“ Long giận chú Hoắc sao?” ngồi trong phòng tắm của Hoắc trạch , vừa cọ mình cho cậu nhóc , Tiểu Thiên vừa cất giọng hỏi. Nói thật không hiểu vì sao cô nhóc lại thấy mình đã phạm một sai lầm gì đó , không , là biết mình đã phạm phải một trong những quy định của Tiểu Hoắc. Không hiểu vì lý do gì trước giờ với những lời cậu nói ra cô nhóc đều đặt ở trong lòng ít khi nào sai phạm , nhưng hôm nay a... Tốt nhất là trước khi cậu giận ( Thực ra thì cô nhóc cũng không biết giận có gì đáng sợ ) phải làm cho cậu quên đi. Đúng nên như thế! Nghĩ đến đây , bàn tay nhỏ càng chăm chăm cọ cọ. Rất không may...
Ôm cô nhóc đặt lại yên vị , cậu vuốt vuốt mái tóc dài thật dài của cô nhóc nhỏ , khóe môi hơi nâng nâng lên hỏi. “ Tiểu Thiên có nhớ mình hôm nay quên chuyện gì không?” trực tiếp đáp lại bằng một câu hỏi , đánh lừa cô nhóc sang chuyện khác , câu hỏi này quá khó ngay chính cậu cũng không biết trả lời như thế nào rằng mình có ghét ba ba không.
Tới lượt cô nhóc nhất thời loay hoay , không phải là không nhớ mình quên cái gì mà là không dám nói mình thực sự là quên mất a. Cô nhóc nhíu mày nhỏ , làm bộ không nhớ mân mân môi , lại xòe bàn tay ra đếm. Ăn sáng rồi , ăn trưa rồi , chơi cùng Tiểu Tiểu rồi,... chỉ còn tắm , mà đang tắm a. “ Ừm...ừm...Tiểu Thiên nhớ.” không còn cách nào khác , cô nhóc đành thú nhận vậy. Hai ngón trỏ nhu nhu nhau , lo lắng nhìn cậu rồi lại cúi đầu.
“ Có nhớ Long đã dặn gì không?” nhìn bộ dạng này là biết sai rồi là tốt nhưng quên lời cậu là không tốt a. Khuôn mặt của Tiểu Hoắc cũng thuận tình hợp lý mà nhăn lại một đường , như có như không nhìn xem thái độ của cô nhóc. So với ánh mắt áp bức lạnh lẽo khi nhìn người khác , thì bây giờ có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Cô nhóc ngẩn đầu lên , hai mắt to và sáng ngây ngô nhìn cậu hồi lâu , nhẹ chớp chớp mấy lần mới nói. “ Tiểu Thiên là của Long , không cho người khác động vào...Mà lúc nảy , Tiểu Thiên lại cho chú ôm...” mặc dù không hiểu lắm với cái tính chiếm hữu không phân biệt này của cậu nhóc , nhưng trước giờ cô nhóc luôn một mực nghe theo , cư nhiên hôm nay lại quên mất.
Cũng nhớ , không quên cậu căn dặn. Ngoài mặt coi như du di cho cô nhóc lần này , nhưng trong lòng lại đang gào thét. Nhóc con không phải là không có chủ kiến , phải nói là định lực rất tốt , luôn nhớ lời cậu nói. Nhưng hôm nay lại quên, thì chỉ có một lý do...Đảm bảo ba ba của cậu hẳn lại giở đòn sát thủ ra rồi , thật là, ngay cả bảo bối của cậu cũng không thoát được sao. “ Tiểu Thiên ông ấy có cười không?” đây là câu hỏi để cậu có thể tính toán lên người đàn ông nào đó.
“ Có a. Vì sao?” Cô nhóc nghiêng đầu nhìn cậu hỏi , này là tự dưng lại hỏi một câu ngây ngô như vậy a.
