Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 3: Hàng xóm là tướng gia? Không ngại




Hôm đó Mạnh Cảnh Xuân trở về từ Trần phủ, không tránh được có chút mất mát trong lòng. Vốn tưởng rằng quan ở kinh thành thật sự giàu có như trong lời đồn, không ngờ bổng lộc một năm cũng chỉ có bốn mươi lượng. Trừ đi tiền ăn, mặc, ở, đi lại, cuối cùng chẳng còn lại bao nhiêu.

Lại qua mấy ngày, rốt cuộc cũng có kết quả phong quan cho các tiến sĩ. Hoàng thượng ngự bút vung lên, Mạnh Cảnh Xuân bị ném tới Đại Lý tự. Chức bình sự ở Đại Lý tự còn thiếu một người, Mạnh Cảnh Xuân liền trở thành người đi bổ khuyết, quan nhỏ bát phẩm, bổng lộc một năm quả thật y như Trần Đình Phương nói, bốn mươi lượng.

Bảng nhãn Bạch Tồn Lâm nhậm chức viên ngoại lang bên bộ Công , lục phẩm; Trạng nguyên Trần Đình Phương, điều đến Hàn Lâm viện, không có phẩm hàm.

Mọi người đều biết, Hàn Lâm là nơi nuôi dưỡng nhân tài, rất là cao quý, tuy không có phẩm hàm nhưng lại rất vinh quang.

Phong quan lần này, thực ra cũng đều theo tình theo lý.

Mạnh Cảnh Xuân đi đến bộ Lại nhận công văn, đúng lúc gặp Bạch Tồn Lâm. Hắn thấy bộ dạng rầu rĩ của Mạnh Cảnh Xuân, giống như là bị cái gì đả kích, cho rằng do nàng không nguyện ý đi Đại Lý tự, liền muốn tiến lên an ủi.

Mạnh Cảnh Xuân nhàn nhạt liếc hắn một cái, kéo ra một nụ cười: "Bạch huynh cũng tới đây nhận công văn sao?"

Bạch Tồn Lâm đi đến gần, nhỏ giọng nói: "Mạnh hiền đệ, mấy loại chuyện xử án tra án này, cũng là chức vị quan trọng, đừng ủ rũ."

Mạnh Cảnh Xuân cất công văn vào túi trong tay áo: "Chẳng qua là hai ngày này ăn phải đồ bị hỏng nên bụng không thoải mái lắm mà thôi. Vậy mà Bạch huynh có thể nhìn ra tại hạ vì chuyện nhậm chức mà ủ rũ, ánh mắt quả thực là quá tốt. Bản lĩnh nhìn rõ ràng mọi việc bậc này, nếu không đi Đại Lý tự thì quả thực là quá uổng phí đi, Bạch huynh nói có phải không ?”

Ngôn từ chua ngoa không chút nào yếu thế, Bạch Tồn Lâm hiểu được lời an ủi lúc nãy nói không được thỏa đáng cho lắm, nhưng hắn vốn nói chuyện không khéo, Mạnh Cảnh Xuân cần gì phải lãnh đạm bắt bẻ hắn như thế.

Mạnh Cảnh Xuân cũng biết là hắn xuất phát từ tấm lòng chân thành chứ không phải là có ý xấu gì, thấy bộ dáng của hắn có phần lúng túng, lại lập tức hoà giải, nói: "Tức giận bực bội à? Chỉ đùa với Bạch huynh thôi."

Bạch Tồn Lâm thấy nàng cười hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ hân hoan, cũng phì cười theo. Diện mạo của Thám hoa lang thực sự là đẹp, môi hồng răng trắng mặt mày tú lệ, chỉ là kẻ ngốc này lại không biết điều đó. Mọi người đều nói bộ dáng của Trần Đình Phương đẹp, nhưng nhìn không thực, không bằng Mạnh Cảnh Xuân, vẻ đẹp rất chân thật, là vẻ đẹp mà nhân gian nên có.

Bạch Tồn Lâm phát giác mình đã nhìn chằm chằm Mạnh Cảnh Xuân rất lâu, lỗ tai nhất thời đỏ ửng lên, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, vừa đúng lúc bắt gặp Trần Đình Phương đang đi về phía này, chào hỏi: "Trần hiền đệ, chúc mừng nha."

Trần Đình Phương đi tới, cười yếu ớt nói: "Bạch đại nhân cũng vậy." Chẳng qua cũng chỉ mới mấy ngày, sau khi nhậm chức thì lập tức đã sửa miệng, không xưng huynh gọi đệ nữa, cảm thấy thật sự không quen.

Từ nay không còn là những người cùng chung khoa thi nữa, mà là triều thần, vạch ra giới hạn rành mạch rõ ràng.

