Harry Potter, vị cứu tinh nổi tiếng trong thế giới phép thuật, khi mới vừa lên bảy thì luôn có một người đàn ông nhìn chằm chằm cậu, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc, đó chính là dượng – người thường xuyên chống lại dì.
Theo hồi ức của cậu bé Potter, tất cả những điều này dường như đã dần thay đổi kể từ khi cậu năm tuổi.
Cậu nhớ rõ một ngày trong kỳ nghỉ hè năm tuổi của mình, lúc giữa trưa dì Petunia có đi ra ngoài một chuyến, khoảng thời gian đó kéo dài cho đến khi cậu chợp mắt, ăn xong bánh trà chiều và chơi với món đồ chơi rồng lửa nhỏ của mình thì dì mới về.
Khi về tới nhà đôi mắt của dì đã đỏ hoe, như thể đã khóc – nhưng vì cậu chưa bao giờ thấy dì khóc nên chỉ có thể đoán mò thôi.
Cậu bé Harry nhớ rằng dì Petunia khi về đến nhà thì chỉ làm một bữa ăn qua loa, rồi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế sofa yêu thích, miệng không ngừng chửi bới đủ kiểu, dùng những từ mà cậu chưa từng nghe thấy.
Đêm đó, Harry đã học một loạt các từ chửi thề mà người khác không cảm thấy tục tĩu, chuẩn bị căn cơ hồn hậu cho vị thiếu gia chỉ biết những từ ngữ đơn giản ở cấp độ nhập môn như “ba tao”, “thằng đầu sẹo” để tham gia trận chiến võ mồm ở trường Hogwarts và nhà Malfoy sau này.
Harry nhớ rằng đêm hôm đó, dì Petunia đã lấy ra rất nhiều bức ảnh từ nhà kho mà cậu chưa từng thấy bao giờ, trong số đó có ảnh của mẹ cậu, có một số bức ảnh thời thơ ấu của dì Petunia. Sau bức ảnh chụp dì Petunia lớn lên, xuất hiện một vài bức ảnh của một người có mái tóc đen.
Những bức ảnh đó dường như đã bị xé toạc, dì Petunia đã phải mất cả đêm để sửa lại chúng.
“Dì à.” Trước khi đi ngủ, Harry không kìm lòng được, hỏi ra vấn đề khiến cậu bận tâm cả đêm: “Người đó là ai vậy? Đó là người khiến dì mất vui sao ạ?”
Dì Petunia sửng sốt trong chốc lát, hôn cậu như mọi ngày, giọng nói có hơi khàn khàn: “Không có, dì rất vui.”
Rất nhiều năm sau, Harry đánh bại Chúa Tể Hắc Ám thành công, khi người em họ của cậu sắp kết hôn, cậu nhớ lại những lời này, mới hiểu được ý nghĩa của lời mà dì Petunia nói lúc đó.
Có lẽ là dì rất vui, cuối cùng thì cũng không còn cô đơn nữa.
Trong ký ức của Harry, lần đầu tiên Snape bước vào đời cậu là vào cuối kỳ nghỉ hè năm tuổi. Một lần dì Petunia đi dự tiệc với các bạn học, lúc uống rượu say mèm rồi về nhà đập cửa.
Khi đó cậu đang nằm trên bệ cửa sổ trên tầng 2, định xem ai gõ cửa thì thấy dì đang bị một người đàn ông ăn mặc kỳ dị đè lên tường, hay nói cách khác là ăn mặc giống như cô McGonagall.
Dì Petunia giãy giụa rất mạnh, nhưng lực tay của người đàn ông cũng rất lớn.
Cậu không bao giờ ló đầu ra ngoài khi cửa sổ chưa được đóng chặt, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy dì Petunia bảo người đàn ông đó tránh ra, cậu cũng nghe thấy hình như người đó tên là Snape, Harry muốn chạy xuống giúp dì Petunia, nhưng cuối cùng lại quyết định dừng bước chân.
Dưới ánh trăng, cậu nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của dì, Harry chưa bao giờ thấy dì khóc trước đây, dù là mấy tuần trước cũng chưa từng thấy.
