Bị đè trên chiếc ghế sa lon màu đỏ mà mẹ thích nhất, cả người Lịch Ương đều nằm dưới thân thể nóng như lửa của Nguyệt Thần không thể trốn thoát.
Bị hôn!
Một cái hôn thật sâu, thật sâu ở trong miệng nó lan tỏa, ôn nhu và run sợ cùng tồn tại, tín nhiệm và thất vọng cùng hiện hữu! Quá thống khổ! Nó hoàn toàn không thể tiếp nhận sự xuất hiện đột ngột như thế, lại đồng thời là từ cả hai người anh trai của nó.
“Buông… Buông em ra…” Thật vất vả giãy dụa thoát ra khỏi cái hôn ôn nhu cùng tàn khốc của Nguyệt Thần, Lịch Ương lại phát hiện toàn thân mình nóng như thiêu đốt, hai bàn tay hữu lực kia vuốt ve càng khiến nó rên rỉ.
“Lịch Ương… Em vốn luôn cố tình lẫn vô ý mà hấp dẫn anh…” Nguyệt Thần nhẹ nhàng hôn lên bờ môi run rẩy, một đường hôn xuống cần cổ trắng nõn tinh tế, cũng rất lớn mật mà mút mát thỏa thích, lưu lại trên đó những dấu hôn thật lớn…
“Tại sao… Tại sao anh Nguyệt Thần…” sau khi bị triệt để lừa gạt, mất đi năng lực phản kháng đứa trẻ chỉ có thể tan nát cõi lòng mà ở dưới thân anh hai yên lặng thút thít nỉ non.
“Cho tới bây giờ Lịch Ương vẫn không phát hiện được sao?” Nguyệt Thần đưa bàn tay dời xuống, không chút do dự đặt lên chỗ đã nhô cao giữa hai chân Lịch Ương ──
“Ừm Ư a..aaa… Ah…”
“Em nghe xem, âm thanh của em đang nói cho anh biết: Lịch Ương cũng thuộc về anh, bởi vì, anh cũng đã từng ôm Lịch Ương như thế trong đêm.”
Cứ như vậy bị anh hai kéo áo lên lộ ra bộ ngực bằng phẳng đang hô hấp dồn dập…
Cứ như vậy bị anh hai cởi quần lộ ra vật che giấu bên trong…
Sau đó hai chân đã bị cơ thể nóng như lửa của anh hai chen vào…
Một giây này ──
Thời điểm nào?
Rốt cuộc là thời điểm gì chứ?
Anh Nguyệt Thần từ lúc nào đã đối với nó…?!
“Ừm… Ư a..aaa…!” Lại bị hôn lần nữa, Lịch Ương bỗng nhiên hoảng sợ mà đoán ra hết thảy ──
Chẳng lẽ ban đêm trong khoảng thời gian đó…
Chẳng lẽ đêm đó người ở trong thân thể nó là… Là…!!!
“Chính là anh, Lịch Ương!” Nguyệt Thần hai tay nâng cao hai chân thon dài trắng nõn của nó, tựa như đêm đó mà vuốt ve không ngừng, dùng đầu lưỡi ướt đẫm trêu đùa gương mặt kinh hãi của nó… Rất nhanh, đứa bé trai kia sẽ nhịn không được mà co rúm lại.
“Không… Không muốn! Anh Nguyệt Thần! Không muốn!” Lịch Ương giãy dụa có chút vô lực, dục hỏa bị khơi mào trong thời gian dài đến nay nội tâm như trống rỗng, “Bộ mặt thật” của Nguyệt Thần ──hết thảy đều đả kích đến thần kinh yếu ớt của nó!
“Không được, Lịch Ương phải tiếp nhận! Tựa như em mỗi đêm đều tiếp nhận anh… Tựa như em tiếp nhận Nguyệt Diệp cũng đồng thời có thể tiếp nhận anh vậy! Lịch Ương… Lịch Ương đáng yêu của anh…” Nguyệt Thần cúi đầu cắn lên núm hồng thẳng đứng trên ngực trắng tuyết của nó, y rất hưởng thụ! Thì ra ban ngày ở bên trong Lịch Ương lại xinh đẹp hấp dẫn như thế! So ban đêm mơ hồ thở dốc dáng vẻ yêu mị càng mê người!
“… Ô… Không… Ừm ah… Ah…” Thân thể đã sớm bị hai anh trai hoàn toàn dạy dỗ! Biến chất rồi! Vô luận nội tâm Lịch Ương có kháng cự như thế nào, mỗi lần bị ôm lấy thì sự phấn khởi nóng rực lại nghiền nát lý trí của nó!
“Đừng cự tuyệt anh, Lịch Ương… Tiếp nhận anh! Giống như trong khoảng thời gian từ đó đến nay em vẫn một mực dịu dàng ngoan ngoãn mà tiếp nhận cái ôm của anh… Đến… Thả lỏng một chút …” Cảm giác được bản thân vừa tiếp xúc với nơi non nớt liền biến thành một trận lửa bùng cháy, Nguyệt Thần, đã sớm không để ý tới.
