Vòng Bảy Người

Chương 25




Diệp Vỹ mua vé đứng, cho nên gã không có cách nào ngồi cùng đám Chu Quyết, mà đứng bên cạnh nhìn bốn người, điều này làm cho Chu Quyết nghĩ đến bộ dáng gã đứng bên cạnh trong ảo giác trước đó, ảo giác lúc trước cùng tình tiết hiện tại dung hợp một chỗ, hiển nhiên Diệp Vỹ nhìn ra địch ý của mọi người, chẳng qua gã lại xem như hoàn toàn không thấy việc ta ta làm mà dùng bình nước thể thao ngâm trà. Tam Béo theo lên xe lửa ít nhất đã đánh giá Diệp Vỹ mười mấy lần, hắn không ngừng nháy mắt với Chu Quyết. Ý là sao mày mang theo một quái nhân như vậy.

Chu Quyết cũng cảm thấy rất buồn bực, nhưng dù sao lựa chọn cuối cùng của cậu vẫn là tiếp tục tin tưởng Trần Hạo, cho nên cậu cũng chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên (Tiêu: hoàng liên là vị thuốc Đông y siêu đắng), có khổ mà nói không nên lời. Tam Béo cực kỳ hiểu rõ Chu Quyết, mặc dù hắn tỏ ra rất khó hiểu, nhưng nhìn biểu tình và ánh mắt Chu Quyết đại khái cũng biết việc này là cậu ấy thân bất do kỷ (Tiêu: 'thân bất do kỷ' là bản thân không muốn những vẫn phải làm, ko do mình quyết định).

Mà Khỉ Còi lại bất đồng, hắn có một loại bài xích nói không nên lời đối với Diệp Vỹ , khi Diệp Vỹ hữu hảo bắt tay từng người, nhưng chỉ có Khỉ Còi không vươn tay. Nhãn thần hắn nhìn Diệp Vỹ không giống như nhìn một con người, mà là nhìn một con quỷ.

Mà biểu hiện của Diệp Vỹ lại hoàn toàn trái ngược, gã tựa hồ cực kỳ cảm thấy hứng thú với Khỉ Còi, thậm chí mặt dày đứng bên cạnh hắn. Xe lửa khởi động có chút xóc nảy, Diệp Vỹ lễ độ hỏi một tiếng có thể để gã ngồi cùng một chút không.

Khỉ Còi nhìn Tam Béo và Chu Quyết đích xác chừa không ra chỗ trống, hắn đành phải gật đầu miễn cưỡng dành ra một vị trí cho gã. Sau khi Diệp Vỹ ngồi xuống, Khỉ Còi vẫn không cảm giác được nhiệt lượng của người bên cạnh, tựa như ngồi bên cạnh hắn chính là một thứ gì đó không có sinh mệnh. Hắn nhìn Diệp Vỹ, Diệp Vỹ cười nói: "Đúng rồi, còn nhớ rõ về chuyện quan tài lần trước không?"

Khỉ Còi nghe nói thế, vụt một tiếng đứng lên, tất cả hành khách xung quanh đều nhìn hắn, ánh mắt của hắn cơ hồ có thể phun ra lửa, Diệp Vỹ vẫn đang cười như cũ, gã cười nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải quái nhân kia, nhưng tôi biết chuyện tình của quái nhân kia. Cậu muốn biết chi tiết không?"

Khỉ Còi liếc xuống, hắn từ trong ánh mắt người nọ nhìn thấy thần sắc trêu tức, hắn nổi giận đùng đùng ngồi xuống, chỉ phun ra hai chữ: "Không muốn!"

Tam Béo đối với người này cũng mười phần oán khí, oán khí không có nơi nào phát tác chỉ đành dồn sức run đùi, ánh mắt của Chu Quyết hiển nhiên đã sớm giống như phi tiêu bắn về phía Diệp Vỹ, Trần Hạo thấy mọi người đối với người này thành kiến thâm sâu, hơn nữa mấy phen cử động của Diệp Vỹ đều có ý tứ khiêu khích. Nếu không phải ba người nể mặt mũi anh phỏng chừng đám người Chu Quyết đã sớm lật bàn đánh người rồi.

Y vốn không muốn quan tâm đến Diệp Vỹ, nhưng hiện tại thật sự không thích hợp phát sinh đấu khẩu, liền mở miệng nói: "Đừng chộn rộn nữa, bắt đầu xem tiếp thôi."

