Ác Nhân Thành Đôi

Chương 3: Hưng sư vấn tội




Trần Kiều Nương biết được lợi hại trong việc này, trừ khi là ở những nơi người khác không để ý tới thì sẽ bồi thêm trên người nàng mấy vết thương, chứ khi ở bên ngoài sẽ không động tay động chân với các nàng, nhưng là mỗi lần tỷ đệ bọn họ bị phạt, ở phía sau gây sóng gió tất nhiên là nàng.

Kia hai mẹ con bọ họ không chiếm được tiện nghi của nàng ở nơi này, tất nhiên sẽ đến trước mặt tổ mẫu nói này nói nọ về tỷ đệ nàng, nàng biết chính mình trước hết hẳn là nghĩ cách đối phó với việc này, nhưng ánh mắt thế nào đều không dời mắt khỏi lên vết thương.

Không thể tiếp tục ngây người, thật sự không thể tiếp tục ngây người nữa, nếu Trang Trạch Lương ngày nào đó xuống tay dứt khoát đem Thư Hàn đánh đến...

Trang Thư Hàn trên mặt hơi có chút hồng lộ ra, nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch, ngực hắn không che dậy ở trước mặt tỷ tỷ rất không được tự nhiên, trông tỷ tỷ như đang thất thần, vội cầm quần áo lung tung mặc vào, bưng cháo đưa đến trước mặt tỷ tỷ, nuốt nước miếng một cái nói: “Tỷ tỷ, cháo sắp lạnh rồi, ngươi trước ăn đi.”

Nói chưa dứt lời, Trang Thư Tình liền cảm thấy đói lả, xem Thư Hàn trong mắt đều rơi vào trong chén nhanh muốn giải quyết hết cháo, nhưng còn làm bộ như chính mình một điểm cũng không muốn, nàng cũng không nói cái gì, tiếp nhận cái chén cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, một hơi uống hết nửa bát liền dừng lại, đưa chén trở về, “Tỷ tỷ ăn no rồi, ngươi ăn đi.”

Trang Thư Hàn lắc đầu, “Tỷ tỷ bị thương, cần phải ăn nhiều một chút, ta không đói bụng.”

”Ta đều nghe được cái bụng trống rỗng của ngươi đang kêu như bày không thành kế (*), thanh âm lớn như vậy sợ ngoài cửa còn có thể nghe thấy, còn nói không đói bụng, mau ăn.”

(*) không thành kế: bạn nào chưa biết thì vào đây đọc: http://vietnamese.cri.cn/chinaabc//

Trang Thư Hàn sờ sờ lỗ tai cúi đầu, bị tỷ tỷ nhận ra mình nói dối có chút ngượng ngùng, nhưng thái độ lại kiên quyết, tỷ tỷ mới ăn nửa bát làm sao có thể no, chính là an ủi hắn, muốn để hắn ăn.

”Nghe lời, mau ăn đi, tỷ tỷ có chuyện muốn cùng ngươi nói.”

”Tỷ tỷ...”

”Tỷ tỷ tính toán rời đi Trang gia, ngươi có muốn đi cùng tỷ tỷ?”

Trang Thư Hàn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, động tác rất mạnh, đầu liền có chút choáng váng, lúc này căn bản cũng không cố hơn được nữa, nếu không vì tỷ tỷ, hắn đã sớm rời đi Trang gia, chính là ở bên ngoài xin cơm, cũng so với Trang gia tốt hơn.

Ở bên ngoài chính mình có thể tự do tự tại, ở Trang gia, quan hệ huyết thống này khiến hắn sống cũng không dễ chịu, thà là không cần, hắn tình nguyện chết ở bên ngoài, cũng không muốn ở Trang gia chịu người khi dễ.

”Tỷ tỷ... Thật sự quyết định?”

”Ân.” Trang Thư Tình đau lòng sờ mặt đứa nhỏ, “Không ly khai, hai tỷ đệ chúng ta cả đời này đều khó có thể sống.”

”Nhưng mà, lúc trước tỷ tỷ cũng không nghĩ như vậy...”

Trong trí nhớ có lần Trang Thư Hàn nói với tỷ tỷ muốn đi thỉnh bên ngoại tổ phụ làm chủ cho hắn, Trang Thư Tình sống chết khuyên hắn không cần làm như vậy, lại nói Trang gia không tốt nhưng cũng là nhà của bọn họ, bọn họ không có lựa chọn, rời đi Trang gia không chừng sẽ chết ở bên đường, nhìn thái độ kiên quyết của tỷ tỷ, Trang Thư Hàn mới không thể không khoá chặt tâm tư.

