Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 20: Vụ nổ phản ngược (đổi mới)




Ngoại trừ Thương Hành, ba vị khách quý còn lại đều là những ngôi sao tuyến đầu đang được yêu thích nhất, họ vừa tiến vào live stream, một lượng lớn fan và khán giả cũng dũng mãnh lao vào gần như bóp nghẹt máy chủ.

Nhà tổ chức vội vàng yêu cầu mở rộng dung lượng máy chủ mới miễn cưỡng duy trì được tốc độ đường truyền ổn định.

Thương Hành nhờ cái danh nhà tiên tri mà có được ba lần lên hotsearch trong một tuần, nhưng người qua đường trên mạng dễ quên hầu như đã chả nhớ gì về hắn nữa.

May mắn thay nhờ có khuôn mặt xuất chúng, hắn vẫn còn vài điểm để được chú ý, dưới sự tích cực nỗ lực phổ cập khoa học của nhóm fan, cũng coi như gọi được chút theo dõi từ một bộ phận khán giả.

Cho dù như thế, tình trạng livestream của Thương Hành vẫn hết sức đáng thương, mãi không đạt được đến số lẻ của ba vị khách quý kia.

Khán giả đến xem livestream ngoại trừ người qua đường vào giúp vui thì chủ yếu là các fan trẻ tuổi đi theo nhóm hội.

Sản phẩm được phân cho Thương Hành trừ bỏ thực phẩm có lượng người tiêu thụ quá phổ biến, những mặt hàng khác như sách báo, đồ cho mẹ và trẻ sơ sinh cùng đồ chơi có lượng người hứng thú đặt mua ít đến đáng thương.

Nhóm fan mới tích lũy của Thương Hành sức mua lại càng thê thảm hơn.

※※※

Cùng lúc đó, trên trường quay tuyển tú nằm trong cao ốc Hoài Mộng, tập đầu tiên của vòng loại tuyển tú sắp bắt đầu.

Chị Lý sau khi đưa Thương Hành tới trung tâm triển lãm quốc tế đã lập tức quay xe chạy về Hoài Mộng, mấy người mới dưới tay kia, thật sự không một ai là không đáng lo.

Trừ bỏ Trâu Đình có hy vọng nhất trổ hết tài năng, mấy người mới khác người nào cũng lo lắng, Trâu Đình bấm thêm mấy cái lỗ tai, khuyên tai màu bạc cũng đổi thành dây xích bạc, mỗi bước nhảy dây xích cũng chuyển động theo, dưới ánh đèn flash càng thêm lóa mắt.

“Này, mấy cậu nhìn kìa, livestream công ích đã mở lâu như vậy rồi mà nhóc Thương Hành vẫn còn dậm chân tại chỗ, căn bản không thể bán được vật phẩm!”

“Phải đấy, còn không biết xấu hổ bảo chị Lý yêu cầu xe cho mình nữa cơ, quá mất mặt.”

Trâu Đình tựa vào phía trước cửa sổ, kéo chớp lật, nhìn thoáng qua các phóng viên giải trí tập trung dưới lầu, cười nói: “Thương Hành quá ngốc, cho rằng đứng cùng sân khấu với những tên tuổi lớn là có thể cọ độ nóng của người ở tầng cao sao, nhưng mà người khác căn bản chẳng chú ý tới cậu ta đâu.”

“Vận may của cậu ta bây giờ đã hết, giờ đến phiên chúng ta phát lực.”

※※※

Thứ hạng trên bảng tích phân của mấy vị khách quý cách Thương Hành chạy cuối càng lúc càng xa, các fan trong live stream đang lo lắng gọi người ầm ĩ.

Nhưng bản thân chính chủ thì lại khí định thần nhàn, cứ bày đầy đồ ăn vặt lên bàn, hắn tùy tiện nhặt một túi rồi mở ra, cắn nghe giòn tan, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với người chủ trì, ăn đến vui vẻ thơm ngon.

Bất tri bất giác ăn hết một túi lại một túi, dường như vị nào cũng ngon đến bùng nổ, cách đường truyền internet cũng có thể ngửi thấy mùi, khiến cho phần bình luận đầy tràn nước miếng.