Rõ ràng là người đàn ông đó cũng hiếm khi gặp được tình huống này, cậu nhìn người đàn ông ấy luống cuống tay chân ôm dì Petunia vào trong ngực.
À, cuối cùng Harry vẫn còn nhớ, cái ký ức lúc năm tuổi của cậu vẫn rất rõ, Harry sẽ không bao giờ quên được khi nhìn thấy Viện trưởng của Slytherin – thầy Snape, một thầy giáo độc dược chiến đấu với cậu hơn mười mấy năm lại có biểu cảm như thế.
Thầy ấy cắn chặt môi dì Petunia. Harry năm tuổi đã nghĩ như vậy.
Hóa ra thầy Snape là một người thích cưỡng gian. Khi Harry mười lăm tuổi nhớ lại, cậu cũng đang cưỡng gian quý cô Ginny trong vòng tay của mình.
Sau ngày hôm đó, cậu chỉ gặp thầy Snape vài lần, khi kỳ nghỉ hè kết thúc, thầy ấy lại càng ít xuất hiện hơn.
“Harry, không ngờ cháu lại thích phong cách của Severus.” Dì Petunia ngừng ôm cậu sau khi cậu bốn tuổi, nói rằng con trai muốn độc lập, hai người họ cũng hay bình đẳng khi nói chuyện với nhau, thường là mặt đối mặt trong bữa trà chiều.
Đối với những câu thỉnh thoảng dì hay hỏi, cậu không bao giờ biết cách trả lời như thế nào. Chẳng lẽ phải nói là chỉ cần dì thích, Harry đều có thể chấp nhận được sao?
Nếu vậy thì dì Petunia rất có thể sẽ thẹn quá thành giận rồi cho cậu ăn một loại độc dược nào đó … Theo ý kiến của cậu, lúc dì Petunia làm việc trông như những tên bác sĩ gớm ghiếc trong bệnh viện vậy.
“Có vẻ như bình thường dì đối xử quá dịu dàng với cháu rồi nhỉ.” Dì Petunia cảm giác nói, ăn xong miếng bánh cuối cùng thì cũng vừa đúng lúc thời gian uống trà kết thúc.
Tiếp theo, thầy Snape – người luôn ủ rũ, trông già hơn tuổi thật vài tuổi luôn đến thăm nhà vào thứ bảy.
Khi mới bắt đầu, trông họ có hơi cứng nhắc, chỉ cùng nhau uống trà chiều rồi thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện.
Khi thầy Snape tới nhà, Harry không thường xuyên đến tham dự buổi trà chiều cùng bởi vì thầy ấy luôn liếc nhìn cậu bằng ánh mắt thù địch, lạnh lùng như rắn trong vườn thú London, rồi từ từ gọi cậu là “cậu Potter.”
Cậu cũng đã từng phàn nàn với dì Petunia, nhưng đối phương có lẽ vô tình hơn cậu nghĩ.
“Ít nhất thì cậu ấy đã không gọi là ‘quý cô Muggle’.” Khi dì Petunia nói điều này, giọng điệu của dì chứa một chút hoài niệm.
Sau đó, thầy Snape cũng không gọi cậu là “cậu Potter”, bởi vì thầy và dì Petunia ngày càng quen thuộc – phán đoán này dựa trên việc Harry quan sát hành vi của thầy Snape: Lúc đầu, thầy ấy luôn ngồi thẳng lưng, sau đó từ từ hơi cong lưng xuống, cuối cùng ngã hẳn xuống ghế và hoàn toàn có thể chìm vào giấc ngủ – cuộc chiến giữa họ cũng bắt đầu leo thang.
“Severus Snape, tôi tin rằng việc tự gội đầu không có gì là phiền phức cả. Nếu cậu thực sự không muốn tự mình làm việc đó, tôi sẽ nhân lúc cậu ngủ mà cắt cho cậu và ‘cậu Potter’ chung một kiểu tóc đó.”Harry nghe thấy tiếng dì của mình nói lớn. Cậu chạm vào mái tóc dài chỉ mấy milimet của mình rồi rụt cổ lại. Ôi Merlin, kiểu tóc này quả là một cơn ác mộng.
