Ác Quỷ Vô Tâm Và Ác Ma Vô Tình

Chương 27: Kế hoạch tác chiến (phần 1)




- Ai vậy? Là người quen sao?., cô nghe vậy thì quay qua gật gật đầu với anh. Người vừa bước xuống xe kia lập tức làm cho cả không khí nóng bức chật chội được giải tỏa nhanh chóng, mái tóc hơi rối bay trong gió, đôi môi mỏng lúc nào cũng treo lên nụ cười thường trực như gần như xa khiến người khác khó nắm bắt. Đi theo phía sau cùng ra khỏi xe là một chàng trai cũng đẹp không kém, ánh mắt đen lạnh lẽo làm cả người phủ lên tầng khí lạnh, khuôn mặt cương nghị nhưng không kém phần quyến rũ làm biết bao cô gái xung quanh nhịn không nổi mà nhìn đến quên cả chớp mắt. Cả hai song song nhau bước về phía trước hướng đến mười bọn nó đứng ở gần cổng trường

- Chị lớn, chị nhỏ., cả hai cùng gập người cúi chào cả bọn nó, nghe được xưng hô khiến cả bọn 3 phần ngạc nhiên 7 phần buồn cười. Từ hồi giờ người ta xưng chị hai, chị ba, đại tỷ, nhị tỷ,... bây giờ nghe nó cùng cô được gọi như vậy trong lòng nín cười muốn nội thương. Dù không ai nói ra nhưng không phải là tất cả, nhưng vẫn có người thấy chết vẫn nhào đầu vào nha

- Hahaha, chị lớn chị nhỏ nghe quen tai rồi thì không nói gì nghe không quen một chút cứ ngỡ hai người các ngươi ở cổ đại xuyên qua đây, là bà lớn cùng bà nhỏ., tên Seo không biết trời cao đất dày là gì đã cười rồi mà còn châm chọc nó nữa, cả bọn cùng nhau liếc mắt thương hại cho kẻ sắp chết mà không biết kia

Nó nhàm chán nhìn móng tay không hó hé gì, chẳng qua là cô lại không như vậy, cô xoay xoay cổ tay tát một phát bên đầu khi Seo đang cười lập tức bị đánh mà đau đến nhe răng choáng váng phải vịn vào vai Zan để trụ vững, Zan cũng có lòng tốt đỡ khủy tay hắn, ai ngờ Seo vì được đỡ tay mà ngã thẳng vào lòng Zan. Cũng bởi Seo cao hơn Zan cả một khúc nên nhìn cảnh này làm cho lòng người có một cảm giác kì quái.

- Buông ra., Tad đứng đằng sau vươn lên hất thẳng Seo ra ngoài kéo Zan về phía mình, còn có chút không hài lòng Tad trừng trừng mắt nhìn Seo, Tad càng nhìn càng muốn tát thêm cái nữa vào đầu Seo cho tỉnh bớt

- Chị có phải hay không, tên cao cao kia với người trắng trắng kia có gì mờ ám không?., một trong hai người con trai thỏ thẻ vào tai nó rồi hướng ánh mắt vào cái tên hung dữ trừng mắt đang nắm lấy khủy tay của người kia. Nó khẽ nhìn liền nở nụ cười giảo hoạt, hai người kia không phải chỉ mới bây giờ mà từ lúc đầu nó đã cảm thấy họ không bình thường nhưng có lẽ chỉ có Zan là chẳng hay biết gì, vẫn như cũ.

- Tad à, thỏ nhỏ trắng của tiểu công chúa cậu cũng dám lấy, có phải cậu chán sống rồi hả?., Dung Dung nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày đến gần Tad mở miệng nói

- Tớ...

