Vũ Động Càn Khôn

Chương 9: Lâm Hoành




Nhìn thân ảnh ở phía sau Lâm Sơn, Thanh Đàn cùng với Lâm Trường Thương sắc mặt liền có chút ít biến hóa, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Lâm Động nét mặt cũng căng thẳng, ánh mắt đồng dạng quẳng ném về phía sau Lâm Sơn, nơi đó, một thân ảnh thiếu niên mặc bạch y đang dùng bàn tay nắm bả vai Lâm Sơn, khiến cho hắn không cách nào té ngã xuống đất được.

Niên kỷ thiếu niên này thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi có điểm tuấn tú, trên khuôn mặt ẩn hiện nụ cười, bất quá nụ cười rơi vào trong mắt Lâm Động, còn mang theo một chút lạnh lẽo.

Lâm Hoành là thân ca ca của Lâm Sơn, trong Lâm Gia tương đối ưu tú, lúc chưa tới mười lăm tuổi, nhưng sớm đạt tới trình độ Thối Thể đệ ngũ trọng, mà dưới loại trình độ này, mới có thể tu luyện ra Nguyên Lực mầm mống, khi đó, dõi mắt tại đồng lứa tiểu bối bên trong Lâm Gia, tất nhiên là tồn tại loại tiền tam giáp bàn (ứng cử viên lọt vào top ba).

"Ca!" Lâm Sơn mặc dù đối với người khác thịnh khí lăng nhân, nhưng ở trước mặt Lâm Hoành nhìn qua có vẻ ôn hòa, cũng là ngoan ngoãn giống như một con cừu non.

"Một chút bổn sự ấy cũng không tu luyện cho tốt vào, lại còn đi ngoài làm mất mặt xấu hổ?" Lâm Hoành buông tay ra, cười nhạt nói.

"Ta chỉ là khinh thường mà chịu thua thiệt thôi, nếu như đánh một lần nữa, ta sẽ không sợ hắn!" Nghe vậy, khuôn mặt Lâm Sơn nhất thời đỏ ửng lên, chỉ bất quá ở thời điểm đang nói lại hơi có chút lo lắng, mới vừa rồi một quyền kia của Lâm Động, đúng là rất mạnh.

"Thông Bối Quyền bốn tiếng vang, không phải ngươi có thể đở được" Lâm Hoành ánh mắt quẳng ném về phía Lâm Động, nhìn nhìn một hồi lâu, mới chợt nói: "Lâm Động biểu đệ, xem ra giấu diếm đã lâu rồi nha … "

Thông Bối Quyền tu luyện rất khó khăn, Lâm Hoành cũng hiểu được điều này, muốn đem quyền pháp này tu luyện ra bốn tiếng vang, dù nói thế nào đi nữa cũng cần phải đếm số tháng, nhưng mà trước đây, hắn lại chưa từng nghe nói qua, Lâm Động có công phu như vậy.

"Tiểu đệ…, sao bằng Lâm Hoành biểu ca được"

Khóe miệng Lâm Động giật giật, mở miệng nói, có lẽ là bởi vì khoảng cách giữa phụ thân với nhau, cho nên quan hệ giữa huynh đệ Lâm Hoành cùng Lâm Động là cực kém, mà đồng dạng, Lâm Động đối với bọn họ cũng không có cảm tình gì.

Vẻ bề ngoài Lâm Hoành thoạt nhìn hòa hòa khí khí, bất quá Lâm Động lại biết, người này, kỳ thật ngược lại so với vẻ bên ngoài chính là hung thần ác sát, Lâm Sơn còn muốn ghê tởm hơn. Lâm Sơn sở dĩ có thể ở trong đám tiểu bối Lâm Gia tung hoành ngang ngược, ngoại trừ vị phụ thân ra, cũng không thiếu vị Lâm Hoành này làm chỗ dựa.

Dĩ nhiên, điều trọng yếu nhất là, ở nửa năm trước, Lâm Động từng nghe từ miệng Lâm Khiếu nói qua, Lâm Hoành này nghĩ muốn đính hôn ấu thân cùng với Thanh Đàn, bất quá chuyện này đã bị Lâm Khiếu trực tiếp một ngụm cự tuyệt.

