Ai Đem Ai Là Thật

Chương 10




Sáng hôm sau, hai nhà cùng nhau đi thuyền du hồ, câu cá.

Phong cảnh thiên nhiên ở Thousand Islands xinh đẹp tráng lệ, nhưng Lê Sóc lại không có tâm tình thưởng thức, anh ngẩn người, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm cầu câu.

Chuyện xảy ra đã được vài ngày, nhưng luật sư bên kia lại không có tiến triển gì khả quan, anh thực sự sợ bản thân sẽ bị nhốt mãi ở bên này, mà anh lại không muốn tìm ba mình giúp đỡ.

Một bàn tay đặt trên vai anh, anh giật mình, ngẩng đầu thì nhìn thấy chính là ba: "Ba, câu được cá sao?"

"Ba vừa câu được con cá to gần bốn cân, gọi con sang con lại không sang, đang nghĩ gì vậy?"

Lê Sóc cười cười: "Chờ cá lớn của con."

Lê tiên sinh ngồi xuống ghế bên cạnh anh: "Tiểu Sóc, mấy hôm nay tâm trạng của con không được tốt, toàn là mất hồn mất vía, suốt ngày ôm điện thoại, có phải công ty phát sinh vấn đề gì hay không?"

"Ừm, có chút chuyện xảy ra, không có gì lớn, con điện thoại kêu họ xử lý là được."

"Ba thấy không chỉ "có chút" chuyện đi? Con không phải là người đụng chút chuyện sẽ căng thẳng lo lắng. Mẹ con đã sớm phát hiện ra con không bình thường, muốn đưa con ra ngoài du lịch giải sầu, kết quả nhìn con vẫn không tốt lắm, nên kêu ba đến đây trò chuyện với con." Lê tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật ba vốn không định qua đây, con quá giống tính ba, chưa bao giờ muốn đem phiền não về nhà, ba cũng tin tưởng con có năng lực, thế nhưng ba không lay chuyển được mẹ con."

Lê Sóc cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, anh thấy bản thân mình là người may mắn nhất, có một gia đình hoàn mỹ như vậy, ba mẹ anh tính cách đều tốt, tôn trọng và trân trọng lẫn nhau, đây chính là hôn nhân anh hướng tới, cho nên dù thân là đồng tính, nhưng anh hiểu được bản thân mình muốn tìm một người có tính cách ôn hoà dịu dàng như mẹ, không tranh với đời, giống như Lý Trình Tú vậy.

Anh mỉm cười nhìn ba mình: "Ba, cảm ơn ba, hai người yên tâm đi, chuyện này con có thể giải quyết, công việc không phải chính là như thế này sao, xuất hiện vấn đề, giải quyết vấn đề, thật sự không phải là vấn đề gì lớn đâu."

"Vậy là tốt rồi." Lê tiên sinh vỗ vỗ vai con trai, "Kỳ thật ta thật sự không lo lắng con, cho dù con có ngã thì cũng nhất định có thể tự đứng lên, nếu đứng lên không được thì cũng có làm sao, nhà chúng ta là để lại cho con, còn chưa đủ cho con thể diện một đời sao?"

Lê Sóc cười nói: "Ba, nếu hồi nhỏ ba nói như vậy với con, khẳng định lớn lên con sẽ thành một công tử bột."

"Con sẽ không đâu." Lê tiên sinh kiêu ngạo mà nói, "Đời này chuyện ta đắc ý nhất, không phải gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mà chính là cưới được vợ tốt sinh được con ngoan."

"Ba, cám ơn ba." Lê Sóc ở trong lòng yên lặng thở dài. Bất luận là xuất phát từ hiếu thuận, hay xuất phát từ lòng tự trọng, anh đều không muốn ba mẹ vì anh bận tâm.

