Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 704: Hoàn




Người này có phản cốt, chỉ cần hoàng đế trên long ỷ làm hắn không thoải mái, hắn tùy thời đều có thể tạo phản.

Hoặc là không cần trêu chọc Tiêu Vân Đình, chỉ cần Tiêu Vân Đình cảm thấy hắn lợi hại hơn so với hoàng đế, hắn cũng không chịu khom lưng.

Cũng may tuy Tây Bắc phát triển tốt, địa phương khác của Đại Ngụy cũng không yếu, Tiêu Vân Đình mấy năm nay mới an an phận phận làm Nghiệp Vương.

Đại khái là Tây Bắc đều nghe hắn, hắn lại cảm thấy nhân sinh không có gì khiêu chiến, Trình Khanh tưởng về hưu, Tiêu Vân Đình đồng dạng cũng muốn về hưu.

Trình Khanh viết thư trả lời cho Tiêu Vân Đình, lại không cần nói cùng Du Hiển, Du Hiển đợi mười mấy năm, vẫn luôn đang đợi nàng về hưu, hai người là có ăn ý.

Chỉ là sự tình Tiêu Vân Đình xa ở Tây Bắc cũng có thể nhìn ra được, Mạnh Hoài Cẩn sao không nhìn ra được?

"Ngươi nên nghỉ ngơi."

Mạnh Hoài Cẩn nhìn người trước mắt.

Đây là sư muội của hắn, bạn thân của hắn, chi thần cánh tay đắc lực của hắn, cũng là người dẫn đường cải cách Đại Ngụy.

20 năm thời gian búng tay mà qua, tuy rằng Trình Khanh còn chưa tính là già, lại cũng thật sự chưa bao giờ nghỉ ngơi qua!

Những lời này, Trình Khanh đồng dạng tưởng nói cùng Mạnh Hoài Cẩn.

Sư huynh đã là tóc bạc che đậy tóc đen.

Từ Thái Bình năm 6 đến Tân Khải năm 18, nàng và sư huynh nhận thức hơn hai mươi năm, sư huynh không thay đổi, nàng cũng không thay đổi, hai người không có vì ngôi vị hoàng đế và quyền lực mà trở mặt thành thù, trước sau tín nhiệm lẫn nhau, là đồng minh thân mật nhất.

"Sư huynh, chúng ta cùng nhau đi!"

Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, "Thái Tử còn niên thiếu, trẫm còn muốn thay hắn căng hai năm."

Giao tiếp quyền lực cần thời gian, Trình Khanh không làm thủ phụ nữa, nếu hoàng đế cũng không làm, Thái Tử tuổi trẻ như vậy, không nhất định có thể ngăn chặn triều thần.

Trình Khanh đã sớm dự đoán được Mạnh Hoài Cẩn sẽ không dễ dàng đồng ý.

"Ngươi nói là hai năm, vậy hai năm, nhiều một ngày cũng không được!"

Trình Khanh nói xong cũng không lưu luyến, xoay người rời đi.

Thái Tử vẻ mặt hổ thẹn từ sau bình phong đứng ra.

"Phụ hoàng, đều là nhi tử chưa đủ……"

Nếu không phải bận tâm hắn, phụ hoàng sẽ theo Trình sư rời đi.

Mạnh Hoài Cẩn bật cười, "Con nói ngốc gì vậy, con mới bao lớn, lại chờ hai năm đi."

Lại chờ hai năm, Thái Tử liền mười tám.

Thái Tử không nói thêm gì, dùng ngôn ngữ hứa hẹn là vô dụng, hắn cần phải ở trong hai năm làm phụ hoàng yên tâm.

Một lần cuối cùng khi Trình Khanh lên triều, là mặc nữ trang.

Nào có nữ nhân không thích quần áo xinh đẹp?

Nhưng Trình Khanh mặc nam trang hơn hai mươi năm.

Nàng không tô son điểm phấn, không đeo vàng bạc, mang yết hầu giả, hàng năm buộc ngực. Tuy rằng nàng không nhất định phải mặc hoa phục lộng lẫy, nhưng cũng muốn làm chính mình một hồi.

