Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 54: Hình phạt riêng




Ban đêm nàng bị lạnh mà tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Trầm Ngạn Khanh ngồi ở bên giường, bản thân mình lại không mảnh vải che thân, tay hắn còn đang quanh quẫn ở nơi mềm mại của nàng.

Suốt đường đi Trầm Ngạn Khanh không chạm đến nàng, cũng không nói với nàng lời nào, vẻ mặt nín nhịn kiềm chế. Lý Minh Kỳ lo lắng không yên suốt chặng đường, lúc này lo lắng trở thành sự thật, nàng liền e ngại.

Trầm Ngạn Khanh chỉ ngồi đó, nặng nề nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, hắn đang tính sổ đó sao? Nàng nắm góc chăn bên cạnh quấn lên mình, Trầm Ngạn Khanh cũng không cản, chỉ với ta sờ lên cổ nàng, nơi đó đã được bôi thuốc “Tự nàng cắt?”

Lý Minh Kỳ gật gật đầu, thật cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, Trầm Ngạn Khanh lại sờ lên trán nàng “Đây cũng là do nàng cố ý đập vào?”

Lý Minh Kỳ không hiểu hắn muốn làm gì, đành thành thật gật đầu, đúng là tự nàng đập vào, lúc ấy chỉ cảm thấy nếu bị người kia chạm vào liền có cảm giác sống không bằng chết, nếu đã sống không bằng chết vậy thì thà chết còn hơn, chỉ đơn giản như vậy, sao hắn lại tức giận?

“Đau không?” Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh có chút thương tiếc.

Lý Minh Kỳ đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu “Trầm Ngạn Khanh, ngươi không sao chứ?”

“Vì sao lại muốn tổn thương chính mình?”

Lý Minh Kỳ cúi mắt, nàng nên nói sao đây? Không thể nín nhịn chịu đựng một nam nhân xa lạ đụng chạm sao? Vậy sao lại nín nhịn chịu đựng hắn ép buộc cợt nhả? Nàng không thể giải thích tâm tình của mình, đành im lặng.

Trầm Ngạn Khanh lẳng lặng liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng không nói, hắn chợt nở nụ cười khó đoán, tiếng cười lạnh lẽo “Nếu ta không đến kịp, có phải nàng sẽ tự sát không?”

Lý Minh Kỳ né tránh ánh mắt hắn, Trầm Ngạn Khanh lại giữ chặt người nàng “Dọc đường ta luôn nghĩ, nên làm thế nào để nàng nhớ thật rõ, lại sợ bản thân không khống chế được mà tức giận làm nàng bị thương, Minh Kỳ, nàng bảo ta phải làm sao đây?”

Lý Minh Kỳ vừa nghe liền cảm nhận được nguy hiểm, không đợi nàng kịp lui về phía sau, Trầm Ngạn Khanh đã buông màn xuống, vây nàng ở góc giường, hắn nói “Kỳ Kỳ, ta có thể chịu được việc nàng rời khỏi ta, xa bao nhiêu ta vẫn có thể bắt nàng về. Nhưng ta không chịu được việc nàng co người yếu ớt, yếu ớt mặc người ta ức hiếp, yếu ớt đến mức phải tự sát. Minh Kỳ, cuộc đời không phải lúc nào cũng tốt đẹp, nàng cũng không may mắn đến mức có thể làm lại từ đầu, có gì quan trọng hơn sống sót chứ?” Giọng nói trầm thấp mang theo ngập tràn nguy hiểm, Lý Minh Kỳ nhịn không được muốn rời xa, muốn chịu thua, nhưng lại nghĩ, mình có sai gì đâu chứ? Nhắm hai mắt, ngậm miệng, không nói lời thừa.

Trong phòng hơi lạnh, nhưng ai đó vì không vui, lại phả hơi thở nóng rực lên cổ nàng “Kỳ Kỳ, sao nàng lại không ngoan, dịu dàng phục tùng khó đến vậy sao?” Trầm Ngạn Khanh nâng cằm nàng lên, hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của nàng, sau đó hắn khẽ cười mờ ám “Kỳ Kỳ, ta rất nhớ nàng.” Hai tay lướt dọc theo hông nàng, nâng cánh tay nàng lên, đeo một cái còng tay bằng da lên tay nàng. Hơi thở nóng rực mô tả nổi nhớ nhung, đầu ngón tay lạnh lẽo xốc chăn gấm lên, di chuyển dọc theo thân người trần trụi của nàng.

Lý Minh Kỳ cắn răng đồng thời có chút bối rối, nam nhân này lại muốn chơi đùa gì đây? “Trầm Ngạn Khanh, ngươi muốn làm gì?”

Trầm Ngạn Khanh nâng cằm nàng lên, ngón trỏ thon dài vẽ theo viền môi nàng, cười nói “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện? Kỳ Kỳ, đêm còn dài, chúng ta làm vài chuyện thú vị đi.” Chỉ là chậm mất rồi, ta đã bừng bừng hăng hái.

Trầm Ngạn Khanh chậm rãi dùng sức treo người nàng lên, khiến mũi chân miễn cưỡng lắm mới có thể chạm đến chăn gấm. Lý Minh Kỳ giãy giụa phản kháng, hậu quả chính là bị lột sạch đồ lót, đường cong bóng loáng lõa lồ giữa không trung, khiến nàng nhịn không được co rúm lại “Trầm Ngạn Khanh, ngươi thả ta xuống, chúng ta nói chuyện tử tế, được không?”