Hiện tại nàng không thể phủ nhận sự lo lắng của nàng bây giờ, bởi nàng không còn là Trang Thư Tình lúc trước, nàng là một người hiện đại hai mươi tám tuổi, đương nhiên sẽ vì bọn họ mà suy nghĩ.

Cầm chén mạnh mẽ nhét vào trong tay Trang Thư Hàn, Trang Thư Tình nhẹ giọng nói: “Không cần lo tỷ tỷ lúc trước nghĩ như thế nào, hiện tại tỷ đã suy nghĩ cẩn thận, mau ăn cháo đi, một hồi nữa tổ mẫu khẳng định sẽ đến xem chúng ta, ngươi không có khí lực thì làm sao chiếu cố tỷ tỷ.”

Trang Thư Hàn cho dù tâm tư đã sớm trưởng thành nhưng nói sao cũng chỉ mới mười tuổi, vừa nghe tỷ tỷ nói muốn hắn hỗ trợ cũng không có nghĩ nhiều, liền cầm bát cháo lên uống, cho đến khi không còn một giọt bên trong mới đặt chén xuống.

Trang Thư Tình còn lo lắng hắn sẽ đem bát liếm một lần, cũng may có mẫu thân xuất thân là thiên kim tiểu thư, nên đem hắn giáo dưỡng rất tốt.

”Đúng rồi tỷ tỷ, không thành kế là có ý tứ gì?”

Trang Thư Tình cười, cũng không nghĩ ngợi lung tung, đem chuyện về không thành kế này kể cho hắn một lần.

”Hừ, nếu là ta thì còn lâu mới mắc mưu, nào lại có đạo lý không dám công thành liền đem quân rút lui, mặc dù không phá thành cũng không nên đem toàn quân rút đi, mười vạn binh mã sợ trúng kế không dám tiến công, vậy sao không thể vây thành? Cắt đứt nguồn nước, lại chặt đứt lương thảo, có phải hay không chưa đến mười ngày nửa tháng liền còn có thể cầm cự được?”

Trang Thư Tình nghe được giật mình trong nháy mắt, này thật sự là đứa nhỏ mười tuổi?

Trong trí nhớ, Trang Trạch Lương trừ bỏ cung cấp chút t*ng trùng sinh ra hai tỷ đệ bọn họ, cũng không có dạy bọn họ cái gì, còn bọn hắn mẫu thân xuất thân thiên kim tiểu thư kia đều dạy bọn họ đối xử bình đẳng, bốn tuổi liền cho bọn hắn tự mình học hỏi.

Nàng nhớ rằng, từ lúc nàng có thể nhận thức được thì nàng chưa từng được yêu cầu phải học tập, nguyên lai, nàng đối với phương diện này cũng không có hứng thú, nương không dạy nàng liền không học, khi thấy đệ đệ học hành vất vả, sẽ chủ động đến phòng bếp làm điểm tâm ngon đưa qua cho đệ đệ.

Nên nàng cũng không biết đứa nhỏ này học tập tốt như vậy.

Bị tỷ tỷ nhìn, Trang Thư Hàn liền thay đổi dáng ngồi, nhẹ hỏi, “Tỷ tỷ, ta có phải hay không nói sai điều gì rồi?”

”Không, không có, tỷ tỷ chính là không nghĩ tới Thư Hàn có thể nghĩ đến xa như vậy.” Trang Thư Tình phục hồi tinh thần lại lắc đầu liên tục, ẩn ẩn mang theo chút hưng phấn, đứa nhỏ này thông minh như vậy, nếu dạy tốt thì chính là tiền đồ rộng mở?

Mẫu thân lúc đó dạy được nghiêm cẩn như vậy, cũng là ngóng trông hắn có thể có tiền đồ đi, chỉ cần hắn có tiền đồ, nàng mới có mặt lại về nhà mẹ đẻ.

Đáng tiếc, nàng không thể đợi đến lúc đó.

”Chờ rời đi Trang gia, tỷ tỷ đưa ngươi đi học đường đọc sách.”

Trang Thư Hàn nhãn tình sáng lên, chợt lại ảm đạm xuống dưới, hắn đương nhiên muốn đi học đường, nhưng tình huống hiện tại bọn hắn...