Một ngày này, chính Liễu thị trang điểm cho Trình Khanh.

Tóc Trình Khanh rất đẹp, giống như sa tanh vừa đen vừa bóng, tuy đã 36 tuổi, còn không tìm thấy một sợi bạc.

Liễu thị đã nhiều năm không khóc, lần này lại khóc.

Trình Khanh nắm lấy tay nàng, "Nương, nương nên vì con mà cao hứng, con làm nhi tử Trình gia nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc có thể làm chính mình."

Nàng gỡ yết hầu giả xuống, cởi buộc ngực, không có mặc quan phục thủ phụ, chỉ mặc váy áo màu xanh lơ, tóc dùng một sợi dây cột tóc trói thành một bó, không có đồ son phấn, không kẻ lông mày, không điểm son môi.

Trong gương, xuất hiện một giai nhân mạo mỹ anh khí bừng bừng, vừa có vũ mị của nữ nhân, lại có anh lãng của nam tử.

Thay đổi nữ trang, thủ phụ vẫn còn khí thế.

Khi Trình Khanh xuất hiện ở triều đình, ngay từ đầu không ai nhận ra nàng, hoặc là nhận ra cũng không dám tin.

Nhưng nàng đi thẳng tới vị trí đứng đầu quan văn.

Phía trên long ỷ, Mạnh Hoài Cẩn lộ ra tươi cười.

Trình Khanh chờ đợi ngày này, đã đợi hơn hai mươi năm.

"Bệ hạ, thần đã già, thỉnh cầu về hưu."

Ngươi già nua?

Ngươi nhìn cũng chỉ mới 30 tuổi đi.

Không đúng, đây là……là Trình thủ phụ?!

Trình thủ phụ bỗng nhiên biến thành nữ trang, dáng người đường cong lả lướt, vũ mị mà lại anh khí, làm tất cả mọi người không rời được mắt. Cho nên không phải Trình thủ phụ mặc nữ trang, mà là Trình thủ phụ vốn dĩ chính là nữ nhân?!

Ngoại trừ một ít người biết chút tiếng gió, triều thần khác toàn bộ hóa đá.

Thôi Ngạn đã làm đến Hộ Bộ thượng thư, kỳ thật cũng mấy năm trước mới biết được chân tướng, huynh đệ tốt hóa ra là huynh muội tốt, đệ đệ của thê tử hóa ra là muội muội của thê tử. Chu Hằng vừa mới từ địa phương trở lại trung tâm hiện tại còn chưa biết, đồng dạng là một triều thần hoá đá.

Mạnh Hoài Cẩn lại chưa cho bọn họ thời gian phản ứng, trực tiếp chuẩn tấu.

Trình Khanh tạ hoàng ân, xoay người phải đi.

"Trình thủ phụ ——"

"Lão, lão sư……"

"Trình đại nhân dừng bước!"

Giờ này khắc này, mặc kệ là người ủng hộ Trình Khanh hay là đối thủ, đều theo bản năng giữ lại Trình Khanh, bọn họ đích xác thực khiếp sợ, thế cho nên phản ứng đầu tiên không phải trị tội Trình Khanh, mà là lưu lại Trình Khanh.

Dù sao nữ tử cũng đã có thể khoa khảo nhập sĩ, là nam hay nữ có quan trọng gì?

Quan trọng là Trình thủ phụ mới hơn ba mươi tuổi, Đại Ngụy còn cần Trình thủ phụ!

Đối mặt với một đống người giữ lại, Trình Khanh vẫy vẫy ống tay áo.

Nàng đã thành công, không còn gì lưu luyến.

Xuyên qua đến thế giới này, gông xiềng làm nàng vô cùng không thoải mái, nàng dùng hai mươi mấy năm mới tránh phá. Không, hẳn là gông xiềng của hai thế giới, nàng cùng tránh thoát, trước khi xuyên qua vì gia sản mà tranh đoạt, đã là chuyện xưa xa xôi như mấy đời trước, ở thế giới này, nàng ấn lại dấu vết và tên của chính mình!