Mà cũng từ chuyện này, làm cho quan hệ song phương vốn đã không tốt, càng ác liệt thêm không ít.

"Lâm Động ca, chúng ta đi về trước ha"

Thanh Đàn len lén kéo kéo chéo áo Lâm Động, thấp giọng nói. Mặc dù lúc trước Lâm Động thế nhưng đánh bại Lâm Sơn làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc, nhưng mà ở trong mắt Lâm Hoành này, bất luận là tâm cơ hay võ lực so với Lâm Sơn kia, muốn đối phó cũng khó khăn gấp mấy lần.

"Ha hả, Thanh Đàn, chúng ta đã nhiều ngày rồi chưa gặp mặt a" Lâm Hoành cười một tiếng, ánh mắt nhìn nhìn Thanh Đàn, trong ánh mắt nhịn không được lóe lên một chút tia sáng kỳ dị. Thanh Đàn mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng dĩ nhiên là một mỹ nhân tương lai nghiêng nước đổ thành, mà ở bên trong Thanh Dương Trấn này, không ít người đồng trang lứa đều đối với nàng có ý âm thầm ái mộ, mà hắn, tự nhiên cũng không ngoại lệ.

"Lâm Sơn là người từ trước tới nay làm việc rất lỗ mãng, bất quá ngươi nếu cần linh dược chỉ cần tới tìm ta là được, còn Xích Dương Thảo chỉ là linh dược Nhất phẩm thôi mà, tóm lại một chút cấp bậc cũng không có"

Nghe được lời kia Lâm Hoành phảng phất cực kỳ quen thuộc, Thanh Đàn đôi lông mày cong cong không nhịn được nhíu lại, bất quá vì ngại thực lực của đối phương, nàng mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không có mở miệng phản bác.

"Con mẹ nó, người này thật ghê tởm, sau này nhất định phải đánh chết hắn mới được" Lâm Trường Thương trong lòng cũng không thoải mái gì, ở phía sau Lâm Động thấp giọng thì thầm.

"Đa tạ hảo ý của Lâm Hoàng biểu ca, bất quá chúng ta vẫn là thích chính mình tìm kiếm hơn, gia tộc cực khổ kiếm tiền cũng đã không dễ dàng rồi, có lẽ tiết kiệm được chút ít cũng không tồi" Đối với Lâm Trường Thương thì thầm ở phía sau, Lâm Động cũng không cần để ý tới, mở miệng cười nói, nếu lúc trước hắn nhìn thấy Lâm Hoành này chỉ có thể cắn răng mà trở lui, nhưng bất quá hiện tại không cần thế nữa, hắn có Thạch Phù thần bí, vượt qua Lâm Hoành chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

"Nga? Lâm Động biểu đệ có cốt khí a, cũng giống như phụ thân ngươi vậy, thật không hỗ là cha truyền con nối" Lâm Hoành cười một tiếng, lời này rơi vào tai người khác, cũng là mang theo ý nghĩa trào phúng.

Nghe vậy, Lâm Động trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ tức giận.

"Ha hả, nếu Xích Dương Thảo này là do Thanh Đàn kiếm được, vậy tự nhiên là trả lại rồi, Thanh Đàn yên tâm, đợi sau khi trở về, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ tên lỗ mãng này một trận" Lâm Hoành đem Xích Dương Thảo từ trong tay Lâm Sơn lấy ra, hướng về phía Thanh Đàn mỉm cười giơ giơ lên.

Nhìn thấy cử động hắn như vậy, Thanh Đàn mím mím cái môi nhỏ nhắn, trong lúc nhất thời không dám tiến lên phía trước, nàng đang cân nhắc trước sau có phải hay không mượn đề tài nói chuyện này mà tìm Lâm Động phiền toái, nếu vậy, không bằng bỏ gốc Xích Dương Thảo này thôi.

Thấy thế, Lâm Hoành khóe miệng không khỏi có chút nhếch lên.

"Vẫn là Lâm Hoành biểu ca có độ lượng a"

Bất quá, nụ cười trên khóe miệng hắn còn chưa khuếch tán, lúc này Lâm Động cười lên một tiếng, chợt dưới ánh mắt nhìn soi mói của mọi người sải bước đi tới trước mặt Lâm Hoành, cũng không chút khách khí nào vươn tay ra, cầm lấy Xích Dương Thảo.

