Ai Đem Ai Là Thật

Chương 53




Từ hôm trở về đến vài ngày sau, Lê Sóc cũng chưa đi ra ngoài, Ôn Tiểu Huy mỗi ngày đến khoảng một hai giờ sẽ đem cơm cho anh, sau đó nhìn anh ăn cơm xong mới có thể yên tâm rời đi, bình thường cậu là người ăn to nói lớn, nhưng lúc này lại đặc biệt tỉ mỉ cẩn thận.

Trừ lúc gọi điện thoại nói chuyện với mẹ anh phải giả bộ nhàn nhã bình thản ra, đại bộ phận thời gian Lê Sóc đều sa sút tinh thần. Anh là người rất sỉ diện, may mắn chỉ có Ôn Tiểu Huy thấy được bộ dáng hiện tại của anh.

Mấy ngày này anh đều có cảm giác mơ mơ hồ hồ như lạc trong sương mù, khi thì cảm thấy mọi chuyện ngày đó anh nghe được tất cả đều là nằm mơ, khi thì lại cảm thấy chuyện anh và Triệu Cẩm Tân bên nhau từ trước đến giờ chỉ là một giấc mộng, bởi vì hiện thực sao có thể như một vở hài kịch thế này, sao lại khó coi đến vậy. Dù là thế nào, anh cũng khó có thể chấp nhận việc mình lại trầm luân như vậy, lý trí nói cho anh biết mình nên tiêu sái vẫy tay tạm biệt quá khứ thất bại, nhưng tình cảm lại không làm được. Mắt thấy chính mình mất kiểm soát mà không thể kiềm lại, không cách nào kéo mình ra khỏi tuyệt vọng, mới là điều khiến anh cảm thấy thống khổ nhất.

Lần này, tất cả những đạo lý trước giờ anh nghe anh biết đều không hiệu nghiệm.

Buổi sáng thứ Hai, Lê Sóc nhận được điện thoại của trợ lý, hỏi anh sao đến giờ còn chưa tới công ty.

Lúc ấy Lê Sóc còn chưa ngủ tỉnh, nghe được vấn đề này nhất thời có chút lờ mờ.

Trợ lý dừng một chút: "Lê tổng, anh không phải còn đang ngủ chứ?"

Lê Sóc đột nhiên nhớ ra, hôm nay anh phải đi Ân Nam nghiên cứu báo cáo quý, lúc anh còn ở Dương Thành trợ lý đã từng nhắc anh, nhưng đầu óc anh bây giờ thực sự cái gì cũng không nhớ rõ.

Lê Sóc xoa xoa hai mắt: "Thật ngại quá, tôi... uống hơi nhiều." Anh tùy tiện bịa một cái cớ vụng về, anh cũng hi vọng là mình chỉ đang uống rượu thôi, khi tỉnh rượu thì người cũng tỉnh theo, sẽ không sa sút như bây giờ. Nhưng có lẽ... một giọt rượu anh cũng chưa uống nên không thể say nổi.

"Oa." Trợ lý cảm khái nói, "Lê tổng, tôi theo anh bốn năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy anh trễ nãi công việc, không phải anh đang thất tình chứ?"

Trợ lý bất quá chỉ là thuận miệng chọc anh một câu, trong lòng Lê Sóc lại cảm thấy căng thẳng, tựa như đang bị lột sạch trước mặt mọi người khiến anh cả người đều run rẩy.

Thấy Lê Sóc không nói lời nào, trợ lý ý thức được mình lỡ lời, vội nói: "Lê tổng, tôi chỉ đùa thôi, sức khỏe anh không tốt thì nghỉ ngơi ở nhà đi, chúng tôi sang đó nghiên cứu xong về sẽ báo cáo lại cho anh."