“ Có phải là trước khi ông ấy ôm Tiểu Thiên không?” này nha , dường như mỗi lần mà ba ba nở nụ cười ‘thân thiện’ thì như rằng ma ma sẽ ngây ngốc một chốc rồi bị ‘tấn công’ lúc nào không hay , mà trăm lần không khác một lần. Đó được gọi là đòn sát thủ. Đối với cậu nhóc mà nói , ba ba rất ít khi nở nụ cười , nhưng một khi cười tất rất nguy hiểm.
“ Ừm. Hình như là vậy...” Tiểu Thiên thành thật trả lời.
Khó trách a khó trách. Con ngươi khẽ híp lại một đường lóe lên ánh sáng lạnh , ngay cả người của cậu mà ba ba cũng muốn nhúng tay , thật là...lại nhìn về phía cô nhóc nào đó thần tình nhìn mình chăm chú. “ Tiểu Thiên nói mình có nên bị phạt hay không?”
Phạt? Tiểu Thiên không phải là không có khái niệm với từ này , mà sáng nay cô nhóc còn học được một bài học rất cơ bản nhưng có thể nói là bí kíp có một không hai từ một cô hầu gái trong Hoắc trạch. Nhưng cô nhóc vẫn sợ a. “ Phải phạt sao?” Đôi mắt trong veo không gợn sóng , nhìn cậu chăm chú , long lanh , lúng liếng.
Nhìn thấy ý chí ‘sắt đá’ của cậu khi cậu cương quyết gặt đầu. Khóe môi của Tiểu Thiên khẽ cong lên , từ từ bước gần về phía Tiểu Hoắc nào đó , hai cánh tay mũm mĩm , trắng noãn choàng qua cổ , cả thân hình nhỏ nhắn , thơm tho áp sát vào người cậu , dùng hơi thở mùi hoa hạnh mơn trớn từng chút vành tai cậu , lại từ từ cúi người , khuôn mặt kề càng lúc càng gần , càng gần , càng gần ...( T/g : Phát huy tính sáng tạo và dòng máu sắc nữ nào! )
Cả cánh môi hồng , mềm , nhẵn nhụi , phấn nộn cũng kề sát vào mặt cậu , chỉ cần cúi đầu thì cậu hoàn toàn đếm được có bao nhiêu sợi mi cong cong khẽ rợp , che đi ánh mắt trong sáng đó , nhưng cô nhóc lại cứ tiếp tục , khoãng cách ngày càng thu hẹp , thậm chí cô nhóc còn nghe được tiếng trái tim cậu đập nhanh dữ dội , và mặt cũng dần đỏ , 5cm ..... 3cm.... 2cm....0.... “ Chụt...chụt...chụt...” Loạn thơm ‘áp đảo’ và ‘tàn sát’ khuôn mặt của Tiểu Hoắc , đại não của cậu nhất thời ngưng trọng , đến khi cô nhóc buông tha thì cậu thần hồn còn chưa định. Khuôn mặt nhất thời bất khả tư nghị trở nên đỏ lựng một mảng , rất có tính kích thích nha!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hổn độn , ngây ngẩn , mơ hồ của cậu , cô nhóc liền nhớ đến cô hầu ban sáng.
[center]---""---[/center]
“ Tiểu thư.” Một cô hầu gái gương mặt khả ái xinh xắn lớn hơn Tiểu Thiên mấy tuổi tiến lại gần cô nhóc cười thân thiện.
“ Ửm?” Tiểu Thiên xoay mặt qua nhìn , nhẹ nhàng cười với cô gái đó một cái. “ Có chuyện gì sao?”
Nhìn cô bé nhỏ nhắn mĩm cười với mình , cô hầu đó nháy mắt trở nên thân thiện hơn hẳn. “ Tiểu thư , không biết cô có biết thiếu gia là một người rất khó tính không?” Chớp chớp mắt.