Trang Thư Tình sờ sờ đầu của hắn, đứa nhỏ này nhỏ như vậy, không nên có nhiều suy nghĩ như vậy, những suy nghĩ này vốn nên là chuyện của người lớn, “Yên tâm, hiện tại đệ còn có tỷ.”

Được tỷ tỷ ủng hộ, Trang Thư Hàn cảm thấy rối rắm cực kỳ, vụng trộm nghĩ, nếu tỷ tỷ có thể một mực như vậy thì tốt rồi.

Đánh lẽ vừa rồi nàng tại nơi này không chiếm được tiện nghi của mẹ con hai người kia thì cũng nên có chuẩn bị, Trang Thư Tình nheo lại mắt nghĩ nghĩ, ghé sát vào tai đệ đệ nhỏ giọng nói nhỏ: “Đi tìm ngọc bội của mẫu thân đem ra, một hồi nếu tổ mẫu ở đây đệ không cần chống đối nàng, đợi tỷ tỷ giả bộ bất tỉnh rồi ngươi mới hành động, không cần phải nói gì cả, liền cầm cái chổi đuổi người, sau đó cõng tỷ tỷ đi tìm đại phu, nơi nào có y quán đệ biết chứ?”

Trang Thư Hàn dùng sức gật đầu, tay nắm thật chặt, “Ta đã thấy mẫu thân mời Cao đại phu đến chẩn bệnh, ta đã theo hắn đi lấy thuốc, hồi xuân đường là nhà của hắn, nương đã nói qua, hắn là người tốt.”

”Tốt lắm, chúng ta phải đi hồi xuân đường.” Trang Thư Tình trong đầu thật nhanh xoay chuyển, Trang Trạch Lương dựa vào thê tử mà đi lên, lúc trước cũng không dư giả, tuy hiện tại cũng có thể xem như người giàu có, nhưng chưa hẳn dám náo đến hồi xuân đường.

Trong trí nhớ Cao đại phu mặc dù không có từ tâm, nhưng nhìn tỷ đệ bọn họ hai người bộ dạng chật vật cũng phải mềm lòng, dù sao phía trước lúc gặp nhau bọn họ cũng không phải là thảm cảnh như vậy, chỉ cần hành động cứng rắn, nàng liền có biện pháp ra khỏi cửa của Trang gia.

Vài chủ tử của Trang gia đều biết đến bộ dạng này của tỷ đệ bọn họ không thể xuất môn cho người ta nhìn thấy, bình thường cũng không cho bọn hắn ra ngoài, lúc này, nên phải để bọn học trả giá đại giới một chút, không đem bọn họ dọa, bọn họ còn khi dễ tỷ đệ các nàng, nhìn cánh tay cùng cẳng chần gầy yếu của hai người, không mạnh tay thì không có nửa điểm phần thắng.

”Còn có thể cõng được tỷ tỷ sao?”

”Cõng được” Trang Thư Hàn cắn răng, “Tỷ tỷ gầy đi rất nhiều.”

Đâu chỉ là gầy, là đã bị người ép buộc chết, Trang gia, thật đúng là có đủ lương tâm.

”Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu? Phải đi kinh thành tìm đến ngoại tổ sao?”

”Không, chúng ta trở về dòng họ.”

”Trở về dòng họ? Vì sao? Vậy không phải...”

”Ngươi cho là tỷ tỷ là đem hai tỷ đệ chúng ta tỷ đưa vào hang sói? Tỷ tỷ cũng không ngốc.”

Trang Thư Tình sờ sờ miệng vết thương đầu, đầu liền bị một trận co rút đau đớn, nhưng cũng bởi vì đau đớn này khiến cho đầu óc của nàng cực kì bình tĩnh, “Trang Trạch Lương từ khi giàu có thì không trở về Khê Thủy Trấn, càng không cần phải nói dẫn đệ tử trong tộc ra ngoài, chưa vì tộc làm chuyện gì, dù có đệ tử trong dòng họ đến tìm thì cũng cực kì lãnh đạm, qua loa đuổi đi, người trong dòng họ đối với hắn liền không có cảm tình, Thư Hàn, ngươi về sau nhất định sẽ có tiền đồ, nên là vì tương lai của ngươi, ta cũng muốn chặt đứt tầng quan hệ này, không cho hắn có cơ hội chèn ép lên trên đầu ngươi, lấy danh nghĩa phụ thân chi phối cuộc sống của ngươi, hắn không xứng.”