Mạnh Cảnh Xuân thầm than trong lòng, rốt cuộc Trần Đình Phương vẫn là người xuất thân từ nhà quan lại, nhìn rõ sự đời, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã khôn khéo như vậy.

Bạch Tồn Lâm lại là người tuỳ tuỳ tiện tiện, cũng chưa để ý đến sự thay đổi đó, nói rằng hôm nay tốt xấu gì cũng phải ăn mừng một phen, không bằng cùng nhau đi uống một chén.

Mạnh Cảnh Xuân không có tâm tư, đang muốn nhẹ nhàng từ chối, Trần Đình Phương lại nhìn nàng hỏi: "Mạnh huynh có tâm sự sao?"

Mạnh Cảnh Xuân cười gượng, đáp: "Cũng không phải là chuyện quan trọng gì."

Trần Đình Phương ôn hòa nói: "Không ngại thì cứ nói, nói không chừng tại hạ có thể giúp được."

Mạnh Cảnh Xuân vẫn khoát tay từ chối.

Trên môi Trần Đình Phương ẩn chứa ý cười: "Hẳn là lo lắng về chỗ ở, phải không ?"

Dù gì cũng đã nhắc tới chuyện này, Mạnh Cảnh Xuân cũng không thể nào nói không phải, chỉ gật gật đầu, lại nói: "Không thể nào ở lâu trong hội quán được, bây giờ quả thật là đang tìm chỗ ở."

Trần Đình Phương nói: "Mạnh huynh mới đến kinh thành không lâu, không bằng đến bộ Lại nói một tiếng, ở quan xá cũng rất tốt, ngày thường có thể kết bạn cùng với đồng nghiệp, cách nha môn cũng gần, tránh được rất nhiều phiền toái."

Mạnh Cảnh Xuân chưa từng nghe nói đến cái này, Trần Đình Phương nói tiếp: "Bây giờ Mạnh huynh muốn đi đâu?"

"Trước tiên muốn về hội quán một chuyến."

"Vừa lúc tiện đường, vậy thì cùng đi đi." Trần Đình Phương lại nói với Bạch Tồn Lâm, "Không biết Bạch huynh muốn đi đâu?"

Bạch Tồn Lâm biết điều nói không thuận đường, liền cáo từ đi trước.

Bạch Tồn Lâm đi rồi, Trần Đình Phương đi cùng với Mạnh Cảnh Xuân, Trần Đình Phương nói: "Ở quan xá hết một lượng một tháng, có cung cấp cơm canh. Mạnh huynh một mình ở tại kinh thành, ở quan xá chính là thích hợp nhất, huống chi ở đó cũng tiện nghi nữa.”

Mạnh Cảnh Xuân cân nhắc một phen, thấy đề nghị của Trần Đình Phương quả thật là tốt nhất, 40 lượng trừ đi tiền thuê một năm là 12 lượng, còn dư được 28 lượng, nếu không tiêu xài cái gì quá đáng, thì cuộc sống cũng xem như là an nhàn tự tại.

Trần Đình Phương lại nói: "Chi bằng bây giờ Mạnh huynh đi ngay đến bộ Lại, nói với họ một tiếng, cũng để cho người bên bộ Lại nhanh chóng an bài.”

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, nói tạ ơn, đang muốn quay trở lại bộ Lại, Trần Đình Phương lại giữ chặt nàng, nhợt nhạt cười: "Tại hạ đi cùng Mạnh huynh."

Mạnh Cảnh Xuân biết trước đây liên luỵ hắn, khiến hắn bị đánh, bây giờ thật sự không hiểu tại sao hắn lại tốt với mình như vậy, liền hỏi nhiều thêm một câu. Mà Trần Đình Phương chỉ nói, chẳng qua là tiện tay mà thôi, không được coi là giúp đỡ.

Mạnh Cảnh Xuân đến bộ Lại lo liệu thủ tục giấy tờ, Trần Đình Phương bảo để hắn đi trước hỏi thăm thử, liền bỏ Mạnh Cảnh Xuân ở bên ngoài, tự ý đi vào trong tìm một vị tiểu lại.

Tiểu lại lật sổ ghi chép đăng ký ra, dò dọc theo từng hàng trong đó, vẻ mặt hơi bất thường, trả lời: “Trần đại nhân, thật là ngại ngùng, này...... Có thể là không làm được.”

"Đã hết nhà trống?"

"Này...... cũng không phải." Mặt tiểu lại lộ vẻ xấu hổ.

Trần Đình Phương nói: "Có thể để ta coi sơ qua sổ ghi chép một chút được không ?"

"Này......" Tiểu lại đưa sổ ghi chép tới cho hắn, "Trần đại nhân, ngài nhìn xem, thật sự là không thích hợp đâu?"

Trần Đình Phương vừa nhìn, quan xá hiện nay chỉ còn thừa lại một gian nhà, lại là gian nhà sát vách Thẩm Anh.