“ Long? Khó tính sao?” Tiểu Thiên ngây ngô hỏi , hình như không nha , Long chưa bao giờ cau có trước mặt cô nhóc cả , nhưng nhớ đến khuôn mặt già nua run bần bật của Phúc bá , cô nhóc lại lâm vào trầm tư.
“ Có a. Thiếu gia rất khó tính. Hễ làm sai là sẽ bị phạt.” cô hầu chu môi ra nói.
“ Phạt?” cô nhóc trước giờ chưa nghe từ này , nhưng có thể sao?
“ Tất nhiên a. Sẽ bị đánh đòn rất đau.” Khuôn mặt cô gái khuếch đại lên.
“ Thật?” Tiểu Thiên ngẩn mặt mắt trong veo nhìn.
“ Ừm , đó là một việc rất đáng sợ. Nhưng không biết tiểu thư có muốn không chịu phạt không?” lại thả ra một cái cần câu. Trên mặt cô gái vẫn là nụ cười thân thiện.
“ Có thể sao?” Tiểu Thiên không biết phạt là gì , nhưng trong lòng lại không muốn bị phạt a.
“ Được chứ. Chỉ cần như thế này...” Cô gái cúi người kề sát vào vành tay của Tiểu Thiên liệt kê gần như là tất cả các cách mà cô có thể nghĩ ra , thấp thoáng thấy thời gian không ổn thì lền chào tạm biệt không quên bồi một câu. “ Nhớ , nếu cậu chủ có muốn phạt tiểu thư thì cứ giở ba mươi sáu chiêu đó ra là sẽ không sao?” rồi biến mất dạng.
Không nghĩ tới nhanh như vậy là phải dùng đến.
Lúc Tiểu Hoắc nắm tay cô nhóc xuống tầng đó đã là 30 phút sau. Thức ăn trên bàn đã được chế biến lại một lần nên vẫn còn ấm hôi hổi, lần này là mì xào thịt bò cùng một phần súp khoai tây. Đây là món mà Hoắc Mạnh Hùng thích ăn lúc trước, nhưng sau này mỗi lần nhìn thấy nó, anh lại cảm thấy chua xót vì đây cũng là món ăn mà người vợ quá cố của anh thích nhất.
Anh chần chừ hồi lâu vẫn không có ý định muốn ăn, đành đợi Tiểu Hoắc cùng Tiểu Thiên xuống, nhưng đợi lâu như vậy mà vẫn không thấy ai, anh liền phân phó người làm lại mấy phần khác.
“ Sao lâu vậy?” Nhìn thấy hai đứa trẻ cuối cùng cũng đi xuống, anh mới cất giọng hỏi, con trai của anh, anh rất hiểu. Nó có tính chiếm hữu rất cao, không phải là anh làm liên lụy tới cô bé xinh xắn đó chứ. Nhưng mọi chuyện hơi khác biệt , nhìn đôi mắt ráo hoảnh trong suốt , lại nhìn con trai mình. Có phải là lâu ngày rồi anh không còn nhớ rõ tính tình của cậu sao? Bình thường những món đồ của cậu thì đừng mong có người nào đụng vào, nếu có chuyện như vậy, thì người đó nên cầu phúc cho mình đi, còn món đồ cậu sẽ dành lại rồi một là đem nó vứt đi , hai là...hủy nó.
“ ...” Tiểu Hoắc không thèm trả lời chỉ cấp một ánh mắt lạnh lẽo.
Anh cười khổ. Có phải là động tới vẩy ngược trên người con tiểu long này không đây a, sao lại đề phòng anh như vậy.
“ Tiểu Thiên lại đây! Chắc con không biết ăn cái này đâu ha?” Lúc nãy lão quản gia cẩn thận đem sự tình gần đây báo lại một lần, không quên nói luôn chuyện đổi đầu bếp sáng nay. Anh không quên nở một nụ cười ‘thân thiện’ nhưng muốn giở trò thì nên nhìn người bên cạnh cô nhóc vốn mặt đã lạnh nay càng thêm thâm trầm. “ Ba , để con giúp Tiểu Thiên cho.” Lại sờ sờ đầu cô nhóc mà Tiểu Thiên cũng rất phối hợp gật đầu như giã tỏi.
