Ác Ma Rất Khuynh Thành

Chương 30: Bằng hữu trọng ở tình nghĩa




Băng Huyết bất đắc dĩ lắc đầu, từ sau khi đến đây, nàng đã thay đổi rất nhiều. Kiếp trước, ngoài Huyền, đối với bất kỳ ai nàng đều lạnh nhạt, ngay cả Huyền cũng nói có phải kiếp trước khi đầu thai nàng bỏ quên ba hồn, luôn giống một cổ máy giết người lạnh lẽo, không hề có tình cảm của con người, khi ấy nàng không thể phản bác lại, bởi vì kiếp trước nàng quả thật rất giống máy móc, ở cùng Huyền chỉ vì lớn lên bên nhau từ nhỏ, trãi quả vô số khảo nghiệm sinh tử, mới làm cho nàng tín nhiệm Huyền. Nhưng từ khi đến đây, tựa như nàng đã có rất nhiều cảm xúc ở kiếp trước không có, đối với Tử Minh là không xa không rời, đối với Ám Dạ là thương tiếc, đối với cha mẹ là tình cảm huyết mạch. Những thây đổi này chẵng lẽ là vì dung nạp cơ thể và linh hồn? Tuy không biết là tốt hay xấu, nhưng nàng cũng không chán ghét…. Như thế nàng càng có nhiều cảm xúc, càng giống một con người. Nhưng dù tính tình thay đổi, chấp niệm mạnh mẽ, ý chí vững chắc, dũng cảm đi tới, vẫn chưa bao giờ thay đổi. Như vậy đã quá đủ rồi….

Băng Huyết hờ hững nhìn Lôi Minh cách đó không xa, khi không biết hoàn toàn về đối phương, khi đối phương chưa nhận được sự tánthành, đối với nàng mà nói đều là người xa lạ, mà người xa lạ thì cần phải đề phòng.

“Lại đây đi! Nói rõ ràng, Lôi thiếu chủ đi theo tại hạ, rốt cuộc là vì cái gì?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, xa cách.

Ám Dạ cảnh giác nhìn bên cạnh Băng Huyết, vẻ mặt cẩn thận, đối với bất kỳ ai, hắn đều không tha dù một chút, hắn muốn bảo đảm sự an toàn của thiếu chủ, đây là sứ mệnh của hắn, sứ mệnh cả đời.

Trong mắt Lôi Minh hiện lên kích động, nhưng nhìn thấy xa cách trong mắt Băng Huyết, cô đơn đứng lên, duy trì mỉm cười, không cho sự mất mát ảnh hưởng đến nét mặt, đi về phía Băng Huyết. Trong lòng bội phục đứa bé trước mặt. Tiểu gia hỏa này nhịn lâu như vậy mới nói chuyện với mình, thật khâm phục hắn, nhỏ tuổi như vậy mà tâm tính trầm ổn, kiên nhẫn vô cùng, thật khó có được.

Đến chỗ Băng Huyết, không đợi nàng mở lời, hắn đã nói thẳng ý đồ của mình, làm Băng Huyết càng thêm nghi hoặc “Ta không có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với ngươi, trởthànhbằng hữu của ngươi, đi cùng ngươi.” Là thiếu niên thiên tài nổi danh trên đại lục, Lôi Minh biết Băng Huyết là người không thích dong dài, nếu muốn làm bằng hữu của nàng, nhất định phải chân thật gấp trăm lần. Đối với người như vậy, không gian xảo, mới là thượng sách.

Lôi Minh nhìn người cũng rất chuẩn, nói đúng tính tình của Băng Huyết, nếu lúc này Lôi Minh giải thích dong dài, lại thêm một vài lời khen dối trá để nhận được hảo cảm của Băng Huyết, mặt mũi nhất định sẽ vô cùng thê thảm. Băng Huyết lập tức kéo Ám Dạ rời đi, cho dù Lôi Minh mạnh hơn Băng Huyết nhiều, cũng không thể đuổi kịp. Đời này bọn họ không thể trởthànhbằng hữu. (D: Vâng kh làm bằng hữu được!!!.... Cơ mà làm phu thê được!!!! @_@)

Khi Lôi Minh thẳng thắng, đề phòng của Băng Huyết đã giảm đi, tăng thêm một chút tò mò.

“Đi theo ta?” Băng Huyết buồn cười nhìn Lôi Minh, khó hiểu hỏi: “Ta nói Lôi Minh thiếu chủ, ngươi thân là thiếu chủ công hội lính đánh thuê, bên ngoài có rất nhiều người xếp hàng muốn giao hảo với ngươi. Ngươi lại nói muốn đi theo ta, một cô nhi không thân phận. Lời này có chút làm cho người ta khó tin đi.”

Lôi Minh vốn là khẩn trương nhìn Băng Huyết, sợ ‘hắn’ từ chối. Nghe nói như thế lại xấu hổ đứng yên, không biết làm sao cho phải. Hắn là thiếu chủ thiên tài ở công hội lính đánh thuê, lúc này lại chân tay luống cuống trước mặt một đứa nhỏ, chỉ vì sợ hắn từ chối làm bằng hữu với mình. Nếu bị người quen nhìn thấy, sẽ hoảng sợ đến mức nghĩ mình bị tráo đổi.

Nhưng chuyện như vậy làm cho người ta khó có thể tin được.

