Ác Ma Lao Tù

Quyển 2 - Chương 13: Vụ Ám Sát Trên Phố




Có người theo dõi!

Bước chân của Tần Nhiên không hề ngừng lại, nhưng cặp lông mày lại hơi nhíu.

Cậu có thể khẳng định là mình đang bị người theo dõi.

Thuộc tính cảm giác cấp E+ đã giúp cậu vượt qua cấp bậc “tai thính mắt tinh” từ lâu. Hiện tại, cậu đã có thể có dự cảm đối với bất kỳ loại nguy hiểm nào, đặc biệt là khi có ánh mắt hàm chứa ác ý quét qua người thì người cậu sẽ tự động nổi da gà lên.

Hơn nữa, mức thành thạo của kỹ năng “đi lén lút” đã giúp cậu biết rõ các loại kỹ xảo mà có thể im hơi lặng tiếng đền gần người khác.

Bởi vậy, Tần Nhiên muốn phân biệt có người đi theo sau mình hay không không phải là chuyện gì khó khăn. Thậm chí, cậu chỉ cần căn cứ vào ký ức về chặng đường vừa đi qua là đã có thể dễ dàng phỏng đoán ra người đang theo dõi cậu đang trốn ở chỗ nào.

Nhưng cậu cũng không xoay người lại xem xét.

Cậu không muốn rút dây động rừng.

Cậu vẫn dựa theo cái kế hoạch cũ, đi thẳng đến cái quán cơm ở cách đó không xa.

Chỉ là não cậu đang hoạt động nhanh chóng.

Là ai theo dõi mình?

Là cái bọn vẫn luôn mơ ước khối tài sản ngàn năm của giáo hội Aurora sao?

Hay là kẻ địch nào của cái thân phận này?

Phải biết rằng, cái thanh danh thám tử tư lừng danh nhất thành phố này chính là được thành lập từ vô số lần phá án thành công. Căn cứ vào những ký ức đơn giản mà cậu có được thì bởi vì số tội phạm mà “cậu” tống giam ít nhất cũng phải lên đến hàng chục, nên số người muốn xử lý “cậu” cũng không phải là số ít.

Còn nếu là bọn tham lam kia?

Có vẻ khả năng là chúng còn lớn hơn là kẻ địch.

Cũng không phải không có khả năng bọn chúng đã phái người canh chừng, theo dõi ở xung quanh trường St. Paul.

Suy cho cùng thì cái khối tài sản khổng lồ kia đã được tích lũy cả ngàn năm!

Chỉ cần nghĩ thôi cũng đã đủ khiến cho lòng người rục rịch.

Tần Nhiên cũng không ngoại lệ.

Khi nghe đến cái kho báu ngàn năm của giáo hội Aurora, cậu cũng rất kích động.

Chẳng qua, cậu còn có lý trí.

Cậu biết rõ rằng cái kho báu này không phải dễ dàng lấy được.

Không chỉ đơn giản là vì vị kỵ sĩ cuối cùng của giáo hội kia nhất định sẽ không để khối tài sản đó rơi vào tay người khác, mà tất nhiên sẽ còn rất nhiều người, rất nhiều thế lực cũng muốn có nó.

Trên đời này không có bí mật nào là mãi mãi!

Đã có nhóm người đầu tiên biết về cái kho báu kia của giáo hội Aurora, thì kiểu nào cũng sẽ có nhóm thứ hai, thứ ba.

Huống chi, ai có thể cam đoan rằng toàn bộ những bọn mơ ước có được cái kho báu của giáo hội Aurora sẽ kín tiếng không tiết lộ ra ngoài?

Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, những điểm bất thường của trường St. Paul sẽ khiến cho người khác chú ý.

Nếu không thể giải quyết chuyện này trong khoảng thời gian ngắn thì theo như những gì cậu thấy thì nhất định sẽ xuất hiện một cái lốc xoáy nguy hiểm bao bọc xung quanh ngôi trường St. Paul hút tất cả những người, thế lực xung quanh đó vào trong rồi xé thành từng mảnh nhỏ.

Nữ tu sĩ Mornay chỉ mới có chút dự kiến.

Mà Cống Lan Sâm đã nhìn ra điểm đáng sợ của vấn đề này.

Cho nên, ông ấy đã khuyên vị nữ tu chấp nhận lời đề nghị giúp đỡ của cậu. Ông muốn có thể nhanh chóng bình ổn vấn đề này trước khi nó tạo thành cái tai nạn hủy diệt ngôi trường St. Paul.

Nếu không thì ông ta sẽ không thẳng thắn nói hết tất cả những gì liên quan đến khối tài sản của giáo hội kia cho cậu nghe.

Mà để đạt được sự thẳng thắn đó, thân phận của cậu, bức thư giới thiệu của cục cảnh sát, và cả thực lực của cậu đều đã góp phần làm cho ông ấy tin tưởng.