“… Sao thế nhỉ, cứ thấy hơi đói…”

“Ôi, nhìn trai đẹp ăn, tự dưng không biết nên tham trai đẹp hay là tham đồ ăn vặt…”

“Combo đồ ăn vặt đang giảm 40% trong live, mua càng nhiều càng tốt, ăn càng nhiều càng ít!”

Những dòng bình luận vui vẻ bàn tán về đồ ăn và đề cử món ngon dần dần tràn ngập toàn bộ live stream, chương trình livestream bán hàng dần dần biến thành livestream ẩm thực cho người sành ăn.

Thương Hành có vẻ như đã buông tha cho nhóm hàng đồ chơi trẻ em và sách báo khó bán chạy, chuyên tâm tấn công vào thực phẩm, thế nên điểm tích phân cũng chầm chậm dâng lên một chút.

Trong chốc lát đã đến thời gian nghỉ giải lao, mấy vị khách quý cùng nhau trở lại sân khấu chính, người chủ trì điểm qua tình hình chiến đấu trên bảng tích phân đồng thời tiếp nhận câu hỏi của phóng viên tại hiện trường.

Điện thoại di động trong túi Thương Hành truyền đến rung động rất khẽ, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn, là tin nhắn Dung Trí gửi tới —— “Người đang đến.”

Đuôi lông mày hắn khẽ nhích, thời gian rất vừa vặn, xem ra trò hay sắp mở màn.

Phần quan trọng nhất trong kế hoạch của Thương Hành cũng không khiến hắn phải chờ đợi quá lâu.

Lúc này tầm nhìn của tất cả mọi người trong thính phòng đều đang tập trung về nhóm khách quý trên sân khấu, bỗng bên ngoài cửa lớn của hiện trường trực tiếp truyền đến một trận xôn xao!

Tiếng xôn xao càng ngày càng to, khiến người trong thính phòng liên tiếp quay đầu lại, tò mò nhìn xung quanh.

Các phóng viên có mặt như ngửi thấy mùi máu cá tươi, khứu giác đặc biệt sắc bén, nhanh chóng đoạt lấy tư liệu tin tức trước khi các bảo vệ kịp ập lên.

Ở cửa thính phòng, một đám người đang vây quanh hai nam nữ trung niên có vẻ như là một đôi vợ chồng.

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trên cái cổ tráng kiện đeo một thẻ phóng viên không biết lấy từ đâu ra, ông ta dùng thẻ này để trà trộn vào tòa nhà những vẫn bị người phát hiện và ngăn không cho đi vào hiện trường phát sóng trực tiếp.

Người phụ nữ hiển nhiên đã có chuẩn bị mà đến, trên áo bà ta có gắn một thiết bị khuếch đại âm thanh loại nhỏ, âm thanh bén nhọn khóc nấc lên to vang đến nỗi cả thính phòng trực tiếp đều nghe thấy.

“… Chúng tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi con trai cả lớn lên thành người, tay đổ bô phân tay bô nước tiểu, tuy rằng nhà rất nghèo thường xuyên ăn khổ ăn mệt nhưng chưa bao giờ thiếu cho con một bữa cơm, hai chúng tôi ngày nào cũng dậy sớm đi làm tham việc tới tận khuya, làm bất cứ công việc gì không sợ mệt mỏi chỉ vì lo cho nó đến trường, lo cho nó miếng ăn!”

“Từ nhỏ đến lớn, đồ cho nó dùng đều là đồ tốt nhất, nó thích đồ đẹp nên thường xuyên mua cho nó quần áo mới, chúng tôi tiết kiệm cứ mặc đồ cũ mười mấy năm, nó thích ăn đồ ăn vặt thì chúng tôi tiết kiệm tiêu xài lại để dành hết cho nó.”

“Nhưng nó thì tốt rồi, cách đây không lâu sau khi lên chương trình TV được nổi tiếng, nó bắt đầu chướng mắt chúng tôi, ghét bỏ chúng tôi là hai ông bà già vừa nghèo kiết vừa hủ lậu làm nó mất mặt, sợ chúng tôi làm vạ lây đến nó nên nó không thèm đón nhận hai cái thân cha mẹ này nữa!”