Còn nhớ khi vừa tốt nghiệp đại học, anh một bầu nhiệt huyết, bỏ qua cơ hội học thạc sĩ ở LSE*, muốn đi cứu trợ ở Châu Phi một năm, ba mẹ anh đều cật lực phản đối, chủ yếu là lo lắng cho an toàn của anh. Trước giờ anh luôn có chí khí cao, lúc trẻ tuổi theo đuổi quá mức chủ nghĩa lý tưởng, thân là một công tử con nhà giàu tiêu chuẩn, nhưng văn hoá gia đình phương Đông là cha mẹ bảo bọc con cái với văn hoá gia đình phương Tây là tự lực cánh sinh luôn khiến anh cực kỳ mâu thuẫn. Anh không đành lòng chống lại sự bảo hộ quá mức của ba mẹ, nhưng cái bóng quá lớn của ba mẹ cũng khiến anh hổ thẹn với bạn bè cùng lứa, anh muốn làm một việc "chân chính có ý nghĩa", vì thế anh không muốn ba mẹ tiêu tiền cho mình làm từ thiện.

(* LSE có thể là The London school of Economics and Political Science: Trường Kinh tế và Khoa học chính trị London)

Anh thuyết phục cha mẹ, cùng đội tình nguyện viên đi Ethiopia.

Ngày đầu tiên tới đó anh liền hối hận. Đời này anh chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh khó khăn bần cùng đến vậy, chưa bao giờ biết lại có nơi tuyệt vọng và lạc hậu như thế, nhất là nhìn thấy trẻ em cực khổ, khiến trong lòng anh áp lực cực độ. Anh ăn bữa cơm đầu tiên đã bị thổ tả, phát sốt ba ngày. Anh lúc đó đã thấy bản thân mình thật ngu ngốc, từ bỏ cuộc sống sung sướng và trường học hàng đầu để đến cái nơi quỷ quái ác liệt này, đây chính là hậu quả của việc không nghe lời ba mẹ.

Nhưng mỗi một lần nói chuyện điện thoại cùng ba mẹ, anh cũng không dám kể khổ một câu, ban đầu là sợ mất mặt, sau này là không đành lòng thấy ba mẹ sốt ruột.

Cuối cùng anh ở lại nơi đó đến mười lăm tháng. Từ hối hận, tiêu cực ban đầu, đến chấp nhận và thích ứng, sau này lại muốn tận tâm tận lực vì trẻ em nơi đó mà làm chút gì có ích. Sự chuyển biến tâm lý ấy khiến anh nhanh chóng trưởng thành, những điều anh lĩnh ngộ được còn nhiều hơn những gì mình đã được học trong hai mươi năm qua. Anh cảm tạ mười lăm tháng ngày ấy đã giúp anh trị khỏi sự phản nghịch náo loạn của tuổi trẻ, giúp anh giác ngộ ra rất nhiều đạo lý, cũng giúp anh trở nên cứng cỏi, dũng cảm phi thường.

Cho nên, từ trước đến nay anh không tìm ba mẹ giúp đỡ, không để cho họ phải bận tâm, không chỉ đơn giản là vì hiếu thuận, mà còn bởi vì tự tôn, cũng bởi vì anh cảm thấy tất cả sự việc phải cần chính mình trải qua, chính mình khắc phục, thì những kinh nghiệm ấy mới có ý nghĩa.

Lê tiên sinh trò chuyện cùng anh trong chốc lát, liền trở về nơi cắm câu của mình. Lê Sóc nhìn mặt hồ tĩnh lặng, trong lòng cũng nghĩ thoáng đi rất nhiều. Nếu thực sự anh không thể về nước, thì phải cố gắng đưa Lý Trình Tú đến bên cạnh mình, anh cũng không tin Thiệu Quần có thể làm khó anh cả đời.

Lê tiên sinh chân trước mới vừa đi, Triệu Cẩm Tân liền tiến đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Bảo bối, anh đang chờ con cá lớn nào đó?"

Lê Sóc cười khẽ: "Dù sao cũng không phải chờ cậu."

"Sao anh một chút tình thú cũng không có vậy." Triệu Cẩm Tân bĩu môi, sau đó đè thấp giọng, thần thần bí bí mà nói: "Tôi có một người bạn chuyên phát triển mấy món đồ chơi tình thú, anh ta phát minh ra một bộ trang phục hoá trang mỹ nhân ngư, anh có muốn nhìn thấy tôi mặc không?"