- Cậu không nhìn thấy gì sao, cả sáng tới giờ, nụ cười ánh mắt cả cách đối xử với mọi người của thỏ trắng này cùng cậu và mọi người không có sự khác biệt, nói cách khác chính là bình đẳng. Cậu nghĩ mình có khả năng sao., cô cũng nhìn thấy sự ngốc nghếch cùng ngây thơ của Zan nên mở lời khuyên Tad

- Chỉ là...

- Hyo, Nao à, anh tới rồi nè, chúng ta đi thôi., Tad chưa kịp nói cái gì thì một giọng nói trầm thấp mang mùi chua nồng nặc phả ra không khí gọi nó và cô. Nghe thấy tiếng nói kia, cả đám bọn nó quay đầu lại nhìn nơi phát ra giọng nói kia. Đã không quay lại thì thôi, vừa quay lại cả đám mỗi người mỗi vẻ đều phong phú lạ thường.

- Hai, anh đến đây làm gì?, nó đưa mắt nhìn Shou nhưng thực chất là đang nhìn cái người ngồi trong xe kia

- Hai đến đây tất nhiên để đón hai đứa chứ làm gì nữa., Shou cười cười đưa tay xoa nhẹ đầu của nó, ánh mắt cưng chiều đảo qua cô đang đứng ở kia

- Đây là..., Shou đảo mắt qua mấy người đang đứng vây xung quanh cô hỏi

- Bạn học của em, chúng ta về, ngày mai gặp lại., nó ngắn gọn trả lời rồi kéo cô đi không quên vẫy tay chào đám bạn nó. Anh nghe vậy chạy đuổi theo, ánh mắt sắc lạnh một lần nữa lại đảo qua mấy tên con trai vừa bao vây lấy cô kia, da đầu nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà khiến mấy thằng con trai lớp nó lùi về sau mấy bước cố gắng tránh xa người con trai kia hết cỡ.

Cô tính muốn ngồi ở ghế sau nhưng ai ngờ vừa mới mở cửa ra cô liền đóng cửa lại nhanh chóng đứng ở phía sau lưng nó. Nó biết là người kia ngồi ở trong làm cô e ngại, nó cũng hết cách, nó biết cô đang giận anh muốn tránh mặt anh, chỉ sợ anh nó sẽ chẳng chịu để cô tránh mặt mình đâu, nhìn bộ dạng kia là biết rồi. Anh đứng ở phía bên kia mở cửa xe một mực nhìn cô không rời mắt, nó thật sự không biết nên nói gì chỉ đành dò hỏi người bên trong xem có đồng ý hay không. Nó vỗ vỗ lên bàn tay trắng nõn cho cô cái nhìn an ủi rồi mở cửa bước vào trong.

Cũng không hiểu là nó bất cẩn hay đã ăn phải cái gì mà lần thứ hai lại vấp phải thành xe mà ngã nhào vào trong xe, hắn ngồi bên trong vẫn luôn xem biểu hiện của nó ở phía bên ngoài, cũng nghe rõ ràng những lời nó nói với anh. Nhìn thấy nó té, hắn liền đưa tay nắm lấy nó kéo vào trong lòng.

- Anh...anh có thể lên ghế phụ ngồi được không?, vừa ổn định lại cơ thể nó liền quay sang hỏi hắn

- Vì sao?, hắn biết lý do nhưng vẫn thích hỏi, thích làm khó nó

- Tôi muốn ngồi với Nao., nó động não suy nghĩ mãi mới tìm ra được cái lý do nó cho là hợp lý nhất

- Tôi không thích., không thèm suy nghĩ hắn dứt khoát trả lời nó. Chẳng để nó nói thêm lời nào nữa thì chiếc ghế phụ đã bị cô ngồi vào. Anh xoay người trở về chỗ mình đóng cửa thật mạnh rồi khởi động xe rời đi

Cô một mực trầm tĩnh, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ không rời, anh dù lái xe nhưng vẫn không quên đôi lúc xoay sang nhìn cô một chút

Nó âm thầm thở dài trong lòng, anh hai nó hồi sáng nhắn tin hỏi nó cô có ở trường không thì cô liền biết cô trốn anh đi. Thật sự nó cảm thấy chuyện giữa hai người rất đơn giản nhưng chẳng ai chịu nhường ai vẫn khăng khăng cho là mình đúng. Nó muốn giúp lắm nhưng nó ngại mệt, chuyện của họ trừ phi bất đắc dĩ chứ không nó sẽ không xen vào bởi nó biết con người không trải qua thử thách thì sẽ mãi mãi không thể trưởng thành.

