36 Kế Cưới Vợ

Chương 38: Phiên ngoại phượng mỹ nhân




Giang Uông Dương bị áp đảo trên mặt đất, mấy thiếu niên kia cười vang kêu to: “Phục hay không phục.”

Giang Uông Dương mặc dù đã mười hai tuổi, nhưng xương cốt so với bọn trẻ con cùng tuổi vẫn yếu hơn, thân mình cũng nhỏ hơn, ra sức đẩy mấy cái nhưng cuối cùng vẫn không đẩy ra được, hắn cắn chặt răng không nói một câu.

Thiếu niên đè trên người Giang Uông Dương thấy thế, mắt nhíu lại, ngay sau đó giơ quyền liền đánh vào cằm hắn: “Phục hay không phục?”

Nháy mắt đã có máu thấm ra khóe môi.

Ánh mắt Giang Uông Dương càng tỏ ra thù hận. Một đứa trẻ con lại có ánh mắt như vậy, nếu là người bên ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc, nhưng mấy thiếu niên này nhìn quen lắm rồi, một chút cũng không nghĩ đến có gì khác thường, dường như muốn trợ uy quát lên: “Không phục? Lão đại, đánh nó, đánh đến khi nó phục mới thôi.”

Thiếu niên được gọi là Lão đại kia khóe miệng giương lên, nắm tay lại đánh tới. Hừ, nơi này cũng không phải bên ngoài, nơi này là Phượng Hoàng trang đại danh lừng lẫy thiên hạ, nếu muốn còn mạng, nếu muốn được xuất đầu lộ diện, chỉ có quyền cước mạnh mới được, người yếu đuối vô dụng chính là bị đánh cũng không ai quản.

Mới đánh ra quyền thứ hai, đầu đã bị người từ phía sau bắt lấy, không đợi hắn phản ứng, bản thân đã bị một lực mạnh mẽ đẩy ra ngoài. Hắn thủ thế như lý ngư lộn về phía sau, lui hai bước mới ổn định được, tập trung nhìn, ở ngoài một trượng có một thiếu niên lạnh như băng khoanh tay trước ngực trừng mắt với hắn. (cái thế võ mà cuộn cuộn người rồi lộn về sau ý)

“Ngươi có ý gì? Đường Ngâm, ngươi muốn xen vào việc của người khác?” Không khỏi có chút ngoài ý muốn, sao có thể là hắn?

Trong Phượng Hoàng trang coi trọng chính là người có bản lãnh thực sự, đánh đấm ẩu đả là chuyện thường xuyên, chuyện không liên quan, bình thường sẽ không có người xen vào.

Lão đại chưa từng cùng Đường Ngâm đánh nhau, nhưng nghe nói Đường Ngâm đến nay còn chưa bại bao giờ, nghe nói năm trước hung nhân Lý Nhất Đao cũng thua trong tay hắn, mà khi đó hắn mới mười bốn tuổi, tuy nói bản thân không sợ hắn, nhưng ít nhiều trong lòng cũng có chút kiêng kị.

Đường Ngâm không kiên nhẫn bước một bước sang bên cạnh, lộ ra một người ở phía sau.

“Tam thiếu gia!”

“Tam thiếu gia!”

Mấy thiếu niên kia kinh ngạc thốt ra.

Ngay cả Giang Uông Dương té ngã trên mặt đất cũng kinh ngạc, Phượng tam thiếu gia vì sao muốn cứu mình?

Mà lão đại hậu tri hậu giác nhớ tới Đường Ngâm là người hầu được gia chủ Phượng gia chỉ định lớn lên cùng Phượng tam thiếu gia, Đường Ngâm ở đây đương nhiên Phượng tam thiếu gia cũng ở đây.

