Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 45: Căn Bệnh Nguy Hiểm Đến Tính Mạng




Đồn cảnh sát.

Cảnh sát theo dõi Đường Hàn Khiết, lạnh nhạt nói: “Bằng chứng vật chứng chúng tôi đều đã có, anh còn ở đây ngụy biện không chịu thành thật khai báo nữa sao!”

“Tôi không có đụng vào cô ta, càng không có đâm cô tai” Vết thương ở khóe môi Đường Hàn Khiết là do bị nhân viên phục vụ đánh, trên áo sơ mi trắng của anh ta vẫn còn vết máu của Từ Uyển Nhan, nét mặt anh ta rất bình tĩnh nhưng sâu thảm trong đôi mắt ánh mắt lại giống như ánh mắt một loài dã thú.

Anh ta đan tay vào nhau thương lượng với mọi người: “Tôi và Từ Uyển Nhan đã thỏa thuận đi nước ngoài, vé máy bay cũng mua luôn rồi, cô ấy đột nhiên quay lại vu khống tôi, nói tôi hãm hiếp cô ấy”

Cách đây nửa tiếng, anh ta tin lời nói ma quỷ của Từ Uyển Nhan bước vào nhà hàng.

Hai người đặt một phòng riêng và cô ta gọi một chai rượu đỏ, nói muốn uống cùng Đường Hàn Khiết tới ly cuối cùng.

Hàn Khiết không uống rượu mà đổi lại thành một ly nước ngọt.

Từ Uyển Nhan là loại người nào anh ta không thể hiểu được.

Kết quả sau khi uống nước ngọt được một lúc, hai mắt Hàn Khiết díu lại, cả cơ thể vô lực mệt mỏi.

Sau đó anh ta nhìn thấy Từ Uyển Nhan cười khẩy hỏi anh ta đoạn ghi âm ở đâu.

Đoạn ghi âm ở trong tay Đường Hàn Khiết, nhưng anh ta không có mang theo.

Cô ta bắt đầu sờ quân áo và túi quần của Hàn Khiết.

Anh ta không cho cô ta chạm vào nên hai người đã xảy ra giằng co.

Cuối cùng cô ta đột nhiên tự làm rối tung quần áo và tóc của chính mình, đập vỡ chai rượu, rạch sâu một nhát trên cánh tay, sau đó ép chai rượu vào tay Hàn Khiết để in ấu vân tay, rồi mở miệng với giọng điệu hung ác.

“Đường Hàn Khiết, không ai có thể uy hiếp được tôi, đoạn ghi âm thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra, cả Hoắc Anh Tuấn tôi cũng muốn! Còn anh thì vào tù đi!”

Từ Uyển Nhan đập vỡ chai rượu, liều mạng kêu cứu, phục vụ liền xông vào không nói lời nào mà đánh Hàn Khiết, rồi mới mới bắt đầu gọi cảnh sát, sau đó anh ta bị cảnh sát bắt, bị buộc tội cưỡng hiếp và bị cảnh sát dẫn đi.

Vậy là có tình huống hiện tại.

Sau khi cảnh sát nghe được câu trả lời của Đường Hàn Khiết thì sắc mặt rất khó coi.

“Được, anh cứ tiếp tục ngoan cố, thế nào cũng phản kháng quyết liệt như vậy thì anh cứ chờ nhận thêm tội trạng đi!”

Đường Hàn Khiết thấy cảnh sát sắp đi liên lập tức đứng dậy: “Cho dù anh có muốn trị tội của tôi, anh cũng nên nghe lời tôi nói đã, tôi bị Từ Uyển Nhan bỏ thuốc, anh tìm người lấy máu của tôi đi xét nghiệm đi, chắc chắn có thể kiểm tra ra trong máu có tác dụng của thuốc”

Người cảnh sát đóng cửa lại, hoàn toàn không nghe được lời Hàn Khiết nói.

Cảnh sát đi rồi, sắc mặt Đường Hàn Khiết lúc này vừa chán nản vừa tức giận, cơ thể trượt dài, ánh mắt tối tăm sâu thẳm.

Từ Uyển Nhan lúc này đã được đưa ngay đến bệnh viện.

Có rất nhiều nhà báo và cảnh sát hộ tống cô †a, cô ta mất khá nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.

Từ Uyển Nhan mở mắt nhìn mọi thứ, nhanh chóng cười khẩy một cái, hành động đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Cô ta đã nói rồi, Đường Hàn Khiết muốn đấu với cô ta ư? Thật là nực cười!