Lê Sóc biết mình đã dọa sợ tiểu trợ lý, tính cách anh hiền hoà, ở chung với cấp dưới đều như bạn bè, hôm nay lại khác thường —— bất luận là anh quên công việc quan trọng hay là nói đùa một câu đã phản ứng thì cũng đủ khiến người bên cạnh kinh ngạc. Anh dùng mu bàn tay che mắt, mệt mỏi nói: "Ừ, gửi một bản báo cáo tổng kết qua mail cho tôi, có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi."

"Vâng."

Treo điện thoại, Lê Sóc chậm rãi buông tay xuống, cầm điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, mở rèm cửa ra.

Khi rèm cửa được kéo sang hai bên, ánh mặt trời chói mắt từ từ chiếu vào phòng ngủ, màu nắng phiến vàng óng ánh dần dần lan tỏa khắp phòng, càng lúc càng sáng, cho đến khi ánh nắng chiếu đến trên người anh, anh theo bản năng nheo mắt lại, cảm giác được một luồng ấm áp mấy ngày nay không có.

Nếu ánh mặt trời thật sự có thể sát trùng, tốt nhất là gột rửa sạch sẽ cả thân nản lòng này của anh đi. Anh cứ thế nằm cuộn mình như muốn hòa tan trong căn phòng tràn ngập ánh mặt trời vàng óng, trong lòng thực sự hi vọng mình có thể được "sát trùng".

Mãi cho đến khi ánh nắng chiếu khiến đầu óc có chút choáng váng, anh mới từ trên giường ngồi dậy, lảo đảo đi vào phòng tắm.

Trong gương phản chiếu hình ảnh một người râu ria xồm xoàm đầy mặt, mí mắt sưng phù, quầng thâm dưới mắt một mảng xanh tím, mới qua có vài ngày mà cơ thể đã sút đi vài ký, dường như có thể thấy xương gò má nhô hẳn ra. Hình ảnh này cùng với một Lê Sóc xuân phong đắc ý ngày thường là hoàn toàn tương phản.

Anh nhìn vào gương không chớp mắt, càng nhìn càng phẫn nộ.

Mình tại sao lại để bản thân biến thành cái bộ dạng này...!

Anh dùng sức cởi quần áo trên người, thân trần đi vào tắm vòi sen, không chút do dự mở vòi nước lạnh, thời tiết mấy ngày nay đã là đầu thu, nước đã rất lạnh, khiến anh bị kích thích đến run run, toàn thân nổi da gà, nhưng trong lòng lại thấy thống khoái.

Tắm rửa xong, anh đứng trước gương cạo râu, cũng không biết có phải là do tinh thần không tập trung không, anh một dao cắt trúng mặt, trong nháy mắt vài giọt máu dọc theo cằm chảy xuống, anh rút khăn che lại, khăn tay cũng rất nhanh cũng bị máu thấm ướt một mảng nhỏ.

Anh khó thở hổn hển ném dao cạo râu, hai tay vô lực chống trên bệ rửa mặt, thật lâu không thể ngẩng đầu lên.

Bên tai anh lại vang lên giọng điệu ngả ngớn của Triệu Cẩm Tân: "Còn chưa chơi đủ"

Còn chưa chơi đủ...

Còn chưa chơi đủ...

Còn chưa chơi đủ...

...

Lúc ấy thái độ của Triệu Cẩm Tân là như thế nào? Giễu cợt? Đắc ý? Còn thái độ của Thiệu Quần lại là thế nào? Khinh thường? Chế giễu? Anh chỉ biết mình lúc ấy đứng ở ngoài cửa, toàn thân đều sắp bốc cháy cả lên.

Tu dưỡng của anh còn chưa đủ cao, lòng dạ của anh còn chưa đủ rộng, thế nên cho đến bây giờ anh vẫn không thể buông bỏ.

Anh nắm chặt bệ đá cẩm thạch, bởi vì dùng lực quá mạnh, xương ngón tay đều nổi lên trắng xanh.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Lê Sóc giật mình, ngẩng đầu lên, anh tưởng Ôn Tiểu Huy đến, vội vàng lau sạch máu trên cằm, khoác áo đi ra mở cửa.

Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, toàn thân anh cứng đờ.