Đường đường là hữu tướng mà ở quan xá thì mới gọi là không thích hợp. Trần Đình Phương nói: "Không sao, phân gian này cho Mạnh đại nhân ở, chắc hẳn Mạnh đại nhân sẽ không để ý.”

Tiểu lại lộ vẻ khó xử, Mạnh đại nhân không để ý, nhưng Tướng gia để ý thì biết làm thế nào? Nhưng cấp trên cũng không có nói rõ là không thể phân phòng này cho người khác ở, bây giờ Trạng nguyên lang đã lên tiếng, cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà phân cho Mạnh đại nhân thôi.

Thế là Mạnh Cảnh Xuân thuận thuận lợi lợi cầm được chìa khóa. Nàng đến đó xem qua một lần, sau đó chào tạm biệt Trần Đình Phương, một mình quay về hội quán đi lấy hành lý.

***

Mùa xuân ở kinh thành trước giờ vẫn ngắn ngủi, những ngày gần đây càng ngày càng nóng.

Mặt trời chói chang giữa trời, bên ngoài người đi đường chảy đầy một thân mồ hôi, ngược lại trong cung rất râm mát dễ chịu.

Trong ngự thư phòng, tấu chương ném đầy trên đất, Thẩm Anh xoay người nhặt lên từng cái một, nâng niu trong tay, cũng không nói một câu nào.

“Vụ án của Hàn Chí Thanh lại có thể nảy sinh ra nhiều tình tiết như vậy! Hắn đường đường là một hoàng tử đi tra án, lại bị người ta vạch tội ra đến mức này, vậy mà hắn vẫn còn có thể vác mặt trở về sao? !"

Thẩm Anh vẫn đứng đó, thoáng nhìn thấy tay Hoàng thượng đang run nhè nhẹ, liền biết bệ hạ đang cực kỳ thịnh nộ.

Đợi bầu không khí dần dần trở lại bình thường, Hoàng thượng lại hỏi hắn: "Hôm nay hắn vẫn đúng hạn đi bộ Công chứ?"

Thẩm Anh vẫn khép mi trả lời: "Bẩm bệ hạ, Nhị điện hạ sau khi trở về từ Sâm Châu thì cũng chưa từng đến bộ Công ."

Dường như Hoàng thượng đang cật lực nhẫn nhịn, lại nói: "Về sau hễ là tấu chương vạch tội hắn thì cứ giao cho người bên dưới xử lý, không cần chuyển lên trên nữa.”

"Thần đã rõ." Thẩm Anh ngừng lại một chút, lại nói: "Vụ án của Hàn Chí Thanh có rất nhiều điểm đáng ngờ, không bằng để Đại Lý tự duyệt lại, sau đó hẵng quyết định."

Hoàng thượng trầm ngâm một lát, mấp máy môi: "Cũng tốt, vụ án của Hàn Chí Thanh chuyển giao cho Đại Lý tự, Hình bộ tạm thời không được nhúng tay." Nói xong thì giọng điệu cũng hơi dịu ra, cho Thẩm Anh lui ra, lại nói với nội quan đang đứng một bên: "Triệu Trần Đình Phương tiến cung."

Thẩm Anh lĩnh mệnh cáo lui, vừa mới ra ngự thư phòng, mới được hơn mười thước, liền gặp Thái tử Thành Lâm.

Thẩm Anh thi lễ.

Thành Lâm liếc mắt thấy một chồng tấu thư trong ngực hắn, mắt không gợn sóng, thản nhiên nói: "Thẩm tướng vừa mới từ U Châu trở về, đã lại phải tiếp nhận cục diện rối rắm này, quả thật là khổ cực."

Thẩm Anh chỉ nói: "Đây là bổn phận của thần, không dám gọi là khổ cực."

Đôi mắt Thành Lâm cười như không cười, lúc đi qua bên cạnh Thẩm Anh lại thoáng ngừng lại một chút, thấp giọng nói: "Ta biết Thẩm tướng có quan hệ không tầm thường với Đại Lý tự khanh, vụ án của Hàn Chí Thanh, Thẩm tướng nên tự biết phải làm như thế nào."

Vẻ mặt Thẩm Anh vẫn thản nhiên như trước, chỉ đáp lại: "Đại Lý tự tất nhiên phải điều tra công bằng."

Thành Lâm lại nói: "Gần đây Phụ hoàng đang lựa chọn Thái tử phi cho ta, ta nghe nói thiên kim của Ngụy Thị lang bên Hình bộ vừa vặn hợp tuổi, nếu được Thẩm tướng cất nhắc, chắc hẳn Ngụy tiểu thư dù không lấy được vị trí Thái tử phi ——" khóe môi hắn cong lên cười khẽ: "cũng vẫn có thể làm được trắc phi."

