Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 312: C312: Việc vui




Editor: ChieuNinh_dd.

Cảm giác được có gì đó cọ mặt mình, mềm mại, nhưng cũng thực nhột, mở to mắt vừa nhìn không có gì bất ngờ xảy ra mi mắt bị một gương mặt lông xù chiếm cứ, có chút bất đắc dĩ vươn tay đẩy đầu nhỏ sáp tới đó qua một bên, Liễu Thư chậm rãi ngồi dậy.

Hiện tại Liễu Thư cũng không biết như thế nào lại dưỡng thành một cái thói quen, buổi tối ngủ đều muốn Allen biến thành thú hình, được rồi, mùa đông rét lạnh vùii ở trong lòng đại miêu lông xù, quả thực là đắp lên thảm mao lông thiên nhiên đó có được không, lại còn là nhiệt độ liên tục ổn định nữa. Allen cũng không biết là nguyên nhân vì sao, mỗi ngày sớm rời giường sau đó liền xách hai tiểu tử gian phòng cách vách lại đây, nhét trong ổ chăn. Kỳ thực trong lòng Liễu Thư nghĩ có lẽ hắn là muốn cho hai cục lông nhà mình sưởi ấm cho cô đi. Ừm kỳ thực cái này thật tình không tệ, nhất là thời tiết này, buổi tối có đại miêu ấm ổ chăn, ban ngày ôm một cục da lông ngắn làm ấm tay, thật sự là một cuộc sống xa xỉ nha.

Sau khi thức dậy hai đứa nhỏ quay quanh cùng nhau sáp lên, đều biết trong bụng a mẹ có em trai nhỏ, hai đứa nhỏ cũng thật cẩn thận, vòng qua bụng Liễu Thư củng đầu nhỏ lên, rầm rì kêu, cũng không biết đang nói cái gì.

"Sớm như vậy liền tỉnh à?" Nhìn bầu trời hôm nay thì dậy sớm hơn mấy ngày hôm trước một chút, kỳ thực nói là dậy sớm cũng chính là chỉ Liễu Thư, hoài đứa nhỏ cũng không chính là thích ngủ sao, nhất là đại mùa đông này, trời lạnh vùi trong ổ chăn ấm áp. Chẳng qua thời gian cũng không sớm, luôn nằm ở trên giường cũng không tốt, lại ngả nghiêng trong chốc lát, Liễu Thư vớt một con trai bảo bối hôn hôn mặt da lông ngắn của nó, xoa nhẹ nói: "Đi lấy quần áo cho a mẹ đến đây."

Lotter nghe nói cọ cọ đầu nhỏ lòng bàn tay Liễu Thư, sau đó kích động cánh nhỏ trên lưng, bay lên, Liễu Thư thấy vậy nhịn không được khen: "Ai nha, học thực mau, nhanh như vậy là có thể bay lên rồi, thực thong minh."

Tựa như là bất mãn a mẹ chỉ khen canh trai, đã quên chính mình, Leila đang ở một bên khác làm lộn xộn cùng chăn vừa nghe, lại lăn lông lốc đứng lên, bước động về phía trước hai bước chân nhỏ, sau đó cũng vẫy cánh, xiêu xiêu vẹo vẹo bay tới. Bật cười một phen tiếp nhận hai bảo bối này, quay đầu vừa vặn nhìn đến trong miệng đại bảo ngậm quần áo còn lớn hơn hình thể của mình mấy lần khoan thai bay tới, nhất thời có chút chột dạ, mình hình như lại bắt nạt mấy đứa con rồi.


Mặc quần áo vừa ra gian phòng liền thấy được trên bàn bày thức ăn, cửa chính khép hờ, Liễu Thư đang chuẩn bị đi đẩy cửa nhìn xem, bên chân một hổ cục cưng liền dẫn đầu vọt đi qua, dùng đầu nhỏ của mình củng mở cửa, xong rồi sau đó còn quay đầu nhìn xem, bộ dáng đó, còn không phải là đang tranh công sao.