Vì vậy bốn người này mới đem lực chú ý tập trung trên quyển sách.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nhân ảnh ngoài cửa tựa hồ cũng không dự định hướng vào trong, loại tình tự bất an này khiến cho tinh thần của ba người Lâm Húc gần như hỏng mất, Lưu Phi không cách nào chịu được nữa, hắn liên tiếp phóng ra vài thanh phi tiêu, chợt nghe vèo vèo vài tiếng lóe ra ngoài phòng, kế tiếp không phát hiện có người ngã xuống, cũng không phát hiện có người tránh né, chỉ nghe vài âm thanh rơi xuống đất, phi tiêu cư nhiên vồ không khí rơi trên mặt đất, ba người hoảng hốt, cũng hiểu được bên ngoài phòng có khả năng không phải người.

Thúy Nương ngăn cản Lưu Phi tiếp tục động tác, nàng nhẹ giọng nói: "Không đúng, những người đó không có thực thể? Là quỷ?"

Súng săn của Lâm Húc lúc này đã lên nòng, đáng tiếc ngay cả phi tiêu sắc bén như thế cũng giống như bay vào trong không khí, huống chi súng lúc đầu đã lép vế so với nó chứ?

Trong lòng Lâm Húc cũng không nắm chắc lắm, hiện tại anh đối với sự việc quái dị thế này đại khái đã quen dần rồi, hơn nữa bằng tốc độ cực nhanh mà thích ứng với sự tồn tại của những thứ kia. Lâm Húc nói với Thúy Nương: "Không được, cứ tiếp tục cầm cự như vậy, không có lợi cho chúng ta, địch ngoài sáng ta trong tối không phải biện pháp, tôi cùng Lưu Phi hai người ra trước cửa nhìn xem, nếu gặp nguy hiểm chí ít cũng có thể đóng cửa lại, cản bớt lại, mặc dù tiêu cực dù sao so với đần ra chờ như vậy cũng tốt hơn."

Lưu Phi gật đầu, Thúy Nương cũng không phản bác gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Cẩn thận một chút, nếu không được thì nhanh chóng quay đầu lại."

Lúc này trong tay Lâm Húc cũng không cầm cây súng kia, mà đưa cho Thúy Nương, anh hỏi mượn Lưu Phi một thanh dao găm. Ánh mắt ra hiệu cho Lưu Phi bọn họ cùng nhau đi tới, hai người đồng thời đi đến cửa, chưa bước ra đến hành lang đã cảm giác âm phong đập vào mặt, bên ngoài chẳng biết từ khi nào đã nổi lên một trận quái phong dày đặc sát khí, thổi đến lá cây xào xạc rung động.

Lưu Phi nói: "Anh thấy những nhân ảnh đó có thể chỉ là bóng cây hay không?"

Lâm Húc híp mắt muốn nhìn rõ ràng nhân ảnh trong bóng tối, anh nói: "Nhìn không rõ, những nhân ảnh này giống như thật lắm, quả tình không giống như bóng cây, tôi đi trước xem một chút, cậu yểm hộ tôi."

Lưu Phi liếc nhìn anh một cái nói: "Tôi yểm hộ anh độ khó quá cao, anh yểm hộ tôi tương đối dễ dàng hơn, được rồi, tôi đếm hai ba, tôi lao ra anh thấy tình hình không đúng liền đóng cửa. Bên ngoài có phát sinh chuyện gì cũng đừng mở, rõ chưa?"

Không đợi Lâm Húc phản đối, Lưu Phi một bước dài lập tức xông ra, trái tim Lâm Húc co rút lại cơ hồ vì hành vi to gan của hắn mà tim đột ngột ngừng đập, anh gầm nhẹ một tiếng Lưu Phi, nhưng người nọ căn bản không nghe, hắn nhảy vào trong bóng tối, Lâm Húc mở to hai mắt nhìn phát triển kế tiếp.

Sau khi Lưu Phi vào rừng, liền như yến đêm vào rừng, căn bản mất đi thanh âm, Lâm Húc nóng lòng vạn phần, cuối cùng chờ không được cũng ló một đầu ra ngoài, anh vừa ra khỏi phòng liền phát hiện bên ngoài phòng gió to đến dọa người, tiếng gió vạn phần thê lương.

Anh tìm khắp bốn phía không thấy bóng dáng Lưu Phi, nghĩ Lưu Phi có khả năng lành ít dữ nhiều, anh lại vướng bận xoa dịu Thúy Nương phòng trong. Đang lúc do dự lại thấy Lưu Phi một mình thả người nhảy đến trước mặt anh, Lâm Húc bị hắn dọa giật nảy mình, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đụng vào thân cây. Lưu Phi phát cáu hỏi: "Không phải bảo anh đừng theo ra ngoài sao?"

Lâm Húc nhíu mày, vướng bận trong lòng lại buông lỏng, nhưng khó tránh khỏi nộ khí tăng lên, anh xụ mặt nói: "Cậu làm vậy quá mạo hiểm, nếu cậu chết rồi, chúng tôi đi đâu tìm người thay thế cậu đây?"