“Thật ra ta cũng hiểu, cuộc đời ta chưa từng quản chuyện không liên quan với mình, nhưng khi thấy ngươi bị khi dễ, ta không tự chủ được bước tới. Hơn nữa không tự chủ được đi theo ngươi. Nhưng ta tuyệt đối không làm hại ngươi, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, tuy không biết tại sao, nhưng ta không muốn làm trái ý nguyện của bản thân. Cho nên xin ngươi hãy tin tưởng ta.”

Nghiêng đầu nhìn cái người giống như đứa trẻ to xác trước mặt, Băng Huyết cảm thán, duyên phận có lẽ luôn kỳ quáinhư vậy đi! Trên thế giới này, Lôi Minh là người đâu tiên không vì bất kỳ nguyên nhân nào muốn cùng mình làm bằng hữu, hơn nữa mình thật sự không ghét hắn, tuy rằng không có thích, nhưng cũng không có một chút xíu nào gọi là chán ghét, nếu đã như vậy, tại dị thế xa lạ này, nhiều bằng hữu cũng giống như có nhiều đường đi. Con đường sau này của nàng rất dài, hơn nữa vô cùng gian khổ. Nàng thật sự không muốn một mình đi tới.

“Lôi Minh, trong thế giới của ta, bằng hữu là cả đời, cả đời không rời, cả đời tin tưởng. Hơn nữa ta cho ngươi biết, con đường sau này của ta tuyệt đối không yên bình, có rất nhiều nguy hiểm đang chờ ta. Tùy lúc đều có thể chết. Ta như vậy, ngươi còn muốn làm bằng hữu của ta không?”

“Băng Huyết, tin tưởng ta, Lôi Minh đối với ngươi cả đời không xa không rời, cả đời tin tưởng. Nếu có nguy hiểm chúng ta cùng ghánh, nếu chết, ta chắc chắn sẽ đi trước ngươi.”

Hai người khác nhau, có tín nhiệm giống nhau. Ngắn ngủn không đến một ngày ở chung, lại cam nguyện cả đời gần nhau, bảo hộ, tin tưởng.

Một lời cam nguyện tưởng như chỉ là một khúc nhạc dạo, nhưng lại gắn liền thời gian khi còn sống của hai người, cũng làm thay đổi tương lai của họ.

Băng Huyết chưa từng nói về chuyện của mình với Lôi Minh, không phải không tin tưởng, mà vì không quan trọng, nên không cần nhiều lời, nếu đã chấp nhận đối phương, trởthànhbằng hữu cả đời, thì không cần quá nhiều lời, qua thời gian, sẽ hiểu nhau, nhất định sẽ có nhiều phát hiện hơn, có nhiều kinh hỉ, không phải rất tốt sao?

Bằng hữu là những người trọng tình nghĩa, không phải là vật ngoài thân. Huống hồ sau này sẽ gặp phải chuyện gì Băng Huyết cũng không biết, nếu đã chấp nhận để Lôi Minh trởthànhđồng bọn, thì Băng Huyết sẽ toàn lực bảo vệ hắn, đây là nguyên tắc của Băng Huyết. Giấu diếm đôi khi cũng là một cách bảo vệ.

“Tiểu Huyết, đệ tới nơi này lịch lãm?” Ba người ngồithànhmột vòng dưới đất, bốn phía trống trãi, xa xa là mấy cây đại thụ sừng sững.

Bọn họ đi một lúc, đến giữa trưa, mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, Lôi Minh dẫn bọn họ đến nơi này để nghĩ ngơi. Chỗ này bốn phía trống trãi,mathú và con người không dễ đánh lén. Băng Huyết cảm than, không hổ là thiếu chủ công hội lính đánh thuê quanh năm thám hiểm, đối vớimathú sâm lâm quen thuộc như hoa viên ở nhà.

Uống một ngụm nước Ám Dạ đưa, Băng Huyết tuy mặt không đổi sắc, nhưng Lôi Minh có thể thấy được, đôi mắt vốn lạnh băng khi nhìn mình đã có chút lo lắng, phát hiện này làm cho Lôi Minh vui sướng mười phần, rốt cuộc hoànthànhtâm nguyện được Băng Huyết quan tâm, đây là lần đầu tiên trong 20 năm qua hắn có cảm giác thỏa mãn.

“Ta và Ám Dạ định tới Phổ Lathành, vừa vặn đi qua nơi này, dù sao thời gian không gấp, trước hết ở đây lịch lãm một phen, cũng không ảnh hưởng.” Giọng nói non nớt của Băng Huyết mang theo trầm ổn không hợp với độ tuổi.

“Đệ muốn đến Phổ Lathànhtham gia chiêu sinh của Đế Anh học viện sao?” Lôi Minh biết thiên phú của Băng Huyết rất cao, nên chỉ có khả năng này đi.

“Không phải, ta đi tìm nghĩa phụ. Nhưng Đế Anh học viện khi nào tuyển sinh?”

“Tháng ba sang năm, còn một năm, nếu đệ muốn ở lại đây lịch lãm cũng không sao, dù sao đến lúc đó ta cũng đi Phổ Lathành, có thể đi cùng đệ.” Lôi Minh cười hớ hớ nói xong, trong lòng nghĩ có thể cùng tiểu Băng Huyết mỗi đêm ở cùng nhau vượt qua thời gian một năm, nghĩ lại cảm thấy thật hạnh phúc. ( Đam Mỹ ahihi)

Đáng thương thiếu chủ Lôi Minh, chỉ muốn cùng tiểu Băng Huyết thân ái của chúng ta ở chung một chỗ, lập tức trởthànhmột đứa ngốc ngây ngô…. Aizzz…. *ngữa đầu cảm thán*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.