Này này, rõ là lúc nãy đi tắm, hai đứa nhóc này đã bàn luận với nhau rồi, mà đừng nhìn biểu hiện ôn nhu trên mặt con trai anh, không chừng đây là hành động gián tiếp đe dọa gì đó. “ Tiểu Thiên đừng làm phiền anh được không, để chú chỉ cho.” Nụ cười càng thêm gần gũi, nếu sâu thêm một chút hẳn là có người bị rút gân a.
Nhìn sang anh lại nhìn cậu, Tiểu Thiên nhất thời rối rắm một trận, cuối cùng đành nói. “ Để Tiểu Thiên tự học nga.”
Câu nói này nhất thời khiến cho hai người đồng thời không vui. Trong suy nghĩ của Tiểu Hoắc tràn đầy bực bội, ba ba cậu ngày càng cao minh a, mới gặp nhau có mấy tiếng mà cán cân trong lòng cô nhóc anh đã ngang hàng với cậu rồi. Không được, phải nhanh chóng đuổi anh về đúng nơi thôi. Còn anh lại nghĩ, con trai cư nhiên sức quyến rũ cũng quả thật hơn người a, mà cô nhóc cư nhiên định lực rất tốt, dù là đối với khuôn mặt tươi cười này của anh cũng không mảy may sững người như lần trước. Thật thú vị a!
Nhất thời không khí trên bàn ăn có điểm ngưng trọng, khí lạnh tản mát, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, thập phần quỷ dị. Tiểu Thiên dường như hiểu được tâm bão tuyết này là ở đâu , nắm lấy tay áo của cậu nhóc kéo kéo. “ Tiểu Thiên có được ngồi cùng với Long không?” Đôi mắt sáng long lanh, nháy mắt toát ra tia sáng yếu ớt mỏng manh, nói rồi liền cuối đầu xuống, rụt vào như đà điểu, trong giọng nói cũng pha ba phần lo lắng, bốn phần ngọt ngào, hai phần nũng nịu. ( *T/g: Chiêu thứ hai.)
Đúng là, Tiểu Hoắc không có khả năng chống lại thật, cậu thở dài một hơi, nháy mắt không khí có vẻ thoáng đãng mà trong lành hẳn đi, như cái sự áp bức khi nãy chưa từng xuất hiện. Cậu ném cho ba mình một ánh mắt lạnh, hừ mũi một cái, rồi nhón cả người Tiểu Thiên đặt trên người mình. Lúc xoay qua nhìn cô nhóc thì đã là khuôn mặt vui vẻ tươi cười. ( *T/g: trở mặt còn nhanh hơn lật sách~). “ Tiểu Thiên có biết cách ăn mỳ Ý không?”
Thấy khuôn mặt của cậu đã vui vẻ trở lại cô nhóc cũng liền vui vẻ theo. “ Long chỉ cho Tiểu Thiên đi , có được không?” Lần này cũng cả gan hơn, bàn tay nắm lấy tay cậu áp lên, sau đó ngẩng khuôn mặt trong trẻo lên chớp chớp mắt nhìn cậu.
Ngồi một bên nhìn bộ dáng tỉ mỉ của con trai mình, Hoắc Mạnh Hùng có chút không tưởng, hình ảnh dịu dàng, tinh tế, cùng ôn nhu này bao lâu rồi anh không nhìn thấy , có lẽ cũng đã sáu năm rồi.
“ Tiểu Long, con nói muốn gia sư đến nhà dạy?” Nhận thấy cô bé nhỏ đã thành thục dùng nĩa ăn mì, anh liền cất tiếng hỏi con trai.