Lâm Động cử động bất ngờ cũng làm cho sắc mặt Lâm Hoành cứng đờ lại, hắn chợt nhìn chằm chằm người ở trước mặt, trong con mắt ẩn hiện chớp động sắc lạnh, cử chỉ của Lâm Động, như là ở trước mặt mọi người chửi vào mặt mũi của hắn vậy.

Đối với ánh mắt kia của hắn, Lâm Động cũng xem như không thấy, thủ chưởng nắm Xích Dương Thảo khẽ dùng sức một cái, đã phát hiện bàn tay Lâm Hoành giống kìm sắt nắm chặt Xích Dương Thảo, lập tức cười nói: "Sao thế? Lâm Hoành biểu ca cũng coi trọng Xích Dương Thảo này rồi à?"

Nghe vậy, Lâm Hoành khóe mắt co giật một chút, chợt chậm rãi buông tay ra, mắt lộ hàn quang nhìn chằm chằm Lâm Động, cười lên một tiếng, nói: "Lâm Động biểu đệ, Thông Bối Quyền kia của ngươi, bản thân ta có một chút hứng thú, không bằng chúng ta luận bàn một hồi, được chứ?"

Lời nói sau cùng vừa xong, hắn cũng không đợi Lâm Động trả lời, mạnh mẽ tiến lên một bước, một chưởng hướng lồng ngực Lâm Động bổ tới, chưởng kia mang theo kình phong đập vào mặt, so với Lâm Sơn trước đây, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Vừa thấy Lâm Hoành nói xong thế nhưng nói đánh là đánh, sắc mặt Lâm Động cũng trầm xuống, hai cánh tay nhanh chóng đưa lên trước ngực đánh chặn, bảo vệ tốt những chỗ yếu hại.

"Bình … bang!"

Quyền chưởng giao nhau, Lâm Động nhất thời cảm thấy được từ cánh tay truyền đến một lực đạo cực mạnh cùng với đau nhức, lập tức cước bộ thối lui mười mấy bước, bất quá cũng may trụ cột cơ bản vững chắc, lúc này mới không ngã xuống đất.

"Nguyên Lực? Thối Thể đệ lục trọng?!"

Ổn định thân hình, Lâm Động ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Lâm Hoành, trầm giọng nói, trước đây, hắn nhìn thấy rõ ràng tại trên bàn tay Lâm Hoành hiện lên quang mang vô cùng nhạt, đây hiển nhiên là lực lượng Nguyên Lực.

Vậy, nói cách khác, Lâm Hoành này đã bước chân vào cấp bậc Thối Thể đệ lục trọng, hơn nữa bên trong nội thể, cũng đã cho ra đời một tia Nguyên Lực mầm mống.

Lâm Hoành liếc mắt nhìn Lâm Động một cái, chân mày nhíu lại, đối với một chưởng mới vừa rồi lại không thể đem Lâm Động đánh bại, làm hắn cũng lộ ra vẻ rất không hài lòng, bất quá hắn có lòng tin, trong năm chiêu, chắc chắm đánh bại Lâm Động, đây là điều tự tin của Thối Thể đệ lục trọng a.

"Lâm Động biểu đệ thật sự rất bãn lãnh a, đánh tiếp nha!"

Ánh mắt chợt lóe lên sắc bén nhọn, Lâm Hoành hiển nhiên cũng không tính là bỏ qua cho Lâm Động, cười nhạt, một lần nữa hướng về phía trước vọt tới. Lần này, không ít người đều có thể nhìn thấy ở trên thân thể của Lâm Hoành xuất hiện quang mang vô cùng nhạt bắt đầu khởi động, lập tức không ít người đó cũng đều hít sâu vào một hơi.

Nhìn Lâm Hoành là người gây sự, sắc mặt giận dữ của Lâm Động càng đậm hơn, mà hắn đang ở cắn răng chuẩn bị toàn lực thi triển Thông Bối Quyền cùng liều mạng với hắn, chợt một đạo thanh âm quát mắng hàm chứa sự tức giận, đột ngột vang lên.

"Dừng tay lại cho ta!"

Lâm Hoành cước bộ cũng bởi vì đạo thanh âm này mà tạm ngừng, ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ đang tự tự động tách đám người đi ra, trên khuôn mặt đẹp hiện lên đầy tức giận.