Xuất hiện trong tầm mắt anh không phải là Ôn Tiểu Huy xinh đẹp tươi cười sang sảng, mỗi ngày mang theo bao lớn bao nhỏ đến nhà anh, mà là Triệu Cẩm Tân với vẻ mặt không chút thay đổi.

Trong nháy mắt Lê Sóc cảm thấy máu trên người mình đều đông hết lại, sau đó từng mạch từng mạch mạch máu thật nhỏ trong cơ thể anh đứt đoạn, tan vỡ, từ sâu trong người truyền đến từng trận đau nhức kịch liệt. Anh theo bản năng gục đầu xuống, không muốn để Triệu Cẩm Tân nhìn thấy anh chật vật như vậy, tay anh ở sau lưng nắm chặt thành quyền, trầm giọng nói: "Tới lấy đồ sao? Vừa đúng lúc trả lại chìa khóa nhà cho tôi."

Triệu Cẩm Tân lại vươn tay về phía anh: "Cằm của anh..."

Ánh mắt Lê Sóc biến đổi, đưa tay gạt phắt tay hắn.

"Ba" một tiếng vang lên, âm thanh nghe như tát vào mặt ai, ở chỗ tay hai người tiếp xúc, làn da ma sát, xương cốt va chạm, đau đến cay xè hai mắt, cả hai người đều cứng đờ.

Lê Sóc biết phản ứng của mình thái quá, nhưng anh khó có thể khắc chế kháng cự trong cơ thể, lạnh lùng nói: "Cạo râu mà thôi, đưa chìa khóa cho tôi."

Triệu Cẩm Tân buông xuống mi mắt, bước lên một bước, định tiến vào.

Lê Sóc không tránh ra, anh đứng chắn ở cửa: "Đồ đạc của cậu đã thu dọn xong." Anh cúi người, từ cạnh cửa nhấc lên một túi to, ném tới bên chân Triệu Cẩm Tân, nếu Triệu Cẩm Tân không đến, anh định là quăng đi luôn, anh đưa tay ra, lập lại một lần nữa, "Chìa khóa".

"Tôi đến để đưa tài liệu cho anh, hôm nay họp anh không tới, tôi lo anh..." Triệu Cẩm Tân lắc lắc tập tài liệu trong tay.

"Tôi chỉ là ngủ quên." Lê Sóc lấy tập tài liệu, tăng thêm ngữ khí nói: "Chìa khóa."

Triệu Cẩm Tân ngưng mắt nhìn Lê Sóc, ôn nhu nói: "Tôi không đem."

"Vậy vứt đi." Lê Sóc liền muốn đóng cửa.

Triệu Cẩm Tân một phen chống được cửa, ngẩng đầu, nhìn thẳng Lê Sóc, trịnh trọng nói: "Lê Sóc, xin lỗi!"

Trái tim Lê Sóc đập mạnh, một cơn tức giận xông thẳng lên não, anh cứng rắn kiềm chế nhịn xuống: "Tôi không nhận, cút đi!" Nói xong anh muốn lần nữa đóng cửa. Nhưng cánh tay chống ở cửa kia không biết tại sao khí lực thật lớn, anh dùng sức đẩy cũng không suy suyển, anh nhướn mi mắt: "Cậu có ý gì?"

Triệu Cẩm Tân hơi mím môi, thâm thâm ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn như vậy."

"Cậu đương nhiên không muốn như vậy, nói cho cùng là vì cậu còn chưa chơi đủ." Có lẽ là anh đã quen rồi, quen với việc mổ xẻ vết thương của mình hết lần này đến lần khác, bây giờ tiếp tục cũng không có vấn đề gì.

"Không phải." Triệu Cẩm Tân nhấn mạnh từng chữ từng chữ một, "Tôi không có ý định tổn thương anh."

