A Nam

Chương 30




Hơn chín giờ, khách khứa ra về, Thành Vân đưa đến tận cửa. Khi cô quay trở vào thì Lý Vân Sùng đã ngồi trên ghế salon pha trà. Món đồ trang trí Phượng Hoàng kia vẫn còn đặt trên đất. Thành Vân đi qua, bỏ nó vào trong thùng, lúc quay người lại đã thấy Lý Vân Sùng đang nhìn cô.

“Mua ở đâu?”

“Bản Miêu.”

“Đã hai tháng rồi mới nhớ ra để giao đến à?”

Thành Vân ngồi đối diện ông: “Họ nói là phải đặt làm.”

“Cũng chẳng phải đồ gì mới lạ mà còn đặt làm sao? Nếu em thích đồ bạc, nghệ nhân ở Bắc Kinh này có cả đống, anh liên lạc cho em là được rồi.”

Thành Vân có rất nhiều lời để giải thích, ví dụ như là văn hóa dân tộc, lúc đó nhất thời cao hứng bị nhân viên cửa hàng thuyết phục… Nhưng cô không muốn giải thích.

Cô ngồi dựa vào ghế salon, nói: “Em mua thì sao?”

Lý Vân Sùng thản nhiên cau mày lại một cái. Ấm nước trên bàn đã sôi, miệng ấm bốc hơi nóng, nắp cũng kêu lên lạch cạch. Ông cúi đầu bắc ấm xuống, tiếng thở dài khó mà nghe thấy.

Thành Vân trong lòng buồn bực, đứng dậy: “Em đi trước, ngày mai còn phải đi làm.”

“Tiểu Vân!” – Lý Vân Sùng trầm giọng gọi cô.

Thành Vân quay đầu, thấy Lý Vân Sùng đứng lên, cô khiến tâm trạng dịu xuống, nói: “Hôm nay em hơi mệt.”

“Mệt thì ở lại đây đi.”

“Hôm nay em phải về nhà.”

Thành Vân cầm túi lên, mặc áo khoác vào. Lúc thay giày ở đại sảnh, Lý Vân Sùng đi đến. Thành Vân kéo tủ giày hai cái vẫn không thấy suy suyển. Lý Vân Sùng khom lưng nói: “Có thể bị kẹt bên trong rồi, em đừng nóng.”

Ông lắc vài cái, tủ đã kéo được, ông lấy giày của Thành Vân ra.

Thành Vân cúi đầu mang giày, Lý Vân Sùng nói: “Muốn về nhà ở thì về nhà ở, đừng xụ mặt, sắp tết rồi.”

Thành Vân kéo khóa giày, khẽ nói: “Không có.”

“Không có cái gì?” – Lý Vân Sùng nói một câu – “Tính tình nóng nảy của em đã bao nhiêu năm nhưng vẫn không thay đổi.”

Thành Vân kìm nén bực bội, ngực nặng trịch, cô lắc đầu nói: “Không có, em về trước, ngày mai lại đến.”

Lý Vân Sùng nói: “Tối mai mấy người bạn lại đến tụ họp, em muốn ăn gì, nói cho anh biết trước để anh chuẩn bị.”

Thành Vân mang giày xong, đứng ở cửa đang mở nói: “Sáng mai em nghĩ thử xem, nghĩ xong sẽ gọi cho anh.”

Thành Vân lái xe rời khỏi nhà Lý Vân Sùng, trong khu giăng đèn kết hoa tràn ngập không khí tết. Cô vừa lái ra sân, lúc rẽ cua cô đập vào tay lái thật  mạnh, chiếc còi vang lên inh ỏi. Cô biết Lý Vân Sùng sẽ phiền, nhưng cô không ngờ mình cũng phiền muộn đến vậy.

Cô và Lý Vân Sùng quen biết nhiều năm, cô biết điều kiêng kị của ông. Lý Vân Sùng không thích cô dính líu đến chuyện giống quá khứ, nhất là khi cô ra ngoài một mình, bên cạnh không có ông theo.

Mà mấy năm gần đây, Lý Vân Sùng lớn tuổi càng trở nên dông dài. Trước kia gặp phải trường hợp như thế, cùng lắm ông cảnh cáo một câu. Bây giờ đổi cách thức, không cảnh cáo nữa mà chuyển thành kiểu oán trách như có như không này. Ngày thường Thành Vân đều nhịn hết, nhưng hôm nay cô không nhịn được.