Bà Thương vươn ra một đôi tay gầy đầy những vết chai sần, giơ về phía ống kính phóng viên —— tuy rằng mấy vết chai này sinh ra cho quanh năm sờ lá bài, nhưng giờ phút này phá lệ cũng có vẻ thuyết phục.

Có chuyện xảy ra thu hút càng lúc càng nhiều người tới vây xem, ông Thương không có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ có chơi xấu không biết ngượng là giỏi nhất, hai người quyết tâm cố ý náo loạn, bảo vệ đuổi cũng không đi, trước đông đảo con mắt phóng viên và ống kính, bảo vệ cũng không dám ra tay quá mạnh.

Một phóng viên đội mũ lưỡi trai nhìn thoáng qua thính phòng một lát rồi đưa micro đến bên miệng bà Thương: “Xin hỏi con trai cả mà bà nhắc đến có phải chính là khách quý trong chương trình trực tiếp không?”

Bà Thương hung tợn nhổ một ngụm ác độc: “Đúng! Chính là Thương Hành!”

Hai chữ Thương Hành bị bà Thương cắn vừa nặng vừa vang, suýt chút nữa vỡ cả âm thanh, chỉ trong nháy mắt, lời nói đã theo thiết bị khuếch đại âm thanh gắn trên cổ truyền tới khắp thính phòng.

Dưới đài trực tiếp, khán giả đã châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi, có người tốt bụng đã ghi lại câu chuyện bức xúc của ông bà Thương, đăng tin lên mạng xã hội.

Lại thêm một phóng viên hỏi: “Thương tiên sinh đến tột cùng đã làm chuyện gì mà khiến hai vị không thể nhẫn nhịn được nữa, quyết định phải đến đây đòi yêu sách?”

Da mặt lỏng lẻo của bà Thương lại run lên dữ dội: “Để cho nó được đến trường, chúng tôi đã phải nợ một khoản tiền lớn, hai chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, trong nhà đã không còn gạo mà ăn, còn có một đứa con nhỏ đang khóc vì đói nữa.”

“Chúng tôi mới mặt dày mày dạn tới cửa mượn nó một ít tiền, chỉ cần đủ trả trước tiền lãi cũng được, ai ngờ Thương Hành là thứ sói trắng mắt, không những không chịu cho vay mà còn đánh chửi chúng tôi một trận, đuổi ra ngoài!”

“Để cắt đứt quan hệ với chúng tôi, nó còn uy hiếp chúng tôi, nói còn dám tìm đến nó, nó sẽ gọi báo nguy để bắt chúng tôi!”

“Cái gì? Thật quá đáng!”

“Người này là kẻ nào vậy?”

Quần chúng vây xem và các phóng viên nghe xong lời lên án của bà Thương thì lập tức cau mày.

Tin tức lớn đây! Mặc dù là một vụ bê bối, nhưng mà tư liệu đen dễ kình bạo như thế, lại còn kịp lúc người được nhắc tới đang ở trên sóng trực tiếp, gây nổ tung dư luận gần như là ván đã đóng thuyền!

Trên mạng xã hội, tin Thương Hành khắt khe với cha mẹ, đại bất hiếu đã dần gây nên những bình luận tiêu cực, chửi mắng và chỉ trích càng lúc càng ồn ào và nhiều lên, rất nhanh có người phát hiện ra bản nhân Thương Hành lúc này đang có mặt trên chương trình trực tiếp tại trung tâm hội nghị và triển lãm.

Một lượng lớn người chơi mạng xã hội và nhóm người qua đường chính nghĩa bắt đầu nhảy dù vào livestream của Thương Hành, thổi bay sạch những bình luận về mỹ thực, dùng ngòi bút làm vũ khí lên án công khai như thể muốn qua đường truyền internet chọc thẳng vào cột sống của hắn.

Tại trường phát sóng trực tiếp, người chỉ đạo trong phòng liên tục nhắc các bảo vệ nhanh chóng mang hai kẻ gây rối ra ngoài, bất kể thế nào cũng không được làm ảnh hưởng tới chương trình trực tiếp lúc này.

Những vị khách được xếp ở hàng ghế thứ nhất lờ mờ nghe thấy có âm thanh ồn ào ở bên ngoài, mặc dù không nghe rõ cụ thể chi tiết tình hình, nhưng có thể nghe ra có liên quan đến Thương Hành.

