Ác Quỷ Cánh Trắng

Chương 17: Ký ức và xui xẻo




Rào! Rào! Rào

Mưa đang trút xuống dữ dội trên những mái nhà. Một cơn mưa xuất hiện vào nửa đêm đầu tháng 9. Cả khu phố tối om, trừ ánh đèn đường ở đầu ngõ. Bóng tối u ám pha lẫn với sự lạnh lẽo và ẩm ướt của cơn mưa, nó làm con người ta xuất hiện một nỗi sợ vô hình không rõ lí do. Có thể do bóng tối và những cơn gió lạnh thổi qua khi mưa.

Trong căn nhà đầu ngõ vẫn còn ánh đèn loe loét...

Hơn 1h sáng rồi mà Luna vẫn chưa ngủ. Cô ngồi ở phòng khách vừa đọc sách vừa ngắm mưa. Cô không dám mở đèn lớn vì sợ hai người phiền phức kia phát hiện, nên cô chỉ mở hai cây đèn nhỏ trên bàn.

Cô ngắm những giọt mưa rơi xuống ngoài trời, nó gợi lại cho cô những ký ức trước đây. Những ký ức vui lẫn buồn. Chợt cô tự hỏi có phải mình thay đổi quá nhiều?

Một Luna luôn vui vẻ, sống trong sự yêu thương của gia đình giờ còn đâu?

Mất gia đình. Từ một con người biến thành con quỷ cấp cao. Rồi từ một cô gái vô tư, vui vẻ, lạc quan nay đã trở thành một cô gái lạnh lẽo, cô đơn... Cô có còn là Luna không? Hay Luna hiện tại không phải là Luna trước đây? Do hoàn cảnh hay do bản thân? Do thế giới hay do bản thân? Rốt cuộc là vì sao mà cô lại thay đổi như thế này?

“Cha có thể nói cho con biết được không? Cha ơi!” Luna ngồi bó gối, úp mặt vào chân mình.

Thảm họa hai năm trước vẫn luôn ám ảnh cô, hình ảnh cha cô người đầy máu me vẫn luôn hiện lên trong tâm trí cô. Đáng lẽ cha cô vẫn còn sống đến giờ, nhưng vì tìm chỗ trốn và bảo vệ cô mà cha đã bị bọn quái thú kia giết chết.

Bọn chúng đã làm cô mất đi người cha đáng kính, người cha cô yêu quí nhất, người cha trên đời chỉ có một đối với cô.

Cô căm hận bọn chúng!

Số phận của cô thay đổi. Mất đi cha ruột cô lại được Lucifer-chúa tể loài quỷ nhận làm con nuôi. Cô lại có một người cha khác cũng yêu thương cô như cha ruột. Cũng vì vậy từ đó cô quyết tâm giết hết bọn quái thú và quỷ cấp thấp đi.

Hai năm! Hai năm qua cô đã giết không biết bao nhiêu quái thú và quỷ cấp thấp. Có lẽ rất nhiều, nhiều đến nỗi chính bản thân cô cũng không đếm được.

“Haizzz...” Luna khẽ thở dài một tiếng. Cứ mỗi lần trời mưa là như vậy. Những ký ức đau thương lần lượt ùa về khiến Luna mệt mỏi.

Ngã người lên ghế sofa Luna nhìn lên trần nhà, vẫn trong tình trạng suy nghĩ mông lung. Tối qua cô không ra tay với Vivi vì Kuro, quái lạ chưa? Sao tự nhiên vì hắn? Mệt quá! Bỏ đi! Nghĩ hoài hồi bị khùng bây giờ! Luna vò đầu bức tóc.

“bỏ đi! Bỏ đi! Bỏ đi!”

“nửa đêm không ngủ, bị lên cơn điên hả?” không biết Kuro xuất hiện từ lúc nào, nhưng anh đã chứng kiến hết hành động lúc nãy của Luna.

Hình tượng công chúa lạnh lùng, bình thản, quý tộc đã bị phá vỡ chỉ trong năm phút. Trời ơi! Sao cái tên này vẫn chưa ngủ? Và tại sao lại là hắn phát hiện mình vẫn còn ngồi ở đây? Phải chi là Usagi...Luna đang khóc thầm trong lòng.

Kuro thì thấy cô nàng ngơ ngơ ngác ngác cứ như sinh vật từ ngoài hành tinh rơi xuống, anh lại nói.

“Sao không trả lời? Lên cơn xong rồi mát dây thần kinh luôn rồi à?”

