Bảo kiếm của Cung Thái Vi uốn lượn trong đám oan hồn, chốc lát đã đảo qua được một vòng. Nhưng dù thế công của nàng và Tô Tinh mang uy lực cực lớn cũng không thể nào ngăn cản được đám âm hồn còn lại, càng ngày càng có nhiều âm hồn đánh tới. Những âm hồn này không biết đã bị giam cầm trong cổ mộ bao nhiêu năm tháng, khát vọng nhấm nháp mùi vị máu thịt khiến chúng càng thêm điên cuồng. Thậm chí một số trong bọn chúng đã xuyên qua Trừ Tà Trận Pháp của Chu Sa, lao tới Ngô Tâm Giải.
Khóe mắt Tô Tinh hiện ra dư quang, cầm phất trần cuốn quanh người Ngô Tâm Giải, nhanh chóng xua tan đám âm hồn kia. Có điều số lượng âm hồn xung quanh quả thực rất nhiều, nếu đánh trực diện mà muốn tiêu diệt hết thì chỉ trong vài hiệp là không thể. Cung Thái Vi cũng cảm thấy toát mồ hôi, hô hấp nặng nề hơn. Đám âm hồn cứ lượn lờ trước mắt nàng mà giương nanh múa vuốt, bảo kiếm lam quang trong tay cũng không sắc bén như lúc trước nữa. Cung Thái Vi cắn chặt răng, nhếch môi cười lạnh.
Âm hồn đầy trời, trong tiếng rít gào tựa như có tiếng quỷ khóc truyền tới, bạch quang lạnh lẽo lan rộng, âm khí như mây. Cung Thái Vi quay đầu lại liếc nhìn Tô Tinh:
- Hừ, xem ra âm hồn này thật sự có tài.
Cung Thái Vi phát hiện Tô Tinh cũng không gặp vấn đề gì, vẫn tận tình vung vẩy phất trần. Phạm vi lan toả pháp lực khá rộng của phất trần rất hiệu quả để đối phó âm hồn. Có điều rõ ràng loại Pháp khí này cần có pháp lực chống đỡ, hắn mới chỉ đạt Tinh Trần hậu kỳ, tại sao có thể chống đỡ lâu như vậy?
Nàng nào biết rằng Tô Tinh ký khế ước với hai Tinh Tướng, lại đạt được tinh lực của Thiên Dị tinh, thoạt nhìn thì tu vi hắn chỉ bình thường nhưng một thân tinh lực cũng rất đáng nể.
- Âm hồn thật sự rất nhiều, chúng ta có nên rời đi trước rồi tính toán lại không?
Ngô Tâm Giải đưa ra đề nghị.
Tuy đám âm hồn này dễ đối phó, nhưng số lượng chúng rất đông, khi kết hợp lại thì hiển nhiên phải mất rất nhiều pháp lực mới tiêu diệt được.
Cung Thái Vi sao có thể chịu nhận thua, năm ngón tay phải co co duỗi duỗi thực hiện Lan Hoa Pháp Quyết. Theo những tư thế của nàng, Băng Sương Bảo Kiếm giữa không trung chợt dừng lại, sau đó bổ thẳng xuống. "Phập" một tiếng cắm sâu xuống dưới mặt đất phía trước người Cung Thái Vi, phát ra lam quang cực lớn, trên mặt đất xuất hiện một dải khí lạnh lấy kiếm làm trung tâm, vây mọi người ở bên trong màn sáng.
Âm hồn bốn phía thấy thức ăn của mình ngay trước mắt, làm sao còn quản nhiều như vậy, lập tức vọt lên hàng đàn, nhưng chỉ lát sau, màn sáng trên mặt đất đột nhiên mở rộng về phía trước, lam quang vọt lên cao đốt cháy không khí, chỉ thấy lam quang như có linh tính, tạo ra một vòm hình cung hiện lên trên đỉnh đầu Cung Thái Vi và Tô Tinh, nhất thời chặn đám âm hồn ở bên ngoài.
Tiếng quỷ khóc càng lúc càng lớn, vô số âm hồn ra sức va chạm với màn sáng.
Cung Thái Vi lộ vẻ cứng rắn lạnh lùng, ngay cả Tô Tinh bên cạnh cũng không nhịn được đưa mắt nhìn nàng.
- Sao trời lấp lánh, kiếm nhanh như gió! Đi!!!
