Thu anh Đào cảm thấy trên mặt có vật gì cọ cọ, nàng đưa tay lên phủi xuống, vật trên mặt thuận thế rơi xuống, cũng không đến một giây, lại bò bò trên mặt nàng, nàng nheo mắt lại nhìn, cư nhiên thấy Mộ Giai Nam đang cầm trong tay một con bọ rùa, tựa hồ ý đồ tiếp tục hướng trên mặt nàng phóng tới…
Nàng một tay gạt bỏ bàn tay đang làm loạn kia qua, đột nhiên nàng ngồi dậy giận trừng mắt nhìn Mộ Giai Nam, suy nghĩ trong nháy mắt dừng lại, nàng ngơ ngác nhìn hắn, ý nghĩ hỗn loạn.
Mộ Giai Nam cười đến thực quỷ dị, tự ngồi xuống giường cùng nàng hai mặt nhìn nhau:
“Nàng muốn nói chuyện gì?” (ta sẽ đổi cách xưng hô nhé…để cho 2 ng tình cảm xí)
Thu anh Đào mất tự nhiên, nàng muốn nói… hắn ngồi lên chân nàng rồi!
một đôi tay to nắm chặt bàn tay nàng, Thu anh Đào có một cỗ điện lưu từ đầu ngón tay chạy thẳng vào tim, nàng chỉ là không nghĩ tới, bản thân cũng có lúc mặt đỏ tim đập như vậy, hơn nữa trái tim còn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cái loại cảm giác này vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn…
Mộ Giai Nam tựa hồ thực vừa lòng với biểu tình của nàng, hắn ha ha cười:
“Ta đã đánh thắng, nàng tính sao đây?”
Nàng? … Nàng còn chưa tỉnh ngủ nha.
Thu anh Đào nhìn chăm chú bộ dáng bất cần đời của hắn, nàng không cách nào làm bản thân bình tĩnh trở lại, nhất là đối mặt với loại thâm tình này, có hơn tám phần là trêu chọc! …
Nàng đoán không ra Mộ Giai Nam rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ hắn muốn lấy chuyện này ra mà đùa sao?
Mộ Giai Nam bỗng nhiên hai tay mở ra, lộ ra hàm răng trắng noãn:
“Đến đây nào!”
“…”Động tác này không phải kêu nàng tỏ thái độ “yêu thương nhung nhớ” hắn đó chứ? … Người này không thể chủ động ôm nàng một cái sao… thật là… được rồi.
Nàng chui ra khỏi ổ chăn, ngồi tại chỗ nghiêng người về phía trước thì bị một cỗ đại lực kéo vào trong lòng, nàng không khống chế được tim đã đập thình thịch.
Tay nàng chỉ khiếp đảm ôm chặt lưng Mộ Giai Nam, chỉ ôm nhau thôi mà nàng đã hô hấp hỗn loạn rồi, lúc này cảm giác thực không giống với thường ngày.
Mộ Giai Nam đem cằm để trên vai nàng…
“Nàng nhớ khi chúng ta lần đầu gặp nhau không? Ta bắt nàng quăng lên chạc cây, nàng sợ bị té nên ôm ta rất chặt, chỉ có thể dùng gật đầu và lắc đầu biểu đạt tâm ý.”
“…”Lúc này mà còn nhớ lại hình ảnh nàng bị khi dễ sao?
“Nguyện ý gả cho ta sao?”
… Vấn đề kích thích này nói đến là đến.
Gật đầu.
“Nàng biết sẽ phải đối đầu với nhiều khó khăn không?”
Gật đầu.
“Cha nàng sẽ dùng mọi cách ngăn cản, Tống Hàn Nho sẽ đau lòng.”
… Gật đầu
“Tất cả mọi người không xem trọng tình cảm của chúng ta, thậm chí trách móc nàng, nàng có thể chịu đựng được không?”
Thu anh Đào nắm thật chặt ngón tay, đáp án vẫn như cũ: gật đầu.
Có người nói, yêu là mù quáng, nhưng trong cuộc đời có thể gặp được mấy người làm ngươi mù quáng chứ.
… Mộ Giai Nam nhẹ mím môi, khóe miệng đầy ý cười hạnh phúc, hắn buông Thu anh Đào ra, buộc nàng nhìn thẳng mình:
“Từ giờ khắc này trở đi, ta sẽ không cho nàng cơ hội hối hận nữa, nàng hiểu rõ rồi chứ?”