Cố Lẫm cau mày nhìn liên tục về phía Thương Hành trên sân khâu, người kia vẻ mặt trấn định, như là căn bản không biết bên ngoài đã xuất hiện một trận gió tanh mưa máu nhằm vào hắn.

Phương Dương cúi đầu nhấp một hơi trà nóng, ngón cái miết miết trên màn hình di động, thấp giọng mỉm cười nói: “Cố tổng, chim hoàng yến của anh hình như nhân phẩm không tốt lắm, sau đêm nay, chỉ sợ sẽ phải mai danh ẩn tích khỏi giới giải trí.”

Cố Lẫm lạnh lùng lấy đối: “Cái gì mà chim hoàng yến? Phiền Phương tiên sinh chú ý từ ngữ.”

Ngồi một bên khác của Phương Dương, Ôn Duệ Quân hơi hơi quay đầu, tầm mắt quét qua quét lại trên hai người, y cúi đầu liếc nhìn tin nhắn thư kí Ngô vừa gửi tới, chậm rãi nói: “Lời của một bên thôi, nói không chừng lại có ẩn tình khác.”

Phương Dương nghe ra Ôn Duệ Quân ngầm có ý che chở, nhất thời lòng căng thẳng, quay đầu nhìn về phía đối phương —— Cố Lẫm nhìn trúng cái mặt Thương Hành thì thôi, nhưng Ôn Duệ Quân rõ ràng đêm đó gặp Thương Hành cùng lắm chỉ một lần, vì sao cũng nói đỡ cho hắn?

Ôn Duệ Quân đón ánh mắt ngạc nhiên của Phương Dương, y trở về nụ cười bình tĩnh, coi câu nói kia như một câu nói vô tâm mà thôi.

Phương Dương giật giật khóe miệng, không nói được một lời, ánh mắt bắn về phía Thương Hành trên sân khấu chua cay lạnh lẽo, ngón tay dùng sức bóp vào cạnh điện thoại di động, đầu ngón tay dần trắng nhợt, đối với tên này, lòng cậu đã chán ghét đến cực hạn.

Anh trai tốt của cậu đã chết hai năm rồi, vì sao ông trời lại còn muốn giáng xuống một con người tương tự như thế nữa, nhất định phải cướp đi những đồ vật thuộc về cậu bên cạnh cậu sao?!

Một khắc sau, Phương Dương buông ngón tay ra, tìm một tạp chí truyền thông hợp tác lâu dài trong sổ địa chỉ, biên tập một đoạn mệnh lệnh dài dòng, không chút do dự ấn lên nút gửi.

Không đến năm phút đồng hồ, một cái đề tài nóng #Thương Hành đứa con có hiếu# đột nhiên nhảy dù lên hotsearch weibo.

Một lượng lớn ‘thủy quân’ cùng những tin tức bôi đen không có thật đã được đưa vào đề tài, thêm mắm dặm muối vào những lời tố cáo của ông bà Thương, châm ngòi thổi gió dẫn đường cho dư luận tiêu cực càng thêm bành trướng.

Một hành động bỏ đá xuống giếng này giống như cọng rơm cuối cùng trên lưng con lạc đà đã kiệt sức, triệt để dẫn cho dư luận bùng nổ!

Thương Hành đã hoàn toàn bị trên tấn công mạng, chẳng ngại nhan sắc cao tới đâu, trên đỉnh đầu đã bị chụp cái mũ bất hiếu thì căn bản là không còn bất cứ một cơ hội xoay chuyển nào!

Những đơn hàng thực phẩm đã đươc đặt trong livestream của Thương Hành đột nhiên gặp cảnh bị hủy đơn liên tục.

Giải trí Hoài Mộng trong phút đầu tiên nhận được tin tức, chị Lý người đại diện vội cúp điện thoại, lật xem bình luận trên internet, quả thực mắt mũi tối sầm, thế này còn tẩy kiểu gì được nữa?