Cửa mở một nửa, vừa hay nhìn thấy tình huống trong viện, Allen đang cầm một cây chổi lớn quét tước trong tuyết đọng viện. Mấy ngày hôm trước tuyết lại rơi, ngày hôm qua ngừng, hiện tại lại là một mảnh trắng xóa. Allen đang bận việ trong đống tuyết, Tiểu Tuyết ở phía sau hắn cũng có mô có dạng cầm một cái chổi nhỏ quét tước, như vậy hoàn toàn là đang học Allen.

Nhịn không được cười lên một tiếng, Liễu Thư vuốt bụng đi ra, chưa tới dưới mái hiên, bằng không khẳng định sẽ bị Allen nhắc tới, chẳng qua cũng chỉ là như vậy, người ở phía sau quay đầu nhìn ra sau vẫn thấy hắn lắc lắc đầu, đặt chổi dưới đất đi lên đầu tiên là chà xát hai tay, cảm giác được nóng mới đi đỡ Liễu Thư.

"Nơi này cũng có tuyết, cẩn thận coi chừng trơn." Nói xong đỡ người liền muốn đi vào: "Đi ngồi trước, anh múc nước cho em rửa mặt." Xong rồi nhìn hai đứa đổi tới đổi lui bên chân, ánh mắt nhu hòa một chút, lại thoáng nghiêm lên: "Đừng chuyển động ở bên chân a mẹ, té làm sao bây giờ."

Nhóm tiểu tử nghe hiểu, nhìn xem lẫn nhau, thật đúng là di động về phía sau vài bước, Liễu Thư nhìn mà bất đắc dĩ, khoát tay nói: "Được rồi, anh đi trước làm việc của anh đi."

Ăn xong bữa điểm tâm tương đối trễ, Liễu Thư đặt ghế dựa ngay tại dưới mái hiên nhà mình nằm phơi nắng, mà lúc này Allen cũng sẽ không đi ra ngoài săn bắn, còn hai đứa con thì lại ở chơi đùa bên cạnh, có hai đứa Tiểu Bạch cùng Tiểu Hỏa cũng sẽ sáp lên nháo nháo, giờ này khắc này chỉ cảm thấy vui vẻ cực kỳ. ChieuNinh tại: diendan.com


Chẳng qua, chỉ một cái hoạt động luôn có vẻ nhàm chán, nằm trong chốc lát Liễu Thư liền bắt đầu muốm chút gì để giết thời gian, sau đó... Thật đúng để cho cô nghĩ ra được, cũng không phải gì khác chính là mang theo hai đứa nhỏ đến hôn lẫn nhau một cái chuyển động chút gì. Lúc này không phải vừa vặn sau tràng đại tuyết hạ xuống, hiện tại ngừng, thái dương cũng xông ra, chẳng qua đối với các loại động vật nhỏ kiếm ăn tại dã ngoại mà nói, hiện tại cũng không phải ngày lành gì.

Lúc này mới vừa nằm lập tức nghe được trên bầu trời bay qua không ít chim tước, trong lòng Liễu Thư vừa động kêu Allen cầm một cái giỏ bện đi ra, còn có một nắm tiểu mạch. Cô nghĩ không bằng mang theo mấy con trai chơi trò bắt chim tước đi, chẳng qua cô nay mang thai Allen cũng không cho phép cô làm việc này, cho nên hết thảy đều là hắn đến, mà Liễu Thư chỉ nhìn là tốt rồi, nhưng cô cũng không thèm để ý, ôm bụng liền xem bọn cha con họ làm ầm ĩ.

Chuyện giỏ bện bắt chim tước, làm cho cô nhớ tới hồi còn nhỏ có một chương bài văn 《 nhuận thổ 》, hiện tại ngẫm lại cảm thấy thật sự là đã rất xa xưa, lắc đầu xua đi cảm xúc, lại nói từ lúc mang thai này sau đó cô thật đúng là đa sầu đa cảm, nhất là đối với chuyện trước kia, cứ mãi suy nghĩ.