Căn cứ vào suy đoán của mình, cậu tin rằng thực lực mới là thứ quan trọng nhất. Cho dù cậu có thân phận, có thư giới thiệu, nhưng nếu cậu không có khả năng chống đỡ đòn công kích của ông lão cho đến khi nữ tu sĩ Mornay mở miệng kêu dừng thì cái nhiệm vụ phụ này cũng sẽ bốc hơi.

Nếu là người chơi khác thì chắc chắn không thể nhận được cái nhiệm vụ phụ này.

Bởi vì, độ khó ở đây đã vượt xa cái nhiệm vụ “đầu tiên”.

Dựa vào thực lực của người chơi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên dành cho người chơi mới ở mức bình thường thì tuyệt đối ngay cả một quyền của Cống Lan Sâm cũng không đỡ nổi.

Thậm chí, sợ rằng còn không có cơ hội để nhìn thấy Cống Lan Sâm.

Trong mắt cậu, những thành viên của đội bảo vệ trường rất yếu. Nhưng điều đó là do cậu đã may mắn đạt được khởi điểm cực cao. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tất cả người chơi khác đều có mức khởi điểm cao như cậu.

Đối với việc này, trong lòng cậu rõ ràng vô cùng.

Nhưng Tần Nhiên không hề oán giận khi độ khó tăng cao, dù chỉ là một chút.

Bởi vì cậu hiểu, nhiệm vụ có độ khó càng cao thì “thù lao, khen thưởng” sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ càng cao.

Mà đây đúng là thứ cậu muốn!

Cậu không có nhiều thời gian nên chỉ có thể dựa vào “chất lượng của nhiệm vụ” để bù lại.

Tuy trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng sự chú ý của cậu vẫn chặt chẽ bám vào cái kẻ đang theo dõi cậu.

Nhưng, ngay sau đó, cậu bỗng thấy toàn thân lạnh toát.

Một ánh mắt cực kỳ độc ác quét tới người cậu từ phía sau.

Tuy chỉ lướt qua trong tích tắc nhưng cái loại cảm giác lạnh lẽo này vẫn khiến cậu có cảm giác như mình đang bị một con rắn độc theo dõi vậy!

Cậu cũng không hề xa lạ đối với loại ánh mắt này.

Đó là ánh mắt tràn đầy sát ý!

Trong nhiệm vụ cho người chơi mới, mỗi lần những tên côn đồ có súng, lính phản quân nhìn cậu thì đều dùng loại ánh mắt như vậy!

Cậu liền liếc nhanh một cái đánh giá phía trước của mình. Có ba cái bóng người lọt vào tầm mắt của cậu.

Một người đang đi cùng hướng với cậu, nên hiển nhiên không có khả năng lộ ra ánh mắt đầy sát ý với cậu.

Hai người còn lại thì một người ăn mặc lịch sự, đeo kính cận, trông có vẻ như công nhân viên chức vừa mới tan ca, bước đi cũng rất vội vã.

Mà người còn lại thì mặc quần áo rách rưới, bước chân nghiêng ngả, cả người bốc ra mùi rượu. Hiển nhiên hắn ta là một con ma men.

Loại ma men như vậy có rất nhiều trong thành phố này. Đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, chúng sẽ tạo ra phiền phức rất lớn cho các cảnh sát đi tuần.

Hai người kia đều trông có vẻ vô cùng bình thường.

Nhưng cậu có thể khẳng định rằng cái ánh mắt đầy sát ý kia chắc chắn là của một trong hai người này.

Cuối cùng thì là ai cơ chứ?

Tần Nhiên âm thầm quan sát, nhưng không có cách nào đưa ra phán đoán chính xác.

Hiển nhiên, đối phương rất giỏi che giấu. Nếu không phải do ánh mắt đầy ác ý mà tên kia vô tình phát ra thì cậu căn bản không thể phát hiện ra điều gì.

Còn bây giờ?

Tuy cậu vẫn không thể phân biệt rõ ràng kẻ kia là ai, nhưng ánh mắt kia của hắn đã khiến cậu có sự chuẩn bị.

Tần Nhiên vẫn bước đi như cũ, hai người kia cũng vậy.

Hai bên càng ngày càng gần.

Ngay khi khoảng cách của cậu và người có thể là viên chức kia còn cách nhau tầm ba bước thì cậu liền móc cái tẩu thuốc từ túi áo ra. Cậu giả vờ như mình là một kẻ nghiện thuốc nhưng lại không cẩn thận làm rớt vài đồng tiền lẻ ra… Đây là số tiền mà người đánh xe lúc nãy thối lại cho cậu.

“Chết tiệt!”

Tần Nhiên chửi thầm rồi khom lưng xuống nhặt tiền.

Nhưng vẫn dùng khóe mắt để nhìn chằm chằm vào hai người đang đến gần cậu.

Con ma men đứng cách cậu xa hơn một chút thấy cảnh này liền hơi giật mình rồi lại tiếp tục bước đi, không thèm để ý nữa.

Còn người đàn ông có thể là viên chức kia lại giả vờ như không hề nhìn thấy gì, vẫn cứ vội vàng bước tiếp.