Nàng chỉ hai ngón tay vào bảo kiếm, ánh sáng lấp lánh dần tập trung ở mũi kiếm, chỉ thấy một hàng chú văn màu lam hiện trên thân kiếm, bảo kiếm vừa di chuyển, hàng ngàn tia kiếm khí liền lập tức phóng ra, khí thế không thể chống đỡ, giống như thủy triều đổ ập xuống đại điện, tất cả các ngõ ngách đều không bỏ sót.
Âm hồn trong đại điện phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, bị quét đi sạch sẽ.
Bảo kiếm phát ra màu lam trong suốt rồi ảm đạm dần, Cung Thái Vi liền thu lại, nhét vào túi Tinh Giới.
- Thái Vi cô nương thật là lợi hại, nhìn qua đã biết thanh kiếm này không phải Pháp Khí bình thường!
Ngô Tâm Giải vỗ tay hoan hô, tròng mắt khẽ xoay chuyển, nàng lại hỏi:
- Không biết tên thanh kiếm này là gì?
- Tố Tuyết.
Cung Thái Vi đáp, ánh mắt có chút tự hào.
- Tố Tuyết, quả nhiên rất thích hợp với Thái Vi cô nương!
Tô Tinh cũng gật gù.
Cung Thái Vi thản nhiên:
- Sao có thể sánh cùng cây phất trần của công tử.
Tô Tinh cười hắc hắc rồi đổi chủ đề:
- Xem chúng ta phí bao nhiêu công sức như vậy, không biết trong cổ mộ này có cái gì?
Cung Thái Vi gật đầu, nói:
- Bản cung cũng muốn biết có thứ tốt gì mà phải dùng nhiều âm hồn canh giữ như vậy.
Cổ mộ không còn âm hồn, mọi người cũng có thể yên tâm nghiên cứu sưu tầm cổ mộ.
Thoạt nhìn thì nó cũng không có gì đáng giá đối với tinh giả, sau khi tìm tòi qua một lượt, cuối cùng ánh mắt mọi người liền dừng ở cỗ quan tài trên đài cao.
Tương truyền quan tài chôn trong lòng đất lâu ngày, do âm khí hoặc các nguyên nhân khác, có thể sẽ hoá thành cương thi. Vì lo cái miệng quạ đen của Ngô Tâm Giải ứng nghiệm, mọi người xác định chắc chắn không có vấn đề gì khác thường mới dám mở quan tài.
Nắp quan tài nặng trịch bị đẩy ra, bên trong là một bộ hài cốt mặc áo hoa.
Nhìn cách ăn mặc có thể suy đoán trước đây gã rất có địa vị, trong quan tài có không ít vàng bạc châu báu.
- Gì chứ, toàn là rác rưởi. Cho nên ta vốn không thích cổ mộ, âm khí quá nặng mà vật bồi táng lại không đáng bao nhiêu, càng không thể có chuyện chôn theo Pháp Khí, Tinh bảo.
Ngô Tâm Giải hậm hực, khi nhìn hàng chữ khắc trên quan tài liền bĩu môi:
- Còn cái gì mà "Thiên Uy tướng quân" nữa chứ, thật là khó coi.
- Sao cơ? Ngươi nói là Thiên Uy tướng quân?
Cung Thái Vi đột nhiên hỏi, có chút giật mình.
- Đúng vậy, trên này viết như thế.
Ngô Tâm Giải chỉ chỉ.
Cung Thái Vi nhìn một lần, dần lấy lại bình tĩnh:
- Không thể tưởng được đây lại là cổ mộ của Thiên Uy tướng quân!
- Lai lịch của hắn lớn lắm à?
Tô Tinh nhìn bộ xương trắng hếu trong quan tài, cau mày hỏi.
- Thiên Uy tướng quân từng là mãnh tướng nổi danh khắp đại lục Lương Sơn, tuy không phải Tinh giả nhưng chiến công rất hiển hách. Vương triều Đại Lương chinh phạt Dạng Ba quốc, Thiên Uy tướng quân dẫn hai vạn binh mã đánh bại mười vạn đại quân của Đại Lương, danh chấn đại lục.
Đi tới đại lục Lương Sơn cũng đã khá lâu nhưng đối với thế giới này Tô Tinh vẫn còn khá "ngây thơ". Lâm Anh Mi cùng Ngô Tâm Giải tuy là Tinh Tướng nhưng còn biết rõ lịch sử Đấu Tinh, hiển nhiên cũng thông thạo về tình hình cụ thể của Lương Sơn hơn hắn.