Lê Sóc liếc xéo hắn: "Trêu chọc khiêu khích người khác có thể khiến cậu được cái gì?"

Triệu Cẩm Tân cười nói: "Được khoái cảm khi trêu chọc anh."

Lê Sóc bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Đừng nói nữa, sẽ dọa đến cá của tôi."

"Thôi bỏ đi, tâm tư của anh căn bản không có đặt lên cá. Sao anh lại quật cường vậy, không để tôi giúp anh, lại cũng không để ba anh giúp đỡ, đây không phải vấn đề tôn nghiêm, đây là ngu xuẩn."

Lê Sóc bình tĩnh nói: "Tôi đã 34 tuổi, là một người đàn ông đến tuổi có con rồi, gặp phải phiền phức còn đi làm khó người cha đang bị bệnh tim của mình, đây không phải mới là ngu xuẩn sao."

"Vậy tôi thì sao? Nhận sự giúp đỡ của tôi cũng khó như vậy sao?"

Lê Sóc im lặng nhìn mặt hồ, anh đã từng nói, anh không muốn mắc nợ tình cảm của Triệu Cẩm Tân, bây giờ Triệu Cẩm Tân đã tìm đủ mọi cách quấn lấy anh, nếu anh còn nhận sự giúp đỡ của hắn, không phải càng khó cự tuyệt hắn sao.

Triệu Cẩm Tân thất vọng thở dài, nhìn mặt hồ phát ngốc một lát, rồi đột nhiên lấy tay chống nửa bên mặt, nghiêng đầu nhìn Lê Sóc, làm nũng nói: "Nhưng mà Lê thúc thúc như vậy lại càng đẹp trai, tôi càng thích anh."

Lê Sóc dở khóc dở cười.

"Đêm nay chúng ta đi uống rượu đi." Triệu Cẩm Tân mặt đầy chờ mong nói.

"Đêm nay không rảnh, chờ luật sư của tôi thức, chúng tôi còn rất nhiều chuyện cần bàn."

"Vậy ngày mai thì sao?"

"Ngày mai rồi nói sau."

"Anh trả lời có lệ quá đi, tổng cộng chúng ta ở đây cũng bốn năm ngày, anh đã hứa với tôi rồi, anh nói chuyện không giữ lời đi?"

Lê Sóc hết cách đành nói: "Vậy đêm mai đi đi."

Triệu Cẩm Tân hài lòng nở nụ cười.

Bọn họ chế biến cá vừa câu được ngay trên thuyền, trừ muối ra thì không bỏ thêm gia vị gì, cá nướng, canh cá, sashimi, bất luận chế biến như thế nào cũng đều rất tươi ngon, không chế biến cầu kỳ ngược lại nếm được hương vị thuần tuý nhất của món ăn.

Cả hai gia đình dùng bữa cực kỳ vui vẻ, nói nói cười cười, vô cùng thích ý.

Buổi chiều bọn họ quay về bờ, đều có chút mệt mỏi, chia nhau đi nghỉ ngơi.

Lê Sóc vội vàng về phòng, gọi điện thoại về nước tìm các mối quan hệ, mấy ngày nay dường như anh đã tìm đền tất cả những người bạn mà anh có thể nhờ được, bước đầu đã đoán ra được mục đích của Thiệu Quần. Thiệu Quần hơn phân nửa là không định thực sự dồn anh vào đường cùng, thứ hắn muốn đạt được chính là khiến anh không thể về nước, mục đích này của hắn tạm thời đã được như ý. Nhưng anh cũng không phải là người ăn chay, anh nhất định sẽ khiến Thiệu Quần phải hối hận.

Trước bữa cơm chiều, Triệu Cẩm Tân đến tìm Lê Sóc thoa thuốc, Lê Sóc không muốn ở một mình cùng hắn nên đã xách hộp thuốc xuống phòng khách, ở trước mặt mấy vị phụ huynh và quản gia mà thoa thuốc rồi chườm nóng cho hắn. Triệu Cẩm Tân không thể làm gì khác, chỉ có thể thành thành thật thật mà ngồi, chỉ là ánh mắt hắn có chút ai oán vì không đạt được mục đích.

