Ác Nữ Kim Tiểu Mãn

Chương 11: Hậu gian tình




“Có sao đâu, Trình Tiểu Tứ mang theo sọt thuốc mà. Chúng ta mượn dùng là được rồi phải không?” Kim Tiểu Mãn chân thành cười nói, không cho Đặng Thủy Tiên rời đi.

“Ta…Tiểu Mãn muội muội…” Đặng Thủy Tiên gấp đến độ muốn khóc. Tiểu thần y rốt cuộc đang làm gì? Không phải là chạy về gọi người chứ? Nàng không yên lòng nhìn vào sâu trong rừng cây, không biết Trụ tử đã xuống núi hay chưa, phải nhanh chóng rời đi mới được.

“Thủy Tiên tỷ không muốn đi với ta sao? Hay là đang đợi người? Chẳng lẽ Thủy Tiên tỷ đang đợi thật…” Kim Tiểu Mãn kéo dài âm điệu, nghi ngờ nhìn vào trong rừng.

“Không có, thật sự không có. Ta nào có chờ ai, không có người nào đâu, thật sự không có người…” Đặng Thủy Tiên liên tục xua tay, kinh hoàng biện giải. Kim Tiểu Mãn phát hiện ra điều gì rồi sao? Chẳng lẽ đã nhìn thấy cái gì rồi?

“Kim Tiểu Mãn.” Kim Tiểu Mãn còn định nói thêm, Trình Tu đã mặt lạnh đi tới.

Đặng Thủy Tiên có tật giật mình nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Trình Tu thì sợ tới mức run rẩy cả người. Cũng may nàng phản ứng mau lẹ, lập tức bình tĩnh trở lại:“Trình gia đệ đệ.”

“Kim Tiểu Mãn, đi thôi.” Bỏ qua chào hỏi của Đặng Thủy Tiên, Trình Tu gọi Kim Tiểu Mãn.

“Ừm.” Kim Tiểu Mãn híp mắt gật đầu, không tiếp tục để ý tới Đặng Thủy Tiên nữa, nhấc chân bước đi.

Phản ứng của hai người khiến Đặng Thủy Tiên lại kinh hoảng. Đây rốt cuộc là thấy rồi, hay vẫn chưa? Trình Tu trước giờ chưa từng phớt lờ nàng như vậy, chẳng lẽ đã thấy rồi sao? Nhưng vì sao thấy rồi lại không nói, hay chỉ là không quan tâm tới nàng? Đặng Thủy Tiên mất bình tĩnh , nhìn xung quanh xác định phương hướng Trình Tu vừa mới đi tới rốt cuộc có thể nhìn thấy chuyện vừa xảy ra trong rừng cây hay không. Có lẽ là Trình Tu tới không đúng lúc, đến sau Kim Tiểu Mãn chứ thật ra là chưa phát hiện được điều gì? Nghĩ đến đây, Đặng Thủy Tiên trấn định lại. Ai ngờ cơ mặt vừa mới buông lỏng, giương mắt lên liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng cùng khinh bỉ của Kim Tiểu Mãn và Trình Tu. Bọn họ… Đã thấy rồi sao?

Trình Tu và Kim Tiểu Mãn cũng không nói thêm gì nữa, vẻ mặt rõ ràng như là ta đây biết hết tất cả, xoay người rời đi.

Hành động này chọc cho tâm của Đặng Thủy Tiên lên cao xuống thấp không thể yên ổn. Không dám nán lại thêm, nàng hoảng sợ chạy xuống chạy.

“Trình Tiểu Tứ, huynh nói xem khi xuống núi người thứ nhất nàng đi tìm sẽ là ai?” Kim Tiểu Mãn khoanh hai tay trước ngực, nhìn bóng lưng của Đặng Thủy Tiên nói.

Trình Tu không trả lời. Mặc kệ nàng tìm là ai, chuyện hôm nay cũng không thể bỏ qua.

“Trình Tiểu Tứ, huynh cũng không muốn loại con gái như vậy gả vào Trình gia các huynh đúng không? Nếu như chúng ta lúc nãy tới bắt gian, hôn sự giữa Đặng Thủy Tiên với Trình nhị ca chắc chắn sẽ không thành.” Không ngại việc Trình Tu không trả lời, Kim Tiểu Mãn tiếp tục nói.

