Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 80: chương 23.3






Những Đứa Con của Lilith, được gọi là pháp sư, giống như la và những vật lai khác, vô sinh. Họ không thể có con. Chưa từng có trường hợp ngoại lệ nào được ghi lại…

Tessa ngước lên khỏi cuốn Codex và đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ phòng nhạc nhưng chẳng thấy gì, nhưng dù sao cũng do nơi này quá tối. Cô đã trốn vào đây vì không muốn về phòng, nơi cô đang khóc lại bị Sophie, hay tệ hơn, Charlotte bắt gặp. Lớp bụi mỏng phủ lên mọi thứ trong phòng khiến cô nghĩ sẽ khó ai thấy mình ở đây.

Cô tự hỏi sao cô lại bỏ qua đặc điểm này của pháp sư. Đúng hơn, nó không nằm trong mục về pháp sư của Codex, mà trong mục sau về các sinh vật lai trong Thế Giới Ngầm như á tiên hay bán sói. Nhưng rõ ràng không hề có bán pháp sư. Pháp sư không thể có con. Will không nói dối để làm tổn thương cô; anh chỉ nói thật. Và điều đó còn tệ hơn. Anh biết từ đó sẽ tác động mạnh tới cô thế nào, nhưng anh vẫn nói ra.

Có lẽ anh đúng. Cô thật sự nghĩ chuyện sẽ ra sao nào? Will là Will, và cô không nên mong đợi gì thêm ở anh. Sophie đã cảnh cáo cô nhưng cô không nghe. Cô biết dì Harriet đã nói gì về những cô gái không chịu nghe lời khuyên bảo.

Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên. Cô quay lại và lúc đầu chẳng thấy gì. Ánh sáng trong phòng tới từ ngọn đèn phù thủy duy nhất. Nó tỏa ánh sáng lay lắt qua cây đàn dương cầm và cây đàn hạc cong cong được phủ lớp vải dày. Khi cô nhìn, hai điểm sáng vàng xanh kì lạ xuất hiện. Chúng đang song song tiến tới, giống như hai đốm lửa ma trơi.

Tessa đột ngột nín thở. Tất nhiên rồi. Cô vươn người tới. “Lại đây nào mèo con.” Cô dỗ ngọt. “Lại đây nào miu miu!”

Tiếng meo meo đáp lời bị tiếng mở cửa át mất. Ánh sáng tràn vào phòng và trong thoáng chốc, cô chỉ thấy cái bóng đen ở ngoài của. “Tessa? Tessa, là em à?”

Tessa nhận ra giọng đó ngay tức khắc - câu này hơi giống câu nói đầu tiên vào cái đêm cô bước vào phòng anh: Will, Will, là bồ hả?


“Jem,” cô đành nói. “Vâng, là em. Hình như con mèo của anh vừa vào đây.”

“Hẳn rồi.” Jem có vẻ vui. Cô đã thấy rõ anh khi anh bước vào phòng; ánh đèn phù thủy bùng lên và con mèo hiện rõ đang ngồi trên sàn và rửa mặt. Nó có vẻ cáu kỉnh như giống mèo Ba Tư luôn vậy. “Nó thích đi lang thang. Như thể nó muốn được giới thiệu với mọi người…” rồi Jem dừng lại và nhìn Tessa. “Có chuyện gì thế?”

Tessa bị bất ngờ nên lắp bắp. “Sao…sao anh hỏi em vậy?”

“Mặt em hiện rõ ràng kia kìa. Có chuyện rồi.” Anh ngồi xuống cái ghế đàn dương cầm đối diện. “Charlotte đã báo tin tốt cho anh,” anh nói khi con mèo nhảy lên lòng. “Hay ít nhất, anh nghĩ đó là tin tốt. Em không vui sao?”

“Tất nhiên em vui.”

“Ừ.” Jem có vẻ không tin. Anh cúi xuống, giơ tay với con mèo và nó cọ đầu vào tay anh. “Church ngoan.”

“Church? Nó tên Church sao?” Tessa ngạc nhiên dù tâm trạng đang xấu. “Chúa ơi, không phải nó từng là mèo của bà Dark sao? Có lẽ tên Church không hợp với nó!”

“Cu cậu,” Jem trêu cô, “chỉ là một sinh vật đáng thương suýt bị bà ta hiến tế để triệu hồn thôi. Và Charlotte bảo chúng ta có thể nuôi cu cậu vì có mèo trong nhà thờ là điềm lành. Vậy nên bọn anh bắt đầu gọi cu cậu là “con mèo của nhà thờ” và rồi…” Anh nhún vai. “Church, nếu cái tên đó giúp nó không gặp rắc rối, thế cũng ổn.”