Bên ngoài trường trực tiếp, lực lượng an ninh đã chống lại áp lực đám đông mà xuất động, mạnh mẽ đuổi hai ông bà Thương đang gây rối ra khỏi tòa nhà triển lãm, nhưng bây giờ thời gian đã muộn, những ý kiến tiêu cực và thái độ của công chúng rốt cuộc đã lan tới hiện trường trực tiếp.

Mỗi khi đến lượt Thương Hành lên tiếng, thính phòng bắt đầu vang lên tiếng xôn xao không dứt, người chỉ đạo chương trình nóng giận, hận không thể xóa hết tất cả những hình ảnh của Thương Hành, sớm biết trước đã không đi mời cái ôn thần này về rồi!

Thế cục dư luận đang hết sức nóng vội, một vị phóng viên hiện trường rốt cuộc chờ không nổi, dẫn đầu làm khó dễ Thương Hành trước màn hình trực tiếp: “Thương tiên sinh, ngài biết ngài cha mẹ lúc này đang ở bên ngoài lên án ngài khắt khe cha mẹ, không chịu phụng dưỡng không?”

“Thương tiên sinh, xin hỏi bên ngoài đồn đại ngài ghét bỏ cha mẹ, muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, có phải thật không?”

Người chỉ đạo vốn định cắt cái đoạn cực kì xấu hổ này đi, nhưng nhìn thấy tỉ lệ người xem tăng cao lại quyết định mở con mắt nhắm con mắt.

Thương Hành sửng sốt, tròn đôi mắt mông lung nhìn màn hình, tựa hồ trong phút chốc không kịp phản ứng, đèn flash chói lòa chiếu lên mặt hắn, khuôn mặt tái nhợt thoáng vẻ xanh xao.

Giờ khắc này, Thương Hành cả đêm chỉ làm nền cho các vị khách quý khác đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm chú mục của người xem cả trên trực tuyến lẫn không trên trực tuyến, cho dù là một cái tiêu điểm đen xì.

Những ánh mắt hội tụ vào hắn, có phẫn nộ có chán ghét, có tiếc nuối có cười nhạo, gần như muốn đốt bỏng mỗi tấc da trên người hắn.

Thật lâu sau, Thương Hành rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng, dáng vẻ cực kỳ gian nan mà suy tư câu chữ: “Tôi, quả thật có ý định đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ.”

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên!

Tiếng mắng chửi ngập trời ào đến như sóng biển, suýt nữa lật tung Thương Hành.

“Bởi vì.” Thương Hành dừng một chút, rũ mi mắt, dường như rất khó để mở miệng: “Trước đây không lâu tôi mới biết được, hóa ra tôi không phải con trai ruột của bọn họ.”

Môi hắn nở một nụ cười khổ, thanh âm không lớn không nhỏ theo micro truyền khắp tai mỗi người.

Một tia sấm sét ngoài dự liệu của đám đông! Người có mặt ở đây lâm vào sửng sốt, tập thể trái phải trên màn ảnh cũng đồng loạt nhắm vào mặt Thương Hành, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Thương Hành cúi đầu, ngón tay dùng sức dụi dụi mắt, khi ngẩng đầu lên hốc mắt đã đỏ hoe, nước mắt nóng bỏng tràn đầy: “Ba mẹ, con biết hai người lúc này nhất định đang xem trực tiếp.”

“Khi còn bé, con ngây thơ vô tri, tuy rằng hai người thường xuyên đánh con mắng con, thường xuyên dùng gậy tre đánh hai tay con sưng tấy, con vẫn luôn cho rằng là con làm gì đó không tốt, không thể khiến cho hai người vừa lòng.”

“Con cố sức chăm chỉ đọc sách, kiếm lấy học bổng, một tuần làm ba công việc bán thời gian, sớm hay muộn cũng ở nhà giặt quần áo nấu cơm, vốn định dùng toàn bộ tiền kiếm được để mua cho em trai chiếc xe đua mà nó hằng ao ước, thế nhưng lại bị chính hai người cầm đi chơi cá cược…”

Đánh chửi? Cá cược?

Thính phòng đã chết lặng trước biến đổi bất ngờ này, rốt cuộc ai đang nói dối?