Thu anh Đào hai gò má nhiễm hồng, hàm súc mím môi gật đầu… Chân tướng đã rõ, không phải là mộng, nguyên lai hắn cũng quan tâm nàng, đồng thời chứng minh nàng không phải là tương tư đơn phương, loại cảm giác này giống như giấc mộng trở thành sự thật, không thể dùng ngôn từ nào để diễn đạt.
Mộ Giai Nam nhìn chăm chú nàng thật lâu… Cúi người hôn lên môi của nàng, không hề do dự có gì không ổn, không lo lắng ánh mắt thế tục, hắn chỉ muốn hôn nàng, sẽ đi hôn nàng, đơn giản không có ý nghĩ gì.
Tự nhận “Thân kinh bách chiến” Thu anh đào, giờ phút này ngượng ngùng như tiểu cô nương mới nếm thử tình yêu, nàng nhắm hai mắt, đón nhận nụ hôn, lưỡi và lưỡi gắn bó cùng nhau, tâm tràn đầy ngọt ngào.
hắn thuận thế đem nàng ngã lên gối, lòng bàn tay dán tại vòng eo của nàng. Thu anh Đào ôm cổ Mộ Giai Nam, hài hòa thân mật như một đôi tình lữ… Hôn càng sâu, tình càng mê, thân thể hắn trong lúc hôn mà biến hóa, lòng bàn tay không khỏi xâm nhập vào vạt áo nàng…(cảnh nóng, ta muốn cảnh nóng)
Trong lúc khẽ hôn dần dần trở thành kích tình, Thu anh Đào bỗng nhiên mở mắt đẩy Mộ Giai Nam ra, đợi chút! … Mộ Giai Nam còn chưa nói yêu nàng, làm sao có thể chứ?
Mộ Giai Nam hơi thở hổn hển, đậm sắc tình dục, con ngươi đen thâm thúy, hắn thong thả nháy mắt mấy cái, lại thấy không hiểu cảm xúc trong mắt của Thu anh Đào, hắn lại đem nàng đặt dưới thân, đúng lý hợp tình nói:
“Thích sẽ chiếm lấy, nàng còn muốn trốn?”
“…” Nàng không muốn trốn, thích? … Còn thiếu một chút nữa, nói tiếp đi Mộ Giai Nam.
hắn hôn dừng trên vành tai của nàng, đưa tới thân thể nàng từng trận tê dại, Thu anh Đào gian nan hít thở, loại dụ hoặc này nàng kiên trì không được bao lâu, thực bất hạnh, nàng chính là sắc nữ, lại cọ xát như vậy, nàng chuẩn bị phản công đây.
Đôi mắt mê ly của Mộ Giai Nam rơi vào trong mắt nàng, yêu chính là muốn có được, khẩn cấp muốn có. Nhưng trong mắt hắn hiện lên một phần bất an là có ý gì, hắn còn lo lắng chuyện gì?
Mộ Giai Nam còn tồn tại một tia lý trí liền ngồi dậy, tuy rằng Nữu Nữu ngoan ngoãn phục tùng, nhưng có một số việc vẫn là chờ sau khi thành thân làm cũng không muộn, hắn thực chán ghét bản thân, khi đã biết một chút, liền muốn biết nhiều hơn. (thất vọng cho các nàng sắc nữ)
Thu anh Đào mê mang ngồi dậy, nguyên lai đối mặt với người mình yêu, không cần lời tán tỉnh cũng sẽ kìm lòng không đậu mà phấn khởi, cảm xúc của nàng đều hoàn toàn khởi động, người này cư nhiên ở thời khắc mấu chốt lại dừng lại?
Mộ Giai Nam vỗ vỗ mặt nàng sau đó nhảy xuống giường, ra vẻ ân cần hỏi han thân thiết nói:
“Ai nha… mặt của nàng sao nóng quá nha, chẳng lẽ bệnh rồi?”
