Đường đi lối lại trong vườn được lát bằng những viên đá cuội đủ màu sắc, ghép thành hàng loạt bức tranh độc đáo: con người, hoa cỏ, cảnh vật, hí kịch, điển tích điển cố… Tâm Di cùng Khang Hy dạo bước trong vườn, ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường; Lý Đức Toàn, Mai Hương, Kỳ Thư cùng đám thái giám, cung nữ lũ lượt theo sau ở một khoảng cách nhất định.
“Tâm Di, tối qua ngủ ngon chứ?” Đi được một đoạn, Khang Hy lên tiếng.
“Cũng được ạ! Nghĩ ngợi linh tinh một hồi rồi cũng ngủ được.”
Khang Hy khẽ vỗ tay Tâm Di: “Hãy coi nơi này là nhà của cháu! Trẫm biết sau này cháu sẽ gặp không ít rắc rối, nhưng có trẫm ở đây, cháu cứ yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ cháu.”
“Tạ ơn hoàng thượng. Không phải ngài đã phái thị vệ đến bảo vệ cháu rồi sao?!”
Khang Hy ngạc nhiên nhìn Tâm Di rồi dừng bước quát gọi: “Lý Đức Toàn!”
“Có nô tài!” Nghe tiếng Khang Hy, Lý Đức Toàn lập tức bước đến, chắp tay đợi lệnh.
“Ngươi đã phái bao nhiêu thị vệ đến chỗ Tâm Di?”
Lý Đức Toàn vội vã quỳ xuống: “Nô tài biết tội! Nô tài không nên tự quyết định!”
“Hừ!” Khang Hy nói một cách lạnh lùng: “Tự nói xem, ngươi phạm phải tội gì?”
Tâm Di vừa nghe đã hiểu ngay: “À, thì ra không phải hoàng thượng phái Đại Hổ, Nhị Hổ đến mà là Lý Đức Toàn. Ông ta cũng là có ý tốt!” Nghĩ đến đây, cô bèn kéo tay áo Khang Hy, nói: “Hoàng thượng, Lý công công làm thế cũng vì sự an toàn của cháu, ngài đừng truy cứu nữa, nhé?”
Kỳ thực Khang Hy cũng không định trừng phạt Lý Đức Toàn, ông biết Lý Đức Toàn vì nghĩ cho Tâm Di mới làm như vậy, bèn đưa tay ra hiệu: “Đứng lên đi, niệm tình ngươi hết lòng vì Tâm Di nên tha cho ngươi lần này.”
“Tạ ơn hoàng thượng! Cảm tạ cách cách!” Lý Đức Toàn cảm kích nhìn Tâm Di, Tâm Di mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Đúng lúc đó có tiếng đàn du dương vọng đến. Lắng tai nghe một hồi, Tâm Di cất tiếng hỏi: “Ai đang gảy đàn vậy nhỉ? Nghe hay quá!”
Thấy Tâm Di có vẻ hiếu kỳ, Khang Hy bèn cười nói: “Muốn biết không? Đi, chúng ta đi xem xem!”
Bọn họ theo tiếng đàn bước đến bên đình Phù Bích ở phía bắc. Đây là một ngôi đình vuông vắn, dựng trên mặt hồ, xung quanh, núi đá lấp ló giữa đám tùng, bách, trúc xanh tuơi, muôn phần thanh nhã.
Trong đình một thiếu nữ 17, 18 tuổi đang ngồi gảy đàn. Thiếu nữ ấy không phải ai khác, chính là Uyển Nhi; Tiểu Thảo cùng mấy cung nga khác đứng hầu bên cạnh. Tiếng đàn thánh thót âm vang khắp vườn, khiến người nghe như mê như say. Nhạc dứt, Tâm Di vỗ tay khen: “Khúc nhạc này chỉ thiên giới mới có, nhân gian mấy khi được nghe!”
Nghe lời khen, Uyển Nhi từ tốn đứng dậy, bước ra khỏi đình, hướng về phía Khang Hy hành lễ, dịu dàng nói: “Uyển Nhi khấu kiến hoàng thượng!” Đám cung nữ đứng đằng sau cũng vội làm theo.