Thương Hành nhẹ nhíu mày, toát ra thần sắc đau buồn thương tâm:

“Con biết, nhà mình nghèo, ba mẹ nợ cờ bạc còn chưa trả hết, mấy lần muốn bán con đi nhưng lại luyến tiếc con làm công kiếm tiền, lúc đó con không hiểu, vì sao những cha mẹ khác đều thương xót con cái còn cha mẹ luôn luôn đối với con không đánh thì mắng, trừng mắt lạnh nhạt.”

“Hiện giờ con rốt cuộc đã hiểu, thì ra con không phải là con của hai người, cho nên hai người căn bản không yêu con!”

Nói đến chỗ xúc động, Thương Hành run run môi, một giọt nước mắt tròn đầy đọng trên hốc mắt lung lay sắp đổ.

Hắn lặng lẽ xắn ống tay áo lên, trên cánh tay lộ ra rất nhiều vết thương xanh xanh hồng hồng, dày đặc khắp hai tay!

Những chỗ khác được quần áo che đi, không biết có còn nhiều hơn nữa hay không!

“Xítt ——” Thính phòng vang lên từng đợt âm thanh như hít phải khí lạnh, có người mẹ đang ôm con hoảng hốt nhịn không được mà đỏ hốc mắt vì đồng cảm.

Cha mẹ này phải xấu xa tới cỡ nào mới có thể đánh nặng tay như vậy!

Dưới mấy đề tài nóng về Thương Hành trên các kênh mạng xã hội lớn, một video ghi hình giám sát lặng lẽ xuất hiện.

Hình ảnh rõ ràng cho thấy ông Thương đang nâng một chiếc ghế đẩu, ỷ vào dáng người cao lớn, dùng lực đánh lên Thương Hành, miệng không ngừng mắng mỏ chửi bới, loáng thoáng nghe thấy có tiếng “đưa tiền cho tao”.

Người kia thì yên lặng chịu trận, không đánh lại cũng không mắng lại, như là đã sớm thành thói quen bị đối xử như thế.

Video vừa ra, lượng xem nháy mắt đã tăng cao!

Bên kia, nhạc đệm nhỏ trong phòng trực tiếp vẫn còn tiếp tục:

“Nhưng mà, ba mẹ, con không trách hai ngươi.” Thương Hành cất hết đau thương trong đáy mắt, đột nhiên đổi đề tài.

“Hôm nay, con tham gia vào tiết mục này cũng là vì con biết hai người vẫn thiếu nợ vay nặng lãi, để trả nợ cho hai người, con không thể không bỏ qua cơ hội tuyển tú khó có được của công ty.”

“Chẳng sợ người người đều cười nhạo con, chẳng sợ con vốn đã không có khả năng đứng đầu bảng bán chạy, con cũng phải tranh đấu, chẳng sợ hai người không yêu con, không sao cả, con vẫn như cũ cảm kích hai người.”

Thương Hành chọn ra một quyển sách vỡ lòng dành cho trẻ em, một bộ quần áo trẻ em đáng yêu và một hộp đồ chơi trẻ em từ trong đám hàng hóa ế ẩm.

“Hy vọng trẻ em trên toàn thế giới đều có thể có được một tuổi thơ vô ưu vô lo, đều có thể nhận được tình thương yêu thực sự từ cha mẹ.”

Thương Hành còn chưa dứt lời, khán giả tại hiện trường đã bất ngờ không hẹn mà cùng vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt, xen lẫn vô số đôi mắt đẫm lệ vì cảm động và tiếc thương.

Chỉ đạo chương trình và nhà tài trợ bây giờ trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm, lượng đơn đặt hàng trong livestream của Thương Hành đột nhiên bắt đầu điên cuồng tăng lên, nhất là những mặt hàng cho mẹ và trẻ sơ sinh trước đó bán không chạy bây giờ đã tăng nhanh đến mức bùng nổ!

Nhưng mà đây chỉ là một sự khởi đầu.

Dưới sân khấu, ở hàng ghế gần sân khấu nhất, Ôn Duệ Quân luôn ngồi dưới khán đài lẳng lặng theo dõi Thương Hành đột nhiên lấy ra một bảng báo giá công khai —— lấy danh nghĩa đơn đặt hàng của công ty, mua hết tất cả sản phẩm mà Thương Hành đề cử ở hiện trường!