Triệu Vinh Thiên ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, hài lòng nói: "Ta thấy hai huynh đệ các con trò chuyện rất ăn ý, khi về nước thì hợp tác cho tốt, mở rộng thị trường phía Bắc, cũng là kéo dài tình hữu nghị của hai nhà ta, người Trung Quốc mà, coi trọng nhất là kế thừa truyền thống."

Lê Sóc cười nói: "Chú nói rất đúng, con sẽ hết lòng hỗ trợ Cẩm Tân."

Triệu Cẩm Tân đặc biệt chính trực nói: "Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ cùng anh làm thật tốt."

Triệu Cẩm Tân cố ý nhấn mạnh từ nào đó, chọc Lê Sóc tức đến muốn đạp hắn một cái, tên tiểu tử này trước mặt trưởng bối mà da mặt vẫn dày như vậy, quả thực thiếu đòn.

Triệu Vinh Thiên hài lòng rời đi. Triệu Cẩm Tân nháy nháy mắt với Lê Sóc: "Anh xem, ba tôi đúng là hiểu ý tôi."

Lê Sóc nhướn mi mắt, dùng lực bóp vào tay hắn một phát.

"A!" Triệu Cẩm Tân kêu đau một tiếng.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi nhẹ tay lại." Lê Sóc quay lưng về phía các phụ huynh, trên mặt hiện rõ câu "đáng đời cậu".

Triệu Cẩm Tân ủy khuất nhỏ giọng nói: "Lê thúc thúc không đau lòng tôi chút nào."

Lê Sóc trợn trắng mắt nhìn hắn.

Triệu Cẩm Tân đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa.

Lê Sóc còn chưa kịp phản ứng, hai chân không hề phòng bị đã bị chân Triệu Cẩm Tân quấn lấy, anh trừng mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, chột dạ quay đầu nhìn thoáng qua mấy phụ huynh đang ngồi trên sô pha phía trước nói chuyện.

Lúc này hai người mặt đối mặt ngồi ở bàn gỗ phía sau sô pha, bên dưới bàn là khoảng trống, chỉ cần có người nhìn qua bên này thì sẽ lập tức thấy hình ảnh "mờ ám" dưới gầm bàn.

Lê Sóc định rút chân về, lại không dám làm ra động tác lớn, kết quả đương nhiên là không làm nên chuyện gì, anh thấp giọng quát: "Mau buông ra!"

Triệu Cẩm Tân cười hì hì nói: "Anh bóp tay của tôi, tôi quấn chân của anh, có qua có lại, rất công bằng phải không."

"Đánh rắm." Lê Sóc gấp đến độ uốn éo, anh khá lo lắng, lỡ như bị phụ huynh hai nhà nhìn thấy, anh phải giải thích như thế nào? Anh lớn như thế này rồi, biết giấu mặt vào đâu.

Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng nói: "Đừng lộn xộn, cẩn thận coi chừng ngã từ trên ghế xuống đó, anh đừng động nha, lực chân của tôi lớn lắm đó."

Lê Sóc uy hiếp nói: "Còn không buông ra, tôi sẽ không đi uống rượu với cậu."

Triệu Cẩm Tân chớp chớp mắt, rõ ràng là chính mình giở trò trước, lại còn làm ra bộ dạng như bị ức hiếp mà ỉu xìu, buông lỏng chân ra.

Lê Sóc thật muốn vỗ tay cho tính nhẫn nại và sự tu dưỡng của chính mình, nếu đổi lại là người khác, ba lần bốn lượt bị cậu nhóc nhỏ hơn mình gần một con giáp trêu chọc đùa giỡn, chắc đã sớm tức đến lật bàn.

Một ngày trôi qua, Lê Sóc đầu óc mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi, rất sớm đã lên giường ngủ.