“Wa, đàn hay, đến giọng nói cũng hay nữa!” Tâm Di thầm khen, đưa mắt ngắm nhìn dung mạo Uyển Nhi, “Ya, đẹp, đẹp đến nỗi không từ ngữ nào có thể hình dung hết được. Giờ mới biết thế nào là ‘da trắng như tuyết’. Cô gái này mà đến thời hiện đại thì đám ngọc nữ minh tinh gì gì ấy xách dép không kịp. Mình mà làm quản lý của cô ta ấy hả, đảm bảo tiền vô như nước!” Tâm Di bắt đầu mơ tưởng.
“Miễn lễ, miễn lễ!” Lời nói của Khang Hy cắt ngang daydream của Tâm Di, “Uyển Nhi, lại đây, trẫm giới thiệu với ngươi một người!”
Uyển Nhi nhìn sang Tâm Di: “Hoàng thượng, nếu Uyển Nhi đoán không nhầm, vị tỷ tỷ này chắc hẳn là Tâm Di cách cách!”
“Mình là Tâm Di. Chào bạn, Uyển Nhi!” Tâm Di chào hỏi một cách tự nhiên.
“Ha…” Khang Hy hết nhìn Tâm Di lại nhìn Uyển Nhi, “Các ngươi một người dịu dàng nội tâm, một người hoạt bát lanh lợi, tuyệt!”
“Tối qua nghe nói chuyện tỷ tỷ từ trên trời rơi xuống, đang nghĩ không biết đến bao giờ mới có cơ hội diện kiến thần tiên tỷ tỷ, nào ngờ hôm nay lại được gặp mặt.” Uyển Nhi khẽ nói.
“Đâu nào, Uyển Nhi mới là thần tiên ấy chứ, xinh đẹp như tiên nữ vậy!” Tâm Di thực lòng khen ngợi.
“Haha, được được, sau này các ngươi cũng nên gần gũi nhau!” Khang Hy thấy hai cô gái chuyện trò thân mật, rất mực hài lòng; lại nói: “Uyển Nhi, ngươi sức khỏe yếu, đừng đứng ngoài gió quá lâu. Tiểu Thảo, đưa cách cách về nghỉ.”
“Vâng!” Tiểu Thảo đứng sau Uyển Nhi đáp lời.
Nhìn theo bóng Uyển Nhi đi xa dần, Tâm Di không khỏi thốt lên: “Đến dáng người cũng đẹp nữa!”
“Uyển Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn tinh thông cầm kỳ thi họa! Cô ta thuộc chính hoàng kỳ, tổ phụ và phụ thân đều hy sinh thân mình vì nước, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình cô ta.” Khang Hy nói với giọng tiếc thương.
“Cô ấy cũng mang họ Ái Tân Giác La ư?” Tâm Di hỏi.
“Ngạch nương Uyển Nhi mới mang họ Ái Tân Giác La, nhưng cũng có thể coi là bàng hệ, trẫm niệm tình thuộc cùng một gia tộc nên cho vào ở trong cung. Uyển Nhi rất thông minh lại ngoan hiền, chỉ có điều sức khỏe hơi yếu, không như cháu, lúc nào cũng tràn đầy sức sống.”
“Cháu thường chạy bộ, tập aerobic… thân thể thường xuyên luyện tập mới khỏe mạnh được, cả ngày giam mình trong phòng, càng sợ nắng gió càng không khỏe!”
“Thiếu nữ chỗ cháu đều như vậy cả?” Khang Hy hỏi.
“Ít nhất không có chuyện cả ngày ở trong nhà không bước chân ra ngoài! Hoàng thượng, cháu có thể ra ngoài cung chơi không?” Tâm Di đột nhiên cảm thấy nếu bản thân bị giam trong cung cấm ngày này qua ngày khác như Uyển Nhi sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ buồn mà chết cho coi.
“Được, nhưng ra ngoài phải có nô tài cùng đi!” Khang Hy quay đầu nhìn Mai Hương, Kỳ Thư, “hai người các ngươi không được, phải có thị vệ theo cùng. À, đợi lát nữa trẫm đưa cháu lệnh bài để tiện ra vào hoàng cung.”