Lưu Phi thấy Lâm Húc cư nhiên giáo huấn hắn, liền lạnh lùng nói: "Tôi khi nào yêu cầu anh tham gia đội ngũ để giáo huấn, nói cho anh biết nếu không vì trước mắt cần phải cùng anh một chỗ, tôi ngay từ lúc mới gặp đã lấy mạng chó của anh, giờ anh còn đứng được ở nơi này nói chuyện sao?"

Lâm Húc nghĩ thầm tên đạo chích thô lỗ kia quả nhiên vô giáo dục, cũng không muốn cùng hắn so đo thêm nữa, anh đè nén cơn tức hỏi: "Không nói chuyện này, vậy cậu đã nhìn thấy gì trước đó?"

Mặt Lưu Phi lộ vẻ tàn khốc nói: "Có người không chào đón chúng ta đến đây."

Lâm Húc không hiểu ra sao, Lưu Phi mang theo Lâm Húc tiến vào trong rừng, bọn họ nhìn thấy giữa cánh rừng cư nhiên có rất nhiều bù nhìn, mà đám người rơm này không ngoại lệ đều có cơ quan xảo diệu, chỉ cần có ai chuyển động trục lăn, đám người rơm này sẽ cùng tiến về phía trước, bởi vì dị động vô cùng xóc nảy cho nên cảm giác giống như đang lắc lắc lư lư.

Lâm Húc nhìn hồi lâu mới biết có người cố ý hù dọa bọn họ, nỗi sợ trong lòng cũng đã tiêu trừ. Anh nói: "Đây là ý tứ gì?"

Lưu Phi nói: "Lúc tôi lao ra, cũng không thấy nhân ảnh nào, có lẽ bọn họ chỉ đem người rơm đặt trước mặt chúng ta, người thì rời đi. Nhưng có thể khẳng định đây không phải quỷ mị, mà là có người giở trò."

Lâm Húc cười nói: "Giở trò chứng tỏ nơi này có người, có người thì có thể nói chuyện. Chờ qua đêm nay chúng ta sẽ lục soát đàng hoàng xem thôn dân này tới cùng đã đi đâu rồi."

Lưu Phi làm mặt cười xấu xa nói: "Cần gì? Một cây đuốc đốt sạch nơi này xem bọn họ có thể nén được bao lâu!"

Lâm Húc vội lắc đầu, anh nói: "Phóng hỏa không nói đến sẽ chết cháy người vô tôi, bây giờ là ngày đông giá rét, gặp phải gió lớn rất có thể ngay cả chúng ta cũng sẽ bị thiêu chết, phương pháp này của cậu quá ngu xuẩn."

Lưu Phi sầm mặt cười lạnh nói: "Ôi chao, khẩu khí của anh sao giống bọn tú tài hủ lậu thế, vậy anh nói xem nên làm thế nào đây?"

Lâm Húc hướng rừng cây đen ngòm bốn phía nhìn lại, anh nghiêm túc nói: "Bây giờ trời rét đậm, trời rét đất đóng băng, bốn phía ngoại trừ chúng ta lại không có dấu hiệu nhóm lửa, cũng không có ánh sáng, chỉ có một khả năng. Bọn họ đều ẩn núp dưới đất."

Lưu Phi chậm rãi hiểu được suy nghĩ của Lâm Húc, hắn nói tiếp: "Bọn họ đều ở dưới đất, vậy có đường ngầm?"

Lâm Húc nói: "Việc này không có gì kỳ quái, hiện tại chiến tranh loạn lạc, có rất nhiều trưởng thôn đều cho đào địa đạo, đến lúc đó có thể tránh né tai họa."

Lưu Phi nói: "Vậy anh nói xem, bọn họ sẽ ở đâu?"

Lâm Húc hướng bốn phía nhìn lại, anh nói: "Hiện tại quá khó tìm, chúng ta trở về đợi đến sau hừng đông nhìn nguồn nước xung quanh xem, nếu như có thể ở nơi nào đó đợi lâu dài nhất định phải có nguồn nước cố định, bằng không dù có thức ăn cũng sẽ chết khát."

Lưu Phi khó xử ho khan vài tiếng, hắn nói: "Chẳng cần anh suy đoán, tôi đã sớm biết đám chuột nhắt kia trốn dưới đất, bất quá thỉnh thoảng cũng phải xem bản lãnh của anh chút thôi, nếu không anh không có tư cách thay thế vị trí của anh Hổ."

Lâm Húc thấy hắn nhắc tới Hổ Tử, liền thuận nước đẩy thuyền hỏi: "Cậu nói vị trí của Hổ huynh là có ý gì? Anh ấy đảm đương vai diễn gì trong các người?"