“Em thấy nó nhìn em với vẻ kẻ cả lắm.”

“Có lẽ. Mèo muốn nghĩ nó đứng trên tất cả.” Jem gãi tai Church.

Tessa giơ cuốn Codex. “Will đưa cho em…”

Jem cầm lấy đột ngột quá nên Tessa không kịp rút tay về. Nó vẫn mở ở trang cô đọc. Jem liếc xuống rồi ngước nhìn cô và thái độ thay đổi hẳn. “Em không biết sao?”

Cô lắc đầu. “Em chẳng mấy khi nghĩ về chuyện con cái,” cô nói. “Em chưa từng nghĩ tới. Nhưng nó lại là một điều khác khiến em khác con người. Nó khiến em thành một thứ quái vật. Một thứ khác hoàn toàn.”

Jem im lặng một lúc lâu, những ngón tay dài gãi lông con mèo xám. “Có lẽ,” anh nói, “khác cũng không phải là điều xấu.” Anh nhoài người tới. “Tessa, em phải biết dù có lẽ em là pháp sư, em lại có quyền năng bọn anh chưa từng thấy. Em không có dấu ấn của pháp sư. Vì em chưa chắc là pháp sư, em không nên để thông tin ấy làm mình buồn.”

“Em không buồn,” Tessa nói. “Chỉ là… Em đã thức vài đêm để nghĩ về bố mẹ mình. Em chẳng còn nhớ họ. Nhưng em vẫn băn khoăn. Mortmain nói mẹ em không biết bố em là quỷ, nhưng ông ta nói dối sao? Ông ấy nói mẹ không biết mẹ là gì, nhưng thế là sao? Mẹ có biết em là gì, có biết em không phải người không? Chính vì thế họ rời Luân Đôn trong thầm lặng, trong đêm tối sao? Nếu em là kết quả của cái gì đó - một cái gì đó xấu xa - đa gây ra cho mẹ em mà mẹ em không biết, vậy sao mẹ yêu em được?”


“Họ giấu em khỏi Mortmain,” Jem nói. “Chắc họ biết ông ta muốn em. Bao năm qua ông ta tìm em và họ giữ an toàn cho em - đầu tiên là bố mẹ em, rồi dì em. Chắc chắn gia đình em yêu em.” Anh nhìn chăm chú vào cô. “Tessa, anh không muốn hứa với em rồi không giữ lời, nhưng nếu em thật lòng muốn biết về quá khứ của mình, chúng ta có thể tìm hiểu. Sau những gì em đã làm cho bọn anh, bọn anh nợ em điều đó. Nếu có những bí mật về thân thế của em, chúng ta có thể tìm hiểu nếu em muốn.”

“Vâng. Em muốn chứ.”

“Có lẽ không đâu,” Jem nói.

“Biết sự thật vẫn hơn.” Tessa ngạc nhiên trước sức thuyết phục trong giọng mình. “Em biết sự thật về Nate, dù nó đau, nhưng còn hơn là em bị dối gạt. Như vậy còn hơn yêu một người không yêu mình. Tốt hơn là để phí phạm tình cảm đó.” Giọng cô run run.

“Anh biết anh ta từng,” Jem nói, “và vẫn yêu em, theo cách riêng của anh ta. Nhưng em đừng nghĩ ngợi nhiều. Yêu và được yêu luôn là hạnh phúc. Tình yêu không phải thứ có thể bị phí phạm.”

“Khó lắm. Thế thôi.” Tessa biết cô đang thương thân, nhưng cô không thể đẩy lùi cảm xúc đó. “Em thấy mình quá đơn độc.”

Jem cúi nhìn cô. Ấn Ký đó rõ ràng như lửa trên làn da trắng xanh của anh, khiến cô nghĩ tới những họa tiết trên áo choàng của các Tu Huynh Câm. “Bố mẹ anh, cũng như bố mẹ em, đã chết. Bố mẹ Will, Jessie, Henry và Charlotte đều vậy. Anh không biết có ai trong Học Viện không phải trẻ mồ côi không. Nếu có, bọn anh đã không ở đây.”

Tessa mở miệng rồi ngậm lại. “Em biết,” cô nói. “Em xin lỗi. Em thật ích kỷ khi không nghĩ…”

Anh giơ bàn tay gầy lên. “Anh không trách em,” anh nói. “Có lẽ em ở đây vì em cũng đơn độc, nhưng anh cũng vậy. Will cũng vậy. Jessamine cũng thế. Và Charlotte, Henry cũng chẳng khác chúng ta là mấy. Charlotte có thể dùng đầu óc minh mẫn của chị ấy để làm những công việc như ở đây vào đâu? Và dù Jessamine giả bộ ghét mọi thứ, và Will chưa từng thừa nhận cần cái gì, họ đều coi đây là nhà. Nói cách khác, bọn anh ở đây không phải vì không có chốn nào để đi; bọn anh không cần nơi khác, vì bọn anh có Học Viên và những người ở đây là người thân của bọn anh.”