Allen bọn họ lựa chọn địa điểm là ở ngoài sân, nhìn giỏ bện chống đỡ, tay nhỏ của Lotter Leila níu giữ sợi dây thừng thật dài bằng cỏ, tránh ở phía sau cửa viện, thò đầu canh chừng, vừa nhìn liền muốn cười. Liễu Thư liền đứng ở trong sân nhìn, Tiểu Tuyết ở bên cạnh rụt đầu dòm ngó, xem ra là chuyện chơi đùa đối với bọn họ thực cảm thấy hứng thú, nhưng mà Allen mệnh lệnh nó bồi Liễu Thư, nó tự nhiên là không dám lộn xộn nhào ra.

Có lẽ là chim chóc đói lắm rồi, có lẽ là chim chóc nơi này ngốc đi, dù sao không quá bao lâu liền có một con chim nhỏ màu xám bật nhảy đến, đầu tiên là cảnh giác nhìn nhìn, đối với giỏ bện này nọ đều rất hiếu kỳ. Sau đó cảm thấy thật sự là không động tĩnh gì, thế này mới nhảy dựng nhảy dựng bật tiến vào trong phạm vi giỏ bện bao phủ, mổ hai hạt tiểu mạch ăn. Cảm thấy mùi vị không tệ, lại là ăn hai cái, nhưng mà chim tước nhỏ vẫn rất là cảnh giác, ăn mấy miệng lại bay đi ra. Lúc này Leila cũng rất nhịn không được muốn kéo dây, nhưng bị Allen ngăn lại, gõ xuống đầu nó, kêu nó tiếp tục chờ.

Liễu Thư quan sát đến cha con ba người, khóe miệng không tự chủ được lộ ra ý cười, lúc trước đầu tiên nhìn thấy Allen vẫn là thú nhân thực ngại ngùng, hiện tại trải qua nhiều như vậy, hai người bọn họ cũng làm cha mẹ người ta, trên người có trách nhiệm đồng thời cũng làm cho bọn họ chân chính thành thục.


Hiện tại bọn họ có hai hài tử, anh trai cả rất ra dạng làm anh, tính tình cũng ổn trọng chút, hai bảo có chút hoạt bát, nhưng mà chọc người yêu thích, tiếp qua không lâu trong nhà bọn họ sẽ nghênh đón một thành viên khác, cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng phong phú.

Luôn mãi thử sau đó cảm thấy không có nguy hiểm, chim tước nhỏ đến ăn vui thích nhảy lên nhảy xuống, cúi đầu không ngừng mổ hạt tiểu mạch, còn vui thích kêu hai tiếng, hai tiếng này cũng giống như tín hiệu, ngay lập tức dẫn tới không ít khách không mời mà đến.

"Kéo dây." Mắt thấy thời cơ vừa vặn, Allen mắt hơi rét nhẹ giọng nói, sau đó hai đứa nhỏ bên người cùng nhau động tay kéo dây, thịch một cái, giỏ bện bị khúc gỗ chống đỡ thoáng cái phủ xuống, ngăn cản nhóm chim chóc bên trong muốn bay lên.

"Anh vẫn cảm thấy tự mình động thủ có vẻ tốt hơn." Allen đứng lên, vỗ vỗ tuyết dính vào trên người, đi tới nói với Liễu Thư.

Trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, Liễu Thư hừ hắn một tiếng: "Em biết thú nhân các anh tôn trọng lực lượng, chẳng qua..." ngón tay chỉ chỉ đầu óc: "Lực lượng cường hãn hơn nữa, đôi khi cũng cần đầu óc, em đây là đang rèn luyện bọn nhỏ dùng não, tuy rằng chỉ mấy con chim nhỏ mọi người có thể không quá tốn sức đã bắt được. Nhưng đây là anh, nhiều thế này nếu Lotter và Leila thì cũng không có năng lực này, anh xem hiện tại thế nào."