Những lời này buồn cười đến cỡ nào, nhưng bây giờ Lê Sóc cũng không cười nổi: "Vậy cậu định thế nào đây? Lúc chưa chơi đủ thì tỏ tình với tôi, nói muốn nghiêm túc kết giao, chờ cậu chơi đủ rồi thì tìm đại một lý do có thể diện một chút để chia tay với tôi, tất cả đều đúng như ý định của cậu hết, đây chính là kế hoạch của cậu phải không?" Lê Sóc run rẩy cắn răng nói, "Tại sao tôi lại đáng bị cậu chơi đùa như vậy? Là bởi vì tôi đã thích phải cậu sao?" Chữ "thích" kia, cơ hồ là bị Lê Sóc hung hăng nhai nát nuốt xuống, sau đó cùng với máu mà phun ra.

"Thích", rõ ràng là từ ngữ đẹp nhất trên thế giới, nhưng bây giờ sao lại biến thành đáng ghét đến thế này.

"Thích", hà cớ gì lại cố tính chà đạp nhau đến thế này.

Lông mi Triệu Cẩm Tân run rẩy: "Tôi là thật sự thích anh..."

"Cậu không xứng nói ra chữ này!" Bây giờ từ này đối với Lê Sóc mà nói quả thực như là nguyền rủa, "Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì sao? Cậu còn trẻ, hôm nay thích tôi, ngày mai có thể sẽ thích người khác, cho nên cậu mới muốn quan hệ mở." Anh cười lạnh lùng, "Nhưng – tôi – không – muốn, cậu nghe rõ chưa? Tôi không muốn! Tất cả những việc cậu làm đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm, cậu với anh cậu không khác gì nhau, các người không hổ là người một nhà."

Triệu Cẩm Tân nhăn mày, hắn ai oán nhìn Lê Sóc: "Lê thúc thúc, xin lỗi..."

"Buông tay." Mặt Lê Sóc không chút thay đổi, nói.

"... Cám ơn anh đã chuẩn bị sinh nhật cho tôi."

"Buông tay!" Lê Sóc dùng lực đẩy hắn một cái lảo đảo, cũng nhân cơ hội đóng sập cửa lại.

Cách một cánh cửa, Lê Sóc dường như vẫn còn có thể cảm giác được hơi thở thuộc về Triệu Cẩm Tân, anh há miệng thở phì phò, cố gắng kiềm chế bi phẫn đang tràn lan trong đầu, anh ôm đầu gối ngồi thụp xuống sàn, hai tay nắm thành quyền, hung hăng đấm vài cái lên đầu mình.

Mất hơn nửa ngày, Lê Sóc mới từ mặt đất đứng lên, bước vào phòng tắm, râu còn chưa cạo sạch sẽ, đông một mớ tây một mớ, miệng vết thương lại ẩn ẩn máu đông, ánh mắt đỏ bừng, cả người nhìn qua vừa lôi thôi vừa sa sút.

Trận cờ này, anh đã thua đến mặt xám mày tro, thua đến rối tinh rối mù.

Lê Sóc không chịu nổi khi nhìn thấy bản thân mình chật vật trong gương, anh phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, một tiếng gầm vừa dài vừa vang. Tiếng gầm kia khiến lồng ngực anh run rẩy, tiếng gầm kia cứ quanh quẩn trong đầu anh, đập vào màng nhĩ đến điếc tai anh, thô bạo đánh thức nơi bí mật u tối nào đó trong tâm hồn anh.

Trong gương này là tên phế vật nào đó chứ không phải Lê Sóc!

Ai cũng đừng nghĩ có thể thay đổi Lê Sóc anh!

Anh cầm dao cạo râu lên, cẩn thận sửa soạn lại mặt mũi, lau khô vết máu, sấy khô tóc, sau đó trở lại phòng ngủ, chọn một bộ quần áo mặc vào, cầm chìa khóa và ví tiền liền đi ra ngoài.

Anh cần đi phơi nắng, gặp gỡ bạn bè, quét đi sạch sẽ âm u xui xẻo quanh thân.

Nói cho cùng, bất quá chỉ là thất tình thôi.