Trên đường về nhà bị kẹt xe, Thành Vân nghẹn cơn giận trong lòng mà không có chỗ trút, bèn bật điện thoại lên. Cô nhớ mình có lưu số điện thoại tiệm bạc kia. Bình thường mấy người không quan trọng này cô chẳng bao giờ  nhớ, tìm rất lâu còn gọi nhầm một số, cuối cùng khó khăn lắm  mới tìm ra được.

Đó là một số điện thoại bàn, giờ này chắc là tiệm đã đóng cửa. Nhưng kiểu tiệm này thường là dùng để ở lẫn buôn bán, điện thoại vang lên vài tiếng đã có người bắt máy.

Thành Vân mắng té tát một trận, từ việc giao hàng chậm trễ đến tiết lộ  thông tin của khách. Thành Vân nói cực nhanh, khí thế hùng hổ, mắng cả mười mấy giây đối phương cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Xin hỏi cô là…”

“À, các người đã quên tôi là ai rồi đúng không?” – Thành Vân một tay vịn tay lái, cười khẩy một tiếng – “Mới vừa giao hàng đã quên mất khách là ai. Các người buôn bán lớn nhỉ?”

Cô gái nghe điện thoại vẫn chưa hiểu, nói chuyện với Thành Vân thật lâu mới biết được cô chính là người khách mua “bảo vật trấn tiệm”.

“Không phải đâu ạ!” – Cô gái vừa biết đã lập tức phản ứng lại – “Cuối tháng mười hai chúng tôi đã giao hàng rồi.”

Thành Vân cau mày: “Cô nói gì?”

“Cuối tháng mười hai chúng tôi đã gửi rồi. À, đúng rồi!” – Cô gái nhớ ra gì đó nói – “Còn là bạn của cô tự mình đến tiệm lấy nữa.”

Thành Vân choáng váng đầu óc: “Ai của tôi?”

“Bạn ạ!” – Cô gái này cảm thấy tai Thành Vân không được tốt lắm – “Anh ta tự mình đến nhận hàng ở tiệm mang đi.”

Người “bạn” này là ai thì không cần phải nói nữa. Thành Vân tức giận nói: “Anh ta nói là bạn tôi thì các người tin ngay à? Không gọi điện thoại lại xác nhận với tôi sao?”

“Chuyện này…” – Cô gái bán hàng hiền lành chất phác hoàn toàn không nghĩ đến còn có chuyện như vậy – “Tiệm chúng tôi đều biết anh ta, anh ta cũng từng giao hàng giúp bọn tôi. Hôm đó anh ta đến tiệm hỏi có phải có người khách ở Bắc Kinh để lại danh thiếp không. Chúng tôi liền cho rằng hai người biết nhau, sau đó anh ta thanh toán hết tiền, nói đưa địa chỉ cho anh ta, anh ta tự mình đi giao.”

“Anh ta trả tiền rồi hả?”

“Dạ, sau đó chúng tôi đưa địa chỉ cho anh ta, anh ta cầm đồ đi.”

“Các người định tiết kiệm phí gửi hàng đúng không?”

“Cô Thành…”

Thành Vân cơ bản đã hiểu. Anh trả tiền đổi lấy địa chỉ, sau đó đưa hàng đến rồi bảo cô chuyển tiền vào tài khoản của anh. Thành Vân thật sự muốn lôi Chu Đông Nam đến trước mặt mình hỏi: “Chó chết, sao anh thông minh vậy hả?”

Trong điện thoại cô gái kia nơm nớp lo sợ: “Có phải hàng chưa giao đến hay không ạ?”

Thành Vân không còn tâm trạng nói với cô ta nữa: “Không, đưa đến rồi. Cứ vậy đi.”

Cô cúp điện thoại,  lúc này tâm tình phức tạp, có chút tức, có chút giận, cũng có chút bất đắc dĩ. Cô nhớ hôm trước anh bị cô bắt gặp, anh còn trơ tráo nói là chỉ đến giao hàng. Anh đúng là đến giao hàng thật, nhưng có phải là “chỉ” hay không thì không biết được.

Thành Vân về đến nhà, vứt đồ đạc sang một bên, đi tắm trước. Tắm xong ra ngoài cô phát hiện điện thoại có một cuộc gọi nhỡ. Cô gọi lại, Chu Đông Nam nghe máy.

Trong điện thoại rất yên tĩnh, anh không ở ngoài đường.

“Anh còn gì muốn nói?” – Thành Vân châm một điếu thuốc, ngồi khoanh chân trên giường – “Ban đầu lời tôi nói anh xem như gió thoảng qua tai phải không?”