“Này quý cô Troll, hành vi hiện tại của cô khiến tôi hoài nghi về những thành tựu gần đây của cô ở thế giới Muggle đấy. Dù sao vấn đề một nhân viên nghiên cứu tính tình nóng nảy có thể nghiên cứu ra thành quả nghiên cứu có cân xứng với IQ hay không thì vẫn còn đang bàn cãi.” Có thể dễ dàng nhận ra giọng nói trầm mượt như lụa, đó là của thầy Snape, người vừa chế tạo xong lọ thuốc.
Troll
“Gội đầu tắm rửa đi!” Giọng dì Petunia càng cao hơn.
“Tôi cho là…..” Bên kia vẫn đang loay hoay.
“Gội đầu tắm rửa!” Cơn tức giận của Petunia Evans đã sắp đạt tới đỉnh điểm.
Harry vểnh tai lên, nghe thấy tiếng nước chảy trên lầu, cậu cúi đầu thở dài, sau đó đọc cuốn sách nhỏ của mình.
Tuy rằng cậu rất vui khi thấy dì của mình có thể trấn áp được thầy Snape vốn không mấy thân thiện với mình, nhưng điều đó cũng có nghĩa là dì Petunia có thể làm mưa làm gió với hai người họ bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào, miễn là dì ấy muốn.
“Cậu Potter, tôi cho rằng cậu vẫn có thể hiểu được những lời tôi sẽ nói tiếp theo.” Sau khi nghe thấy tiếng thở dài của cậu, sắc mặt của thầy Snape rất khó coi: “Vậy thì cậu nên dùng chỉ số IQ của mình có thể so sánh với một con quái vật khổng lồ để định hình ra rằng trên thế giới này chỉ có cậu và tôi, và sau cùng sẽ không bao giờ có chúng ta, tình bạn giữa các chủng tộc không tồn tại. “
Harry đã trải qua sinh nhật lần thứ tám một cách suôn sẻ dưới tình huống băng hỏa lưỡng trọng thiên như thế. Sinh nhật của cậu trôi qua không bao lâu thì kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc, dì Petunia vui vẻ nói với cậu: “Harry, bây giờ cháu có thể gọi thầy Snape là dượng!”
Băng hỏa lưỡng trọng thiên
Đôi mắt nâu xám của dì Petunia rất sáng, hiếm khi dì thể hiện vẻ mặt ngây thơ giống như Alice ở ngôi nhà bên cạnh của bà White. Harry tinh ý để ý thấy thầy Snape, người đang đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy vẻ mặt của dì Petunia thì cơ mặt đã dãn ra.
Tuy nhiên, Harry chưa kịp gọi “dượng” thì thầy ấy đã nói với cậu với giọng điệu đầy đe dọa: “Nếu cậu Potter hy vọng rằng việc học của mình ở Hogwarts trong tương lai sẽ suôn sẻ, tôi vẫn mong cậu có thể thích nghi được cách gọi “thầy Snape” hoặc là “ngài Snape”.
Cuối cùng thì Harry cũng không gọi người đàn ông đó là “dượng”, nhưng cậu tin rằng thầy ấy sẽ chỉ quan tâm đến xưng hô của dì Petunia mà thôi.
Khi Harry chín tuổi, dì Petunia mang thai và sinh ra người em họ nhỏ của cậu, Flora Lily Snape.
Trong khoảng thời gian cậu từ chín đến mười một tuổi, đó là thời thơ ấu của Harry Potter, hay còn được xem là những ngày hạnh phúc nhất trước khi cậu trưởng thành. Bởi vì quý ngài Snape, người luôn luôn khắc nghiệt đã trở nên vui vẻ hơn khi Flora chào đời — hoặc là không còn thời gian để nhìn chằm chằm vào Harry nữa.
Tuy nhiên, cậu cũng tách khỏi dì Petunia khi vừa mười một tuổi.
