Tả Lăng Thần vẫn nhìn nàng, mãi đến khi đáy mắt lộ ra nụ cười ấm áp…
"Ba năm trước đây, em trả lại hạnh phúc anh mang cho em, ba năm sau, anh muốn một lần nữa làm cho em được hạnh phúc."
"Lăng Thần…"
Úc Noãn Tâm khẽ kêu tên của anh, nước mắt vẫn lưng tròng, khóe miệng hiện lên một lúm đồng tiền, nhưng chiếc hộp đang cầm trong tay lại từ từ buông xuống …
Nụ cười trong mắt Tả Lăng Thần thoáng ngưng lại một chút.
"Noãn Tâm, mở ra xem có thích hay không." Anh vẫn nhếch miệng cười bình tĩnh thoải mái.
Ngón tay để trên chiếc hộp của Úc Noãn Tâm run rẩy. Kỳ thực… nàng thực sự rất muốn mở nó ra, nhưng…
"Lăng Thần…"
Nàng nâng mắt lên nhìn anh, dưới sự chăm chú của anh nàng từ từ đặt chiếc hộp xuống trước mặt. "Hoa anh tặng em nhận, nhưng phần quà này em không thể mở ra."
Nàng thông minh như vậy sao lại không biết trong hộp là cái gì chứ.
Chỉ có điều… nàng vốn không chịu nổi bất cứ hạnh phúc bất ngờ nào, dù cho nàng rất muốn bắt đầu lại từ đầu.
Nụ cười bên môi Tả Lăng Thần cuối cùng cũng đông cứng lại, trong đáy mắt từ từ hiện lên nỗi xót xa…
"Noãn Tâm, chắc hẳn em cũng biết anh chuẩn bị cho em cái gì?"
Úc Noãn Tâm gật đầu, hàng mi thật dài như cánh ve run rẩy trong gió. "Là bởi vì biết, em lại càng không thể mở, xin lỗi, Lăng Thần…"
"Cái mà anh muốn nghe, không phải là câu xin lỗi này của em." Tả Lăng Thần xúc động nhìn nàng, quyến luyến không thôi, nhưng lại lộ ra tất cả sự cố chấp. "Cưới không được Úc Noãn Tâm em, cả đời anh còn có cái gì gọi là vui vẻ đây?"
"Lăng Thần… anh hà tất phải như vậy?" Nước mắt Úc Noãn Tâm rưng rưng, nàng cũng không hoàn mỹ tốt đẹp như anh tưởng tượng.
"Cô bé ngốc, bởi vì anh yêu em mà…"
Tả Lăng Thần nhịn không được ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt ở khóe mắt nàng. Nước mắt của nàng, lưu lại trên đầu ngón tay của anh, trong suốt long lanh, ở dưới ngọn đèn rạng rỡ lóe sáng: "Noãn Tâm, đừng khóc nữa…" Đầu ngón tay thon dài của anh chỉ lên ngực, thản nhiên nói: "Nước mắt của em, làm chỗ này đau quá…"
Nghe vậy, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng cũng chấn động theo, ở bên tai, giống như truyền đến một tiếng nói ma mị trầm thấp khác: "Đừng khóc nữa…"
"Noãn Tâm…"
Cuối cùng Tả Lăng Thần không biết làm sao, chỉ càng ôm chặt lấy nàng hơn. "Anh biết bây giờ cầu hôn với em là hơi nóng vội, anh cho em thời gian từ từ thích ứng với một bắt đầu mới, nhưng mà hứa với anh, đừng để anh đợi quá lâu, được không?" Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, là nụ cười dịu dàng yếu ớt.
Úc Noãn Tâm nằm ở trong lòng anh, lời nói ấm áp khiến cho lòng của nàng không khỏi có chút áy náy.
Tình cảm của người đàn ông này đối với nàng là như vậy, như ánh trăng nhẹ nhàng, rồi lại như cho nàng cảm giác được sự ấm áp của ánh mặt trời. Nguồn: http://truyenhyy.com
Giờ khắc này, nàng thực sự hoang mang …
Một mặt ích kỷ muốn hưởng thụ tình yêu của anh đối với mình, mặt khác, lại vì chuyện trước kia mà vẫn canh cánh trong lòng như trước. Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của anh… Nếu như khi anh biết nàng không hề thuần khiết, thậm chí còn giống như kỹ nữ cao cấp, anh còn có thể như vậy được sao?