“Sau đó được gả cho Trương Thiết Trụ à?” Trình Tu khinh thường xoay người lên núi.

“Không hổ là tri kỷ của Kim Tiểu Mãn ta. Huynh sao lại đoán được suy nghĩ trong lòng ta thế hả?” Kim Tiểu Mãn đi theo phía sau Trình Tu cười đùa.

“Huynh sẽ nói việc này với bà nội.” Hôn sự này là do bà nội định ra, tất nhiên phải do bà nội đứng ra hủy bỏ.

“Vừa mới khen huynh thông minh, sao huynh lập tức ngốc đi thế? Việc này sao có thể nói với bà nội nghe? Bà nội tuổi đã lớn, chịu được sỉ nhục này sao?” Kim Tiểu Mãn chạy lên trước Trình Tu, dùng gậy trong tay gạt hết cành cây hai bên đường ra tránh cho Trình Tu đụng vào bị thương.

“Vậy muội nói nên làm sao bây giờ?” Trình Tu dừng bước chân, mặc cho Kim Tiểu Mãn gạt cây ra hai bên lại tiếp tục đi lên phía trước.

“Nhất định phải nói cho Trình nhị ca trước tiên!” Lại bẻ gẫy thêm một nhánh cây vươn ra ngoài, Kim Tiểu Mãn cười xấu xa,“Vợ của Trình nhị ca đương nhiên phải để cho Trình nhị ca giải quyết.”

“Nhị ca sẽ tin chúng ta sao?” Với thanh danh tốt đẹp của Đặng Thủy Tiên ở trong thôn, Trình Tu không cho là nhị ca nhà hắn sẽ dễ dàng tin hai người bọn họ.

“Tin hay không không quan trọng, để trong lòng là được. Chờ đến khi Đặng Thủy Tiên tự lòi đuôi chuột, huynh ấy sẽ không thể không tin.” Sau hôm nay, Đặng Thủy Tiên nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Ngay cả Trương Thiết Trụ cũng sẽ kinh hồn bạt vía. Hai người không biết xấu hổ này tuyệt đối không có khả năng không lộ ra sơ hở.

Trình Tu hơi đăm chiêu, sau đó nói:“Muội đúng là ghê gớm.”

Vẻ tươi cười trên mặt Kim Tiểu Mãn hơi khựng lại, rồi nàng cười to trả lời:“Chuyện đồi bại của hai người kia sao có thể thoát khỏi mắt sói của ta?”

Trình Tu vòng qua Kim Tiểu Mãn đi lên phía trước, nhẹ nhàng bỏ lại một câu:“Không muốn cười thì đừng cười, thật khó coi.”

Nàng lại bị Trình Tiểu Tứ dạy dỗ? Kim Tiểu Mãn căm giận khua nắm đấm với bóng lưng của Trình Tu, không tiếng động kháng nghị.

“Đừng chậm chạp, đi mau.” Trình Tu không quay đầu, gọi.

“Đến đây.” Kim Tiểu Mãn buông tay đuổi theo. Nàng thật không dám đắc tội với Trình Tiểu Tứ, một ít dược thôi cũng có thể lấy mạng nhỏ của nàng.

Khi Trình Tu cùng Kim Tiểu Mãn xuống núi đã gần tới hoàng hôn. Trở lại Trình gia, Trình Tu vào sân sắp xếp lại dược thảo tươi xanh vừa hái được, Kim Tiểu Mãn thì vòng tới vòng lui trước mặt Trình gia nhị ca Trình Dịch cáo trạng:“Trình nhị ca, hôm nay huynh lên núi sao?”

“Không lên! Mà tại sao phải lên núi?” Trình Dịch nghi hoặc hỏi.

“Lúc ta với Trình Tiểu Tứ lên núi thì gặp phải Thủy Tiên tỷ. Nàng giống như đang đợi ai đó vậy, không phải là đang đợi huynh à?” Kim Tiểu Mãn bày ra vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên.