Tiếng nói Chu Đông Nam trầm thấp, ôn hòa: “Không, tôi vẫn nhớ.”

“Anh nhớ như vậy đó hả?”

Ngoài cửa sổ đỏ rực, cả con đường đều là đèn lồng. Thành Vân không bật đèn, cô bị ánh đèn lồng nhà hàng xóm xung quanh hắt lên màu đỏ au. Còn lại trong nhà tối mịt.

Chu Đông Nam yên lặng một hồi mới nói: “Tôi chỉ nói tôi nhớ.”

Thành Vân cười khẩy một tiếng, Chu Đông Nam lại nói: “Tôi không nói là tôi cũng đồng ý.”

“Anh đang chơi chữ với tôi phải không?”

Thành Vân nheo mắt, tuy cô không bật đèn nhưng cửa sổ khá lớn, ánh đèn bên ngoài rất sáng, chiếu thẳng vào giường cô, màu sắc biến ảo.

“Em nghĩ sao cũng được.” – Anh nói.

Tôi nghĩ sao cũng được. Thành Vân nhìn ngọn lửa lập lòe trên tàn thuốc, thầm nghĩ, cô còn có thể nghĩ sao nữa chứ.

“Anh đừng hòng lấy được tiền.” – Thành Vân nhìn tàn thuốc  một lát mới hờ hững nói – “Tiền anh lấy cũng nhiều rồi, đừng nghĩ tôi xem tiền như cỏ rác.”

Cô thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Cũng đừng xem tôi là người tốt để dựa dẫm.”

Chu Đông Nam nói: “Sẽ không đâu.”

Lại yên lặng, tất cả những gì trong dự đoán không xảy ra, trên thực tế Thành Vân cũng không dự liệu được cuộc đối thoại này sẽ đi đến đâu. Cô chỉ mơ hồ cảm thấy không khí không nên như vậy.

“Thôi đi…” – Cô cúi đầu, máy điều hòa nằm trong góc, gió khá mạnh, thổi tóc cô bay lên – “Đồ anh cũng đưa đến rồi, chừng nào anh rời khỏi Bắc Kinh?”

Chu Đông Nam nói: “Em muốn tiễn tôi sao?”

“…”

“Tôi nói giỡn thôi.”

Thành Vân nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Anh lặp lại lần nữa xem!”

Cuối cùng Chu Đông Nam thẳng thắn: “Nếu em nhất định phải hỏi ra cho bằng được, tôi có thể nói cho em biết, tôi sẽ không đi.”

Tàn thuốc rớt xuống chân, Thành Vân ối lên một tiếng đá văng ra.

“Sao vậy?” – Chu Đông Nam hỏi.

Thành Vân giẫm tàn thuốc trên mặt đất: “Rớt tàn thuốc.”

“Bỏng rồi hả?”

“…”

“Có bị bỏng không?”

“… Không.”

Tình thế thay đổi đột ngột, Thành Vân dụi tắt điếu thuốc, nói: “Chu Đông Nam, tôi biết anh không ngốc, anh cũng không phải giả vờ với tôi. Chúng ta nói rõ ràng với nhau được không?”

“Tôi đã nói.” – Chu Đông Nam nói – “Tôi sẽ không đi.”

Thành Vân đứng bật dậy khỏi giường: “Tại sao anh không đi? Anh ở Bắc Kinh làm gì? Anh đừng bảo là đến đây vì tôi, ban đầu tôi đã nói rõ ràng với anh, tự anh cũng đồng ý. Tôi đã cho anh không ít tiền, anh cần gì phải làm ra chuyện đến mức khó coi như vậy?”

Thành Vân nói liên thanh xong, Chu Đông Nam mới chậm chạp nói: “Tôi đến đây vì em.”

Đường bóng lắt léo bị đối phương dội thẳng lại, Thành Vân cảm giác mình không biết chơi trò này. Cô á khẩu hồi lâu, Chu Đông Nam lại nói: “Tôi cúp máy đây, ngày mai tôi đổi số điện thoại Bắc Kinh, số này gọi đắt quá.”

“…”

“Tôi sẽ gửi tin nhắn cho em.”

Thành Vân nổi giận: “Anh đừng gửi cho tôi, cũng đừng tìm tôi…”

Điện thoại im lặng ba giây, Chu Đông Nam bỗng nói: “Em cứ làm việc của em, tôi sẽ không tìm em.”

Nói xong thì anh cúp điện thoại. Thành Vân cảm thấy câu nói cuối cùng của anh hơi kỳ lạ. Nhưng cô còn chưa kịp nghiền ngẫm thì điện thoại đã báo bận. Cô buông điện thoại xuống, bụp một tiếng, điện thoại di động rớt xuống giường. Chăn đệm dày nên tiếng vang không lớn.