Thu anh Đào một phen gặt bỏ bàn tay trên trán mình, phi, muốn đánh lừa nàng sao?Ngươi chờ đó Mộ Giai Nam, đợi lúc chúng ta trên giường gặp lại rồi sẽ biết, nữ tử báo thù mười năm không muộn, đến lúc đó cầu nàng cũng vô dụng! Hừ. ( ta sợ chị này)
Nàng hầm hừ đẩy Mộ Giai Nam ra, hướng ngoài phòng đi đến, ăn cơm, bảo tồn thể lực, còn nhiều thời gian!
Mộ Giai Nam cười tủm tỉm theo sau nàng, khửu tay choàng lên bả vai nàng:
“Nữu Nữu, Nữu Nữu, vì sao không để ý tới người ta nha…”
“Mộ trại chủ tỉnh rồi, nhìn qua tinh thần không tệ.”
Ngưng Sa Tử vừa vặn đi vào trong viện định đến thăm Mộ Giai Nam, thấy hắn bình yên vô sự cuối cùng cũng yên tâm.
Cốc Mộng Vũ cũng ham vui mà đến, hai tay ôm ngực kỳ quái nói:
“Ai da, vừa mở mắt liền quấn quít lấy tiểu nương tử, ta xem ngươi bị thương cũng đâu có nặng!”
Mộ Giai Nam một phen ôm bả vai Thu anh Đào, không đứng đắn nói:
“Ngươi ghen tị.”
“Ta ghen tị ngươi? Những người theo đuổi ta xếp hàng dài đến chân núi kìa, hừ!”
“Dưới chân núi không phải là thôn lão nhân sao? Ha ha.”
Cốc Mộng Vũ tức giận đến dậm chân:
“Ngươi tiểu tử này thật sự là không có lương tâm, ngày ấy nếu không phải là chúng ta giúp ngươi ngăn cản ngươi có thời gian mà nghỉ ngơi sao? Sớm biết như vậy hôm đó không thèm quản ngươi sống chết.”
nói đến lúc này, Mộ Giai Nam nhớ lại tình hình kịch chiến lúc đó, hắn hướng Ngưng Sa Tử ôm quyền hành lễ:
“Ngày ấy đa tạ Sa cô nương ra tay tương trợ.”
hắn lại liếc Cốc Mộng Vũ một cái, qua loa nói:
“Cảm tạ cảm tạ.”
Ngưng Sa Tử luôn luôn chú ý động tác thân mật của Mộ Giai Nam và Ngưu Nữu Nữu, tức khắc thu hồi thần trí gật đầu đáp lễ:
“Nhấc tay chi lao, tiểu nữ tử cũng không giúp đỡ gì nhiều, cũng nhờ Mộ trại chủ nội lực cao thâm mà thôi.”
Thu anh Đào biết Cốc Mộng Vũ chỉ là thích đùa giỡn, kỳ thật đáy lòng thiện lương, nàng đi lên trước cho Cốc Mộng Vũ một cái ôm, bao hàm cả thiên ngôn vạn ngữ trong đó.
Cốc Mộng Vũ nhất thời cơn tức hoàn toàn tiêu tan, nàng xấu hổ cười lớn một tiếng:
“Vẫn là Ngưu Nữu Nữu hiểu lòng người, so với người nào đó mạnh hơn gấp trăm lần.”
Mộ Giai Nam khẽ cười, vừa định ngồi xuống, liền nghe bên ngoài viện truyền đến một trận âm thanh xôn xao.
Bọn họ từng đoàn người lập tức xuất môn, Mộ Giai Nam kéo một tiểu đạo sĩ, hỏi xảy ra chuyện gì. Theo như tiểu đạo sĩ nói, Yến Hồi đại sư sáng sớm một mình lên núi hái thuốc, vô ý té xuống vách núi, may mắn được một khối đá vụn ngăn trở thân thể, nếu không nhất định rơi tan xương nát thịt, giờ phút này Yến Hồi đại sư sống chết chưa rõ, mấy người Thiên trượng hành giả đang cực lực cứu chữa.
Nghe được việc này Ngưng Sa Tử không khỏi kinh hãi…
“Yến Hồi đại sư tuổi tác đã cao, cũng không biết võ công, sao có thể mạo hiểm lên núi?
Ngưng Sa Tử lo lắng nói, sau đó không yên bất an chạy về phía Yến Hồi động. Thu anh Đào tâm cũng lo lắng, nàng cấp tốc đuổi theo, lão nhân gia là vì nàng mới lên núi hái thuốc, ông trời phù hộ, trăm ngàn lần không cần xảy ra chuyện gì!
