A, Nắng Lên Rồi!

Chương 17




Lâm Thanh cho rằng Phùng Quân sẽ làm gì đó, dù sao thì ánh mắt của anh cũng quá tập trung, hoặc là ít nhất sẽ nói là lên núi tìm cô để nói chuyện gì đó. Anh lẽ ra nên mặc kệ cô, để cô lạc đường trên núi, gặp cướp, cái gì cũng được, đều không liên quan gì đến anh.

Phùng Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, có thể anh không thể nhìn rõ đường nét của cô trong đêm tối, nhưng Lâm Thanh cảm thấy mọi chi tiết hay biểu cảm trên khuôn mặt mình đều bị phô bày ra hết, không nơi che giấu. Đèn pin trong tay anh đang chiếu xuống mặt đất, thu hút những con bướm đêm bay đến.

Lâm Thanh cảm thấy Phùng Quân đang rất nhẫn nhịn, cuối cùng nén lại ba chữ: “Trở về đi.” Phùng Quân để cô đi trước, còn anh thì đi ở phía sau dùng đèn pin rọi đường cho cô.

Trong bầu không khí kỳ quái, cả hai im lặng xuống núi.

“Tôi đến đây thư giãn, quên nói trước một tiếng, để mọi người phải lo lắng rồi.”

“…”

“Thật ra từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây. Không có gì phải lo lắng cả. Tôi cũng không nhớ nổi mình đã chạy lên ngọn núi này biết bao nhiêu lần rồi nữa.”

“…”

“Thật xin lỗi, đã trễ thế này còn làm phiền anh phải chạy lên đây tìm tôi.”

“…”

“…”

Hồi lâu: “Cô khóc à?”

Lâm Thanh không nói lời nào, cô đã cố kìm nén tiếng nức nở, nhưng vẫn bị anh phát hiện ra.

“Người làm sai là cô, cô khóc cái gì? Khóc để đại biểu cho việc cô không sai sao?”

Trong đầu Lâm Thanh đột nhiên lại bắt được một mảnh ký ức xa xăm, lần đó cô cầm nhầm hợp đồng ký cho bên đối tác, sau khi bên kia phát hiện, mắng cô không thương tiếc, cô khóc, người nọ cũng nói y hệt như vậy: “Được rồi. Người làm sai là cô, cô khóc cái gì? Khóc để đại biểu cho việc cô không sai sao?”

Hóa ra sau bao nhiêu năm, cô chỉ già đi chứ không hề trở nên mạnh mẽ hơn.

“Lần sau cần thư giãn, nhớ nói cho người nào đó một tiếng.” Giọng điệu trách móc: “Bà cô già rồi, đừng như đứa trẻ ngỗ ngược nữa, đã hơn mười giờ, để cho người già gọi điện đến tìm cô, cô cảm thấy tốt sao?” Giọng điệu rất khó nghe, nhưng anh lại duỗi tay ra, nhét cho cô một gói khăn giấy nhỏ.

“Tôi đã hơn 30 tuổi rồi, chẳng lẽ không thể có một chút tự do sao? Không thể làm những việc mình muốn làm, cho dù là chỉ tìm một nơi để thư giãn?” Tính tình ương ngạnh của Lâm Thanh nổi lên, có lẽ trong tiềm thức cô cũng biết, không nên vì những cảm xúc nhất thời mà quên đi những việc xung quanh như công việc, hoặc là bà ngoại, nhưng cô cũng cần một lối thoát. Thật không may, Phùng Quân đã trở thành lối thoát của cô.

Phùng Quân dường như bị nghẹn lại.

“Tôi không cần người khác lấy tôi làm trung tâm, nhưng cũng không thể bắt tôi hy sinh cho người khác. Tôi cũng chỉ muốn tự mình đưa ra quyết định cho chính mình mà thôi, không được sao? Muốn một mình thư giãn, là sai sao?”

Phùng Quân nhỏ giọng hỏi: “Cô sao vậy?”

“Anh cho rằng bây giờ tôi rất kỳ quái sao? Từ trước đến nay tôi đều kỳ quái như vậy đó! Cho nên, xin đừng tìm tôi, đừng liên lạc với tôi, đừng nói gì với tôi hết!”

Cuối cùng, giọng điệu của anh trở nên rất dịu dàng: “Nếu cần giúp đỡ, cô có thể nói với tôi.”

Có lẽ giọng điệu của anh quá nhẹ nhàng, có lẽ cảm xúc của cô đã tích lũy đến mức cao trào, Lâm Thanh ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu khóc.

Và cũng có lẽ sau một chút do dự, một bàn tay to lớn đã nhẹ nhàng chạm lên vai cô.

Một lúc sau, bàn tay còn lại nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, nhiệt độ cơ thể ấm áp chạm vào đôi mắt và khuôn mặt, lau nước mắt cho cô.

Lâm Thanh muốn tránh đi, nhưng sức của Phùng Quân lớn hơn, cô không thể tránh được.

“Có lẽ cô đã gặp phải chuyện không vui. Tôi không biết đó là chuyện gì, nhưng tôi nên an ủi thay vì trách móc cô.” Phùng Quân nhìn cô: “Là lỗi của tôi.”

Lâm Thanh lắc đầu: “Không phải…”

Ánh mắt Phùng Quân rất chăm chú: “Nói cho tôi biết, cô bị sao vậy?”

Cô lại lắc đầu: “Không sao cả.”

“Tôi muốn biết.”

“Nếu anh biết rồi, liệu anh có nghĩ rằng tôi là một kẻ thất bại hay không?”

“Chỉ có điều thất bại, chứ không có người thất bại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.