Cứ chờ xem, Hoắc Anh Tuấn sẽ lập tức đến đây sau khi nghe tin tức này, mắt của Từ Uyển Nhan như phát sáng lên, cô ta nhìn thấy La Cơ Vị Y mở đường giữa đám đông cho Hoắc Anh Tuấn đi đến bên cạnh cô ta. Từ Uyển Nhan giơ cánh tay không bị thương lên năm lấy tay áo Hoắc Anh Tuấn, giọng nói yếu ớt mang theo cảm giác vừa trải qua kiếp nạn.

“Hoắc Anh Tuấn… “Đừng nói chuyện nữa, sẽ không sao đâu.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn sắc mặt cô ta tái nhợt, an ủi cô ta một câu.

Từ Uyển Nhan nâng khóe môi cười với Hoắc.

Anh Tuấn: “Nếu như, nếu như em chết đi, anh cũng đừng trách Hoa Nguyệt, em ấy…không có kiên quan gì đến chuyện này cả.”

Nói xong cô ta liền ngất đi.

“Uyển Nhan!” Trên đường tới đây Hoắc Anh Tuấn đã phần nào hiểu được tình huống, thấy như vậy, sắc mặt lại càng thêm u ám.

Đường Hàn Khiết đã có ý đồ với Từ Uyển Nhan từ rất lâu, chỉ là Uyển Nhan luôn trốn tránh, không ngờ lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn chưa chết tâm.

Cho dù là như vậy, Từ Uyển Nhan vẫn cân nhắc cho Đường Hoa Nguyệt trước tiên, sợ anh trút giận lên Đường Hoa Nguyệt.

Y tá nhanh chóng đẩy Từ Uyển Nhan vào phòng mổ.

La Cơ Vị Y đi làm thủ tục thanh toán chỉ phí phẫu thuật cho Từ Uyển Nhan.

Hoắc Anh Tuấn đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn đỏ phát sáng, khuôn mặt lặng yên như hồ nước.

Chuyện Đường Hàn Khiết cưỡng bức không thành trong nhà hàng tạo nên cơn náo động rất lớn, hình ảnh anh ta bị bắt từ nhà hàng cho đến khi lên xe, còn có tin tức Từ Uyển Nhan được đưa đến bệnh viện, ngập tràn trên các trang báo của cả thế giới.

Có rất nhiều cư dân mạng nói rằng Đường Hàn Khiết là tên ác quỷ, là một kẻ cực đoan điển hình ăn không được thì phá cho hôi!

Đáng bị tử hình ngay lập tức, còn có người nói anh ta nên bị thiến sống, bị lóc thịt đền tội mới đáng, rất nhiều bình luận mong chờ cảnh đẫm máu.

Đường Hoa Nguyệt cầm chắc điện thoại xem qua một trong số những bài báo đó, cùng với những bình luận của dân mạng, các ngón tay cầm điện thoại bắt đầu rung lên.

Làm sao có thể như vậy, anh Khiết chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy, trước đây khi Từ Uyển Nhan hẹn hò với anh Khiết, anh ấy rất trân trọng cô tâ, những người xung quanh đều biết rõ mài Đường Hoa Nguyệt máu huyết dâng trào, đứng dậy muốn đi hỏi cảnh sát cho rõ ràng.

Đột nhiên, trong khoang mũi truyền đến một chất lòng ấm áp, cô nhanh chóng dùng tay bịt lại, máu đỏ liên tục chảy ra đỏ thắm các khớp ngón tay.

Đường Hoa Nguyệt rút một tờ giấy ăn, nhưng tay chân và cơ thể như bị kim đâm rất nhiều, đau đến mức Đường Hoa Nguyệt toát cả mồ hôi lạnh, bất ngờ ngã xuống đất.

Cả khuôn mặt Đường Hoa Nguyệt toàn là máu, cô khó khăn ấn số khẩn cấp, sau đó liền rơi vào trạng thái hôn mê.

Y tá rất nhanh đã đến nơi, nhìn thấy trong nhà không có ai khác ngoài Đường Hoa Nguyệt đang nằm trên mặt đất.

Sau khi được y tá sơ cứu, cô được đưa ngay đến bệnh viện.

Trên đường đi, bác sĩ da đen lấy điện thoại của Đường Hoa Nguyệt liên lạc cho người nhà.

Nhưng điện thoại của ba cô không liên lạc được, bác sĩ gấp gáp nói: “Sao lại không nghe điện thoại, bệnh này bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng đó? Phải có người ký tên mới phẫu thuật được!”

Bác sĩ da trắng đang theo dõi nhịp tìm của của Đường Hoa Nguyệt, giọng nói trầm trầm dễ nghe: “Gọi cho người giám hộ đi.”

“Vâng giám đốc.” Bác sĩ da đen lướt màn hình, nhìn thấy hai chữ “ông xã” thì lập tức gọi ngay.

Lần này cuộc gọi được kết nối, nhưng…

Đối phương trực tiếp tắc máy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.