Ái Khanh, Ngươi Cút Cho Trẫm!

Chương 1




Hoàng cung, Ngự Hoa viên.

Gió chiều thổi qua, trong Bích Ba hồ, sen hạ đung đưa.

Hoàng đế đưa lưng về phía một ai đó đang đứng yên lặng: “… Nếu hiện tại ngươi đã ở trong thân thể Cố Tầm, vậy trẫm mặc kệ quá khứ ngươi là ai, từ giờ trở đi, trước mặt thế nhân phải đóng giả Cố Tầm cho trẫm!”

Thần sắc Cố Tầm có vẻ nhẹ nhõm: “Đương nhiên rồi, tôi vẫn chưa muốn bị thế nhân coi như yêu quái rồi cho chết cháy đâu… hờ, có lẽ tôi nên nói thêm câu tạ chủ long ân?”

Sắc mặt hoàng đế khó coi tợn: “Thân là thần tử, nói chuyện với trẫm như vậy còn ra thể thống gì! Trước hết học tập lễ nghi cử chỉ đường hoàng cho trẫm!”

Cố Tầm nhún nhún vai: “Dạ ~~~ mọi chuyện nghe theo bệ hạ an bài ~~~ “

Hoàng đế quay lại, nhìn người nào đó bằng vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cố Tầm chính là thư đồng của trẫm từ nhỏ, cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi, từ giờ trở đi ngươi cũng phải học tập những thứ đó!”

Cố Tầm nghe vậy thì sắc mặt biến đổi ngay tắp lự: “Bệ hạ, tôi mù âm nhạc, mù hơn cả thằng mù.”

Ánh mắt hoàng đế lạnh thấu xương: “Trẫm không quan tâm! Nếu không phải vì một ngày kia Cố Tầm có thể bình an trở về, thì ngươi đã chết lâu rồi!”

Cố Tầm nhún nhún vai: “Chính phải ~~ là tôi tốt số ~ bệ hạ yên tâm, nhất định tôi sẽ hết lòng yêu quý thân thể Cố công tử, tuyệt đối không để chàng phải chịu nửa chút thương tổn.”

Hoàng đế uất giận: “Cố Tầm! Thu hồi cái thái độ giảo hoạt vô lại của ngươi ngay!”

Cho dù trong lòng Tiêu Viên đã tức giận ngập trời đến độ muốn hung hăng bóp chết kẻ đang quỳ trước mặt rồi! Nhưng chỉ cần vừa nhìn đến khuôn mặt của hắn, cuồng bạo trong lòng đã bị ngăn lại. Giọng nói từ nội tâm bảo y không được, y không thể làm như vậy, chỉ có để cho con người này ở trong cơ thể Tử Thù, y mới có thời gian tìm Tử Thù về! Trước đó, vô luận có không quen nhìn con người này cỡ nào, y cũng chỉ đành thôi miên chính mình coi người trước mắt như Cố Tầm, thư đồng của y, thần tử tương lai của y, cũng là quân cờ y có thể an bài hiện tại.

Hoàng đế nhẹ lời: “Còn nữa, từ giờ trở đi, ngươi phải theo phu tử học tập, tham gia kỳ thi Hương sang năm!”

Cố Tầm nhíu mày một cách khoa trương: “Bệ hạ, chuyện này… chuyện này có phần cường nhân sở nan!”

Hoàng đế lộ vẻ hung tợn, mặt mũi hằm hằm trừng mắt người nào đó: “Không cho thương lượng! Nếu như ngươi thi không đậu… Trẫm có rất nhiều biện pháp để không thương đến thân thể mà vẫn dằn vặt tâm trí ngươi!”

Cố Tầm thở dài một hơi: “Ai… Tôi sẽ thử…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.