“Ừm ah! Không, không muốn! Không muốn… Van cầu anh…” Mỗi lần trong miệng đều là lời cầu xin như thế, nhưng mà thân thể thì sao? Tâm của nó thì sao? Lịch Ương chỉ cảm thấy trong cơ thể có một trận trống rỗng cực kỳ mãnh liệt, nó không thể khống chế được mà cần một thứ khác lấp đầy!
Là Nguyệt Thần!
Là Nguyệt Diệp!
“Ah ah ah… Đau quá… Không… Ư a..aaa… Ah… Ah…” Ngay lúc vật vừa xa lạ vừa quen thuộc nóng bỏng bướng bỉnh chen vào trong cơ thể của nó thì, Lịch Ương thống khổ, Lịch Ương kiêu ngạo, Lịch Ương mâu thuẫn… Cuối cùng, vẫn là một Lịch Ương thuận theo!
“… Ah… Ah… Không muốn… Anh Nguyệt Thần… Van cầu anh… Dừng tay… Ừm ah… Không… Từ bỏ… Ư a..aaa ah… Ah…” Toàn thân đổ mồ hôi, dù cho điều hòa có cố gắng hạ nhiệt độ thấp đến bao nhiêu thì cũng đều chỉ là phí công. Ở trên ghế sa lon màu đỏ thẫm, cùng bản thân, hai người khác nhau… Nguyệt Thần… Nguyệt Diệp… Bọn hắn đều đối với nó làm loại chuyện tình cưỡng bức đáng xấu hổ!
“… Ah… Ha… Ah ah… Ah… Không… Thật là khó chịu… Ư a..aaa Ư a..aaa… Ư a..aaa ah ah…” Nhíu chặt lông mày, giữa đùi chuyển động càng lúc càng lợi hại, tốc độ càng lúc càng nhanh, bên trong nóng hổi, mặc dù trước đó phân thân đã nhịn không được mà phóng ra nhưng dưới áp lực hiện tại lại muốn xuất lần nữa.
“Không được, chờ một chút… Chúng ta… Phải cùng một chỗ… Hừ!”
“… Ah ah… Nguyệt Thần… Nguyệt Thần… Không… Không thể… Nhanh quá… Ah… Ah…”
“Lịch Ương, anh yêu em! Anh yêu em!”
“Ừm ah ah ah ah…!!!”
Không khống chế được giải phóng cùng bên trong đồng thời một trận mãnh liệt bắn ra, Nguyệt Thần đổ mồ hôi, trước ngực là chất lỏng ẩm ướt mờ nhạt, bên trong, vật nóng cực đại chen chúc, từng đợt âm thanh “lép nhép” trơn bóng…
“Ô ô ô… Ô… Ô ô…”
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, nếu như nó thật sự kiên cường thì dù có bị hai anh trai biến tướng mà cường bạo cũng không thể không biết liêm sỉ mà kêu gào…, Lịch Ương này, đã không còn là Lịch Ương nữa rồi.
Sau khi đã trải qua thoải mái cùng thống khổ phát tiết Nguyệt Thần cuối cùng cũng lui ra khỏi thân thể Lịch Ương, tim nhói lên, bỗng nhiên thấy một trận mãnh liệt áy náy: Y, đến cuối cùng đã làm gì với em trai y thế này!
…
Lịch Ương chỉ không ngừng thút thít nỉ non, cơ thể lạnh run co lại, ở trên ghế sa lon cuộn người, chất lỏng không sạch sẽ trong thân thể giữa đùi vì bị Nguyệt Thần vừa mới đột ngột rời khỏi đã tràn ra ẩm ướt thấm đẫm khắp nơi.
Nhìn đứa bé run rẩy liên tục, nức nở nghẹn ngào thút thít nỉ non, phía dưới nơi trắng như tuyết vừa bị bản thân chinh phục không ngừng bày ra độ ấm cùng sắc thái mê người, tâm Nguyệt Thần, lại một lần nữa bành trướng ──
“Lịch Ương, tha lỗi cho anh… Tha thứ cho anh…”
Đứa bé còn đang khóc cứ như vậy bị một đôi tay hữu lực lật người lại, bị ép mà đảo lộn thân thể, tất cả đều có vẻ như đơn giản…
“Không… Không muốn… Không muốn ──!!!”
Lịch Ương muốn chạy trốn, Nguyệt Thần thế mạnh áp đảo dựa vào sự trơn trợt lúc nãy lại lần nữa động thân tiến đến ──
“Ah ah ah ── không muốn ── không muốn ── oa ah ah ah ────!!!”
Tiếng gào càng ngày càng thê thảm, nước mắt càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi, ánh mắt mơ hồ một mảnh, chỉ cảm thấy thân thể của mình sẽ bị dục vọng của anh hai hoàn toàn nuốt mất, đến một chút cặn bã cũng đều không thừa lại…
“Lịch Ương! Lịch Ương của anh! Em thuộc về anh! Em thuộc về anh!”
Thét lên cùng cướp đoạt, cầu khẩn cùng dây dưa…
Thời điểm cao trào ──
“Két~” tiếng mở cửa… Có người trở về.