Lưu Phi nhìn Lâm Húc, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài nói: "Anh nếu không gặp gỡ chúng tôi thì tốt rồi, không phải tôi đã nói rồi sao, gặp gỡ chúng tôi anh nói không chừng so với chết sẽ còn thảm hơn."

Lâm Húc hỏi: "Rốt cuộc là có ý tứ gì?"

Lưu Phi nói: "Hiện tại tôi chỉ có thể nói, chúng ta bị một thứ quái dị đuổi theo, lúc đầu là anh Hổ mang theo bảy người chúng tôi chạy ra khỏi cổ mộ kia, xem như ân nhân cứu mạng của chúng tôi, hơn nữa cũng là người dẫn đầu lần tụ hợp này. Nhưng chúng tôi phát hiện thứ kia cũng đuổi tới, tiếp đó chúng tôi chỉ có thể dựa theo ám thị trong cổ mộ tới đây, nhưng bước tiếp theo nhất định phải đến khi bảy người tập hợp mới có thể biết được. Chỗ này tôi biết không nhiều lắm, bởi vì cuối cùng mộ thất kia tôi không tiến vào."

Lâm Húc vội hỏi: "Vậy có ai đã đi tới cuối cùng?"

Lưu Phi nhếch miệng, cuối cũng vẫn lựa chọn khép lại, hắn hiếm khi có được khẩu khí hòa hoãn, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh đừng hỏi nữa, tôi biết đến thế này thôi, dù sao nếu vào sẽ không có đường lui, còn không bằng đi cùng chúng tôi, anh yên tâm tôi biết anh không phải người xấu, mặc dù tôi chán ghét loài lang sói khoác quân phục như các anh, bất quá tôi cảm thấy anh coi như là một hán tử có tâm huyết. Tôi sẽ không hại anh."

Lâm Húc có chút bất đắc dĩ, Lưu Phi an ủi anh giống như gãi không đúng chỗ ngứa, chẳng giải quyết được vấn đề gì cho anh, song có một vài thứ anh có thể tự nghiền ngẫm ra, thứ đi theo bọn họ kia là từ trong một cổ mộ nào đó ra, mà có liên hệ đến bọc đồ này, bảy người sẽ có một cuộc hội họp không thể tránh được, hẳn là vì thứ đang truy đuổi bọn họ kia.

Lưu Phi thúc giục Lâm Húc nhanh chóng trở về, bọn họ trở lại căn nhà tồi tàn, Thúy Nương đang ôm gối trốn bên cạnh đống lửa, thấy bọn họ trở về vội vàng đứng lên hỏi: "Thứ gì vậy?"

Lưu Phi nhổ một tiếng nói: "Thứ gì? Một đám người giả thần giả quỷ thôi, chờ hừng đông chúng ta sẽ bắt lại bọn họ."

Ánh mắt Thúy Nương vẫn có chút không yên lòng, Lâm Húc đem chuyện nhìn thấy trước đó nói một lần cho nàng, gồm cả chuyện mình đoán những người đó trốn dưới đất cũng giải thích một phen.

Sau khi Thúy Nương nghe xong trầm mặc không nói, qua thật lâu nàng mới bảo: "Vậy xem ra, nơi này có ít nhất một cao nhân am hiểu cơ quan, nếu không nhân ảnh giống y thật như vậy không phải thứ thôn dân bình thường có thể làm được."

Lâm Húc và Lưu Phi sau khi nghe xong, cảm giác như được tưới sữa tươi lên đầu (Tiêu: trong phật giáo Phật giáo có nghĩa là: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ khai sáng), bọn họ đều nói: "Đúng vậy, khẳng định có cao nhân như thế."

Thúy Nương nói: "Có lẽ Lục Gia bọn họ cũng. . . . . .Bị thứ này dọa sợ nhỉ?"

Lưu Phi lắc đầu nói: "Không đâu, nếu chỉ riêng Phùng Lộc Hỷ và Mao Hạt Tử bọn họ, có lẽ bị dọa chạy, nhưng Khôi Lục Gia dầu gì cũng là nhân vật vang danh giang hồ, làm sao có thể bị nhân ảnh dọa được? Huống chi bên cạnh anh ấy còn có nhân vật lợi hại như Khất Nhi mà."

Thúy Nương gật đầu đồng ý với quan điểm của Lưu Phi, Lâm Húc không rõ những người còn lại rốt cuộc là những loại nhân vật gì, anh cũng không hao tâm tổn trí quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa, nếu như không thể chạy thoát cuối cùng cũng phải gặp, anh bảo mọi người luân phiên nhau ngủ, cứ như vậy sau nửa đêm vẫn không có việc lạ phát sinh, liền ngủ một giấc thẳng tới bình minh gà gáy sáng.