Thân hình lắc lư đung đưa mê hoặc tầm mắt hắn, một tay ôm kéo thắt lưng một tay cố định đầu của nàng, môi lưỡi nóng bỏng phủ lên người nàng, hung hăng hôn mút, đầy tính chiếm hữu, hàm trên, răng nanh, đầu lưỡi mẫn cảm, không sót chỗ nào, cuồng nhiệt đến mức khiến nàng khó thở.

Cuối cùng Trầm Ngạn Khanh cũng buông ra, hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ, nắm lấy bàn chân nàng đá tới, bàn tay lướt qua bắp chân củ sen xinh xắn, từ bàn chân dời lên đầu gối, cuối cùng di chuyển đến vuốt ve nơi bắp đùi, tay hắn không tiến cũng không lùi, ung dung hỏi “Hắn đã chạm đến nàng chưa?”

Yết hầu Lý Minh Kỳ lên xuống cao thấp, bên môi còn đọng nước mắt “Không có, hắn chưa chạm đến ta, Trầm Ngạn Khanh, ta van ngươi, thả ta xuống, tay ta đau quá.”

“Ngoan, sẽ không làm nàng bị thương đâu, Kỳ Kỳ, rõ ràng nàng đã đồng ý với ta, nàng nói sẽ không rời khỏi ta, vì sao nàng lại thất hứa?” Trầm Ngạn Khanh kéo cao dây thừng, tách hai chân nàng quấn hai bên hông hắn “Kỳ Kỳ, ta không sợ nàng trốn, ta chỉ sợ mất nàng.” Hai tay vuốt ve đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng, cúi đầu hôn môi nàng rồi lướt xuống cổ.

“Xin lỗi, thực xin lỗi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta sẽ không bao giờ chạy trốn nữa, ngươi thả ta xuống được không?” Lý Minh Kỳ không thể chịu đựng được cảm giác trêu đùa dâm loạn trần trụi bừa bãi này, tay hắn trượt đến bắp đùi, cuối cùng chui vào cơ thể nàng, đầu ngón tay cong lên, khiến nàng không khống chế được mà rên rỉ ra tiếng “A....”

“Kỳ Kỳ, ta có nên tin nàng không?” Môi lạnh, lưỡi nóng, lạnh và nóng thay phiên lui tới tuần tra trên người nàng.

“Tin ta đi, ta sẽ không thế nữa, Trầm Ngạn Khanh, thật sự sẽ không.” Hai tay Lý Minh Kỳ bị treo, lại không hề đau đớn, chỉ là tư thế này thật sự khó chịu “Ngoan, ta tin nàng.” Cái lưỡi nhạy bén đầy tính xâm lược, hơi thở nóng bỏng phun lên trước ngực nàng, nụ hoa dưới môi lưỡi hắn mà lặng yên nở rộ, khi tay hắn lướt đến hình xăm phượng hoàng, nhẹ nhàng siết chặt hình đuôi phượng hoàng nơi xương cụt.

Lưng Lý Minh Kỳ như bị thiêu đốt, mang theo khát vọng khô nóng, sắc hồng nhanh chóng ửng khắp toàn thân “Trầm Ngạn Khanh, Trầm Ngạn Khanh, ngươi đừng ép ta như vậy, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Kỳ Kỳ, nàng là của ta, mọi thứ của nàng đều chỉ có thể là của ta, nàng vẫn không hiểu sao? Bất kể khi nào cũng không được coi thường mạng sống của mình.”

Lý Minh Kỳ chịu thua cũng không thể làm dịu trái tim hắn, nàng đã hoàn toàn hiểu được, người này chính là một con sói hung ác có lòng tham không đáy “Ta không hề coi thường mạng sống của mình, tất cả đều là lỗi của ngươi.”

“Hửm? Nói rõ xem?” Trầm Ngạn Khanh chợt hứng trí, dùng vết chai nơi tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng.

“Nếu ngươi không giam cầm ta, ép buộc ta, ta sẽ không rơi vào tình thế này, ta...” Lý Minh Kỳ đột nhiên ngẩng cao cái cổ duyên dáng, nuốt khan một tiếng, mặt đỏ bừng “Đồ vô lại.”

Trầm Ngạn Khanh vô cùng quen thuộc thân thể của nàng, chậm rãi kích thích nhiệt tình mà nàng cố gắng che giấu, dùng giọng nói khiến người say mê dụ dỗ nàng “Kỳ Kỳ, nàng có thể mắng khó nghe hơn nữa không.”

Toàn thân Lý Minh Kỳ lấm tấm mồ hôi, đầu óc mơ hồ, bản năng vẫn kiên cường níu giữ, không cầu xin, nàng thà khép hai chân, còn hơn để hắn đến gần mình thêm.

Hai người da thịt liền kề, một người hung hăng khi dễ, một người ai oán khóc than.

Trầm Ngạn Khanh chăm chú nhìn nàng trằn trọc xoay chuyển trong tay mình, dùng chính mình ép lấy được cam đoan của nàng, đồng thời xóa mùi của nam nhân khác trên người nàng.

Màn giường buông xuống, thở dốc triền miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.