“Tạ ơn hoàng thượng!” Tâm Di ngẫm nghĩ một hồi, lại nói: “Hoàng thượng, cháu còn một thỉnh cầu nữa!”
“Cháu còn muốn điều gì?” Khang Hy hòa nhã hỏi.
“Cũng không tính là thỉnh cầu gì đâu ạ. Chỉ là cháu muốn đổi tên của cung nữ, thái giám hầu hạ bên mình. Tên bọn họ quả thực hơi khó nghe.”
“À! Trẫm cứ nghĩ là chuyện gì to tát. Bọn họ giao cho cháu rồi đương nhiên là nô tài của cháu, cháu muốn làm gì cũng được, không cần phải trưng cầu ý kiến trẫm!”
“Hoàng thượng, ngài thật tốt!” Tâm Di vui sướng ôm chồm lấy Khang Hy, hôn một cái thật kêu lên má. Hành động này không khỏi làm Lý Đức Toàn cùng đám cung nữ, thái giám tháp tùng sợ chết khiếp. Bọn họ chưa bao giờ thấy ai có hành vi thân thiết thế giữa thanh thiên bạch nhật, mà đối tượng lại là hoàng đế nữa chứ.
Mọi người đều căng thẳng quan sát phản ứng của Khang Hy.
Khang Hy cũng ngây ra mất một lúc, nói với giọng không được tự nhiên cho lắm: “Tâm Di, cách cám ơn của cháu hình như hơi… hơi bị… đặc biệt một chút!”
“Hoàng thượng, cháu chỉ làm thế với những ai thân thiết nhất, nếu hoàng thượng không thích, sau này cháu sẽ không làm thế nữa! Cháu cũng khấu đầu tạ ơn vậy!” Tâm Di vừa nói vừa ép bản thân quỳ xuống.
Khang Hy vội giơ tay kéo Tâm Di: “Đừng khấu đầu! Số người khấu đầu trước mặt trẫm còn chưa đủ nhiều hay sao? Sau này cháu gặp trẫm cũng không cần khấu đầu hay hành lễ. Đừng để quy định trong cung trói buộc cháu!” Nói rồi thì thầm vào tai Tâm Di, “Trẫm rất thích cách tạ ơn đó của cháu, chỉ cần đừng làm thế trước mặt nhiều người là được.”
“Vâng!” Tâm Di cũng ghé tai Khang Hy cười nói: “Đây là bí mật giữa hoàng thượng và cháu đấy!”
Liền đó hai người hội tâm cười phá lên. Bọn Lý Đức Toàn không biết vì sao hoàng đế và cách cách lại cười, nhưng dù gì thì mỉm cười luôn là điều tốt.
Tháp tùng Khang Hy đi dạo một vòng, nói đúng hơn là Khang Hy tháp tùng Tâm Di nhận biết đường. Tâm Di vốn mù đường có tiếng, không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, đường đi lối lại trong cung nhìn đường nào cũng giống đường nào, cung điện cũng xêm xêm nhau, kết quả thay vì nhớ được đường thì nàng ta vòng qua vòng lại choáng váng đầu óc, nếu không có Mai Hương và Kỳ Thư bên cạnh e tìm không ra đường về.
Để cho tiện, Khang Hy gọi nơi Tâm Di ở là “Di Uyển”. Lúc này đây, trong Di Uyển chen chúc những người và người, nhìn thoáng qua cũng đủ biết đám người này đã đợi ở đây khá lâu rồi. Tâm Di vừa bước chân vào, đám người đó liền quỳ xuống, đồng thanh hô: “Nô tài bái kiến Tâm Di cách cách!”
“Đứng dậy cả đi!” Tâm Di phẩy tay ra hiệu.
Mai Hương, Kỳ Thư theo gót Tâm Di vào phòng trong. Đi đến cửa, thấy tổng quản phủ Nội vụ Ngô Bồi Tề thò đầu định nói gì đó với Tâm Di, Mai Hương vội giơ tay ngăn lại, không may Tiểu Trúc Tử bắt gặp, đợi Tâm Di đi khuất rồi, cậu ta mới lên tiếng: “Ngô tổng quản để cách cách nghỉ một chút, đợi lúc nữa cách cách rảnh, tôi sẽ báo cách cách giúp ông.”