Thời kỳ thiếu niên Phượng tam thiếu gia đã là mỹ nhân. Trừ bỏ lão đại, vài đứa còn lại đều cúi đầu, bọn họ ai cũng biết Phượng tam thiếu gia ghét nhất là người khác nhìn khuôn mặt hắn. Nhưng một cái liếc mắt kia cũng làm bọn hắn nuốt nước miếng, dung mạo kia thật sự là… đáng tiếc. Bọn họ tiếc không phải là Phượng tam thiếu gia là nam nhân mà là nam nhân như Phượng tam thiếu gia như thế nào lại là gia chủ tương lai của Phượng gia chứ?

Lão đại không nghĩ cúi đầu là yếu thế, nhưng cũng không dám thực sự nhìn hắn, hắn trừng mắt với Giang Uông Dương: “Tam thiếu gia là có ý gì?”

“Các ngươi muốn đánh muốn giết là chuyện của các ngươi…” Phượng Vu Phi ngáp, “Nhưng các ngươi chọn chỗ nào không chọn, lão tử ở bên kia ngủ các ngươi liền ở bên cạnh ầm ĩ muốn chết, là có ý không muốn cho ta ngủ sao?”

Mấy thiếu niên kia vội nói không dám. Lão đại lại hơi nhếch miệng, một tia khinh thường chợt lóe rồi thôi.

Phượng Vu Phi lười biếng nói: “Vậy còn không mau cút cho ta.”

Mấy thiếu niên kia không dám nói nhiều, lôi kéo lão đại muốn đi.

Không ai thấy Phượng Vu Phi ra tay thế nào, lúc đem lão đại đánh ngã trên mặt đất rên rỉ không ngừng, những người khác mới biết xảy ra chuyện gì.

Phượng Vu Phi ngồi xổm xuống cười cười với hắn: “Một tên cần người hầu bảo vệ vậy mà lại là gia chủ tương lai của Phượng gia, làm cho ngươi rất thất vọng, có đúng hay không?”

Lão đại khàn giọng nói: “Ta cái gì cũng chưa nói.”

Phượng Vu Phi lại đánh một quyền lên mặt hắn: “Rõ ràng cái tên gia hỏa này bộ dạng thực đàn bà, làm cho ngươi càng không phục đúng hay không?”

Lão đại còn muốn nói chuyện, một quyền lại bay tới đây: “Có ý gì? Thật là kỳ quái, lúc ngươi đánh người cũng muốn hỏi vì sao lại đánh sao?”

Mặt lão đại đã loang lổ máu, hắn oán hận trừng mắt Phượng Vu Phi, rất giống ánh mắt ngoan độc vừa rồi Giang Uông Dương nhìn hắn.

“Thật vô nghĩa” Phượng Vu Phi lai đứng lên, “Ta còn tưởng rằng ngươi có năng lực, chỉ vài chiêu đã không đỡ được, thế mà còn dám tự xưng Lão đại? Xùy——”

Hắn chỉ Giang Uông Dương: “Ngay cả tên vô dụng như vậy cũng không phục ngươi, có thể thấy được, ngươi chẳng qua cũng chỉ là đồ bỏ đi, mấy người các ngươi còn không đem cái đồ bỏ đi này đi đi.”

Mặt Giang Uông Dương nhất thời đỏ bừng, lão đại nén hận đã nghĩ muốn đứng dậy cho hắn biết tay. Mấy thiếu niên kia thấy tình thế không ổn, mang lão đại đang cuồng nộ lôi lôi túm túm mang đi.

Giang Uông Dương oán hận nói: “Ngươi đừng cho là ta sẽ biết ơn ngươi.”

Phượng Vu Phi lười biếng duỗi thắt lưng, nghe xong hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Không sai, nói như thế nào thì ta cũng coi như đã cứu ngươi, cái này trước ghi vào sổ nợ, Đường Ngâm, ngươi trước tiên nhớ kỹ cho ta.” Hắn cho tới bây giờ còn chưa nếm chút thiệt thòi nào, huống chi là hắn cũng không phải có ý cứu người.