“Nhưng không phải của em.”

“Họ có thể là người thân của em,” Jem nói. “Khi anh mới tới đây, anh mười hai tuổi. Lúc đó anh cũng nhất quyết coi đây không phải nhà mình. Anh chỉ thấy Luân Đôn không giống Thượng Hải ở chỗ nào, và anh nhớ nhà. Rồi Will tới một cửa hàng ở East End và mua cho anh cái này.” Anh rút sợi dây chuyền ra và Tessa thấy một mảnh xanh cô nhìn lúc trước là một mặt đá xanh hình nắm đấm. “Anh nghĩ cậu ấy thích nó vì nó giống một nắm đấm. Nhưng nó là ngọc lục bảo, và cậu ấy biết nó có nguồn gốc từ Trung Hoa, vậy nên cậu ấy mang nó cho anh và anh đeo nó. Anh vẫn đeo nó.”

Nhắc tới Will làm tim Tessa nhói lên. “Thật tốt khi biết anh ấy cũng có lúc tử tế.”

Jem nhìn cô bằng đôi mắt bạc hứng thú. “Khi anh tới đây - nhìn thấy vẻ mặt em - đó không phải do điều em đọc ở Codex, đúng không? Đó là do Will. Cậu ấy nói gì?”

Tessa ngần ngừ. “Anh ấy nói rõ rằng không muốn em ở lại,” cuối cùng cô nói. “Rằng em ở lại Học Viện rồi cũng chẳng vui được đâu. Theo anh ấy là thế.”

“Và sau khi anh vừa bảo em hãy coi cậu ấy như người nhà,” Jem có chút ủ rũ. “Thể nào trông em như vừa được nghe anh kể chuyện xấu.”

“Em xin lỗi,” Tessa lí nhí.


“Đừng. Will mới phải xin lỗi,” Mắt Jem đen lại. “Chúng ta nên nám cậu ấy ra đường,” anh tuyên bố. “Anh thề cậu ấy sẽ phải ra đi vào sáng mai.”

Tessa giật mình ngẩng đầu lên. “Ôi… không, không phải thế chứ…”

Anh cười toe toét. “Tất nhiên không rồi. Nhưng em thấy khá hơn, đúng không?”

“Đó là một giấc mộng đẹp,” Tessa buồn bã đáp nhưng cô mỉm cười khiến chính mình cũng ngạc nhiên.

“Will… khó lắm,” Jem nói. “Nhưng gia đình luôn khó khăn vậy. Nếu anh không nghĩ Học Viện là nơi tốt nhất cho em, Tessa, anh sẽ không nói vậy. Và ai ai cũng có thể chọn người thân cho mình. Anh biết em thấy em không phải người và em khác biệt, không còn tình yêu hay cuộc sống, nhưng…” Giọng anh hơi run và đây là lần đầu tiên cô thấy sự mông lung trong giọng anh. “Anh thề với em, một người đàn ông thực sự sẽ không quan tâm tới những cái đó.”

Trước khi Tessa kịp trả lời, có tiếng vỗ mạnh vào kính cửa sổ. Cô nhìn Jem và anh nhún vai. Anh cũng nghe thấy. Cô đi qua phòng, thấy quả thực có gì đó ở bên ngoài - một vật có cánh màu đen, giống một chú chim nhỏ đang cố vào trong. Cô cố nâng khung cửa sổ, nhưng hình như nó bị kẹt.

Cô ngoái lại, nhưng Jem đã đến bên và đẩy cửa hộ. Khi vật kia chấp chới bay vào trong, nó bay thẳng tới chỗ Tessa. Cô đưa tay tóm lấy, cảm thấy đôi cánh kim loại sắc của nó vỗ vào lòng bàn tay mình. Khi cô giơ ra, nó khép cánh và nhắm mắt. Một lần nữa nó lại nó lại lẳng lặng giơ kiếm, như thể chờ được đánh thức thêm lần nữa. Tiếng tíc tắc quen thuộc vang lên trong bàn tay cô.

Jem quay đầu nhìn, gió từ ô cửa sổ thổi tung mái tóc anh. Dưới ánh sáng vàng vọt, nó sáng lên như bạch kim. “Gì thế?”

Tessa mỉm cười. “Thiên sứ của em.” cô nói.

***

HẾT PHẦN 1





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.