Đến gần nửa đêm, anh mơ hồ nghe được âm thanh báo tin nhắn ting ting, nhưng anh ngủ mơ mơ màng màng, nghĩ rằng mình nằm mơ, nên trở mình lại ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, anh rời giường rửa mặt, lấy di động ra định xem xem có email mới không, thì phát hiện di động hết pin, anh nạp điện thoại, lại xuống lầu ăn sáng.

Ăn sáng xong, Triệu Cẩm Tân lại quấn lấy anh, đòi cùng anh dắt chó đi dạo.

Lê Sóc vẫn luôn rất thích chó, nhưng anh thường xuyên đi công tác nên sẽ không thể nào chăm sóc tốt cho thú cưng, cho nên vẫn không nuôi.

Ann và Bee y như hai chú chó kéo xe trượt tuyết sức lực cực kỳ dư thừa, rất khoẻ mạnh, hai người mỗi người dắt một con, hầu như là bị chúng nó lôi đi, chạy vài vòng quanh khu nghỉ dưỡng, Lê Sóc có cảm giác còn mệt hơn mình chạy bộ năm km nữa.

Trái lại, Triệu Cẩm Tân tung tăng nhảy nhót với hai chú chó lại chẳng có chút mệt mỏi nào, nhất thời Lê Sóc có chút hâm mộ tuổi trẻ của hắn.

Triệu Cẩm Tân dắt Ann chạy xa cả trăm mét, xoay người ngoắc ngoắc Lê Sóc, "Nhanh lên a." Bộ dáng tràn ngập sức sống ấy dường như là hội tụ tất cả sự phấn chấn của tinh thần trong buổi sớm mai.

Lê Sóc đột nhiên nghĩ đến, cùng người mình thích dắt chó đi dạo là cuộc sống bình yên mà anh đã từng ao ước, mà Triệu Cẩm Tân lại là người đầu tiên hiện thực hoá giấc mơ này.

Anh lập tức ngăn cản tư duy của mình tiếp tục ảo tưởng.

Triệu Cẩm Tân vẫn còn đang gọi anh: "Đi nhanh đi bảo bối, quá chậm rồi."

Lúc này, lão quản gia vừa đúng lúc đạp xe đạp từ trong góc vườn đi ra, ông chống một chân xuống đất, nghi ngờ mà nhìn nhìn Triệu Cẩm Tân, lại nhìn nhìn Lê Sóc.

Lê Sóc trong lòng thầm mắng tên Triệu Cẩm Tân ăn nói tuỳ tiện.

Triệu Cẩm Tân cười hắc hắc: "Tôi gọi Bee mà."

Bộ dáng lão quản gia giống như mới phản ứng kịp, vội nói: "Tôi đi siêu thị mua chút đồ." Sau đó chạy xe đi.

Ông vừa đi, Triệu Cẩm Tân liền cười ha ha.

Lê Sóc chạy qua: "Kêu bậy bạ cái gì, cậu đó."

"Tôi đã nói là tôi gọi Bee mà." Triệu Cẩm Tân chớp chớp mắt, "Anh nghĩ tôi gọi anh à, xấu hổ không đây."

Lê Sóc khom lưng ôm lấy Bee to như con gấu trắng, ném tới bên người Triệu Cẩm Tân: "Cắn hắn!"

Triệu Cẩm Tân theo bản năng tiếp được Bee.

Ann nhìn thấy tưởng rằng bọn họ đang chơi đùa, nên cũng nhảy lên cao bổ nhào vào người Triệu Cẩm Tân, sau đó lại bám trên người hắn, như là đang tranh thủ tình cảm, thiếu chút nữa là làm tuột luôn cái quần thể thao của hắn.

Lê Sóc ở một bên ôm bụng cười to.

Triệu Cẩm Tân cũng nở nụ cười, hắn thả Bee xuống đất, đưa tay sang sờ sờ mặt Lê Sóc: "Mấy ngày nay không thấy anh cười thoải mái như vậy."

Lê Sóc giật mình, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Từ sau khi gặp chuyện không may, anh chưa có lần nào tươi cười thật lòng, nhưng khoảnh khắc khi nãy, anh quả thật quên đi phiền não quấn lấy anh trong mấy ngày nay, thống thống khoái khoái mà cười một hồi.

