A, Này! Tôi Là Nam Thẳng

Chương 33




. Thẳng thắn

Trở lại tầng 8 rồi An Dật lại càng giống như người ăn phải thuốc súng, nổ lung tung.

Dương Siêu cầm xấp dự án case đưa cho hắn, lại khó hiểu bị hắn sạc cho một trận.

Lưu Hiển Thành vừa cùng mọi người bàn bạc chỉnh sửa lại một chút ý tưởng của case Kim Đình, lúc cầm kết quả giao cho An Dật xem qua cũng bị hắn giũa một hồi.

“Dựa vào lời của đàn anh Hạ Vũ, tổ trưởng đây là đang tới kỳ, mọi người nên thông cảm một chút.” Dương Siêu thân là phó tổ trưởng còn bị giũa vậy mà vẫn an ủi người khác.

“Kỳ? Kỳ gì?” Lưu Hiển Thành chẳng hiểu gì.

“Là thời kỳ mãn kinh chứ gì nữa, ngốc!” Dương Siêu trưng ra vẻ mặt “Con nít không thể dạy”.

“. . . . . .”

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ còn một chút nữa thôi là đã tới hai rưỡi chiều.

An Dật nhìn chằm chằm thời gian hiển thị trên màn hình máy tính, hận không thể làm thời gian tạm ngừng, đừng đi tới nữa.

Ban đầu An Dật vốn định lấy cớ trong người khó chịu nên quên mất để qua cửa, nào biết trợ lý của Trần Trăn là Dương thư kí còn đặc biệt gọi điện thoại nội bộ tới. Dặn hắn đừng có quên.

Vậy nên An Dật đành phải tâm không cam tình không nguyện mà lê lết tới tầng 9

Chân bước khá nặng nề tới văn phòng của Trần Trăn, vừa đúng lúc đồng hồ điểm hai giờ rưỡi.

Nếu Trần Trăn mà biết được thì phỏng chừng y sẽ khích lệ hắn có tiến bộ về ý thức thời gian, tiếc là lúc này y không có trong văn phòng.

Vì tạm thời có cuộc họp, nên Trần Trăn mới đi vắng.

An Dật mừng rỡ trong lòng, đang chuẩn bị mở cửa chuồn đi.

Kết quả thư kí Dương nói một câu khiến kế hoạch chuồn đi của hắn chết từ trong trứng nước.

“Ban nãy giám đốc có nói, bảo cậu ở trong văn phòng chờ anh ấy.”

Miễn cưỡng bước vào văn phòng của Trần Trăn, cả người An Dật có vẻ rất chán chường.

Nhớ tới đoạn thời gian mà hắn từng làm việc ở đây, An Dật chung quy vẫn cảm thấy chuyện đó đã xảy ra rất lâu rất lâu rồi.

Đi tới cái sô pha mềm mại kia rồi ngồi xuống, đợi một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng ai, thế là An Dật liền dứt khoát nằm xuống ngủ bù.

Bây giờ dù có chuyện gì thì cũng không quan trọng bằng việc hắn ngủ bù, bởi sau khi uống thuốc hắn liền mệt mỏi buồn ngủ.

Vì vậy sau khi kiếm cho mình một cái cớ để ngủ, An Dật rất không khách khí nằm xuống.

. . .

Trần Trăn dự cuộc họp tạm thời xong, lúc về tới văn phòng liền nhìn thấy An Dật ngủ trên ghế với vẻ mặt yên bình.

Nhìn hắn không hề đề phòng mà nằm ngủ đến mức thiên hôn địa ám trong địa bàn của mình, Trần Trăn thật không biết nên nói hắn là một tên thần kinh hay là một cậu bé ngây thơ hồn nhiên đây nữa.

Cầm áo khoác treo bên cạnh, Trần Trăn nhẹ nhàng phủ lên trên người hắn.

Bị bệnh mà không chịu để ý tới bản thân, đúng là một người hời hợt.

Đến lúc An Dật tỉnh ngủ thì đã sắp năm rưỡi chiều.

Khi đó Trần Trăn đã sớm không còn trong văn phòng.

Lúc An Dật đi ra ngoài hỏi thư kí Dương mới biết được, thì ra khi mình ngủ Trần Trăn có trở về.

Nhưng y lại không đánh thức An Dật.

Nghe thư kí Dương nói xong, tâm tình trong lòng An Dật rất phức tạp.

Không thể không nói, Trần Trăn đối với hắn thật sự rất có kiên nhẫn.

Nếu đổi lại là những người khác, sau khi gặp phải An Dật lườm liếc, tạc mao, phớt lờ đủ loại mà không trở mặt thành thù thì cũng đã không tệ rồi.

An Dật thật sự càng ngày càng không hiểu nổi con người tên Trần Trăn này.

Lòng dạ quá sâu, hắn đoán không ra.

Ngẫm lại, An Dật hắn cũng đâu phải người đẹp khuynh quốc khuynh thành hay mỹ nữ thiên tiên tuyệt sắc gì. Y có cần thiết phải như vậy không.

Ngay cả khi y là một đồng chí, cũng đâu phải không phải hắn thì không được đâu.

Hạ Vũ dang tay khoác vai An Dật: “Nè người bạn tốt, tối nay đi uống rượu đi.”

An Dật liếc gã: “Sao? Trúng số hay giẫm phải cứt nên gặp may?”

Hạ Vũ đập đập ngực hắn: “Em gái cậu chứ, anh đây mới được tăng lương cậu không biết à? !”

An Dật: “Nga, thiệt trùng hợp. Tôi cũng được tăng lương.”