“ Ân.” Cậu cũng chán ghét cái cảnh trường học phân tầng lớp đó lắm rồi, thân là người giới thượng lưu ngầm cũng có những thứ như bạch đạo, đối mặt với những khuôn mặt giả dối đó cậu bắt đầu cảm thấy bài xích, có lẽ nếu chưa có bé con thuần khiết vô hại này, cậu cũng đã quên dần trong cuộc sống còn có thứ sạch sẽ như vậy. “ Ba có thể cho con một cái máy tính và một tài khoản ngân hàng được không?” Cậu không muốn sống và chỉ vì mục đích trả thù như trước nữa, còn có những người mà cậu cần bảo vệ. Cậu không muốn tiếp nhận bang phái theo cách của ba mình, càng hi vọng chính bản thân sẽ tự xây dựng lực lượng cho bản thân, muốn làm mọi thứ bằng chính khả năng của mình.
“ Máy tính? Tài khoản? Con muốn dùng những thứ đó làm gì?” Dẫu biết con trai anh khác người, nhưng vô duyên vô cớ muốn những thứ này , anh nhận ra mình ngày càng không hiểu trong đầu cậu nghĩ gì.
“ Nếu không được, cũng không sao.” Cậu thực ra muốn chính ba mình bắt đầu tất cả cho cậu.
“ Không, được chứ ba sẽ cho người đem lại cho con.” Hoắc Mạnh Hùng bối rối, trước giờ con trai chưa từng đòi hỏi anh bất cứ điều gì, cũng như chưa bao giờ nói với anh như vậy, thoáng chốc trong giây phút đó có cảm giác hai người nhích lại gần thêm một chút vậy. “ Vậy từ sáng mai ba sẽ gọi Linton đến dạy cho con.”
“ ... “
Bầu không khí trên bàn ăn lại một lần nữa im ắng. Có nhiều thứ một khi mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được, con người cũng thường hay cố chấp và kig là quan tâm lẫn nhau, rõ ràng là lo lắng cho nhau, nhưng cố tình lại không thể hiện điều đó, cho đến khi nào một trong hai bên buông xuống trước thì người còn lại mới hành động. Nếu là cách đây sáu năm có lẽ mọi thứ đã khác đi...
Sáng hôm sau, lúc Tiểu Thiên thức dậy thì đã tầm tám giờ, đánh răng rửa mặt xong xuôi thì liền xuống tầng, nhận thấy không có Long bên cạnh, cô nhóc chợt cảm thấy hơi mất mát, khi bước qua thư phòng thì phát hiện bên trong có người.
Hoắc Minh Long lúc này đang ngồi trên ghế gỗ có hoa văn đơn giản, được lót một tấm đệm nhung màu tím sẫm, bên cạnh còn có một cái bàn bằng gỗ chạm khắc tỉ mỉ cao vừa tầm, ngước mắt dường như nhìn người đàn ông đang rất hăng say viết trên bảng, miệng người nọ cũng huyên thuyên về các phương trình toán mới. Người này là gia sư tên là Linton mà Hoắc Mạnh Hùng gọi đến dạy cho cậu.
Rèm cửa được vén lên, ánh sáng dịu dàng của buổi sáng như đang đùa nghịch len lói xuyên qua lớp sa mỏng, mơn trớn đôi gò má trắng mịn của cậu, ôm ấp khuôn mặt tinh xảo non nớt cùng tuấn lãng, từng tia nắng rọi lên hàng mi cong, dài như chiếc quạt, nhuốm một màu sắc lấp lánh lên đôi mắt màu xanh lơ vốn đã xinh đẹp, càng làm lộ ra nét trong trẻo và lạnh lùng. Cậu lẳng lặng ngồi, so với mọi vật xung quang dường như đều làm nền cho cậu, khí chất vương giả tản mát từ trong xương tủy được triển lộ âm thầm nhưng rõ rệt , có một loại thanh khiết không phải của con người. Giống như thiên sứ...thiên sứ có đôi mắt xanh! Thuần Hi Thiên không biết đã thất thần bao lâu đến khi có một ánh mắt dịu dàng chứa đựng sự cưng chiều vô hạn bắt gặp mới vội vã thu hồi, nắm kéo tay con gấu bông chạy vụt đi, vào khoảnh khắc cuối cùng cô nhóc còn nhận thấy nụ cười ôn nhu đọng lên khóe môi cậu. Rất nhạt, nhưng cô thấy rất rõ ràng.