Trình Dịch nhíu mày:“Không phải, chắc là đợi những cô nương khác trong thôn thôi!”

“Phải không nhỉ? Nhưng Thủy Tiên tỷ lại không thừa nhận đang đợi người. Ta còn nói với Trình Tiểu Tứ, Thủy Tiên tỷ chắc chắn là ngượng ngùng vì sợ người khác biết được nàng cùng Trình nhị ca vụng trộm hẹn hò ở trên núi. Trình nhị ca cũng không thấy đâu, lúc Thủy Tiên tỷ nhìn thấy Trình Tiểu Tứ thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch luôn!” Kim Tiểu Mãn hạ thấp âm thanh, cười vô cùng rực rỡ.

Sắc mặt Trình Dịch âm trầm ngay tại chỗ:“Tiểu Mãn, muội đừng nói bừa, không thể nào.”

“Trình nhị ca nói không có thì không có! Ta đi tìm Trình Tiểu Tứ chơi đây.” Kim Tiểu Mãn không để ý nhiều, nói xong liền chạy đi chỗ khác.

Thần sắc trên mặt Trình Dịch thay đổi xoành xoạch, trong mắt tóe ra tia tức giận. Nếu như đang đợi những cô gái trong thôn thì sao lại không nói ra? Nếu không nói ra, nhất định là có vấn đề.

Đặng Thủy Tiên lúc chạy xuống núi vẫn còn trong trạng thái sợ hãi. Vốn muốn đi tìm Trình Dịch nói chuyện, nhưng sau lại sợ lạy ông con ở bụi này. Nếu Kim Tiểu Mãn và Trình Tu chưa phát hiện được điều gì mà nàng đi ngược lại sẽ xảy ra vấn đề. Mọi loại lo lắng khi nhìn đến Trương Thiết Trụ lén lút nháy mắt với nàng liền trở thành trấn định. Trụ tử không có việc gì, Trình Dịch cũng không tìm đến. Xem ra, Kim Tiểu Mãn cùng Trình Tu quả thật cái gì cũng không thấy được.

Không giống như Đặng Thủy Tiên lo lắng không yên, Trương Thiết Trụ lại một đường thuận lợi xuống núi trở về nhà. Giờ phút này nhìn thấy Đặng Thủy Tiên, tất nhiên là vui vẻ vì thoát được một kiếp.

Theo ánh mắt Trương Thiết Trụ ra hiệu, Đặng Thủy Tiên lặng lẽ đi tới bờ sông nhỏ.

Hai người còn chưa kịp tới gần nói chuyện thì Đặng Thủy Tiên thấy được Trình Dịch cách đó không xa. Không chút do dự bước nhanh đến chỗ của Trình Dịch, cười nói: “Trình nhị ca.”

“Sắc trời đã không còn sớm, trễ thế này sao nàng lại ra bờ sông?” Trên mặt của Trình Dịch nhìn không ra được cảm xúc, chỉ bình tĩnh nhìn Đặng Thủy Tiên.

Đặng Thủy Tiên hơi cúi đầu, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng:“Chỉ muốn đi dạo một chút. Không ngờ gặp phải Trình nhị ca, thật trùng hợp.”

“Trời sắp tối rồi, nên về sớm đi!” Trình Dịch gật đầu, chấp nhận lời giải thích Đặng Thủy Tiên.

Trình Dịch không hiểu phong tình Đặng Thủy Tiên đã sớm lĩnh giáo, cũng không cảm thấy thất vọng: “Vậy Thủy Tiên về trước nhé, Trình nhị ca cũng nên trở về đi thôi.”

Trình Dịch không trả lời, trầm mặc nhìn Đặng Thủy Tiên thẹn thùng rời đi, sau đó xoay người đi tới bụi cỏ gần bờ sông nhỏ. Nhưng, chờ hắn chính là sự yên tĩnh không một bóng người.

Từ lúc Đặng Thủy Tiên đi tới bên Trình Dịch, Trương Thiết Trụ lập tức trốn đi chỗ khác. Hôm nay xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, về sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được.

Không nhìn thấy người, Trình Dịch cũng không nán lại lâu, lập tức trở về nhà. Khi đi đến trước cửa phòng Trình Tu thì dừng lại gõ cửa.