Phương Dương ngồi bên cạnh y hoảng sợ, mặt tràn ngập vẻ khó tin.

Cố Lẫm cười lạnh một tiếng, cũng giơ lên một bảng báo giá không khác gì Ôn Duệ Quân —— cũng lấy danh nghĩa đơn hàng của công ty, mua hết tất cả sản phẩm còn tồn kho, quyên tặng toàn bộ cho các tổ chức phúc lợi.

Có hai đơn đặt hàng này, điểm của Thương Hành chớp mắt đã đuổi gần kịp ba vị khách quý khác, thậm chí còn có thể đứng đầu!

Ngoài dự đoán của mọi người, không thể tin được một trận kịch tính như vậy cuối cùng lại có cách hạ màn bất ngờ như thế.

Cách thời gian kết thúc tiết mục còn có nửa giờ, phòng chỉ đạo chuyển sang thời gian quảng cáo.

Thương Hành thoát khỏi nhóm phóng viên chen chúc lao tới, trốn vào phòng nghỉ ngơi.

Còn chưa kịp thở một hơi, chuông điện thoại di động đã rung lên, Thương Hành cúi đầu nhìn thấy, là điện thoại từ Lâm Dư Tình:

“A lô, tôi vừa mới xem livestream, cậu thật sự bị đánh sao?” Trong điện thoại, thanh âm Lâm Dư Tình có chút nghiêm túc: “Có nghiêm trọng không?”

Thương Hành xoa ấn đường, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào: “Cũng may…”

Lâm Dư Tình: “Đúng rồi, lần livestream công ích này coi như cậu lại thêm nổi tiếng, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tình cờ là bên tôi có thiệp mời dạ tiệc từ thiện Weiss, tôi ký cho cậu, tối ngày mai tôi sẽ đưa cậu cùng đi.”

Thương Hành trừng mắt, dạ tiệc từ thiện Weiss? Có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu đó.

“Được rồi, tôi cúp máy đây, chúc cậu livestream thành công.”

Thương Hành: “A lô…”

“Tút tút tút —— ”

Hắn yên lặng cúp điện thoại, không đến hai phút, di động lần thứ hai vang lên, lần này là Cố Lẫm: “A lô, là tôi.”

Thương Hành nhướng mày: “Cố tổng, có việc sao?”

Điện thoại đầu kia vẫn là âm thanh lãnh đạm trầm thấp nhất quán, nhưng giọng điệu có chút do dự mất tự nhiên:

“Lần này trên mạng có người bôi đen cậu, tôi đại khái biết là ai, hoặc nhiều hoặc ít có liên quan tới tôi, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đặc biệt quan tâm đến cậu.”

Thương Hành bất đắc dĩ: “Cố tổng, đến tột cùng là anh muốn nói gì?”

Cố Lẫm trầm mặc một khắc, nói: “Ngày mai ở trang viên Weiss tổ chức một dạ tiệc từ thiện nổi tiếng trong ngành, tôi sẽ đem thiệp mời cho cậu, đưa cậu cùng đi, coi như một chút bồi thường nhỏ.”

Thương Hành: “… Cái này, Cố tổng, kỳ thật tôi…”

“Cứ như vậy đi.” Vội vàng cúp điện thoại.

Thương Hành: “…” Đây là cái tình tiết gì?

Thời gian nghỉ ngơi sắp hết, Thương Hành lặng lẽ ném lọ thuốc nhỏ mắt trong túi quần vào thùng rác, đứng trước gương soi lại ánh mắt u buồn và hốc mắt tiều tụy.

Hắn vừa lòng mà bước ra khỏi cửa phòng nghỉ ngơi, bất ngờ một bóng người cao ráo đã đứng trước cửa.

Mí mắt Thương Hành giật giật: “… Ôn tiên sinh, ngài tìm tôi có việc?”

Ôn Duệ Quân trên người thoang thoảng mùi hương gỗ bạch đàn, một tay đút trong túi quần, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào tầm mắt Thương Hành, có vẻ ôn hòa cẩn thận và chuyên chú.

Y cười nho nhã, nếp nhăn đuôi mắt cong cong: “Còn nhớ rõ lần trước tôi đưa cậu thư mời không, tối ngày mai tôi sẽ phái người tới đón cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.