Lúc cánh cửa phòng vừa khép lại, Linton một bên đã không nhịn nổi tò mò cất giọng “ Thiếu gia, cô nhóc đó thật dễ thương a.” Anh xuất thân trong một gia đình có lai lịch với nhà ba của cậu, vốn là người gốc Anh, ba mẹ đều là người nhiều đời phục vụ cho gia đình nhà họ Hoắc. Vốn trước cái chết của phu nhân anh không có cơ hội được tường tận, nhưng nghe mọi người trong tộc nói, từ ngày xảy ra chuyện đó, cả Hoắc Mạnh Hùng và Hoắc Minh Long đều trở nên ít nói, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên ít đi thay vào đó là lạnh lùng , thỉnh thoảng là cáu giận, nhưng hôm nay khi nhìn thấy cô bé kia thiếu gia đã cười mà nụ cười này là xuất phát từ chính tâm của cậu.
Đáp lại anh là một ánh mắt sắc như dao, lạnh như băng. “ Anh nên làm tốt chuyện của mình đi.” Âm thanh tràn ra mang theo hơi thở bá đạo vô đối. Người của cậu mà có thể cho anh ta nói như vậy sao.
“ Ách.” Lúc nãy là anh hoa mắt rồi. Thiếu gia làm sao lại có thể dịu dàng như vậy. Nghĩ đến liền vỗ vỗ trán tiếp tục bài giảng. Không hề biết người nào đó vốn không hề quan tâm đến anh đang giảng giải cái gì, thần hồn đã đi theo bóng dáng nhỏ bé kia mất rồi.
Chạy thật xa, ngay tại chỗ rẽ, Thuần Hi Thiên mới ngồi thụp xuống thở dốc.
Lúc nãy...khoan đã vì sao cô nhóc phải chạy? Nhớ đến lúc đó, tim cô nhóc đập rất nhanh rất nhanh, cơ thể cũng theo đó mà không tự chủ được mà nóng lên, không cần nhìn vào gương cũng cảm nhận được khuôn mặt mình bây giờ đã nhuộm một màu đỏ, không hiểu sao lại có cảm giác muốn trốn chạy, kì quái a!
Lúc Tiểu Hoắc học xong bước ra ngoài đi một vòng vẫn không nhìn thấy tiểu bảo bối nhỏ bé kia đâu, cuối cùng mới phát hiện được bàn chân nhỏ sau bụi cây thược dược trong khuôn viên.
Cái đầu nhỏ của Thuần Hi Thiên đang rất hỗn độn, cảm giác kì lạ đó cô nhóc không biết gọi là gì, chỉ là có chút không hiểu được. Có chút giống đối với người thân nhưng lại có chút không giống đối với người thân. Nằm gối đầu lên thảm cỏ xanh ngát sau hàng cây thược dược , cô nhóc nhìn lên trời hi vọng ba ba có thể cho mình một câu trả lời. Bên cạnh Tiểu Tiểu hôm nay rất ngoan ngoãn không chạy chơi đi đâu cả, chỉ nằm bẹp một bên, nó vốn dĩ tính đã lười , thỉnh thoảng cọ cọ vào chân cô nhóc như muốn nương theo đó mà đứng dậy.
Bất chợt , khuôn mặt tuấn mỹ trẻ con xuất hiện đột ngột trước mặt cô nhóc. “ Tiểu Thiên đang làm gì vậy?” Lại nhìn lên trời. “ Có thứ gì thú vị trên đó sao?”