“Nhị ca?” Trình Ta vừa xem sách vừa suy nghĩ nên làm thế nào để nói với nhị ca chuyện của Đặng Thủy Tiên bỗng kinh ngạc khi thấy Trình Dịch đẩy cửa đi vào.

“Tiểu Tứ, hôm nay đệ với Tiểu Mãn lên núi gặp Đặng Thủy Tiên à?” Trình Dịch dứt khoát hỏi.

Trình Tu sửng sốt, không biết có phải là Kim Tiểu Mãn nói hay không, hay là do Đặng Thủy Tiên tìm đến tìm nhị ca, đầu nhẹ gật.

“Tiểu Mãn nói Thủy Tiên như là đang đợi ai đó vậy, đúng không?” Trình Dịch lại hỏi. So với người ngoài, hắn tin tưởng đệ đệ nhà mình hơn.

“Đúng vậy.” Vẫn chưa biết chắc được rốt cuộc là Kim Tiểu Mãn đã nói cái gì, Trình Tu phức tạp lên tiếng.

Thấy sắc mặt của Trình Tu, Trình Dịch càng cảm thấy chắc chắn. Hắn cũng không che giấu, nghiêm mặt nói:“Huynh vừa mới gặp được nàng đi theo sau một tên đang ông phía sau ra phía bờ sông.”

“Là ai vậy?” Trình Tu chấn động, buộc miệng hỏi. Đặng Thủy Tiên và Trương Thiết Trụ vậy mà vẫn còn dám lén lút quấn lấy nhau sao?

“Không nhìn rõ. Huynh đang chuẩn bị đi qua thì bị Thủy Tiên chặn lại.” Đây là chuyện khiến Trình Dịch tức giận nhất. Vốn định bắt lấy người nọ tẩn cho một trận nên thân, không nghĩ tới hắn lại trốn thoát được.

Nhớ tới lời căn dặn của Kim Tiểu Mãn, Trình Tu không nói nhiều, chỉ hỏi:“Vậy nhị ca tính làm thế nào?”

“Huynh cũng không biết nên mới đến hỏi đệ đây. Tiểu Tứ, ca biết đệ là một người rất có chủ kiến. Đệ nói xem, ca nên xử lí việc này như thế nào.” Vẻ mặt Trình Dịch đau khổ nhờ Trình Tu giúp đỡ.

“Nữ nhân như vậy đừng hòng nghĩ đến việc tiến vào cửa lớn Trình gia.” Trình Tu lạnh mặt, thử thăm dò tâm ý của Trình Dịch.

Nghe lời nói của Trình Tu, Trình Dịch cũng không cảm thấy khó xử. Lúc đầu vốn nghĩ Đặng Thủy Tiên là cô nương xinh đẹp nhất thôn, tính tình hiền lành dịu dàng nên mới đồng ý hôn sự này. Hôm nay lại chính mắt thấy được Đặng Thủy Tiên không phải như bề ngoài, tất nhiên suy nghĩ muốn cưới nàng cũng không còn. Chẳng qua sính lễ đã nhận, hôn sự này cũng truyền ra ngoài, vô duyên vô cớ mà hủy bỏ như vậy Trình gia bọn họ đúng là không có đạo lí! Trình Dịch lại cảm thấy phiền muộn:“Tiểu Tứ, đệ nhất định phải tìm biện pháp giúp nhị ca mới được. Chúng ta mà cứ từ hôn như vậy chắc chắn sẽ bị người ngoài đàm tiếu!”

“Án binh bất động.” Trình Tu buông sách y thuật trong tay, rót cho Trình Dịch một ly trà.

Cầm chén trà nhấp một ngụm lớn, Trình Dịch hung ác nói:“Nữ nhân này, ông đây không thèm! Tiểu Tứ, đệ suy nghĩ giúp ca, muốn xử lí thế nào cứ nói thẳng cho ca biết, cái gì ca cũng nghe đệ. Còn thằng cha mất dạy kia, chớ hòng để ông đây bắt được. Ông không chỉ chặt chân mày đâu, ông còn muốn chém luôn cả tay của mày!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.