Nếu là thường ngày, Tiểu Trúc Tử nào dám lên giọng với Ngô Bồi Tề, nhưng nay đã khác xưa, từ lúc nghe tin Tâm Di được phong làm cách cách, Tiểu Trúc Tử biết là mình gặp may rồi, sau này sẽ không bị đám thái giám lớn tuổi hơn đè đầu cưỡi cổ nữa. Quả nhiên, những kẻ tin tức nhanh nhạy, biết Di Uyển còn thiếu người, muốn xin vào hay tiến cử người khác vào, đều tích cực dút bạc vào tay cậu và Tiểu Hạo Tử, cả đám người trước đây hay bắt nạt cậu, hôm nay gặp mặt cũng khách khí không để đâu cho hết, chỉ sợ đắc tội tổng quản thân tín của Tâm Di cách cách thì phiền. Mới một buổi sáng, Tiểu Trúc Tử và Tiểu Hạo Tử thu hoạch được không ít, đặc biệt là Tiểu Trúc Tử, ra dáng Di Uyển đại tổng quản, không ngớt làm bộ, đến Ngô Bồi Tề cũng chẳng coi ra gì.
Trong lòng Ngô Bồi Tề ấm ức phải biết, từ lúc dẫn một nhóm tiểu thái giám đặt chân vào Di Uyển đến giờ, đã lĩnh giáo không biết bao nhiêu ngạo khí từ Tiểu Trúc Tử. Tiểu Trúc Tử nhìn thấy Ngô tổng quản cũng không da qian, chỉ chắp tay coi như chào hỏi, còn nói có thể làm chủ mọi chuyện, là đại tổng quản ở đây, bảo ông đứng đợi ở ngoài! Ngô Bồi Tề nghĩ Tiểu Trúc Tử bây giờ là người của Tâm Di cách cách, có ấm ức mấy thì cũng đành nhịn chứ biết sao.
Chân xỏ hài hoa nên lúc bước vào phòng Tâm Di bị vấp vào ngạch cửa, Mai Hương vội đưa tay đỡ: “Cách cách cẩn thận.”
“Căm hận” nhìn “thủ phạm”, Tâm Di nói: “Kêu người đến dỡ đi kẻo sớm muộn gì ta cũng mất mạng vì nó. À, còn đôi hài này nữa, đi lại thật bất tiện, có giầy gì khác không?”
“Có có có, nô tì đi lấy ngay.” Kỳ Thư vội chạy vào phòng trong tìm.
Không bao lâu giầy được mang đến, Tâm Di thay giầy, bước thử vài bước: “Ai ya, thoải mái hơn nhiều, thật phục mấy người các ngươi, xỏ đôi hài đó sao vẫn bước vững được thế?! Sau này nếu không bắt buộc, ta quyết không đi.”
“Cách cách, kỳ thực đi nhiều thì cũng quen cả!” Mai Hương nói.
“No, no, no!” Tâm Di vội đến nỗi ngoại ngữ cũng phun ra, nói xong mới biết lỡ miệng, lập tức đổi lại: “Không đi, chết cũng không đi!” Tâm Di đã nói không, ai còn dám ép Tâm Di đi?! Sự việc này cũng dừng lại ở đây.
Kỳ Thư rót trà dâng lên, Tâm Di vừa uống một hớp chợt nhớ ra điều gì: “À, phải rồi, có chuyện này ta muốn trưng cầu ý kiến các ngươi, gọi bốn người bọn họ vào cả đây.”
Kỳ Thư đi gọi bọn Tiểu Trúc Tử vào, vừa bước qua cửa, Tiểu Trúc Tử bèn hỏi: “Cách cách gọi chúng nô tài có việc gì ạ?”
“Không có gì, chỉ là muốn đổi tên các người.”
Mai Hương nói: “Cách cách là chủ nhân, chúng nô tì là người hầu của cách cách, đừng nói đổi tên, đến sinh mệnh của chúng nô tì cũng là của cách cách.”