Mặt Luna hơi hồng lên, làm sao mà trả lời khi mà hắn thấy hết hành động vò đầu bức tóc, rồi lảm nhảm giữa đêm khuya của cô. Luna vớ tay lấy cái gối che mặt lại rồi quay vào trong tường.

“vẫn điên như ngày nào.” Kuro lại gần, ngồi xuống đất cạnh ghế sofa “quay ra đây!”

Luna nằm im, không động đậy. Kuro bắt đầu thọc lét Luna. Nói là thọc lét chứ chỉ cần khều nhẹ vài cái vào eo Luna là lập tức cô nàng sẽ la nhột.

“Nhột quá!” Luna quay mặt ra giống như Kuro dự đoán. Vì từ nhỏ, cứ ai đụng vào eo của Luna là cô nàng cứ la nhột. Kuro biết được điêm yếu này của cô nên lúc nào cũng trêu Luna bằng cách này.

Luna quay mặt ra, phồng má, vẻ mặt có hơi ửng hồng.

Kuro vừa nhìn thấy vẻ mặt của Luna đã không nhịn được cười nên đành cười phá lên.

“hahahaha...! Luna! Cứ tưởng ngươi hết sợ nhột rồi! ai ngờ ngươi...hahahaha...”

“im đi!!” Luna bật dậy lấy gối nện vào đầu Kuro

“Ah!!...hahahhaha...” Kuro vẫn tiếp tục cười

“hứ!” Luna đứng dậy đi ra ngoài

Trời đã ngừng mưa, Luna mở cửa nhà nhìn xung quanh, một hồi sau cô nhảy lên mái nhà. Kuro cũng theo. Sao cái tên này khoái bám theo mình nhỉ?

Sáng hôm sau...

Nhà của các thiên thần.

“Ayato!...” Hina ngồi dậy, dụi mắt.

“gì thế?”

“cậu không giận tớ à? Sau những lần tớ bỏ lơ cậu và bám theo Kuro.”

“cậu là chủ nhân, còn tớ là người hầu. Tớ chỉ có thể phục tùng chủ nhân, vậy thôi.”

“ừm! tớ không bám theo cậu ta nữa.”

Ayato ngạc nhiên, quay lại nhìn Hina, cô nàng đang hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

“tớ không điều tra được gì cả.Với lại nếu tớ không tập trung thì người gặp nguy hiểm sẽ là cậu.” Hina giải thích

Ayato chỉ im lặng...

“với lại nếu không có cậu ta thì thôi. Tớ không muốn mất đi những người tớ thật sự yêu quý.”

“cảm ơn! Hina!”

“không cần cảm ơn đâu! Vì chúng ta là bạn mà!” Hina giơ ngón út tay phải lên.

Ayato móc ngón út tay phải mình vào.

“móc nghéo nhá!” Hina cười

“ừ!”

“mà vết thương cậu sao rồi?”

“đỡ hơn hôm qua.”

“lần sau nhớ cẩn thận.”

Cốc cốc!

“Hina! Ayato! Xuống nhà ăn sáng!” Mari gõ cửa phòng gọi cả hai.

“bọn tớ xuống liền!” Hina và Ayato đồng thanh

Trở lại nhà Luna

Rầm!

“Aahhh!”

Một con ma à không... một con quỷ tóc xù... í cũng không phải là Luna tóc xù đang lết xuống từng bật cầu thang trong tình trạng ngái ngủ và... không biết vấp phải thứ gì để trên cầu thang. Cô nàng 'bay' từ trên xuống. Bộ dạng không thể nào tệ hơn, mất hết hình tượng công chúa luôn rồi còn đâu...

Hiện tại đang có hai kẻ nhịn cười đang giúp chải đầu và thoa thuốc lên trán với đầu gối cho Luna.

“muốn cười thì cười cho đã đi!” mặt Luna xám xịt.

“cậu...cậu làm sao...mà bay từ trên xuống vậy?” Usagi đang cố nén cười.

“...” im lặng

“sau khi gặp pháp sư kiêm người yêu cũ của ta, ta bình thường. Còn ngươi thì...ha...ngươi...”

Luna mặt xám xịt, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Sao từ tối qua đến giờ cô xui xẻo dữ vậy nè?

Giúp Luna chải mái tóc rối bời xong, Usagi lại chọt nhẹ vào má của Luna.

“bị ngã thôi mà! Không sao đâu!”

Tự nhiên mắt Luna rưng rưng như sắp khóc.