Thấy Đường Ngâm thực sự lấy từ trong lòng ra bút than cùng với giấy, Giang Uông Dương trợn mắt há mồm tức giận khó tiêu. Hắn vẫn nghe nói Phượng Vu Phi vui buồn thất thường, là nhân vật khó chơi, chỉ là không nghĩ tới thiếu niên như khúc băng kia thực sự làm chuyện dở khóc dở cười như vậy.

Cứ như vậy hai cái tên độc lập độc hành in sâu vào đầu Giang Uông Dương.

Phượng tam thiếu gia cũng không đoán được, cái tên mà trong miệng mình nói là vô dụng về sau lại cùng đứng trong bảng tiền tam sát thủ cùng mình. Hơn nữa còn bời vì một câu “vô dụng gì đó” khiến cho Giang Uông Dương về sau thành âm hồn bất tán đuổi theo mình khắp nơi.

————–( Phiên ngoại hai)———————-

Nghe nói Băng Ngọc Linh Lung hiện thế, gia chủ đương nhiệm của Phượng Hoàng trang Phượng Trì trước tiên hạ lệnh cho Phượng Vu Phi tiến đến Long Thành.

Lão nhân đúng là hiểu hắn, nếu là vật của người khác, lấy tính cách bản thân chính là lười đi quản, nhưng mà Băng Ngọc Linh Lung là thứ tốt đó nha! Phượng Vu Phi trong lòng nảy lên một tia hưng phấn, đang tính toán như thế nào mới đem Băng Ngọc Linh Lung lấy về làm của mình.

Nhớ tới vừa vặn lúc nhận được tin tức, Giang Uông Dương kia làm xong sinh ý đang trên đường trở về, bản thân mình đi Long Thành vừa vặn tránh được hắn. Tên kia luyện võ đến điên rồi, ngày nào cũng đuổi theo hắn muốn phân thắng bại, hừ, làm sao phải làm ra chuyện nhàm chán như vậy chứ.

Đến Long Thành rồi hắn mới biết được hội đấu giá Băng Ngọc Linh Lung còn phải chờ hai tháng nữa. Có vấn đề, Phượng Vu Phi nhanh nhạy phát hiện ra chỗ không đúng. Một vật quý giá hiếm có như vậy mà không lập tức bán đi, người này không sợ rước phiền phức vào thân sao? Chẳng qua bản thân mình dù sao vẫn vô sự, xem náo nhiệt một chút cũng tốt, nói không chừng có cơ hội đục nước béo cò, có thể đem Băng Ngọc Linh Lung vào tay đấy nhỉ!

Hắn sai Đinh Tử đi hỏi thăm tin tức Băng Ngọc Linh Lung, bản thân thì đi ra ngoài đi dạo, cũng không nghĩ tới mới xuất môn đã gặp đăng đồ tử. (tên háo sắc)

“Ây da, Long Thành lại có thể có mỹ nhân xinh đẹp như vậy sao? Nàng là cô nương nhà ai?”

“Đừng sợ xấu hổ, nói cho nàng hay, ta chính là Định Lương Hầu, tiểu mỹ nhân nàng nói cho ta biết là cô nương nhà ai, ta sẽ đến cửa đưa lễ.”

“Đúng vậy! Mỹ nhân, theo Hầu gia chúng ta, cho ngươi một đời vinh hoa phú quý không cần lo gì hết.”

Hắc, hắc, hắn vui mừng, đối phương là Định Lương Hầu có huyết thống với hoàng tộc. Nếu hắn đem người này xương cốt hủy đi, có thể hay không làm cho lão nhân đau đầu?

Nhìn vẻ mặt chảy nước miếng của Định Lương Hầu đối với mình, hắn nghĩ có nên hủy từ đầu tới chân không?

Còn không đợi hắn động thủ, một mảnh đỏ tươi từ phía sau Định Lương Hầu ấn lại đây: “Đã lâu không gặp, hứng thú của Hầu gia cũng thật không tồi nha?”