Thẩm Anh nghe xong, mặt không biến sắc cũng không hề tỏ thái độ gì.

Thành Lâm nhìn chăm chú vào hắn một lát, nhếch môi, nói: "Thẩm tướng chắc là đang vội?" Dứt lời liền xoay người đi thẳng.

Thẩm Anh xoay người tiễn hắn, đợi tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang, lúc này hắn mới ung dung quay người lại, ôm tấu chương vòng ra khỏi hành lang.

***

Trước phòng Mạnh Cảnh Xuân vừa đúng có một cây đồng già, lá cây tầng tầng lớp lớp che khuất mặt trời, lá cây trên ngọn cây đón gió từ nam chí bắc, đứng ở phía dưới thấy rất mát mẻ.

Nàng vừa mới dọn dẹp xong xuôi bên trong phòng, đang đứng ở trong viện hóng mát một chút, liền thấy một gã sai vặt xách giỏ trúc chạy chậm tới đây.

Gã sai vặt kia dừng lại trước mặt nàng, nói: "Ngài có phải là Mạnh đại nhân hôm nay mới chuyển đến đây không ?"

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

Gã sai vặt kia thở ra một hơi, lại nói: "Tiểu nhân ở nhà bếp phía tây. Hôm nay tặng chút ít trái cây cho các phòng ở đây ——" nói xong liền từ trong giỏ trúc lấy ra một cái bọc giấy, "Phần này là của Mạnh đại nhân."

Mạnh Cảnh Xuân kinh hỉ nhận lấy, nói tiếng đa tạ.

Gã sai vặt kia lại nhìn qua phòng cách vách, thấy cửa khóa, nhỏ giọng nói: "A? Không ai ở nhà."

Mạnh Cảnh Xuân cũng theo tầm mắt hắn nhìn qua, quả thực sát vách không có người, nàng liền thuận miệng nói: "Phần của nhà hàng xóm đưa ta đi, ta thay ngươi chuyển giao, ngươi đỡ phải đi thêm chuyến nữa."

Gã sai vặt kia cười cười, nói: "Được." Lại lấy từ trong giỏ xách ra một cái bọc giấy, đưa cho Mạnh Cảnh Xuân.

Đợi gã sai vặt kia biến mất tại cuối ngõ hẻm, Mạnh Cảnh Xuân xé ra một góc bọc giấy, bên trong bao đầy những quả sơn trà tươi ngon, trông có vẻ tươi mát mê người.

Nàng vào nhà, đến hậu viện, đổ quả sơn trà vào chậu gỗ nhỏ, dùng nước lạnh rửa qua, sau đó cảm giác hơi mệt mỏi, liền chui về phòng ngủ định nhắm mắt một chút.

Một giấc ngủ này ngủ cho đến khi mặt trời xuống núi, nàng cuộn lại chăn, ngồi dậy, dụi dụi mắt quyết định đi đến nhà bếp phía tây để ăn cơm. Nàng khoác qua loa một bộ quần áo, đi tới cửa thì chợt nhớ tới một chậu quả sơn trà trong hậu viện kia, liền vội vàng đi ra ngoài ngó xem người ở cách vách đã về hay chưa.

Nàng nhìn lên thấy có ánh sáng bên cửa sổ, ánh đèn nho nhỏ mờ mịt chiếu ra một mảng ánh sáng màu cam, liền biết được chủ nhà đã trở lại. Nàng lại nhanh chóng quay trở lại hậu viện, từ trong chậu gỗ mò ra một nửa số quả sơn trà, lấy giấy bao lại lần nữa, chạy đến trước cửa nhà cách vách, nâng tay gõ gõ.

Gõ ba cái, không ai trả lời.

Nàng lại gõ tiếp, vẫn không ai trả lời. Chẳng lẽ đốt đèn xong lại đi ngủ sao?

Nàng đang định bỏ đi, chợt nghe thấy tiếng bước chân bên trong, còn chưa kịp phản ứng, cửa lớn đã bị người bên trong kéo ra.

Người kia mặc một thân áo trắng, thân hình mảnh khảnh cao ngất, hình như có hơi quen quen. Lại dời mắt lên trên, mặt mũi nho nhã, thêm vài phần cao quý, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ mỏi mệt, trong ánh mắt thoảng qua một tia nghi hoặc.

Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân “đùng” một tiếng nổ oanh tạc. Sao một chuyện quan trọng như vậy mà Trần Đình Phương cũng không nói cho nàng biết?!

Sau một thoáng hoảng sợ ngắn ngủi, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng lấy lại tinh thần, mặt đen lại, ôm một bao ẩm ướt đầy quả sơn trà, giọng nói theo đúng tiêu chuẩn: “Tướng gia...... Xin chào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.