“Harry của dì là một người có tầm ảnh hưởng trong thế giới phép thuật.” Dì Petunia ôm Flora ngồi đối mặt với cậu: “Từ lúc cháu nhận được thư nhập học từ Hogwarts, cháu nên biết rằng mình đang gánh trên vai trách nhiệm gì.”
Harry rùng mình khi nghĩ đến việc thầy Snape thỉnh thoảng gọi mình là “Đấng cứu thế”.
Dì Petunia nhận thấy rất rõ điều này, dì luôn là một người rất cẩn thận: “Dù loại trách nhiệm này đến từ sức mạnh hay niềm tin, dì hy vọng rằng Harry, người mà dì đã dạy suốt 11 năm có thể gánh vác trách nhiệm này.”
Quý ngài Snape cách đó không xa hừ lạnh một tiếng.
Harry im lặng một lúc rồi gật đầu lia lịa.
“Dì muốn bảo vệ em họ của cháu.” Dì Petunia nhẹ nhàng liếc nhìn Flora trong tay: “Cháu không thể để cho ai biết con bé tồn tại được.”
Harry chợt hiểu điều dì đang muốn nói là gì, cậu mở to mắt nhìn dì Petunia với vẻ hoài nghi.
“Tôi muốn lấy đi một số ký ức của cậu trong mấy năm nay và sẽ làm giả một số ký ức khác.” Quý ngài Snape sốt ruột nói, như thể cảm thấy Petunia đã nói quá nhiều với cậu: “Đợi cho đến khi mọi chuyện kết thúc, ký ức thật sự của cậu sẽ được trả lại. “
“Trong hai tuần này, bọn dì sẽ cùng nhau đi tới các nước khác, coi như là đi nghỉ.” Dì Petunia nhìn thấy nỗi buồn của cậu liền an ủi.
Harry gật đầu rồi lên lầu thu dọn hành lý, ngày mai cậu đi đến sân ga số 934, tức là ngày mai, khi cậu vừa đi thì mọi kí ức về dì Petunia sẽ tan biến hết.
“Severus, nếu anh không đến tìm em, thì em sẽ mang Flora của anh đi cưới người đàn ông khác đấy.” Lúc đó đã khuya, Harry không ngủ được, cậu đi chân không trên sàn nhà, đang đi nghe thấy tiếng khóc của dì Petunia vọng xuống lầu.
“Em chỉ cần đợi anh.” Vẻ mặt của thầy Snape lúc này rất đẹp trai, khiến Harry nhớ tới siêu nhân trên TV: “Nếu đời này em cần đợi một người, người đó chỉ có thể là anh.”
Cậu nhìn hai người họ ôm nhau, cuối cùng dì Petunia đã yêu cầu thầy Snape bảo vệ bản thân cho an toàn.
Sau bảy năm, trong trận chiến cuối cùng, cậu nhìn người mà mình căm ghét – phản bội của Hội Phượng hoàng, Slytherin kiêu hãnh một thời, người đã dạy dỗ cậu trong bảy năm bị con rắn Nagini của Chúa tể hắc ám tấn công rồi ngã xuống trước mặt, đột nhiên bao nhiêu kí ức trong đầu cậu ùa về.
Đó là lần đầu tiên, cậu đã dùng tất cả sức lực của mình để thử độn thổ một lần đi đến St Mungo.
Trong trận chiến vừa qua, Harry đã mất đi quá nhiều người thân, nhưng trong suốt quãng đời còn lại, Harry vẫn cảm thấy biết ơn vì bằng cách nào đó, cậu đã bảo vệ được người quan trọng nhất.
“Anh có phải là anh họ của em không, Harry Potter?” Cô nhóc Flora năm đó chưa đầy hai tuổi nay đã lớn. Cô nhóc có đôi mắt nâu xám giống dì Petunia và một mái tóc đen bóng mượt như của thầy Snape.
“Ừ.” Harry ôm Flora, họ cùng nhau quay lại nhìn cặp đôi đang ôm hôn nhau trong khu đặc biệt St Mungo.
Harry nghĩ, cuối cùng cậu cũng không làm dì Petunia thất vọng, ít nhất khi kết thúc mọi chuyện, dì sẽ không cô đơn nữa.