Ai Đã Động Tới Cây Xương Rồng Của Tôi

Chương 6: Hoàn




16.

Kỳ thi cuối kỳ năm nay, trường đã mời chuyên gia nông nghiệp bên ngoài đến chấm điểm cho chúng tôi. Cà chua nhỏ của tôi tuy trải qua giông bão nhưng may mà vẫn nghiêng ngả lảo đảo mà chín.

Nhóm chuyên gia mặc đồ lao động bình thường, đi qua ruộng thí nghiệm của chúng tôi. Khi ngang qua tôi, một nữ giáo sư đi đầu ngừng lại, chỉ vào tấm biển dựng bên cạnh ruộng tôi hỏi: “Đây là gì?”

Tôi nghiêm túc: “Là tên em đặt cho Cà chua nhỏ.”

Trên biển viết: “Vả cho Diệu Diệu một cái thật mạnh.”



Nữ giáo sư đó nhìn tôi sâu xa, không nói gì bỏ đi.

Buổi tối ăn cơm trong nhà ăn, bà ấy ngồi xuống cạnh tôi, tôi vẫn đang gặm chân gà.

Giáo sư nhìn tôi vài lần, nói: “Sao em lại đặt tên cho cây?”

Tôi đáp chiếu lệ: “Dạ… đặt đại thế thôi ạ.”

Giáo sư: “Em giống con trai cô, nó cũng thích đặt tên cho cây cối.”

Tôi: “Thế ạ, con trai cô giống cô nên đặt tên chắc sẽ hay ho tao nhã, không phải kiểu như Diệu Diệu, Hương Hương…”

Tôi lắc đầu ngán ngẩm.

Giáo sư cười cười không đáp.

“Mẹ.”

Một bóng đen phủ trước mặt tôi, tôi ngước lên thấy Yến Tử An.

Đó không phải vấn đề chính, vấn đề là -- anh gọi ai là mẹ?

Tôi cứng ngắc quay sang nhìn giáo sư, bà cười tủm tỉm: “Nghe Tử An nhắc tới con, Lâm Diệp Bạch phải không. Chào con, giới thiệu chính thức, bác là mẹ nó, tên Dư Diệu.”

Bà nhấn mạnh chữ Diệu.

Tôi sững người như bị sét đánh.

Mãi đến khi Yến Tử An kéo tôi ra ngoài, tôi mới định thần lại, sau đó túm chặt tay áo anh: “Từ từ đã! Ba anh tên gì?”

“Yến Tương.”

Hương Hương… (Tương 相 đọc là xiāng, Hương 香 cũng đọc là xiāng)

Mẹ kiếp, ai lại lấy tên ba mẹ đặt tên cho cây cối chứ!

Yến Tử An xem đó là điều hiển nhiên: “Nhà anh đó, nhà anh còn có một chậu trúc xanh tên là Yến Tử An đó.”

Tâm trạng tôi thực phức tạp.

Yến Tử An đột nhiên hỏi: “Nghe nói em đặt tên cho Cà chua nhỏ? Tên là gì?”

Tôi: “…”

17.

Yến Tử An nói anh luôn phản đối gia đình gì mà kêu là định hôn từ bé cho mình, ầm ĩ nhiều năm. Tuy nhiên nhà họ Yến cũng xem như có tiếng tăm trong khu vực, tùy tiện bỏ hôn ước sẽ bị người khác chỉ trích.

Cuối cùng giáo sư Dư Diệu cho con trai một cơ hội, bảo ‘sát thủ thực vật’ nuôi một cây xương rồng và cây sen đá một năm. Chỉ cần thành công thì việc đính hôn từ bé kia họ sẽ đi nói chuyện.

Yến Tử An vất vả chăm sóc gần tròn một năm, lại bị tôi vặt hết gai xương rồng còn cắm lên sen đá. Thảo nào trước kia còn dọa đâm gai lên người tôi.

Về tình có thể tha thứ…

Hình như có chuyện gì quan trọng mà quên mất.

Đột nhiên tôi nhớ ra, kéo Yến Tử An chạy: “Mấy hôm trước không phải anh nói Diệu Diệu bị gì sao? Mau đưa em xem!”

Yến Tử An kéo tôi lại, trọng tâm tôi không vững nên đâm sầm vào ngực anh.

Yến Tử An cúi đầu nhìn tôi: “Lừa em thôi.”

“Cái gì?”

“Xương rồng không sao, chỉ vì anh muốn gặp em nên mới tìm cớ này kia.”

Tôi sửng sốt.

Yến Tử An tiếp tục: “Vậy còn em, sao em lại để ý tới cái tên Diệu Diệu với người tên Phương Nghi Diệu vậy, tại sao?”

Anh nhìn chăm chăm vào mắt tôi, dường như đã chắc chắn điều làm tôi băn khoăn.

Nhưng tôi không vậy!

Tôi nắm ngay cổ áo anh, nhón chân hôn lên khóe môi anh: “Vì em vừa ý anh!”

Hôn xong tôi mới thấy hơi ngượng. Hình như con gái bình thường không như vậy… Tiêu rồi, Yến Tử An không bị dọa chứ…

Tôi đảo mắt vòng quanh, đang định nói gì đó thì Yến Tử An vít lấy cổ tôi, mỉm cười hôn xuống: “Đã là của em.”



Hừ, tên Yến Tử An này, cứ phải gây khó dễ vậy!

18.

Cà chua nhỏ của tôi miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng hình thức mùi vị không có giá trị nghiên cứu, giáo viên hướng dẫn cho tôi tự xử lý.

Tôi gói mấy quả đưa cho Yến Tử An, anh biết đó là do tôi tự trồng thì ném ngay bóng rổ đi, chạy tới. Ba quả cà chua nhỏ, anh cẩn thận lấy một quả.

Tôi nói: “Mặc dù bề ngoài không đẹp lắm nhưng vị vẫn ổn.”

Yến Tử An không rửa, cắn luôn một miếng.

Bên cạnh có người hỏi: “Anh An, anh còn chơi nữa không?”

Yến Tử An: “Không! Bận ăn cà chua.”

Người nọ ờ, quay người đi thì bị Yến Tử An gọi lại: “Cậu không hỏi tôi ăn cà chua gì sao?”

Người đó: “Vậy anh ăn cà chua gì?”

Yến Tử An nở nụ cười ngốc nghếch: “Bạn gái tôi tự trồng!”

Tôi ở bên cạnh im lặng che mặt lại. Với cái vẻ ngoài của cà chua này thì thực sự không đáng để khen. Có phần… hơi mất mặt.

Trên đường đi cùng Yến Tử An về, tình cờ gặp bạn cùng phòng. Cô ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm trái cà chua cuối cùng trong tay Yến Tử An, nói: “Đậu mía Lâm Diệp Bạch, đồ vô lương tâm. Không phải bà nói mai này tự trồng cà chua tặng bạn trai tương lai sao? Tui xin cũng không cho! Bây giờ bà cho người khác dễ vậy sao?”

Dễ? Đâu có dễ.

Tôi nắm tay Yến Tử An: “Thì như bà thấy đó, bạn trai.”

Đã được chứng nhận.

- --Hết---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.