Chuyện này đối với anh mà nói, tựa như một tia ngọt ngào trong vị đắng, mang theo một hương vị tươi mới.

Lê Sóc xoa xoa tóc, "ha" một tiếng, "Xem ra tôi phải cám ơn cậu."

Bên trong ánh mắt Triệu Cẩm Tân tràn đầy dịu dàng: "Tôi phải cám ơn anh, đã để tôi được nhìn thấy anh tươi cười."

Hô hấp của Lê Sóc nhất thời ngưng lại, tim anh giống như bị người đánh vào một quyền, không đau nhưng tê dại, khiến anh toàn thân cứng đờ lại rồi.

Thế cho nên, khi gương mặt Triệu Cẩm Tân càng lúc càng tới gần anh, anh cũng không phản ứng kịp, ngược lại bị ánh mắt xinh đẹp thâm thuý kia trói chặt.

Cánh môi mềm mại ấm áp nhẹ nhàng dán sát vào môi Lê Sóc, một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy nhưng dường như trong nháy mắt lại sinh ra một dòng điện cực đại.

Lê Sóc mở to hai mắt, một phen đẩy Triệu Cẩm Tân ra.

Triệu Cẩm Tân lui về phía sau vài bước, suýt nữa té ngã, hắn đứng vững thân thể, không tức giận, không thất vọng, cũng không có ngả ngớn bất cần, hắn chỉ thâm thâm nhìn Lê Sóc, dùng ngón tay sờ sờ đôi môi còn dư lại chút ngọt ngào kia, sau đó lại đem tay đặt vào bên miệng, trong ánh mắt hắn mang theo tính xâm lược ngang tàng, nhưng cũng mê người đến cực hạn.

Lê Sóc hơi hơi chớp mắt, tuy rằng trong lòng sóng to gió lớn, nhưng biểu hiện bên ngoài lại bình tĩnh, anh cầm lấy dây thừng của Bee, "Trở về thôi."

"Lê Sóc." Triệu Cẩm Tân ở sau lưng kêu lên, "Buông tay Lý Trình Tú đi."

Lê Sóc không dừng lại, cũng không quay đầu, vẫn tiếp tục bước đi.

Trở lại biệt thự, Lê Sóc nhốt mình trong phòng, thở dài một hơi.

Hay là xem Triệu Cẩm Tân như là một khảo nghiệm đi, thử xem bản thân mình trong chuyện này có thể làm chủ cảm xúc của chính mình không, hay là làm nô lệ.

Anh bình tĩnh trong chốc lát, nhớ tới di động, lúc này đã sạc đầy pin, anh cầm lên thì thấy tin nhắn Lý Trình Tú gửi. Trong lòng anh nhất thời lo sợ, không biết là đang sợ Lý Trình Tú cự tuyệt, hay là... chột dạ.

Anh mở tin nhắn:

"Lê đại ca, xin lỗi, em không thể theo anh đi Mỹ. Em đã sắp ba mươi, phải một lần nữa bắt đầu cuộc sống ở một đất nước xa lạ, em không có dũng khí lớn như vậy. Cám ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian dài như vậy, em không có gì báo đáp, chỉ có thể nói cám ơn. Anh đối với em rất tốt, mỗi một chuyện em đều nhớ rõ, nhưng em lại mang đến phiền phức cho anh, hi vọng anh có thể tha thứ cho em. Em định rời khỏi Thâm Quyến, sau khi em đi, Thiệu Quần sẽ không còn làm khó anh nữa, cũng không làm khó được em, như vậy đối với mọi người đều tốt. Em phụ lòng tốt của anh, xin lỗi, thực sự xin lỗi anh. Xin anh đừng lo lắng cho em, em có người thân đang làm ăn ở bên ngoài, em sẽ tìm đến để nương tựa. Lê đại ca, xin lỗi, em không thể gặp mặt anh để nói lời từ biệt, hi vọng anh luôn khoẻ mạnh, cũng hi vọng anh có thể tha thứ cho em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.