Trang Thư Hàn rốt cuộc chỉ có mười tuổi, chưa từng suy nghĩ cẩn thận, nghe được tỷ tỷ nói như vậy cũng cảm thấy không có sai, nếu một ngày kia hắn làm quan, vậy cha hắn chính là quan lão gia? Không được, nhất định không được.

”Được, chúng ta...” Lời còn chưa dứt, bên ngoài liền truyền đến tiếng vang, Trang Thư Hàn nhanh chóng nhìn tỷ tỷ đưa mắt liếc nhìn, nhìn thấy tỷ tỷ đối hắn gật đầu, hắn vội đứng dậy đem ngọc bội giấu ở tầng thấp nhất của ngăn tủ đưa ra bên người giấu đi, sau đó giống như tiểu hầu tử linh hoạt ngồi trở lại bên giường tỷ tỷ.

Vừa ngồi xuống, liền có mấy người nối đuôi nhau đi vào.

Đi ở đằng trước là một lão thái thái thân vải bồi đế màu tím mang một đôi giày mới tinh, đầu đội khăn trùm cùng màu, chính giữa đính một viên trân châu chỉ có thể xem như trung đẳng, nhưng là bị màu tím đồng đều cực kì thu hút, mắt sếch môi mỏng, chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy khắc bạc không tốt để sống chung.

Trên thực tế, Trang lão thái thái là có tiếng không tốt, có một hảo nhi tử mệnh tốt, mặc dù không có thể có công danh, nhưng cũng có thân phận cử nhân, thấy huyện lão gia cũng không cần quỳ lạy, còn câu được một thiên kim đại tiểu thư, mang đến tiền tài cho một gia đình nhỏ bé như hắn, người ta chẳng những chuyển ra khỏi Khê Thủy Trấn, mà tại cái huyện này cũng có vài mặt tiền cửa hiệu, ngày qua ngày dư dả không nói, còn dưỡng ra Trang Trạch Lương một thân hào hoa, chỉ cần ra bên ngoài liền được mấy tiểu cô nương người ta xem trọng.

Trang Thư Tình cười lạnh, nếu không phải sinh ra có gương mặt tốt, lại há có thể làm mẫu thân ngốc nghếch kia của nàng động tâm, thậm chí chi còn liều lĩnh.

Lão thái thái từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên giường, thanh âm lãnh ngạnh, “Câm rồi à?”

Trang Thư Tình nghe thấy, không mặn không nhạt ở trên giường hành lễ, “Cháu gái thỉnh an tổ mẫu.”

Trang Thư Hàn đồng thời khom người làm lễ.

Lễ tiết không thể soi mói, nhưng thái độ kia thật sự không giống như đối với tổ mẫu, Trang lão thái thái trong lòng tức giận, càng cảm thấy được hai người này không được thành tâm.

Trang Thư Đình vô thanh vô tức chuyển cái ghế dựa đem tới phía sau lão thái thái, lại tự nhiên đỡ nàng ngồi xuống.

Đem hai người so sánh, lão thái thái từ đáy lòng cảm thấy hai tỷ đệ này mọi thứ không bằng.

Hiền lành vỗ tay Trang Thư Đình, lão thái thái vừa quay đầu vẻ mặt liền lạnh xuống, “Nghe nói ngươi làm cho Trần di nương tức giận đến khóc? Nàng tuy rằng thân phận là di nương, nhưng tốt xấu vẫn trưởng bối, của ngươi thế nào đầu óc một hồi bị thương đến không biết tôn ti trật tự gì sao?”

”Nguyên lai tổ mẫu cũng biết cháu gái bị thương ở đầu.” Đã biết, ngươi lại có thể làm gì? Có đến đem mắt liếc nhìn qua sao? Có hỏi qua một tiếng sao? Hiện tại lại bởi vì mẹ con hai người kia nói này nói nọ liền đến hưng sư vấn tội, thật đúng là tổ mẫu tốt!

Trang Thư Tình cảm thấy tình thương như vậy thật không đáng giá thà rằng không cần, càng cảm thấy kiên định với quyết định của mình, một Trang gia như vậy, không thể ở lại.

Không đợi lão thái thái nói chuyện, Trang Thư Tình ngược lại nhìn về phía Trang Thư Đình, “Muội muội nói sẽ ở trước mặt tổ mẫu vì tỷ đệ chúng ta nói tốt, không biết muội muội nói có giữ lời?”

Nói tốt? Lão thái thái không hiểu nhìn về phía Trang Thư Đình, “Ngươi đáp ứng nàng nói cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.