“Ta không cần mạng sống của các ngươi, ta chỉ muốn đổi tên thôi, tên các ngươi thường quá.” Tâm Di nhăn mặt nhìn bọn họ nói.
“Mọi chuyện đều nghe cách cách!”
“Tốt, ta đã sớm nghĩ ra rồi!” Tâm Di cười, “Mai Hương đổi thành Tiểu Mai Tử, Kỳ Thư thành Tiểu Cát Tử!”
“Cách cách, còn bọn nô tài?” Tiểu Trúc Tử hỏi.
“Ngươi thì không cần, là hắn!” Tâm Di chỉ vào Tiểu Hạo Tử, “Sao ta nghe cứ thấy giống như ‘chuột’ ấy, đổi thành Tiểu Lam Tử, tên bốn người các ngươi vừa hay đồng âm với mai, lan, trúc, cúc, thế mới đặc biệt chứ.” Tâm Di đắc ý bê tách trà lên uống thêm một hớp, hỏi: “Bên ngoài là những ai thế?”
Tiểu Trúc Tử liền đáp: “Hồi bẩm cách cách, đều là người hầu được phái đến cho cách cách, chủ yếu là làm việc vặt và giặt đồ.”
“Còn có người muốn xin vào làm trong bếp.” Tiểu Lam Tử tiếp lời, “Nhà bếp đặc biệt thiết kế vì cách cách, cách cách muốn ăn gì bất cứ lúc nào cũng có thể sai bọn họ làm!”
“Ngươi từ Ngự thiện phòng đến, chắc ít nhiều cũng biết nấu vài món!” Tâm Di vô cùng hứng thú với chuyện ăn uống.
“Nô tài không biết, ở đó nô tài chỉ rửa bát, nhặt rau… Đầu bếp không cho phép bọn nô tài bước chân vào bếp vì sợ bọn nô tài học mất tài nghệ.” Tiểu Lam Tử thật thà hơn Tiểu Trúc Tử nhiều.
“Ờ! Về sau những việc kiểu này các ngươi cứ tự quyết định, không cần nói với ta.” Tâm Di chẳng hơi đâu quan tâm làm gì cho mệt.
Tiểu Trúc Tử thấy Tâm Di không có ý kiến gì, vừa vui mừng vừa đắc ý, Nhị Hổ hừ mũi xem thường: “Quả là thành Ngô đại tổng quản thật rồi.”
Tâm Di liếc Tiểu Trúc Tử một cái, chỉ cười cười không nói, coi như ngầm thừa nhận, điều này càng khiến Tiểu Trúc Tử đắc ý đẫy. Thấy không còn việc gì khác, Tiểu Trúc Tử mới nói với Tâm Di: “Nội vụ phủ tổng quản Ngô công công đã đợi ở ngoài lâu rồi, cách cách có muốn gặp ông ta không ạ?”
“Kêu ông ta vào đây.”
Một lúc sau, Ngô Bồi Tề bước vào, thấy Tâm Di lập tức quỳ xuống: “Nô tài Ngô Bồi Tề thỉnh an cách cách.”
Tâm Di vừa uống một ngụm trà, chưa kịp nuốt đã phun thẳng ra ngoài, chỉ Ngô tổng quản bò lăn ra cười: “Ngươi tên gì cơ…”
Ngô Bồi Tề không hiểu Tâm Di cười gì, hỏi lại: “Cách cách, không biết tên của nô tài có chỗ nào không ổn ạ?”
Tâm Di vừa cười vừa nói: “Ngươi đứng dậy đi. Sao cha mẹ ngươi lại đặt cho ngươi cái tên này?”
“Cách cách, nô tài vẫn không hiểu.” Ngô Bồi Tề đứng dậy hỏi.
Tâm Di quay sang bảo bọn Tiểu Trúc Tử: “Các ngươi đọc tên Ngô công công xem.”
Nghe Tâm Di nói thế, bọn họ liền đọc nhẩm lại, gần như ngay tức khắc, Tiểu Cát Tử bụm miệng cười, tiếp đó những người còn lại cũng cười thầm không ngớt, mỗi mình Đại Hổ gãi đầu gãi tai, hỏi Nhị Hổ: “Là ý gì?”