Khi bọn họ chạy tới cửa động, lại bị bát môn đồ chặn lại, lý do là tránh nhiều người ồn ào ảnh hưởng tới việc cứu người.
Thu anh Đào nắm chặt góc áo tâm thần không yên đi qua đi lại, khi thì kiễng chân hướng trong động dò xét, nàng vì sao không nghĩ tới vách núi đen rất nguy hiểm, vừa nghe có thể chữa bệnh liền cao hứng quên hết tất cả, nàng thật ích kỷ.
Mộ Giai Nam đi lên một tay kéo nàng vào trong lòng:
“Thiên trượng hành giả ở bên trong lâu như vậy, nếu có chuyện gì đã ra báo tang rồi, nàng đừng lo lắng.”
Thu anh Đào nhịn không được nước mắt rơi xuống, nàng nghe người ta nghị luận mới biết được sơn đạo vài năm trước đã sụp xuống. Nàng ngẩng đầu có thể nhìn đến kia tòa sơn nhai, nham thạch thẳng tắp vách núi hung hiểm vô cùng, đừng nói là một lão nhân gia không có võ công leo lên, mặc dù là người trẻ tuổi cũng không dễ dàng gì, nếu Yến Hồi đại sư bất hạnh chết đi, nàng quả thật là mang tội lớn. Nàng phát hiện chính mình đi đến đâu nơi đó nhất định xảy ra chuyện, chẳng lẽ nàng chính là người mang tướng sát tinh, sao chổi trong trong truyền thuyết sao?
… Bọn họ chờ đợi từ trưa cho đến hoàng hôn, rốt cục cũng thấy Thiên trượng hành giả chậm rãi đi ra, trong thần sắc mang theo mỏi mệt và phiền muộn, Ngưng Sa Tử dẫn đầu đi lên tìm hiểu. Theo Thiên trượng hành giả nói, Yến Hồi đại sư tuy giữ được mạng sống, nhưng đôi chân đã bị gãy, tuổi tác lớn không chịu nổi va đập, phải tĩnh dưỡng một thời, tạm thời không gặp khách.
Lời này vừa nói ra, Thu anh Đào cuối cùng yên tâm một nửa, chỉ cần giữ được tánh mạng là tốt rồi.
Thiên trượng hành giả kéo Mộ Giai Nam qua một bên tán gẫu, chuyển đạt lại lời của Yến Hồi đại sư, mà chuyện đó là về truyền thuyết “Lam thảo linh chi”, bởi vì Lam thảo linh chi có linh tính, cho nên Yến Hồi đại sư nhận định lần này trụy nhai là “Lam thảo linh chi” muốn cảnh cáo ông.
Mộ Giai Nam chờ nghe xong một đoạn truyền thuyết liền cảm thấy không thể tưởng tượng:
“Ngài nói Lam thảo linh chi có thể trị được ách tật của Nữu Nữu? Mà Yến Hồi đại sư lần này lên núi liền là vì tìm Lam thảo linh chi?”
“Đúng là như thế, Yến Hồi đại sư giờ phút này không thể nói nhiều được, khi mở miệng liền nôn ra máu, cho nên muốn lão phu nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi đừng cho rằng Lam thảo linh chi chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt, tại sao Yến Hoàn Sơn lại có trăm ngàn chim Yến hội tụ? Tại sao Yến Hoàn Sơn địa thế quái dị? Tại sao sơn đạo trong một đêm biến hóa vô cùng? Tại sao triều đình dùng mọi cách cũng không tiến vào núi được? Chuyện này đều có chỗ huyền diệu.”
Mộ Giai Nam trầm tư một lát, kỳ thật cũng không có gì để nghi ngờ, Yến Hoàn Sơn sở dĩ không dễ tới gần, quả thật địa hình quái dị. Chứa nhiều sơn đạo lại không giống nhau… hắn hướng Thiên trượng hành giả cười tủm tỉm:
“Ngài dùng trí nhớ vẽ cho ta một tấm bản đồ địa hình cho ta, ta đi tìm Lam thảo linh chi trong truyền thuyết kia, xem nó đến tột cùng là vật chết hay là thần tiên.”