Hắn nhìn sự thay đổi liên tục trong con ngươi của nó mà trầm ngâm, suy nghĩ về chuyện của anh. Hắn so với nó thì chỉ có lạnh hơn mà thôi, dù hắn quan tâm anh đấy nhưng mà hắn vẫn thờ ơ, vẫn lạnh lùng. Hắn muốn anh sống tốt bởi thời gian qua anh đã khổ sở rất nhiều nhưng hắn cũng không muốn giúp. Hắn biết, có một số chuyện người ngoài cho dù cố gắng đến mấy cũng không bằng người trong cuộc nói một câu.

Reeng...reeng...reeng...

- Alo, được, 25 phút., giọng nói anh khàn khàn nhấc máy trả lời ngắn gọn cuộc đối thoại rồi tắt máy

- Bên kia sao?., hắn lười biếng ôm nó trong lòng khẽ vuốt mái tóc của nó hỏi anh

- Ừm, gấp, ngay bây giờ., anh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhấn ga tăng tốc độ

- Được., hắn nghe vậy liền hiểu không nói thêm nhắm mắt nghỉ ngơi

Nó ở trong lòng hắn nghe hai người nói chuyện cảm thấy kì quái, không nhịn được liền hỏi anh

- Có chuyện gì vậy anh?

- Kho hàng bên Nga có vấn đề, anh cần đi giải quyết

- Nga? Nếu em nhớ không lầm thì ở phía bắc nước Nga nơi gần bắc cực kia sao?, nheo nheo mắt giọng điệu khó chịu hỏi anh

- Ừm

- Anh không phải...

- Anh ổn., anh vẫn như cũ nhẹ nhàng nói chuyện với nó như vậy khiến nó một tầng ê ẩm trong lòng, có anh trai thật tốt.

Cô vừa nghe nó nói liền giật mình, lòng rối như tơ vò, cô thật sự rất giận anh, giận anh không biết lý lẽ liền muốn giam cầm cô, giận anh vẫn không xác định được tình cảm của mình mà vẫn đùa giỡn quấn lấy cô, giận anh cô thật sự rất giận anh. Nhưng cô biết anh lo cho cô quan tâm cô chẳng qua là anh chưa xác định được là có yêu cô hay không, chính cái chẳng qua đó đã làm cô đau lòng đã làm cô buồn phiền.

Anh biết cô giận anh nhưng anh thật không biết cô giận mình là vì điều gì, anh không tốt hay sao, anh không đủ quan tâm cô hay sao. Cả sáng hôm nay anh đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần nhưng đáp lại anh chẳng là gì cả. Anh khó chịu, anh hấp tấp chỉ đợi đến lúc cô tan trường để có thể nhìn thấy cô, được ôm cô vào lòng nhưng cô một mực ngó lơ anh, một mực xem anh như không khí làm lòng anh đau lắm. Anh thật sự không muốn nhìn thấy cô của lúc này, chỉ sợ một chút sơ xảy anh sẽ làm tổn thương đến cô mất, cho nên một cuộc điện thoại lúc nãy anh không ngại ngần mà đồng ý đi làm, có lẽ xa cô một thời gian để tĩnh tâm lại là lựa chọn duy nhất của anh lúc này.

Mỗi người trong xe ai cũng có suy nghĩ riêng của mình thẳng cho đến khi căn biệt thự hiện lên trước mắt.