Bất quá chỉ là thất tình thôi...

Lê Sóc gọi điện thoại cho Ôn Tiểu Huy, hẹn cậu ăn cơm, Ôn Tiểu Huy nghe nói anh đi ra ngoài, mừng rỡ, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà hàng.

Ôn Tiểu Huy nhìn thấy anh liền đầy mặt kinh hỉ: "Lê đại ca, anh ở trong nhà nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đi ra ngoài rồi!"

Lê Sóc cười nhẹ: "Tuy rằng mấy món em mua đến rất ngon, nhưng anh không muốn cứ ăn ở ngoài hoài."

"Ha ha ha, nếu anh muốn em làm cho anh nha."

"Em tha cho anh đi."

Ôn Tiểu Huy nhìn Lê Sóc không chớp mắt, cười tủm tỉm.

Lê Sóc sờ sờ cằm mình: "À, lúc cạo râu không cẩn thận cứa trúng, không sao. Sắc mặt anh cũng không tốt lắm, đúng không?"

"Nhưng vẫn rất đẹp trai nha." Ôn Tiểu Huy hướng anh chớp mắt, "Thấy anh phấn chấn lại em rất an tâm."

Lê Sóc cười cười: "Anh sẽ tốt thôi."

Ôn Tiểu Huy không thay đổi bản chất, lúc ăn cơm vẫn không ngừng điều tiết không khí, hai người nói nói cười cười.

Cơm nước xong, Lê Sóc đưa Ôn Tiểu Huy đi dạo phố.

"Đi một chút đi, anh muốn mua cái gì a? Em là người mua sắm chuyên nghiệp nha, đảm bảo sẽ trang điểm cho anh chói mù mắt thiên hạ luôn."

"Tùy tiện xem xem, chủ yếu là mua cho em."

"Mua cho em?" Ôn Tiểu Huy chỉ vào chính mình, "Mua cho em làm gì?"

"Muốn tiêu tiền." Lê Sóc vuốt vuốt tóc cậu, "Muốn tiêu tiền cho em." (-----! <3)

Ôn Tiểu Huy một phen ôm chặt cánh tay anh, thâm tình kêu một tiếng: "Ba ba!"

Lê Sóc ha ha nở nụ cười. Anh biết Ôn Tiểu Huy không có thiếu tiền, cho dù không tính thu nhập của cậu cao thì vẫn còn Lạc Nghệ nuôi, nhưng anh cảm thấy cần phát tiết một chút.

Hai người thanh toán tiền ăn xong đi thẳng đến trung tâm thương mại, Lê Sóc lẳng lặng nhìn Ôn Tiểu Huy thử quần áo, chọn đồ phối hợp, trong mớ quần áo đủ màu sắc rối rắm cậu lẩm bẩm nào là kiểu dáng quần này không đẹp, đệm lót của đôi giày này không thích hợp... Lúc anh đi dạo phố mua sắm cùng mẹ cũng thú vị thế này, anh từ trước đến nay không bao giờ nôn nóng, miễn là nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt đối phương.

Cho dù là cậu thanh niên đáng yêu này không thuộc về anh, nhưng từ cậu anh có thể cảm nhận được cảm giác "mình vẫn còn cần thiết" --- đây cũng chính là thứ bây giờ anh cần.

Đi dạo vài giờ, Lạc Nghệ gọi điện thoại đến ba lần, Ôn Tiểu Huy thật sự chống đỡ không nổi nữa, đành phải trở về.

Lê Sóc xách đống túi mua sắm của cậu, đưa cậu lên xe.

Ôn Tiểu Huy cười sáng lạn: "Lê đại ca, cám ơn anh."

"Hôm nay em vui không?" Lê Sóc ôn hòa nhìn cậu.

"Rất vui!"

"Vậy là tốt rồi, trở về đi." Lê Sóc đóng cửa xe cho cậu.

Ôn Tiểu Huy kéo cửa kính xe xuống, hướng anh hôn gió: "Lê đại ca, anh là tốt nhất!"