Chớp chớp mắt nhìn cậu , cô nhóc có chút ngạc nhiên , sau đó liền cười hì hì. “ Không có a.” Bỏ mặc những suy nghĩ rối rắm ấy sang một bên, vỗ vỗ một thảm cỏ xanh bên cạnh ý bảo cậu cùng nằm xuống.
Hai đứa bé cùng một con sủng vật ngốc nghếch mập mạp , cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn trời.
Ngoài trời trăng đã lên cao , bên trong phòng ngủ của Hoắc Minh Long và cô nhóc đèn vẫn còn sáng rõ. Cậu nhóc ngồi trên giường khẽ nhìn cô nhóc nào đó đã say ngủ bên cạnh. Ánh trăng dịu nhẹ làm sáng lên nước da trắng hồng và mịn màn như bạch ngọc, trải dài trên khuôn mặt nhỏ bé, thuần khiết của cô nhóc. Mơn trớn cái cằm nhỏ xinh đẹp, bao phủ đôi mắt đang nhắm chặt , khẽ xuyên qua những sợi mi cong cong , qua cánh mũi nhỏ nhắn , dừng trên đôi môi anh đào căn mọng lưu luyến không rời.
“ Cốc cốc.” Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Kèm theo đó là âm thanh nhỏ giọng của lão quản gia. “ Thiếu gia?” Hé cửa nhìn vào liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cậu , khiến cho cả người như chìm trong hầm băng không tự giác được mà run bần bật. Ông làm sao lại quên thiếu gia còn là người đáng sợ hơn cả lão gia được chứ.
Khóe môi cậu khẽ câu lên, lạnh lẽo phun ra mấy chữ , tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng mang theo vài phần thành thục không giống với tuổi. “ Có chuyện gì?” Nhìn bé con trong lòng khẽ khịt khịt mấy cái lại vô thức nắm lấy cánh tay cậu thật chặt, nói mớ mấy câu. “ Long...thiên sứ...có đôi mắt...khịt...xanh...” Lại chìm vào trong giấc ngủ. Bất giác , vì hành động trẻ con này của cô nhóc, cậu khẽ cười, nụ cười từ khóe môi lan ra đến mắt, trong mắt của lão quản gia còn chói sáng hơn cả ánh trăng, lão có chút sửng sốt.
Đối mặt với cậu nhóc bằng tuổi của cháu mình này , lão vẫn không tự chủ được một ít cảm giác e ngại từ trong tâm khảm. “ Lão gia đưa vật thiếu gia cần đến.” Nói rồi khẽ đóng cửa bước vào.
“ Đứng ở đó đi!” Lại là một âm thanh lạnh lẽo của cậu truyền đến. “ Từ nay về sau , ngoài Tiểu Thiên và tôi ra không cho bất cứ người nào bước vào căn phòng này.” Cậu không muốn nơi của mình bị người khác xâm phạm, bất cứ là ai đi chăng nữa. Bước đến lấy laptop trong tay của lão, sẳn tiện lấy luôn cái thẻ tín dụng , khóe mắt liếc qua người lão một cái rồi xoay người trở lại giường. Bật laptop lên, mắt không khỏi lóe lên một tia sáng nhạt. Không hổ là lão đại của Hắc Long bang, chiếc Luvaglio này ít nhất cũng một triệu đô đi. Nhưng người hiểu ba nhất là cậu...mọi thứ bây giờ mới bắt đầu.