“vén tóc lên cho ta dán băng cá nhân.” Kuro nói, tay cầm sẵn miếng băng cá nhân.

“không!” Luna lắc đầu nguầy nguậy.

Kuro và Usagi nhìn nhau... vài giây sau... Usagi giữ đầu Luna, còn Kuro thì có nhiệm vụ dán miếng băng cá nhân lên.

Sau khi cả hai 'hành hạ' Luna xong. Luna phồng má nhìn cả hai người, mắt rưng rưng như sắp khóc. Nhảy tọt xuống ghế, Luna chạy lên phòng.

“hình như nhỏ giận...” Kuro nói

Usagi gật đầu “Có lẽ tôi với cậu sắp bị 'bán bơ' rồi.”

Thiên giới

“lần này hội đồng thiên giới muốn các em thu phục luôn cả hai pháp sư còn lại.” Nữ đại thiên thần thông báo cho cả đám của Ken và Amy.

“tại sao?” Sora hỏi

“Hai tên pháp sư đó đã lấy trộm mười viên đá phép ở thiên giới. Ngoài ra, bọn chúng còn thả những con quái thú bị giam trong phòng cấm.”

“có nghĩa nhiệm vụ của bọn em sẽ thêm phần khó khăn?” Mari hỏi, vẻ mặt khó chịu.

“đúng!”

“bọn em hiểu rồi!” Amy lên tiếng cắt ngang để tránh cả đám lại gây xung đột.

Tất cả đều hiểu hội đồng thiên giới đang ngày càng dơ bẩn. Vốn dĩ tất cả người trong hội đồng thiên giới chỉ đang muốn lợi dụng cả bọn để tìm được sức mạnh tối cao của thiên thần trong truyền thuyết. Nhưng tiếc là cả bọn chưa bao giờ sử dụng hết sức lực khi đánh, chỉ đánh cho vui.

“tớ nghĩ chúng ta nên nhờ ba người tối qua giúp.” Ken nói nhỏ vừa đủ cho cả bọn nghe.

“Hell Angel?” Amy đoán

“ừ!”

“tớ tán thành!” Hina bỗng nhiên hăng hái một cách kỳ lạ

“tớ cũng vậy!” Ayato

“bọn tớ nữa!” sáu người còn lại đồng thanh

“suỵt! nhỏ thôi!” Amy đưa tay lên miệng ra hiệu.

Tất cả trở về nhà ở nhân giới. Cả bọn xúm lại một tụm để tìm cách nói chuyện và nhờ Hell Angel giúp đỡ. Nhưng cả bọn lo lắng rằng Hell Angel có lòng tốt giúp họ hay không? Đó chính là vấn đề.

Quỷ giới- Lâu đài của Lucifer

“ Hả???” Usagi hét lớn

“gì thế?” Luna đang được Sophie thoa thuốc lại lên những vết tích lúc sáng của màn nhào lộn trên cầu thang, thì nghe Usagi hét toáng lên sau khi nói chuyện với Shuu và Kuro.

“Luna là công chúa?” Usagi ngạc nhiên không thể tả.

“có gì lạ đâu sao cô la làng la xóm lên thế?” Kuro bịt tai lại để tránh bị cô nàng này làm thủng màn nhỉ.

“cô bé à! Em còn la nữa thì cả lâu đài sẽ tụ họp về phòng chị hết đó.” Sophie nhẹ nhàng nhắc nhở Usagi đừng la hét kiểu bạo động đó nữa.

“không thể nào! Luna... Luna...” từ ngạc nhiên đến la hét um xùm bây giờ Usagi đơ người ra luôn.

“có gì bất ngờ không?” Luna mặt không cảm xúc nhìn Usagi.

“có...có đó!” giờ thì Usagi giảm 'âm lượng' lại còn chút xíu.

Luna không trả lời, cứ nghĩ chuyện này là bình thường vậy mà Usagi lại phản ứng như vậy.

“em là con gái cũng là công chúa mà đi đứng kiểu gì sao té ngã hoài vậy?” Sophie dùng một miếng băng khác dán lên trán Luna.

“...” im lặng. Luna còn không biết tại sao mình cứ bị té ngã kiểu vậy hoài.

“xong rồi đó! Lần sau cẩn thận đó công chúa hậu đậu ơi!” Sophie nựng má Luna.

Sau khi để Sophie thoa thuốc lên 'vết tích' trên trán và đầu gối xong, Luna dẫn Usagi và Kuro ra khuôn viên sau của lâu đài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.