Lưu Phi đánh thức Lâm Húc trong lúc ngủ mơ, anh phát hiện, Lưu Phi lại bắt được hai con thỏ. Chí ít cùng người này một chỗ không lo chết đói. Hơn nữa tay nghề của Lưu Phi không tồi, là một đầu bếp tốt, chí ít so với thức ăn Thúy Nương làm vẫn ngon hơn, song nếu Thúy Nương động thủ, Lưu Phi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.

Lâm Húc nở nụ cười, anh hỏi: "Thúy Nương đâu?"

Lưu Phi nướng thỏ nói: "Đi múc nước, chị ấy nói mình đã lâu chưa gội đầu rửa mặt, tôi cảm thấy cũng không sao, cùng lắm thì gặp nước nhúng đầu vào vẫy vẫy là xong. Nữ nhân thật phiền toái."

Lâm Húc đối với loại quan điểm này của Lưu Phi không dám gật bừa, anh không tiếp lời, Thúy Nương không biết từ nơi nào tìm được một bồn gỗ, cư nhiên không bị rò rỉ nước, nàng múc một chậu nước trở về nhìn thấy Lâm Húc liền cười nói: "Lâm đại ca tỉnh rồi, đến rửa mặt, mấy ngày nay chưa từng sửa sang lại đàng hoàng, nhìn chúng ta chật vật vô cùng."

Lưu Phi thấy Thúy Nương múc nước cho Lâm Húc, ngay cả nửa lời cũng không nhắc tới hắn, không hài lòng nói: "Vốn thế nào cũng không đẹp mắt, sửa sang nhiều như vậy có ích gì?"

Thúy Nương trừng mắt nói: "Vì sao bảo không có gì đẹp mắt? Một thằng nhóc lông tóc còn chưa đủ như cậu biết cái gì đẹp mắt với chẳng xấu mắt chứ!"

Lưu Phi bừng bừng lửa giận ngẩng đầu nhìn Thúy Nương, nhưng rõ ràng là trừng không lại nàng, nhìn một hồi khí thế không chịu được liền nhấc tay đầu hàng nói: "Phải, bà cô chị chính là thất tiên nữ, được rồi chứ."

Thúy Nương yêu kiều hừ một tiếng, không thèm phản ứng Lưu Phi, Lưu Phi sầm mặt tiếp tục nướng thỏ. Lâm Húc đứng giữa giảng hòa: "Thúy Nương cô nương, cô đừng hiểu lầm ý tứ của Lưu huynh đệ, cậu ấy không có ý nói cô."

Thúy Nương lại hừ một tiếng, không cảm kích nói: "Anh mới cùng nhóc ấy ở chung chưa lâu, đã nói đỡ giúp người ta nha, hừ, quên mất đàn ông các anh chính là dạng hơi một tí đã nói nữ nhân, cũng không nhìn lại dáng vẻ của chính mình đi."

Lưu Phi nghe thấy thật sự nhịn không được nữa, hắn ngẩng đầu lên nói: "Chị muốn thế nào? Lớn lên như Nhạc Phi? Như Quan lão gia?"

(Bánh Tiêu: Nhạc Phi là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Người Trung Hoa luôn lấy Nhạc Phi làm gương, đời đời kính nhớ người con chí hiếu, cũng là một người anh hùng dân tộc, một bậc sĩ phu dũng liệt trung thần.

Còn Quan lão gia chính là chỉ Quan Vũ)

Thúy Nương lườm hắn một cái nói: "Chí ít không giống như cậu, cậu giữ lại bím tóc người khác còn tưởng rằng là một đại cô nương ấy chứ."

Lưu Phi ném chạc cây xuống đứng bật dậy, Lâm Húc thấy Lưu Phi thật sự nổi bão, liền vội vàng ngăn cản hắn nói: "Tất cả mọi người bớt nói vài câu, không có chuyện gì to tát đừng vì thế mà mất hứng."

Lưu Phi tức giận mặt trắng bệch, hắn chỉ vào Thúy Nương hồi lâu, cuối cùng đành phải vứt một câu: "Hảo nam không cùng nữ đấu! Ông đây không đánh nữ nhân!"

Thúy Nương còn muốn nói trả vài câu, nhưng bị Lâm Húc ngăn lại. Ngay khi ba người đang ngươi một câu ta một câu, Lưu Phi như chợt nhìn thấy gì đó, một bước dài xông ra ngoài.

Thúy Nương và Lâm Húc liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng theo sau xông ra ngoài. Bọn họ phát hiện Lưu Phi đứng ở một chỗ trống trải, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cánh rừng bốn phía, Lâm Húc hỏi: "Cậu nhìn thấy gì vậy?"