Hạ Vũ: “. . . . . . Vậy cậu mời tôi uống rượu đi.”

An Dật: “. . . . . . Thôi cậu mời đi, cậu là anh mà.”

Hạ Vũ: “. . . . . .”

Thế là hai người lôi kéo nhau đi tới một quán rượu nhỏ.

Rõ ràng tâm tình An Dật đang rất không tốt, rót rượu liên tục.

Hạ Vũ đương nhiên cũng phát hiện hắn đang khó chịu, vì vậy tò mò hỏi: “Sao vậy? Hồi trước không phải mỗi lần được tăng lương là cậu rất vui vẻ hay sao?”

An Dật: “Không có gì, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, tự nhiên cảm thấy rất khó chịu.”

Hạ Vũ: “Lại tới kỳ mãn kinh?”

An Dật: “Tới em gái cậu.”

Thấy An Dật dường như thật sự rất rối rắm, Hạ Vũ không nói đùa trêu chọc hắn nữa.

Mà thử hỏi hắn: “Khổ vì tình?”

An Dật lập tức tạc mao: “Không có người yêu thì khổ vì tình kiểu gì hả?”

Hạ Vũ vội vàng vuốt lông hắn: “Rồi rồi rồi, không phải khổ vì tình, không phải khổ vì tình. Vậy sao cậu lại khó chịu?”

An Dật ực mạnh nuốt xuống một ly rượu, bực bội nói: “Chính là cái tên Trần Trăn đáng ghét đó chứ đâu, anh ta tưởng anh ta là một kẻ giỏi giang dù làm cái gì cũng đều đúng hay sao? Bộ người nào cũng đều phải nghe theo lời anh ta hay sao? Ai mà thèm quan tâm cái tên khó gần như anh ta chứ, dám bác bỏ ý tưởng mà cả nhóm tụi này khó khăn lắm mới chọn lựa ra được!”

Nghe An Dật càu nhàu, Hạ Vũ mới biết hóa ra người chọc tới An Dật An đại thiếu gia không phải là ai khác, mà là Trần giám đốc Trần Trăn.

“Nhưng không phải giám đốc anh ta chuẩn bị đi công tác ở Nhật Bản vào ngày mai hay sao?” Hạ Vũ nghi hoặc nói, “Người ta cũng sắp đi rồi, cậu còn so đo làm gì.”

“Nghe nói là sáng mai anh ta lên máy bay. . . . . .” An Dật nói xong mới phát giác lời Hạ Vũ nói có gì đó kì kì, “Ai nói anh ta sắp đi?”

Hạ Vũ rất ngạc nhiên: “Cậu không biết? Lần này công khai ra bên ngoài, tuy nói là muốn anh ta tới Nhật Bản xử lý công việc, nhưng thật ra Blue Island chuẩn bị mở công ty con ở Nhật Bản, nên mới để Trần giám đốc đi trước chỉnh đốn mọi chuyện.”

An Dật nhíu mày: “. . . . . .”

Thấy sắc mặt An Dật ngày càng tệ, Hạ Vũ nghĩ thầm, chẳng lẽ nói lộn đề tài rồi?

“Uống rượu, uống rượu, đừng khó chịu nữa.” An Dật lầu bầu nói.

“Tôi thấy người đang khó chịu là chính cậu mới đúng nha? Hôm nay anh đây rất vui vẻ.” Hạ Vũ liếc mắt nhìn hắn.

An Dật lúc này đã có chút hơi men, hắn nhìn chằm chằm Hạ Vũ hồi lâu.

Hạ Vũ: “Nhìn tôi làm gì? Có phải cậu đột nhiên phát hiện mình yêu tôi hay không nha?”

An Dật hì hì cười: “Đến, hôn một cái thử coi?”

Hạ Vũ: “. . . . . . Thằng khỉ cậu uống rượu xong lại bắt đầu nổi điên rồi.”

An Dật: “Tôi không có say.”

Hạ Vũ: “Nhìn mặt cậu ngốc ngốc như vậy là tôi biết cậu say mà.”

An Dật: “Cậu có dám hôn môi với tôi không?”

Hạ Vũ trợn trừng mắt: “Không phải cậu luôn nói mình là thẳng nam hay sao?”

Vẻ mặt An Dật lại nhất thời suy sụp: “Hồi trước tôi cũng tin chắc như vậy. . . . . . Nhưng dạo gần đây lại không khẳng định nổi. . . . . .”

Hạ Vũ vừa nghe, liền biết cũng có thể lắm chứ.

An Dật có tiếng là kẻ hay lừa mình dối người, có thể khiến hắn dao động rồi nhận ra chân tướng sự thật chỉ e còn khó hơn so với chuyện Mặt Trời sắp đụng phải Trái Đất.

“A Dật, có phải mới đây có chuyện gì xảy ra với cậu phải không?” Hạ Vũ hơi dè dặt hỏi.

“Ha ha.” An Dật cười khẩy hai tiếng, sau đó tiến tới bên tai Hạ Vũ nhỏ giọng nói, “Tôi nói tôi có quan hệ với đàn ông, cậu tin không?”

Hạ Vũ không thể tin nổi trợn mắt lên, nhất thời có chút kích động đứng bật dậy: “An Dật, cậu nói thật? Là thằng nào làm? !”

An Dật có hơi hoang mang: “Là người mà cậu vừa nhắc tới. . . . . . Là người chuẩn bị đi khỏi đây. . . . . .”

Hạ Vũ lại càng bất ngờ: “Trần giám đốc?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.