Thành Vân nằm trên giường trợn to mắt. Trần nhà rất cao, chỉ cần vừa tắt đèn là nhìn tựa như không có đỉnh vậy. Thành Vân nghiêng người, nhìn thấy chiếc thùng đặt trong góc, bên trong là đồ trang trí Chu Đông Nam mang đến. Thành Vân nhìn một hồi, cảm thấy chiếc thùng từ từ trở nên trong suốt, con Phượng Hoàng bằng bạc bên trong giống như vật sống, nhìn cô chằm chằm như muốn nói gì đó với cô.

Thành Vân lắc đầu, quay người đi ngủ.

Trước ngày giao thừa, ban ngày Thành Vân vẫn đến công ty đi làm như bình thường. Có điều hôm nay cô chẳng có tâm trạng gì làm việc, cả công ty chìm đắm trong không khí reo  vui. Thành Vân mắt nhắm mắt mở, lầm lũi mà đi xem như không thấy.

Lúc chiều Thành Vân mở cuộc họp tổng kết trong công ty. Nội dung cuộc họp là do tổng công ty đề ra, xem xét lại năm cũ, định hướng về tương lai. Nói trắng ra là ổn định lại lòng quân đang sắp sửa bay đi. Bài diễn thuyết cần nói đã chuẩn bị xong từ lâu. Thành Vân máy móc đọc một lần, sau đó nói huyên thuyên, cuối cùng dặn dò mọi người nhất định phải chú ý an toàn trong kỳ nghỉ tết.

Tan họp, Quách Giai đến nói với Thành Vân: “Sao cô giống như giáo viên trung học vậy, còn chú ý an toàn nữa chứ!”

Thành Vân nói: “Giáo viên trung học đều nói như vậy à?”

“Đúng vậy, cô không học qua trung học sao?”

Thành Vân cười: “Tôi quên rồi.”

Hai người cùng nhau ra ngoài, trong khu dân cư phía sau công ty vang lên tiếng pháo. Tuy Bắc Kinh quản lý rất nghiêm, nhưng khu hẻo lánh vẫn có người đốt pháo. Pháo đốt là loại pháo đỏ thông thường, Thành Vân đứng ở cửa công ty, nghe hết tiếng pháo mới đi.

“Đi thôi.” – Quách Giai kéo cánh tay Thành Vân – “Ngồi xe của cô đi, tôi không lái xe đến.”

Buổi liên hoan của Lý Vân Sùng chẳng hề có người nhà. Mẹ Lý Vân Sùng đã hơn tám mươi, sức khỏe cũng không khá lắm, vẫn luôn ở vùng khác tịnh dưỡng. Ông còn có chị gái, nhưng cũng không thấy đến Bắc Kinh. Cho nên hằng năm tụ họp, Lý Vân Sùng đều chỉ mời một số người bạn thân.

Thành Vân lái xe, băng qua con phố giăng đèn kết hoa. Trong nhà sắp xếp rộng rãi thông thoáng, khách khứa đầy cả nhà. Lúc Thành Vân thay dép vào nhà bỗng nhớ đến Chu Đông Nam. Cả ngày hôm nay cô cũng không nhận được tin nhắn đổi số điện thoại của anh. Dĩ nhiên đây không phải là cô đang đợi tin nhắn của anh, chỉ là do anh nói nên cô lưu ý hơn một chút thôi.

“Tiểu Vân!”

Thành Vân ngẩng đầu, Lý Vân Sùng mặc một bộ đồ bình thường, cười nói với cô: “Đến đây, anh đã làm món cá sốt chua Tây Hồ mà em thích ăn này.”

Thành Vân đi theo Lý Vân Sùng vào nhà, nở nụ cười lần lượt chào hỏi khách khứa.

Một năm chỉ tụ họp một lần, Lý Vân Sùng không hạn chế uống rượu, trên bàn bày đầy loại rượu nào là Thanh Đảo, Mao Đài, Can Hồng… Lý Vân Sùng uống không nhiều, phần lớn đều do Thành Vân uống thay.

Uống đến cuối cùng, mặt Thành Vân ửng đỏ, ý thức vẫn thanh tỉnh, nhưng hành động hơi chậm lại. Đang trong cảnh tiệc tùng linh đình, bất chợt Thành Vân bỗng nghĩ: Cái tên trai bao đen đúa kia đang làm gì thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.