Lưu Phi một đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch cơ hồ như tờ giấy trắng. Hắn cũng không trả lời vấn đề của Lâm Húc, rất nhanh bọn họ nghe được một tiếng thét chói tai, tiếp theo từ trong rừng ném ra một thứ, ba người tập trung nhìn vào, phát hiện cư nhiên là một cánh tay người. Thúy Nương hô lớn: "Đây là tay của Mao Hạt Tử! Hắn gặp nạn rồi!"

Lâm Húc nói: "Sao cô chắc chắn như vậy?"

Lưu Phi lạnh nhạt nói: "Chỗ lòng bàn tay Mao Hạt Tử hắn có một vết bớt hình con dơi."

Lâm Húc nhìn cánh tay kia, như bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó trong nháy mắt cắt xuống, mặt ngoài vết thương cực kỳ lưu loát, trong lúc nhất thời anh không thể đoán nổi vết thương như vậy là làm thế nào tạo thành.

Thúy Nương khẳng định nói: "Mao Hạt Tử phỏng chừng lành ít dữ nhiều!"

Lưu Phi mở miệng nói: "Chẳng lẽ bọn họ đã đến? Vậy những người khác. . . . . .Đang ở đâu?"

Lâm Húc nói: "Vậy Mao Hạt Tử đã đến nơi này sớm hơn cậu. Hắn hiện tại rốt cuộc còn sống hay đã chết rất khó nói, nhưng nhóm chúng ta phải tìm được tung tích của những người khác, có lẽ Mao Hạt Tử chỉ bị mất tay, chưa chắc đã chết?"

Thúy Nương che miệng nói: "Các anh nói xem, việc này có thể có liên quan đến cơ quan tối qua của cao nhân kia không?"

Lâm Húc nhìn bốn phía, anh nói: "Cô xác định cao nhân kia là con người sao?"

Thúy Nương hỏi: "Có ý gì?"

Lâm Húc chỉ vào xung quanh nói: "Nửa đêm hôm qua tuyết bắt đầu rơi, trên mặt đất có một tầng sương mỏng, cô xem mặt đất này ngoại trừ dấu chân của ba người chúng ta, không tìm được người thứ tư, vậy cánh tay kia là làm thế nào ném tới?"

Bản thân Lâm Húc cũng bị lời nói của mình dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng anh vẫn phải ra vẻ trấn định, Lưu Phi cảnh giác nhìn bốn phía nói: "Nếu không phải người, vậy tối qua còn muốn làm ra mấy thứ kia để làm gì chứ? Dụ anh chơi à?"

Lâm Húc không biết trả lời thế nào, Thúy Nương hỏi tiếp: "Đúng vậy, nếu là quỷ tại sao còn phải làm cơ quan? Còn có các anh không phát hiện sao? Bắt đầu từ tối hôm qua, chúng ta đã không thấy có thôn dân đi lại trong thôn nữa. Theo lệ mà nói lúc này chung quy phải có người ra ngoài làm việc rồi."

Nghe được lời này, Lâm Húc và Lưu Phi đều thoáng sửng sốt, đích xác theo lý mà nói thời gian hiện tại, tốt xấu cũng phải có một vài người thôn dân ra ngoài đi lại, nhưng nơi này ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được vài tiếng chim muông kêu hót, tiếng gà gáy cũng không nghe đâu. Thôn này phảng phất như đã chết. Mọi người càng nghĩ càng thấy không thích hợp, bọn họ đều cảm thấy trong một đêm này dường như cả thôn đều đã thay hình đổi dạng. Lưu Phi xông ra ngoài đầu tiên, hắn đá văng một nhà nông gần đó nhất. Sau khi chợt nghe hắn kỳ quái kêu một tiếng, Lâm Húc chạy tới là lúc phát hiện trên ghế ngồi trong phòng cư nhiên có hai cỗ thi thể ngồi thẳng đứng, lỗ khí chảy ra máu đen, thi thể bày ra một loại biểu cảm cực kỳ cổ quái, ngũ quan cơ hồ đều vặn thành một khối. Ở trên giường cư nhiên còn một bộ thi thể của trẻ con đang nằm, cũng loại vẻ mặt này, thi thể lại không có biểu hiện tư thế vùng vẫy, ngược lại không khác gì cuộc sống bình thường.

Lâm Húc vội vàng tiến đến kiểm tra thi thể, kết luận đưa ra càng khiến anh nghẹn họng nhìn trân trối, anh nói: "Thi thể cư nhiên là vừa mới chết. Cơ thể còn chưa kịp cứng, vô cùng đàn hồi."