Hắn không chần chừ liền bế nó lên đi ra ngoài chừa lại cho hai người kia không gian riêng để tự suy ngẫm

Anh ngồi trong xe mong muốn nghe một câu từ cô giữ anh ở lại nhưng có lẽ anh đã quá hy vọng ở cô rồi. Không tự chủ thở dài, anh mở cửa xe đi thẳng vào trong biệt thự trở về phòng của chính mình.

Cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của chính bản thân thì thấy anh đã đi xa rồi, cô lật đật mở cửa xe chạy theo anh.

Cô đứng trước cửa phòng anh nhưng chẳng dám vào, nhìn anh bận rộn xếp đồ mà lòng cô cứ nôn nao khó chịu. Không chịu được nữa, cô đi thẳng vào phòng thì anh đã đóng vali, mọi thứ đã xong xuôi, anh nhìn thấy cái bóng trước mặt liền ngẩng đầu lên thì thấy cô. Anh ngạc nhiên trong chốc lát rồi cười dịu dàng xoa đầu cô khẽ nói: "Anh đi đây, ở lại tốt" rồi kéo vali đi ngang qua cô.

Ngẩn ngơ nhìn bóng anh đi ngang qua, tay chân cô cứ như khúc gỗ nặng trịch không tài nào chuyển động được.

Anh đi ngang qua cô thật chậm, trong anh như lại hy vọng thêm một lần nữa, chỉ cần cô giữ anh lại anh sẽ không ngại nhận lấy hình phạt mà ở lại với cô. Nhưng mà có lẽ, anh đã sai lầm rồi, cô vốn dĩ không để anh ở trong tim, ghi ở trong lòng, xem anh thật sự như một phần của bản thân cô. Bước chân dù có chậm hơn nữa thì câu trả lời anh muốn cũng sẽ không có, thà để lòng đau một lần còn hơn ân ẩn đau cả đời, anh nhanh chân sải bước đi thẳng ra ngoài lên xe mà đi.

Nó nhìn cô như người mất hồn cả đêm, không ăn không ngủ nói gì cũng không có chút phản ứng, khuyên cỡ nào đổi lại chỉ là yên tĩnh. Nó yên lòng không nổi với cô mà, với tính cách của cô, không khóc không nháo thật sự là vấn đề nghiêm trọng

- Ổn thỏa chứ., hắn từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa cầm điện thoại, giọng điệu không lớn nhưng cũng đủ vang cả phòng khách, kéo cô từ mây cao trở về với thực tại ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay hắn

-...

- Dự tính ở bao lâu

-...

- Có chút lâu. Tùy

-...

Hắn tắt máy, ngồi trên ghế sopha nhìn cô, ánh mắt không sắc nhưng lạnh một mảng.

- Đi chuẩn bị, một lát nữa tôi sẽ cho người đưa các cô đến trường

- Anh với hai tôi nói chuyện gì?, nó nhìn cô mấp máy môi muốn hỏi nhưng không phát ra tiếng động liền thay cô hỏi hắn

- Chỉ là thông báo tình hình., hắn không nhìn cô nữa lười biếng ngả người ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần

- Vậy... khi nào anh ấy... về., cô hé cánh môi nhợt nhạt khô khốc khàn giọng hỏi hắn

- Ba năm

- Ba... năm sao., vừa nghe nước mắt liền thi nhau rơi, cánh môi bị cắn đến thẫm máu để kìm không bật ra tiếng khóc nức nở. Đau khổ quay mặt đi, cô lửng thửng lên phòng. Chí ít nhìn thấy cô khóc nó cảm thấy dường như sẽ không có chuyện gì lớn nhưng chuyện lớn khác là anh nó đi ba năm. Không nói đến lâu mau, chẳng qua là nơi đó lạnh lẽo, e rằng đừng nói ba năm chỉ ba ngày thôi cũng có thể khiến anh đau ốm liệt giường.