Ngay khi người đàn ông đó tới gần thì cậu liền nhặt tiền lẻ lên rồi đứng thẳng dậy.

Đúng lúc cậu đang chuẩn bị bỏ tiền vào túi, người đàn ông tươm tất kia liền đi ngang qua người cậu. Một con dao găm nho nhỏ xuất hiện trong tay phải của đối phương.

Hắn xoay người, giơ tay, đâm thẳng!

Hành động lưu loát, liền mạch.

Ngay lập tức, con dao găm liền biến thành một tia sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào eo của Tần Nhiên.

Nhưng Tần Nhiên vẫn nhanh hơn đối phương.

Đùi phải của cậu tung mạnh ra như thể được gắn thêm lò xo, mũi chân đá ngay vào cổ tay của đối phương. Sau đó, cậu đột ngột rút nhanh chân về rồi gót chân nện thẳng vào mặt của hắn.

Đùng!

Đùng!

Sau hai tiếng đùng vang dội, con dao rời tay, cả cơ thể của đối phương bị cú đá của Tần Nhiên đá văng lên rồi té nhào xuống đất. Hàm răng trong miệng đối phương đã gãy mất hơn phân nửa, khuôn mặt của hắn đã biến hình hoàn toàn, ngáp ngáp như thể sắp chết.

Nhưng, cho dù như vậy thì đối phương vẫn trừng mắt nhìn cậu. Trong đôi mắt là vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.

Hiển nhiên, đối phương không hiểu tại sao cậu lại có thể phát hiện ra mình.

Đối phương tự tin rằng mình đã ngụy trang rất hoàn hảo!

“Khả năng khống chế bản thân của của ngươi quá rõ ràng! Ngay cả lòng hiếu kỳ cơ bản cũng không có! Cho dù là con ma men còn biết xem thử thứ mà ta đánh rơi là thứ gì!”

Tần Nhiên nói thản nhiên.

Đương nhiên Tần Nhiên sẽ không nói cho đối phương biết nguyên nhân thật sự, cho dù đối phương đã chết đi chăng nữa.

“Đá: Tạo thành 30 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ. Đối thủ trật khớp…”

“Đá: Công kích yếu điểm, tạo thành 120 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (quyền Anh. Thành thạo ra đòn bằng chân), đối thủ tử vong…”

Thông tin chiến đấu chỉ ra rằng đối phương đã chết.

Sau một lần phải ngậm đắng nuốt cay trong nhiệm vụ dành cho người chơi mới, cậu đã trở nên cẩn thận hơn.

Ánh mắt của Tần Nhiên liếc về phía sau, phát hiện người đi theo cậu đã biến mất từ lúc nào.

Điều này khiến cậu phải nhíu mày.

Bởi vì, cậu không thể xác định cái thằng mà cậu vừa xử lý xong có phải là cùng một nhóm với kẻ đã theo dõi cậu hay không!

“150 điểm giá trị sinh mệnh, thể chất vượt qua người thường, tốc độ và lực lượng cũng vậy, đã vậy còn giỏi ngụy trang… Hắn hẳn phải làm những việc đại loại như sát thủ, hay kẻ giết thuê!”

Tần Nhiên suy đoán thân phận của cái xác trước mắt, hy vọng có thể dựa vào những suy đoán này giải được cái bài toán đang bế tắc trong lòng cậu.

Nếu có thể thì đương nhiên cậu hi vọng có thể giữ người sống.

Nhưng kẻ này lại xuất hiện quá đột ngột. Hơn nữa, khả năng ngụy trang quá ưu tú khiến cậu đến bây giờ vẫn còng đang sợ hãi.

Khi phải đối mặt với một đối thủ cực kỳ giỏi ngụy trang, Tần Nhiên không cho rằng chính mình phải nhẹ tay. Cho dù thực lực của đối thủ không bằng mình, nhưng lỡ như hắn chạy thoát thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải đề phòng một sát thủ giỏi ngụy trang từng giây từng phút.

Cho nên, khi ra tay, cậu đã quyết tâm phải giết chết đối thủ.

Cho dù chuyện này sẽ đem lại phiền phức cho cậu. Nhưng so với việc lúc nào cũng phải đề phòng một sát thủ giỏi ngụy trang thì cái phiền phức kia vẫn còn dễ chịu chán.

“Giết người!”

“Giết người!”

Sau một chốc yên tĩnh, toàn bộ con đường liền nổ tung lên.

Mấy cảnh sát tuần tra thổi còi liên hồi, vừa múa máy cái côn trong tay vừa bao vây Tần Nhiên lại.

Tần Nhiên phối hợp giơ hai tay lên, tay phải còn cầm bức thư giới thiệu.

Tần Nhiên chưa bao giờ cảm thấy may mắn khi có được bức thư này như bây giờ.

“Tôi là cố vấn viên của cảnh cục! Tôi muốn gặp cảnh sát trưởng John!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.