Lưu Phi nhanh chóng chạy đến nhà tiếp theo, đá văng cánh cửa nhìn thấy vẫn là những biểu cảm quái dị, lại là những thi thể thất khiếu chảy máu mà chết.

(Bánh Tiêu: thất khiếu chính là bảy lỗ trên mặt á, mọi người tự đếm để kiểm chứng nhé ^^~)

Lâm Húc nói: "Bộ dáng của bọn họ cảm giác như bị độc chết. Nhưng trong một đêm độc chết toàn bộ người trong thôn, việc này căn bản không có khả năng làm được. Hơn nữa tử trạng của bọn họ quá kỳ quái."

Lưu Phi cứng nhắc quay đầu, Lâm Húc phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt nhìn chăm chú vào mình, hắn nói: "Anh biết, trước đó tôi đã thấy ai không?"

Lâm Húc hỏi: "Ai?"

Mắt Lưu Phi lộ vẻ sợ hãi nói: "Tôi đã nhìn thấy anh Hổ! Anh ấy quay về hướng chúng ta cười lạnh vô cùng quỷ dị, tiếp đó liền biến mất.

Lâm Húc lập tức phản bác nói: "Không thể nào, tôi cùng Thúy nương tận mắt nhìn thấy anh Hổ tắt thở, hơn nữa nếu anh ấy thật sự may mắn thoát khỏi kiếp nạn, thế thì anh ấy cũng sẽ không trốn tránh chúng ta, mà sẽ cùng chúng ta hội hợp."

Lưu Phi như hồi tưởng lại cơn ác mộng, hai tay đỡ trán nói: "Anh không biết, chúng tôi đã gặp phải thứ gì đâu. . . . . ."

Lâm Húc níu lấy Lưu Phi đã xụi lơ, bắt lấy cánh tay Lưu Phi nói: "Tôi đương nhiên không biết các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các người tới cùng có bí mật gì gạt tôi? Tôi chết không lo, nhưng tôi không muốn đến cuối cùng chết không nhắm mắt."

Lưu Phi ngẩng đầu nhìn Lâm Húc, thấy Lâm Húc hé miệng không nói, hắn mở miệng nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, thôn này quá cổ quái, cũng không biết Mao Hạt Tử bọn họ gặp phải cái gì, nha! Đúng rồi, Thúy Nương chạy đâu rồi?"

Lâm Húc vỗ ót một cái, anh trước đó một lòng thầm nghĩ muốn truy hỏi Lưu Phi, cư nhiên bỏ Thúy Nương lại chỗ cũ, nếu thật là Hổ Tử đã trở lại, vậy Thúy Nương chẳng phải đang trong tình thế hung hiểm vạn phần sao?

Vì vậy trong lòng hai người đều luống cuống, bọn họ vội vàng chạy trở về, căn nhà hoang trống không, Thúy Nương đã chẳng thấy bóng dáng. Lâm Húc ảo não hết sức, nghĩ thầm tại sao mình sơ suất như vậy. Lưu Phi cũng không biết làm sao, vốn đang trong tình trạng không mấy lạc quan, hiện tại cơ hồ trở thành rơi vào tuyệt cảnh rồi.

Ngay khi hai người hoàn toàn mất hết hy vọng, giống như con ruồi không đầu, chợt nghe giữa cánh rừng xuất hiện thanh âm sột soạt, hai người còn chưa kịp xác nhận, đã vội lao ra, trong lòng hy vọng đó là Thúy Nương phát tín hiệu.

Lưu Phi một bước dài, nhảy vọt vào rừng, Lâm Húc cũng theo sát phía sau, nhưng sau thanh âm chỉ trong phút chốc đó, liền không còn tiếng động gì truyền đến nữa, giữa cánh rừng phảng phất an tĩnh tựa như chết.

Có chăng cũng chỉ là tiếng hít thở dồn dập hoang mang của hai người, ánh mắt Lưu Phi quét khắp xung quanh, Lâm Húc thì chú ý động tĩnh phía sau bọn họ, để phòng bị đánh lén.

Thình lình Lưu Phi nhìn thấy một vũng máu đỏ trên mặt đất, trên đó cư nhiên còn có đai lưng màu đỏ tươi của Thúy Nương, trên đai lưng toàn là vết máu, nhuộm đến cả đai lưng càng thêm quỷ dị.

Lưu Phi cầm lấy đai lưng nói: "Thúy Nương lần này e rằng chết chắc rồi."

Trong lòng Lâm Húc sợ hãi cùng phẫn nộ đan xen, nhưng anh vẫn tỉnh táo nói với Lưu Phi: "Không, có lẽ vẫn chưa thể khẳng định, máu này mặc dù nhìn qua rất chói mắt, nhưng chưa đến mức đẩy người ta đến mức tử vong, đai lưng không có tổn hại, chủ yếu nhất chính là không tìm được thi thể, chúng ta không thể nói rằng cô ấy đã chết."