- Sau đó thì sao?
Tô Tinh tò mò hỏi.
- Sau đó các Tinh giả xuất hiện, Vương triều Đại Lương mới ngừng chinh phạt.
Cung Thái Vi nói tiếp:
- Đây cũng không phải trọng điểm, vấn đề là truyền thuyết có nói Thiên Uy tướng quân có liên hệ sâu xa với Quý Thủy Kiếm Tông. Lão có món Pháp Khí bên người tên là Kim Ti Ngư Lân Giáp, đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, vì món Pháp Khí này mà ngay cả Tinh giả cũng không dám coi thường lão...
-... Nếu là cổ mộ của Thiên Uy tướng quân, Kim Ti Ngư Lân Giáp chắc cũng bị chôn cùng, đó chính là vật bồi táng sau khi hắn chết. Vô số Tinh giả đi tìm cổ mộ, hy vọng đoạt được Pháp Khí này, nhưng không ai có thể phát hiện ra.
Cung Thái Vi hừ một tiếng, lời nói mang theo chút đùa cợt:
- Không thể tưởng tượng được đó lại là cổ mộ này, cái cơ quan hết sức tinh vi ngoài kia cũng có thể lý giải được.
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt vốn đang ủ rũ của Ngô Tâm Giải liền tỏa sáng. Đại điện này tuy lớn nhưng cũng không có nhiều đồ đạc, Lâm Anh Mi cũng ngay tức lao đến gia nhập vào hàng ngũ truy tìm báu vật. Nhưng mà tìm cả nửa ngày, đừng nói Kim Ti Ngư Lân Giáp, cho dù là một sợi tơ bằng vàng cũng không thấy.
(*) Kim Ti = Tơ Vàng.
- Chẳng lẽ không bị chôn cùng sao?
Cung Thái Vi cau mày nói.
- Theo ta thấy, căn bản đây không phải là tướng quân thật.
Tô Tinh đang dựa vào quan tài bỗng mở miệng.
- Không thể nào, nơi này chính là mộ phần của Thiên Uy tướng quân.
- Có lẽ vậy, nhưng thi thể này chắc chắn không phải tướng quân thật.
Hắn liền khẳng định.
Cung Thái Vi hỏi lại:
- Vì sao?
- Như nàng đã nói, Thiên Uy tướng quân hẳn là một nam nhân rất mạnh mẽ, ít nhất cũng phải xứng với cái tên "Thiên Uy" mới phải.
Cung Thái Vi gật đầu:
- Theo truyền thuyết thì quả thực lão rất dũng mãnh.
- Vậy là đúng rồi. Nhìn các đốt ngón tay trên bộ xương này nhỏ bé yếu ớt, có mấy chỗ có dấu hiệu loãng xương, thật sự không giống người có thực lực mạnh mẽ chút nào.
Tô Tinh nhún vai.
Tất nhiên là chúng nữ không rõ cách lý luận của pháp y hiện đại, nhưng nghe hắn nói như vậy cũng hiểu được điểm mấu chốt bên trong.
- Công tử quan sát thật tinh tế, ngay cả khi hóa thành xương trắng cũng có thể nhìn ra.
Giọng nói của Ngô Tâm Giải tràn đầy sùng bái.
- Quên đi, xem ra là cổ mộ giả.
Tô Tinh nhìn chung quanh đại điện, chọn một chỗ thích hợp rồi ung dung ngồi xuống.
Cung Thái Vi đột nhiên khẽ cười:
- Tô công tử thật sự cho là như vậy sao?
- Ý của Thái Vi cô nương là gì?
Nghe vậy, hắn liền quay đầu lại nhìn nàng.
- Bản cung cho rằng cổ mộ được thiết kế cơ quan dày đặc, đây nhất định chính là mộ tướng quân, không thể sai được.
Cung Thái Vi nói như chém đinh chặt sắt.
- Nàng nói đó là tướng quân thật, vậy tại sao chúng ta lại không phát hiện món Kim Ti Ngư Lân Giáp mà nàng nói?
Tô Tinh hơi trầm ngâm.
- Kia không phải thi cốt của tướng quân.
- Ý của nàng là... Gian cổ mộ này còn che dấu một cơ quan khác!!!
Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng khác thường.