Thiếu nữ này thân mặc hồng y, niên kỷ thoạt nhìn ước chừng mười bảy mười tám tuổi, số tuổi so với với những người khác ở đây lớn hơn một chút, dung mạo cũng có chút xinh đẹp, tóc màu nâu thắt kiểu đuôi ngựa thẳng đứng, cái eo nhỏ nhắn, hai hàng lông mày dựng lên, lộ ra vẻ nam nhi hơn, anh khí đàn ông hơn.

"Là Lâm Hà tỷ!"

Vừa nhìn thấy nàng đi ra, nhất thời chung quanh liền vang lên vài tiếng kinh hô.

"Nguyên lai là Lâm Hà tỷ" Khi Lâm Hoành nhìn thấy hồng y thiếu nữ, liền cười lên một tiếng, nói.

"Lâm Hoành, đều là người của Lâm Gia, lúc luận bàn cũng không cần phải thi triển ra Nguyên Lực chứ?" Thiếu nữ được gọi là Lâm Hà kia, nhìn thoáng qua tình hình trong sân, nhíu mày nói. Nguồn: http://truyenhyy.com

"Chỉ là vui đùa một chút thôi mà, nếu Lâm Hà tỷ đã nói như vậy, tự nhiên là không có chuyện gì rồi" Lâm Hoành không chút để ý nói.

Lâm Động giờ phút này đã thu quyền lại, cũng gọi lên một tiếng Lâm Hà tỷ, nàng này chính là nữ nhi của đại bá, tuy nói thân là nữ nhi, nhưng hiện giờ tại trong đám tiểu bối Lâm Gia là người có thực lực xuất chúng nhất, nghe nói vào khoảng nửa năm trước nàng đã đạt đến cấp bậc Thối Thể đệ lục trọng, và cũng không biết bây giờ có tinh tiến không nữa.

Danh tiếng Lâm Hà, cho dù là đồng trang lứa tại bên trong Thanh Dương Trấn, cũng được xem là kha khá, vì vậy ở trong Lâm Gia, địa vị của nàng tương đối cao, cho dù là Lâm Hoành cũng không dám đắc tội với nàng.

"Chơi đùa với chính huynh đệ của gia tộc mình thì có bản lãnh gì chứ? Chờ đến khi Thanh Dương Trấn bắt đầu mở hội săn thú, ngươi nếu có năng lực cùng với những tiểu bối đồng lứa của những gia tộc khác chơi đùa, đó mới gọi là bản lãnh" Lâm Hà trách mắng, dù ra vẻ là đại tỷ, những cũng tương đối chân chính.

"Lâm Hà tỷ nói rất đúng a"

Lâm Hoành lại dương dương tự đắc đáp một tiếng, sau đó nắm Xích Dương Thảo đến gần Lâm Động, đem nó vứt cho hắn, chợt dùng một loại âm thanh chỉ có hai người nghe, thản nhiên nói: "Tộc Hội nửa năm sau, ta sẽ tiến vào Tiền Tam (top ba), sau đó thỉnh cầu gia gia mở miệng để cho ta cùng với Thanh Đàn đính hôn ấu thân (ý đính hôn khi còn nhỏ, tên này lợm quá – DG), cho nên, thay ta hảo hảo chiếu cố Thanh Đàn, đây chính là vợ tương lai của ta đó"

Nói xong, hắn còn vỗ vỗ bả vai Lâm Động tựa như là thân thiết lắm, lúc này mới cười híp mắt xoay người, mang theo Lâm Sơn nghênh ngang rời đi.

Nhìn bóng lưng Lâm Hoành, Lâm Động nắm quả đấm thật chặt, trong con ngươi lãnh ý chớp động, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Thanh Đàn gả cho cái loại người đần độn này!

"Muốn Tiền Tam (lọt tóp ba) sao, không dễ dàng như vậy nha cưng!"

Tuy nói đã bị Lâm Hoành bỏ xa xa một đoạn, nhưng Lâm Động đã có được Thạch Phù, như có thêm lòng tin, phối hợp với sự cố gắng không ngừng nghỉ của hắn, tất nhiên có thể ở trước khi Tộc Hội diễn ra, vượt qua Lâm Hoành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.