Nhị Hổ nhìn đại ca, chỉ cười không đáp.
“Tên ngốc!” Ngoài thở dài còn biết làm gì hơn, Tâm Di thấy Đại Hổ vẫn chưa hiểu ra, bèn hỏi: “Đại Hổ, tên của Ngô công công là gì?”
“Là Ngô Bồi Tề!” Đại Hổ trả lời.
“Đọc lại lần nữa.”
“Ngô Bồi Tề!” Đại Hổ nhắc lại.
“Đọc tiếp, đọc thêm vài lần nữa.” Tâm Di cảm thấy Đại Hổ quả thực dễ thương hết sức.
“Ngô Bồi Tề…” Đại Hổ lập đi lập lại, cuối cùng, anh ta chợt hiểu ra: “À, vô phúc!” (Ngô Bồi Tề đồng âm với vô phúc).
Lần này không ai còn nhịn nổi nữa, Tiểu Mai Tử tay chống bàn, Tiểu Cát Tử bám lấy vai cô này, cùng cười phá lên; Tiểu Lam Tử ngồi thụp xuống, cười đến mức không thẳng người lên nổi; Tiểu Trúc Tử và Nhị Hổ lôi kéo nhau, cười lăn cười bò; Đại Hổ vừa chỉ Ngô Bồi Tề vừa ngoác miệng ra cười; Ngô Bồi Tề thảm nhất, đã ngượng chín người còn phải đứng bên vờ cười theo.
Tâm Di đợi bọn họ cười đã rồi mới an ủi “người bị hại”: “Ngô công công, đùa chút ấy mà, đừng để bụng.”
Ngô Bồi Tề vội nói: “Cách cách đùa với nô tài là phúc của nô tài, nô tài cầu còn không được ấy chứ. Nô tài vốn là kẻ vô phúc, nếu cách cách chịu để mắt đến là nô tài có phúc liền.”
“Ngô công công thật biết ăn nói.” Tâm Di nhìn ra ngay Ngô Bồi Tề là người rất biết cách nịnh nọt.
“Bọn tiểu nhân làm nô tài trong chốn cung cấm này, việc gì không biết không sao, quan trọng nhất: một là biết ăn nói, hai là khấu đầu thật nhiều, như thế mới khiến chủ nhân vui, chủ nhân mà vui thì nô tài mới có thể sống yên ổn.” Thực ra những điều Ngô Bồi Tề nói đều là sự thật cả, trong cung, không học được hai việc này làm sao có thể qua ngày!
“Ta không phải chủ nhân của ngươi, ngươi không cần khấu đầu, mua vui cho ta.”
“Cách cách đương nhiên là chủ nhân của nô tài, trước mặt Vạn Tuế Gia, còn ai sánh được với cách cách, một câu của cách cách bằng chục câu, trăm câu của người khác ấy chứ.”
“Được rồi, được rồi, nịnh nọt ít thôi, nói chuyện chính đi!” Tâm Di thừa biết họ Ngô này chỉ bợ đỡ mình.
“Vâng, hoàng thượng sai nô tài giúp cách cách chuẩn bị một số vật dụng hàng ngày, nô tài đã đích thân lựa chọn vài món, không biết liệu có hợp ý cách cách không?”
“Đem đến ta xem.” Tâm Di đung đưa hai chân, nói.
Ngô Bồi Tề bước đến bên cửa, nói vọng ra: “Đem vào đây.” Liền đó, năm, sáu tiểu thái giám hai tay bê đủ loại vật phẩm, nối đuôi nhau bước vào.
“Mời cách cách xem qua. Đây là son phấn thượng hảo hạng; số trâm cài và đồ trang sức này, người xem, tinh xảo biết mấy, vô cùng hợp với cách cách; số vải vóc này là hàng dệt Giang Nam đặc biệt tiến cống cách cách, nếu cách cách không thích những hoa văn này, nô tài tháp tùng cách cách đến phủ Nội vụ chọn; còn có cả văn phòng tứ bảo, cũng là cống phẩm từ khắp nơi chuyển về, bút lông Hồ Châu, nghiên mực Đoan Khê……” Ngô Bồi Tề lần lượt giới thiệu.