Không còn quan chức một thân nhẹ.

Sau khi Trình Khanh về hưu không có lưu lại kinh thành, trực tiếp nam hạ đi Phúc Kiến.

Hình Cương vẫn là hộ vệ của nàng, Hình Cương không còn trẻ, nhưng công lực lại càng thêm thâm hậu.

Trình Khanh khôi phục thân phận nữ nhi về hưu, đây chỉ là quả b.o.m thứ nhất, còn có liên tiếp bom, Tây Bắc Tiêu Vân Đình cũng không lo làm Nghiệp Vương, kêu triều đình truyền tước vị cho đệ đệ Tiêu Vân Phái của hắn, thủy sư đại đô đốc Phúc Kiến Du Hiển cũng đồng thời từ quan.

Ba vị đại lão này muốn đi cùng một con thuyền lớn ra biển.

Thuyền là Tiêu Vân Đình tiêu tiền chế tạo, mặt trên không chỉ có chở đạn pháo mới nhất, động lực sử dụng không phải gió và nhân lực, mà là than đá!

Đây là một con thuyền hơi nước, tụ tập kỹ thuật tiên tiến nhất trước mắt của Đại Ngụy.

Mười mấy năm rốt cuộc cũng dẫn phát biến đổi.

Có thuyền hơi nước, xe lửa hơi nước gì đó rất nhanh cũng sẽ xuất hiện.

Con thuyền này, Trình Khanh đặt tên là Thám Hiểm.

Nghe nói Tiêu Vân Đình và Du Hiển còn chưa có lên thuyền, thiếu chút nữa ở trêb bến tàu đánh một trận, tỳ nữ Thiền Y bên người Tiêu Vân Đình cũng hết chỗ nói.

Trình Khanh mặc kệ bọn họ, lên thuyền trước, hai người kia mới tạm thời ngừng chiến.

Hai nam một nữ, ba đại lão ra biển.

Lấy thân phận của bọn họ, thế nhân tự nhiên không dám nghĩ đến chỗ xấu xa, đi theo ba người ra biển, tất cả đều là thủy sư tinh nhuệ.

Con thuyền Thám Hiểm vòng quanh trái đất 2 năm, Tân Khải năm 20, Mạnh Hoài Cẩn thoái vị, truyền ngôi cho Thái Tử.

Bến tàu Tuyền Châu, ở ngày đã ước định tốt cùng Trình Khanh, Thái Thượng Hoàng Mạnh Hoài Cẩn một mình chờ ở nơi đó, khi cột buồm của con thuyền lớn kia xuất hiện ở trên mặt biển, Mạnh Hoài Cẩn không khỏi lộ ra tươi cười.

Tại vị 21 năm, hắn làm hoàng đế không thẹn với lương tâm.

Họ Tiêu, họ Mạnh, hay là họ Cố, lại có quan hệ gì?

Tựa như Trình Khanh nói, hắn có thể lựa chọn làm chính mình.

Mạnh Hoài Cẩn lại lần nữa nhìn thoáng qua cảng Tuyền Châu phồn hoa, thịnh thế này, không phụ hắn và Trình Khanh trả giá.

Hiện tại, hắn muốn đi qua cuộc sống chính mình nghĩ tới.

Hải vực rộng lớn, tự do như chim, thanh thản như cá!

Thuyền gần, càng gần, Trình Khanh làn da phơi thành màu mật đứng ở trên boong tàu phất tay.

"Sư huynh ~"

Nàng là cỡ nào sung sướng nha.

Tiêu Vân Đình xụ mặt, vẻ mặt Du Hiển sủng nịch, Mạnh Hoài Cẩn lại là vui mừng, bao dung.

—— sớm tại rất nhiều năm trước, vận mệnh của bọn họ đã gắt gao đan chéo cùng nhau, thịnh thế này, thiếu ai cũng không được.

(hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.