Lê Sóc giơ ngón tay cái lên: "Đi đường cẩn thận."

Ôn Tiểu Huy xe lái đi, Lê Sóc đứng ở đường bên cạnh, nhìn theo chiếc xe kia cho đến khi biến mất.

Chỉ còn một mình, thật sự không dễ chịu... Lê Sóc quyết định qua vài ngày nữa sẽ đi Đảo Tam Á khảo sát, khảo sát xong sẽ trở về Mỹ, ở chỗ đó có nhà của anh.

Anh lên xe, do dự một lát, lấy di động ra gọi đến một số điện thoại: "Alo, Tiểu Tề, anh là Lê Sóc, hôm nay có rảnh không..."

Lê Sóc về nhà, dọn dẹp phòng một chút sau đó liền ngồi trên sô pha ngẩn người.

Gọi điện thoại xong, thật ra anh đã lập tức hối hận, nhưng bây giờ mà gọi lại từ chối, chẳng phải là đùa giỡn người ta sao.

Anh chỉ là muốn tìm người nào đó ở bên cạnh một lát, cũng không phải là muốn chứng minh cái gì.

Lê Sóc, mày đang muốn chứng minh cái gì?

Chuông cửa vang, Lê Sóc tỉnh táo lại, đi ra mở cửa.

Đứng trước cửa là một cậu trai trẻ dương quang soái khí, vóc dáng không cao, thân hình hơi gầy, ăn mặc rất thời trang: "Hi! Anh, đã lâu không gặp."

Lê Sóc cười nói: "Đã lâu không gặp, vào đi."

Cậu trai trẻ này tên là Tiểu Tề, Lê Sóc không biết tên đầy đủ của cậu, hai người quen nhau tại quán bar, lên giường qua vài lần. Từ sau khi anh quen Lý Trình Tú thì bọn họ không liên lạc nữa, anh cũng không biết hôm nay mình mang tâm tình gì mà lại gọi điện thoại cho cậu, rồi cậu cũng tiếp điện thoại và sang đây.

"Anh, sắc mặt anh không tốt lắm a, có phải bệnh không?"

Lê Sóc lắc đầu: "Gần đây rất bận, nghỉ ngơi không tốt, không có việc gì."

"Ừ, nhìn anh gầy đi." Tiểu Tề lười biếng duỗi eo, nhìn chung quanh bốn phía, "Nhà anh thật lớn nha, em đã đến qua lần nào chưa? Em không có ấn tượng gì."

"Đã đến qua." Lê Sóc nói, "Ăn cơm chưa?"

"Chưa." Tiểu Tề lôi kéo cánh tay Lê Sóc làm nũng nói, "Anh, anh làm cho em ăn nha?"

"Được, muốn ăn cái gì?"

"Tùy ý."

"Trong nhà nguyên liệu nấu ăn không nhiều, anh làm đại một chút vậy." Lê Sóc mỉm cười nói, "Xem TV đi."

"Được."

Lê Sóc mở tủ lạnh ra, chỉ có salad và một ít đồ ăn Ôn Tiểu Huy mua đến, còn lại là đồ đã ăn qua, anh cũng không muốn dùng đồ ăn rồi tiếp đãi người khác, lại cũng không biết nấu cái gì, đành phải làm hai bát mì.

Tiểu Tề cũng không kén chọn, ăn rất vui vẻ. Trong lúc ăn cậu kể cho anh nghe về kỳ thực tập của cậu, rồi chuyện về ông chủ cực phẩm, về đồng nghiệp nam nhiều chuyện... Lê Sóc mỉm cười lắng nghe, nhưng thực ra anh cũng không để ý lắm Tiểu Tề nói gì, chỉ là căn phòng của anh quá lớn, rất cần tiếng người.

Cơm nước xong, hai người cùng nhau xem phim, lúc đang xem Tiểu Tề liền ngồi lên người anh, nâng mặt anh, hôn anh.