Ánh mắt Liễu Thư thực kiêu ngạo, Allen thực sự sáng suốt không tranh cãi với cô, biết là nói không thông còn không bằng thuận theo, đột nhiên nghĩ đến thảm trạng của Abby vài ngày trước đó, lập tức da đầu căng thẳng, giật nhẹ khóe miệng, một cái tươi cười lấy lòng lộ ra: "Ừ ừ, đều nghe lời em."

"Thế này mới đúng." Vừa lòng gật gật đầu, Liễu Thư chỉa chỉa bên ngoài, sau đó hai người liền đi.

Bên ngoài hai đứa nhỏ vây quanh giỏ bện úp xuống nhìn trái nhìn phải, lập tức chim tước không ngừng kêu loạn đập cánh, xem ra đối với mắc mưu rơi vào cạm bẫy, đám tụi nó tỏ vẻ rất tức giận nha.


Liễu Thư nghĩ nghĩ sau đó nói với Allen: "Đều bắt đám chim tước này ra đi, sau đó buộc thả ở trong sân, mấy ngày nay không phải anh muốn dạy bọn nhỏ kỹ xảo săn bắn cơ bản sao, hay là dùng cái này làm huấn luyện cũng tốt."

Allen vốn cũng tính đi bắt một ít tiểu thú, nhưng mà khả năng sẽ là thú chạy, hiện tại có đám chim tước cũng có thể, thoáng gật gật đầu đáp ứng.

Sau đó những chim tước bị bắt lại tương đối thảm, người nhà này không bắt lấy chúng nó ăn luôn, nhưng hiện tại chúng nó sống qua ngày còn không bằng bị ăn luôn cho rồi. Bị buộc gắt gao, bay cũng bay không được, mỗi ngày còn phải trải qua hai con tiểu thú con tàn phá, mỗi khi một móng vuốt chúng nó bổ nhào lên, nhìn mồm to như bồn máu của chúng nó, cảm nhận được nguy hiểm trong đó, quả thực là tim nhỏ sợ hãi. Tuy rằng mỗi ngày đều có thể ăn được đồ ăn rất ngon, nhưng mà trong hoàn cảnh này có thể ăn ngon uống tốt mới là lạ đó. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* D^d^l^q^d

Tại một đoạn thời gian cuối cùng của mùa đông, ở trong bộ lạc không ít việc vui đều đến, đầu tiên là Noreen và Sander rốt cục muốn ký khế ước, lúc trước Giác Long tập kích làm cho chú Nạp Tư chết thảm, Sander vẫn rất áy náy. Đương nhiên đây cũng không phải lỗi của hắn, mà hắn dưới thương tâm liền yên lặng xuống, người cũng trầm mặc. Nhưng cô gái nhỏ Noreen luôn luôn yên lặng canh giữ ở bên người hắn, giúp hắn chiếu cố a sao Phỉ Lạp thân thể không tốt, như thế dưới đủ chuyện, Sander cũng rốt cục đi ra. Nhưng mà nghe nói là bị Noah kéo ra ngoài hung hăng đánh một trận mới hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng mặc kệ thế nào, đây đều là chuyện tốt.

Bọn họ ký khế ước được định vào đầu xuân, thân thể a sao Phỉ Lạp đang dần dần khôi phục, mấy ngày qua đều đang hỗ trợ thu xếp chuyện hai người ký khế ước, ý cười trên mặt cũng dần dần nhiều hơn. Mặc kệ có phải miễn cưỡng cười vui hay không, nhưng tóm lại đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Lại có chính là, sau Kathy và Liễu Thư, Alice rốt cục thì cũng có thai, ngày đó biết được, Alice còn không sao, dù sao Ngả Đạt luôn luôn trầm ổn có chừng mực đầu tiên là vui đến choáng váng, có thể thấy được nhìn thấy Abby làm a ba trước, ngoài miệng hắn không nói, nhưng trong lòng không biết hâm mộ bao nhiêu.

Hết chương 117_Q3.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.