẽ bắt một lần đấy!"
Lão nhân lạnh mặt: "Đi ra ngoài, viết báo cáo, tôi muốn một lời giải thích hợp lý."
Kha Hựu vẫn cười không nói lời nào, lắc lắc cổ tay bị còng cứng ngắc.

Khi căn phòng chỉ còn lại mình lão nhân, độ cong trên khóe môi lại tăng chút ít.

Nhìn người đàn ông đã già đi rất nhiều trước mắt, tiếu ý thấm vào tận đáy mắt: "Chú cảnh sát, đã lâu không gặp."
Lão nhân lập tức ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: "Có bị thương không?"
Kha Hựu cười lắc đầu: "Nói ngắn gọn, Lam Thừa Trạch đã chết, hiện tại toàn bộ Lam gia chỉ có Lam Tiêu Tần một mình nắm quyền."
Lão nhân nghe Kha Hựu nói, chần chờ chốc lát rồi lại nặng nề gật đầu: "Chú nhận được tin tức, Lam Tiêu Tần đang tính toán đem toàn bộ mạng lưới buôn ma túy mở rộng ra khắp Châu Á.

Nguồn cung cấp chủ yếu của anh ta là Hạo lão ở Thái Lan.

Hiện tại nhiệm vụ của cháu đã thăng cấp, tìm ra chứng cứ phạm tội của Lam Tiêu Tần cùng Hạo lão, nhổ tận gốc Lam gia, thậm chí là hang ổ ở Thái Lan."
Nhìn ra lão nhân khó xử, Kha Hựu cho ông một ánh mắt kiên định, thoải mái nói: "Lam Tiêu Tần có hoài nghi thân phận của cháu, lại không dám xác nhận.

Nhưng Lam Tử Ngưng lại tin cháu, hơn nữa trải qua buổi tối hôm nay, sợ rằng sẽ càng thêm tin tưởng."
Lão nhân giật giật môi, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Trong mắt Kha Hựu tựa hồ có hai ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, nhiệt độ từ sâu trong thân thể vọng lại đáy mắt, sáng quắc, cô cười nói: "Sắp xếp cho cháu một kẻ chết thay, Tăng Bằng Vũ."
- ------
Editor có lời muốn nói: không có tai nạn nào xảy ra, truyện chưa có cẩu huyết cỡ đó đâu~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.