Lê Sóc ôm chiếc eo tinh tế của cậu, kỹ xảo đáp lại, tâm trạng lại bình tĩnh lạ thường.

Hôn trong chốc lát, Tiểu Tề hơi hơi nhíu mi: "Anh, anh sao vậy?"

Anh hôn người ta có nhiệt tình hay không, có thể nhận ra dễ dàng.

Lê Sóc cười cười: "Không có gì." Anh eo ôm Tiểu Tề, áp cậu lên sô pha, hôn môi cậu, hôn má, hôn cổ, sau đó ôn nhu cởi bỏ quần áo cậu.

Tiểu Tề ra sức khiêu khích anh, rõ ràng có chút động tình.

Hai người từ sô pha lăn đến thảm lông dê, mỗi một bước của khúc dạo đầu tựa hồ đều theo thói quen cũ, nhưng trong lòng Lê Sóc sinh ra một loại kháng cự khó có thể hình dung, mà anh lại kháng cự lại loại kháng cự này, anh bắt buộc chính mình tập trung tinh thần trước mắt. Dưới sự đấu tranh của hai luồng cảm xúc mâu thuẫn khiến anh cũng hết cách tập trung tinh lực. Trong đầu anh sinh ra vô vàn ý nghĩ, có phản kháng, có đấu tranh, có thuyết phục bản thân... đến cuối cùng, anh không biết ý nguyện thực sự trong lòng mình đến cùng là cái gì!

"Anh..." Tiểu Tề nhỏ giọng kêu một tiếng.

Lê Sóc phục hồi tinh thần, có chút hoảng hốt nhìn cậu.

Tiểu Tề xấu hổ nói: "Anh không có tâm trạng... cũng đừng miễn cưỡng đi."

Lúc này Lê Sóc mới ý thức được, chính mình còn không có phản ứng, trong đầu anh một mớ rối tung, não anh không thể kiềm chế mà hiện lên khuôn mặt của Triệu Cẩm Tân, điều này làm cho anh căm thù đến tận xương tủy.

Anh chống đỡ thân thể ngồi dậy, trầm giọng nói: "Tiểu Tề, xin lỗi..."

"Không có gì." Tiểu Tề cũng ngồi dậy, sờ sờ mặt anh, "Tâm tình anh không tốt, có phải đã gặp chuyện gì không?"

Lê Sóc lắc đầu: "Xin lỗi."

"... Thất tình?" Tiểu Tề nhướn mày hỏi.

Lê Sóc giật mình, không nói gì.

"Ai." Tiểu Tề ôm lấy đầu anh, hôn hôn trán anh, "Hôm nay anh tìm em, em rất vui, bất quá hai ta cũng không nhất định phải làm mà. Tâm tình anh không tốt, em có thể cùng anh nói chuyện phiếm nha."

Lê Sóc hổ thẹn nhìn này sang cậu, máy móc nhẹ giọng nói: "Xin lỗi..."

"Không có việc gì, thất tình nha, là chuyện thường tình ở đời." Tiểu Tề từ trên thảm đứng lên, cũng kéo Lê Sóc lên, "Đến, đến đây, chúng ta tiếp tục xem phim đi. Ai nha, em lại đói bụng, em ra ngoài một chút mua ít đồ ăn, mua thêm một tá bia, tối nay không say không dừng."

Lê Sóc cười cười, trong lòng trấn an không ít: "Được."

Lê Sóc cùng cậu ra ngoài mua đồ, trở về nhà hai người vừa ăn vừa xem phim vừa trò chuyện, ngoại trừ làm tình, bọn họ cũng có chút tiếng nói chung, tỷ như bóng đá, âm nhạc. Uống mấy chai bia vào bụng, Tiểu Tề kể cho anh nghe phiền não trong công việc của mình, Lê Sóc dùng kinh nghiệm phong phú giảng giải cho cậu, hai người trò chuyện thực sự khá hợp ý.

Bất tri bất giác, bọn họ nói đến nửa đêm, hai người mang theo vẻ say rượu trèo lên giường, ngã đầu liền ngủ.