Dường như nhìn thấu nội tâm của nàng, đôi môi gợi cảm của người đàn ông từ từ hạ xuống…
"Noãn Tâm, trong lòng anh, em là trân quý nhất, dù thế nào đi nữa…" Sự ôn nhu như nước khiến cho lòng của nàng bị tầng tầng lớp lớp bao vây, dày đặc…
"Đạo diễn Ôn, anh vừa nói cái gì? Tại sao có thể như vậy?"
Trong phòng làm việc của Ôn Dương, vẻ mặt Úc Noãn Tâm tái nhợt ngã ngồi trên sô pha
Hôm nay, nàng hớn hở đi đến đoàn diễn phim, không ngờ lại bị báo cho biết ngưng dùng diễn viên. Đây là bộ phim nàng mong chờ từ rất lâu rồi, vì thế nàng đã mộng tưởng, mong muốn từ rất lâu, nhưng sao kết quả lại như thế này?
Sắc mặt Ôn Dương cũng khó coi, anh bới tóc với vẻ bực bội, đi tới đi lui ở cạnh cửa sổ sát đất, cuối cùng nói: "Noãn Tâm, trước tiên em không nên gấp gáp, là do nhà đầu tư bên kia xảy ra vấn đề, anh sẽ nghĩ cách."
"Đạo diễn Ôn, ở lúc diễn thử, không phải nhà đầu tư đã đồng ý rồi sao? Sao bọn họ chỉ nhằm vào một mình em?" Úc Noãn Tâm nghĩ sự tình không đơn giản như vậy, nhìn ánh mắt Ôn Dương lóe lên, nhất định là có chuyện gì gạt nàng.
Ôn Dương ấn vào giữa hai lông mày, vẻ mặt ngưng lại một chút, sau đó chuyển đề tài câu chuyện. "Noãn Tâm, anh nghĩ bọn họ không hiểu biết gì về em, cho nên mới nhận định lung tung. Em yên tâm, em là diễn viên anh đã nhìn trúng, vai diễn Vệ Tử Phu không thuộc về em thì không thể thuộc về ai khác, anh nhất định sẽ giúp em ra sức lại lấy nó về."
"Đạo diễn Ôn."
Úc Noãn Tâm đã bình tĩnh lại, đứng lên đi về phía anh ta, trong mắt mang theo sự kiên định và sáng suốt. "Tuy rằng em ở trong vòng giải trí không lâu, nhưng trong đó cũng đã xem không ít thị phi, mục đích của nhà đầu tư này là lợi nhuận, sẽ không đơn giản ngưng dùng diễn viên, chưa nói đến việc nhằm vào người mới là em. Lần này là khác với bình thường, nếu làm như vậy nhất định là có nguyên nhân không thể cho ai biết, xin anh nói cho em biết, được không?"
Ôn Dương nhìn nàng với ánh mắt chăm chú, thở dài nặng nề một hơi, lấy một điếu thuốc từ trong bao ra gắn thẳng lên miệng, chứng tỏ vì chuyện này anh ta cũng lo lắng không ít.
"Noãn Tâm, em đã hiểu những điều này, vậy được rồi, anh hỏi em, có phải em đắc tội với Ngu Ngọc hay không?" Anh ta châm thuốc, hít mạnh một hơi rồi hỏi.
Úc Noãn Tâm sửng sốt, cả nửa ngày cũng không phản ứng lại.
Đắc tội Ngu Ngọc? Gần đây là một lần trong chương trình tiết mục thôi, nhưng nàng chỉ là người bị hại, nếu nói về đắc tội, cũng không thể nào là nàng đắc tội Ngu Ngọc a.
Lẽ nào… nàng đã bị coi là kẻ thù rồi?
Ngẫm lại có khả năng này, nhất là Hoắc Thiên Kình ở trong chương trình đó vô tâm vô thức mà nói này nói kia, nhất định là Ngu Ngọc hiểu lầm đi, chỉ là…
Nàng chợt nhìn Ôn Dương, hỏi: "Ý của anh nói việc nhà đầu tư ngưng dùng diễn viên là có liên quan đến Ngu Ngọc?"