- Anh gọi anh ấy về, có chuyện gì bàn giao lại cho người khác., nó nhìn cô đi khuất khỏi cánh cửa phòng kia liền quay lại nhìn thẳng vào mắt thẳng vào mắt hắn nói

- Cô nghĩ mình có quyền ra lệnh sao, chuyện lúc trước tính ra cô còn chưa làm dù chỉ một chút., hắn nắm lấy cằm nó bóp nhẹ rồi thả ra như một lời cảnh cáo. Hắn bỏ lại cô đi vào phòng sách cuối hành lang.

Ngạc nhiên nhìn hắn bỏ đi làm nó bần thần trong chốc lát, nó tức giận dậm chân, nó lại quên mất hắn đã từng yêu cầu bản thân làm thư kí riêng cho hắn mà mình đã đáp ứng, giờ lại thêm chuyện này nữa, nó cảm thấy rối hết cả lên. Mệt nó không nghĩ nữa, tới đâu hay tới đó, nó chạy theo chân hắn vào phòng sách

Bên trong phòng sách nó thấy hắn đang yên vị trên trên chiếc giường to màu đen nơi góc phòng kia, một tay hắn gác lên trán một tay đặt lên bụng, dường như hắn có điều gì đó đang phải suy nghĩ khiến nó băn khoăn không biết có nên đến làm phiền không.

- Cô đi chuẩn bị, tôi đưa cô đến trường., hắn bỗng nhiên lên tiếng làm nó giật mình nhìn hắn chằm chằm

- Tôi muốn nói chuyện với anh, nói xong tôi sẽ đi học dù gì vẫn còn sớm., nó chần chừ bước đến gần giường hắn nằm

- Nói đi., hắn ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường nhướn mày nhìn nó

- Chuyện anh hai tôi, tôi muốn tìm cách khác thay vì đưa anh ấy đi

- Không phải hắn cũng đã tới nơi rồi sao

- Anh cũng biết mà, anh ấy không chịu được lạnh

- Thì sao

- Anh... Tôi muốn mang anh ấy về dù bất cứ giá nào

- Cũng được, chỉ là... tôi có điều kiện

- Tôi biết ngay mà. Nói đi

- Nói cho tôi nghe một chút cái người sắp tới ở căn hộ số 9

- Anh dám theo dõi tôi., nó tức giận hùng hổ đứng trước mặt hắn vươn tay đấm vào mặt hắn một cái nhưng bị hắn nắm lấy cái tay kéo nhẹ liền ngã nhào đè lên hắn.

- Tùy cô nghĩ., hắn thuận thế ôm nó vào lòng giữ vững không cho nó chạy khỏi, trên môi ẩn hiện nụ cười như nhợt nhạt. Cựa quậy không làm sao thoát ra được nó chỉ đành nằm im trên người hắn.

- Người sắp tới một là Phan Hàn Anh, một là Phan Phương Ny

- Con nuôi của Phan Hùng sao

- Phải. Tôi đã nói rồi đó, anh đem anh ấy về đi

- Được. Đi học đi, cô ấy không cần đi, có lẽ một lát nữa trực thăng sẽ tới nơi

- Trực thăng, anh..., nó ngạc nhiên nhìn hắn không chớp mắt

- Cô thử đoán xem

- Thật sao, ừm., nó vui vẻ an ổn nằm trở lại trong lòng thích chí vẽ vòng trước ngực hắn, một vòng không đủ nó liên tục vẽ mấy chục vòng khiến người ở dưới lắc đầu cảm thán, đang cho là hắn không phải đàn ông hay sao mà gọi mời. Hắn đột nhiên nắm chặt lấy tay đang vẽ loạn của nó hòng giữ nó lại

- Tới giờ rồi, đi thay đồ đi, tôi đưa cô đi học

- Được., nó ngồi dậy bước chân trở về phòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.