- ----------

Ngày hôm sau, Lê Sóc tỉnh lại trong người vẫn còn ít men say, đầu óc anh còn hỗn loạn, cảm giác bên tay có làn da ấm áp, anh thói quen thì thầm một câu: "Cẩm Tân..."

Hai chữ này vừa bật thốt lên, Lê Sóc lập tức mở choàng mắt, anh ngồi bật dậy như điện giật, nhìn chằm chằm người bên gối.

Là một gương mặt trắng nõn soái khí, đang ngủ say...

Không phải Triệu Cẩm Tân!

Trong nháy mắt đó, trái tim Lê Sóc cảm nhận được một cảm xúc như vừa rơi xuống vực sâu. Cảm xúc lên xuống ấy khiến người ta sởn tóc gáy, anh cũng không rõ đến tột cùng là may mắn, hay là... mất mát.

Anh thâm thâm thở dài, xoa mái tóc rối tung, do dự một chút nên rời giường hay là ngủ thêm chút nữa.

Đột nhiên, anh nghe được từ phòng khách truyền đến âm thanh như tiếng mở khóa cửa, anh giật mình một cái, dựng thẳng sống lưng.

Giây tiếp theo, cửa lớn bị mở ra, anh xoay người xuống giường, đi ra phòng khách.

Sẽ không là...

Anh chạy tới phòng khách, Triệu Cẩm Tân xách vài túi đồ đi vào, cùng anh bốn mắt chạm nhau.

Hai người trong chốc lát ngây ngẩn cả người.

Lê Sóc phục hồi tinh thần trước, không dám tin nhìn hắn: "Ai cho phép cậu vào?"

Triệu Cẩm Tân không đáp lại, ánh mắt hắn quét khắp phòng khách, từ đống thức ăn thừa, chai bia, tách trà, nhìn đến vài món quần áo tùy tiện vứt trên thảm, lại nhìn tới đôi giày vải ở kệ giày gần cửa, cuối cùng là nhìn đến nửa thân trên trần trụi của Lê Sóc cùng vài dấu hôn lưu lại trên cổ.

Ánh mắt Triệu Cẩm Tân thay đổi, trở nên lạnh lẽo mà âm trầm. Hắn ném mấy món đồ trong tay xuống, đi nhanh về phía phòng ngủ.

Lê Sóc một bước chạy lên trước, đẩy mạnh hắn ra, gầm nhẹ nói: "Cút đi!"

Triệu Cẩm Tân dùng ánh mắt hung dữ nhìn anh: "Ai? Trong phòng là ai?"

"Liên quan đến cậu cái rắm!"

"Ôn Tiểu Huy sao?"

"Bớt nói hưu nói vượn."

Triệu Cẩm Tân còn muốn xông vào phòng ngủ, Lê Sóc một phen kéo áo hắn lại, lạnh giọng nói: "Triệu Cẩm Tân, tôi lặp lại lần nữa, cút – ra – ngoài! Biến khỏi nhà tôi, biến khỏi mắt tôi, biến khỏi cuộc sống của tôi đi!"

Triệu Cẩm Tân trừng Lê Sóc, hốc mắt có chút sung huyết, giống như không nghe thấy lời anh, hắn vẫn hỏi: "Anh – đã – tìm – ai??!!"

"CÚT!——" Lê Sóc liều mạng đánh vào lồng ngực hắn.

Triệu Cẩm Tân lui về sau vài bước, chân liền trụ lại, lúc anh còn chưa kịp phản ứng, hắn bắt lấy tay anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, sau đó tách mở từng ngón từng ngón tay anh.

Sắc mặt Lê Sóc tái nhợt, phẫn nộ không thôi.

Triệu Cẩm Tân rốt cuộc tách mở hai tay anh, đẩy sang một bên, sau đó không chút do dự vọt vào phòng ngủ.

Lê Sóc tức giận mắng một tiếng, đuổi theo phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.