Khuỷu tay Định Lương Hầu bị xoay một trăm tám mươi độ, kêu như chết cha chết mẹ.

Lại có thể có nữ nhân vì hắn ra mặt, chuyện này thật mới mẻ. Lần đầu gặp loại chuyện này Phượng Vu Phi bất động thanh sắc quan sát hồng y nữ tử phía trước.

Hồng y nữ tử đem Định Lương Hầu đuổi đi rồi, đại khái là sợ hắn bị sợ hãi, hỏi hắn: “Cô nương không sao chứ?”

Đây là tình cảnh lần đầu tiên hắn gặp gỡ Văn Ngọc Đang. Hắn không đoán được lần vô tình gặp được này ngày sau liền trở thành ấn ký không thể xóa nhòa trong lòng hắn, trở thành nữ nhân hắn phải lòng đầu tiên nhưng không thể có được.

Ngay lúc đó, hắn chính là cảm thấy nữ nhân này thật thú vị, không khỏi lộ ra ý cười, mà càng thú vị là cười như vậy làm cho nàng nhìn thẳng mắt. Một nữ nhân đối với với mỹ mạo của một nữ nhân khác không phải đố kỵ mà là xem đến ngây người, điều này làm cho Phượng Vu Phi nổi lên hứng thú với nàng. Hắn nghe được người bên ngoài bàn tán, nàng là nữ nhi của Văn Chiến, ngay tại lúc đó đem tên nàng ghi tạc trong lòng. Hắn vẫn luôn không nghe tin đồn bát quái nhàm chán, cho nên chỉ biết tên Văn Chiến mà không biết cái danh bao cỏ Văn Ngọc Đang. (ý chỉ người ngu ngốc, vô dụng)

Hắn đã gặp nhiều loại nữ nhân, nhưng mà không có loại nào như A Đang này. Tuy nói nữ nhân đối với vẻ ngoài của hắn như vậy cũng không có hảo cảm, nhưng nếu hắn bỏ chút tâm tư vào hành động, thì đúng là không có mấy người bỏ được.

Nhưng mà A Đang căn bản không coi hắn như nam nhân.

Hơn nữa nàng thực sự hiểu làm thế nào để đả kích hắn: “Ngươi không phải là hỏi ta La Di Ca có điểm gì tốt sao? Ta nói cho ngươi hay, hắn sẽ không xinh đẹp hơn so với ta, nhìn qua hắn cũng sẽ không giống nữ nhân, cũng sẽ không có nam nhân đi theo ta ngắm hắn…”

Khi hắn đối với Văn Ngọc Đang hứng trí càng lúc càng nhiều, bắt đầu từ lúc rời khỏi nàng, hắn đã nếm nhiều trái đắng, thiếu chút nữa thì bị Văn Ngọc Đang bắn thành thái giám. Hắn yêu A Đang, bởi vì không có nữ nhân nào thú vị giống như nàng. Nàng yêu ghét rõ ràng, tuy có cái danh bao cỏ, nhưng tùy cơ ứng biến so với nữ tử bình thường vẫn lanh lẹ hơn. Dám cầu thân với nam tử, đối với bằng hữu thì giúp đỡ không tiếc mạng sống, chậm rãi tìm hiểu, chậm rãi xâm nhập tâm tư hắn. Phượng Vu Phi nghĩ đến bản thân đùa giỡn với nàng chẳng qua là vì tò mò nhất thời mà thôi, nhưng rốt cục có ngày hắn phát giác chính mình thế nhưng có thể vì nàng mà không màng tính mạng, hắn chỉ biết bản thân mình tiêu rồi.

Tại thời điểm cảm thấy tầm quan trọng của nàng lớn hơn ý nguyện ban đầu của hắn, hắn ngược lại sợ tới mức chạy trối chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.