Lưu Phi cười khổ nói: "Anh cho rằng sau khi chúng ta đã chết sẽ là thi thể sao? Anh lúc đầu không nhìn thấy Thúy Nương xử lý thi thể của Hổ Tử thế nào sao?"

Lâm Húc bị hắn hỏi vặn lại cả người bốc lên hàn khí, anh lại lần nữa nhớ đến trạng thái quỷ dị lúc Hổ Tử chết đi. Lưu Phi không tiếp tục nói nữa, hắn chỉ nói: "Tìm tiếp, bằng không nếu Thúy Nương thật đã chết rồi, chúng ta không tìm được thi thể, ngược lại càng thêm đáng sợ. Đến lúc đó chúng ta ngoại trừ đối mặt với Hổ Tử, còn phải đốt mặt với cương thi của Thúy Nương."

Lâm Húc thấy Lưu Phi hoàn toàn tuyệt vọng, nếu chính anh cũng tuyệt vọng nữa, chờ bọn họ ngoại trừ cái chết ra không còn con đường nào khác nữa. Lâm Húc cầm lấy đai lưng nói: "Đi, bây giờ không phải lúc để ủ rũ, chúng ta phải tìm được mật đạo của thôn này, nếu tôi đoán đúng, trong địa đạo nhất định có một trong bảy người chúng ta. Mặc kệ có đúng là đã chết hay không, chí ít phải tìm được bọn họ."

Lưu Phi thở dài thật sâu, song vẫn đứng lên cùng Lâm Húc đi vào thôn, Lâm Húc vừa đi vừa nói với Lưu Phi: "Lúc chúng tôi đi cũng từng gặp một cái thôn kỳ quái, theo lời Thúy Nương nói đó là một tà thuật. Thôn này tôi nghĩ mặc dù không giống hoang thôn, nhưng cũng đồng dạng lộ ra một cỗ tà khí. Tôi cảm thấy hai thôn này có lẽ có liên quan."

Lưu Phi tâm tình không yên, cũng không quá chú ý tới lời Lâm Húc, hắn nói: "Mặc kệ có phải tà thuật hay không, anh phải hiểu được một điểm lúc còn sống bảy người là bạn, nhưng chỉ cần vừa chết đi, thì nhất định sẽ là mối uy hiếp lớn nhất."

Lâm Húc cùng Lưu Phi kiểm tra từng nhà một. Nhưng không thu hoạch được gì, mãi đến khi bọn họ tra được một chỗ giống như từ đường (nơi thờ cúng), nơi đo chỉ là một tứ hợp viện nhỏ (là căn nhà có bốn dãy nhà vây quanh một sân nhỏ tạo thành bốn cạnh), Lưu Phi một cước đá văng cửa viện, phát hiện cửa chính cư nhiên không cài then, kẽo kẹt từ từ mở ra.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy nơi này dường như có chỗ nào đó không đúng, Lâm Húc thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút."

Lưu Phi từ phía sau lưng luồn ra một thanh dao găm áng chừng, dẫn đầu bước vào từ viện trước.

Viện cũng không lớn, phân biệt là đại sảnh, đông sương phòng, tây sương phòng cùng một khoảnh sân. Nhưng trong tây sương phòng của viện không có gia cụ gì, nhưng lại đặt vài bộ quan tài lớn màu son, mà bên trong đại đường của từ đường lại không treo bài vị, mà là một tảng đá thật lớn, tảng đá kia bề ngoài nhìn qua rất bình thường, cùng nham thạch trên núi quanh đây không khác nhau là mấy. Bất quá trên tảng đá lại có khắc vài chữ, phía trên khắc bốn chữ to "Âm Quân Vũ Hịch"

Lâm Húc nhìn tảng đá phân tích: "Đây là một bản văn thư, Vũ Hịch là một thứ gì đó cùng loại với hổ phù (dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh), nhưng không giống với hổ phù, hổ phù đại biểu cho quyền chỉ huy cao nhất của một quân đội, mà Vũ Hịch lại biểu thị cho điều phối khẩn cấp, đây là một khối gì đó điều khiển binh lực thời xưa.

Lưu Phi vuốt cằm cân nhắc hồi lâu, đột nhiên hắn giựt mạnh cánh tay Lâm Húc nói: "Toi rồi, nơi này là tiễn đạo của âm binh đó!"

Tâm tình hắn có chút kích động nói: "Căn bản không có địa đạo gì cả, chúng ta sai rồi, nơi này là tiễn đạo của âm binh, toi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.