Ngón tay nhỏ nhắn nhưng thành thục đảo quanh các phần mềm hiện ra trước mắt, lướt qua một chuỗi các icon, nhấp nhấp chuột , trên màn ảnh liền xuất hiện một dãy các kí tự đặc biệt , những chuỗi số hóa. Nếu là dân IT* ( cái này chắc bạn nào cũng biết ) thì ắt hẳn biết cậu đang làm cái gì. Sau đó liền hiện lên không ít rào cản cùng tường lửa , các loại rào chắn bảo vệ khác nhau mọc lên như nấm sau mưa , con trỏ di chuyển liên tục , nhìn có vẻ phức tạp nhưng nói theo cách nào đó là đơn giản, chỉ cần đưa được phần mềm của mình vào sâu trong nhân của khối chắn bảo vệ đó thì coi như điều khiển được toàn bộ máy tính, tâm này chính là bộ điều khiển trung tâm chi phối mọi hoạt động còn lại.
Nếu là bình thường chủ máy phải là người chống lại các yếu tố lạ xâm nhập, nhưng bây giờ cậu lại làm ngược lại chống lại các phần mềm có sẵn trong máy tính thì chỉ có một nguyên do duy nhất...Cậu muốn hack máy chủ này , hay nói cách khác là chân chính sở hữu nó.
Con người nhiều lúc có thể tin tưởng một điều gì đó dù có phi lý như thế nào, với việc mà ba của cậu đã đồng ý với yêu cầu của mình. Hoắc Minh Long tin tưởng ba sẽ không làm việc này, đưa một phần mềm khống chế vào trong máy tính. Đừng nhìn một đứa trẻ chỉ mười tuổi như cậu mà coi thường, thư phòng của Hoắc trạch cũng không phải chỉ là hư danh, sách trong đó nói dễ nghe là sách quý gồm có nhiều loại kiến thức đa ngành đa nghề, mà hầu hết là kiến thức chuyên sâu. Bốn năm là khoảng thời gian cậu đọc hết tất cả ở đó, chuyên ngàng IT chỉ là một phần nhỏ. “ Trẻ con dễ dạy.” Với cậu mà nói đọc hiểu chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Vừa khởi động máy đã phát hiện điều bất thường, muốn cài phần mềm không chế vào máy tính của ba ba đưa cho cậu, thật là coi thường người khác quá.
“ Đing đing.” Từ cái Luvaglio phát ra một tiếng kêu nhỏ, đều này báo hiệu đã vào tới tâm của màn chắn. Đây mới là công đoạn quan trong nhất ‘Resplace’ trước mắt hiện lên nhân nguồn , đây là trung tâm truyền phát mọi hoạt động của máy tính. “ Tích...tắt...tích...” Hàng rào nhân là khó đối phó nhất, tốn mất 30’ cuối cùng cậu cũng đưa được dữ liệu của mình vào thay thế và xóa đi phần mềm không chế. Xong xuôi, khóe môi cậu khẽ hiện lên một nụ cười nhạt, lạnh lẽo, đặt máy tính sang bên cạnh nằm xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tiểu Thiên vào lòng , khẽ nói. “ Long sẽ bảo vệ Tiểu Thiên.” Rồi nhắm mắt ngủ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------- Phân cách tuyến Tử Vi --- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Tại một nơi cách đó khoảng vài km trong một căn phòng kín bày đầy các máy tính , có hai mươi mấy người đàn ông đang không ngừng nhìn vào màn hình , hiện lên các kí tự kì quái. “ È...è... Thông báo đã mất kết nối!” Bất thình lình tất cả các máy chủ ở đó đều đồng loạt hiện lên tín hiệu mất kết nối.
Trong nhóm có hai người cảm thấy không ổn liền chạy ra ngoài thông báo. Tại căn phòng bên cạnh hai người đàn ông một béo một gầy đang ngồi. Nhìn người vừa chạy vào đồng thanh quát: “ Có chuyện gì?” Dường như nhận ra có điểm bất thường gì đó.
“ Phần mềm khống chế đã bị gỡ , máy chủ không những không còn khả năng khống chế còn bị lây nhiễm virus. Máy chủ đã bị lây nhiễm e là...”
Hai người đàn ông nhìn nhau, nhận thấy trong mắt đối phương lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó là lạnh lẽo...