Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 30: Đảm bảo




Chuyển ngữ: Puny

@Tuyển thủ hoang dại-M4: Náo loạn nhiều ngày như vậy, cảm thấy cần phải nói rõ vài chuyện.

1 Đồng đội tôi Trình Ngộ đã đi làm thêm một công việc trong sạch, toàn bộ những lời ác ý vu khống hãm hại trên mạng phản ngược lại x10 lần.

2 Dựa vào cái gì con gái hơi sơ suất một chút thì bị người khác buộc tội, con trai kết giao nhiều người bạn gái ngược lại bị cho rằng phong lưu phóng khoáng, tiêu chuẩn kép [1] không nên quá rõ ràng.

[1] Tiêu chuẩn kép (双标): Tiêu chuẩn kép là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng. Một tiêu chuẩn kép có thể dễ dàng phân biệt với hình thức thể hiện, như việc một số việc được xem là hoàn hảo và tuyệt vời nếu do một nhóm người làm nhưng cũng chính việc đó lại là thứ không thể chấp nhận và cấm kị nếu do nhóm người khác làm.

3 Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi, tất cả ác ý vu khống hãm hại cũng sẽ không ảnh hưởng đến phát huy của chúng tôi ở trận chung kết cuối cùng, xin mọi người yên tâm, trận chung kết nhất định thắng!

Khu bình luận.

[Trên mạng có một vài người có dã tâm thật quá độc địa.]

[Ôm tiểu tỷ tỷ một cái, không nên bị những chuyện này ảnh hưởng tâm tình thi đấu, cố gắng lên!]

[Có vài người đúng là tiêu chuẩn kép tồi, M tiểu tỷ tỷ đừng để ý tới bọn họ]

[Tôi cho rằng, tranh giải là một chuyện, trong cuộc sống tuyển thủ như thế nào lại là một chuyện khác, không nên nhập làm một mà nói.]

Những bình luận này tuy là ủng hộ, nhưng đương nhiên vẫn có lời phản đối.]

[Nếu như theo chế lầu trên giải thích, vậy bây giờ minh tinh chơi ma túy cũng có thể không cần phải để ý đến sao, dù sao chỉ cần bọn họ quay phim xinh đẹp là ok phải không?]

[Thi đấu người thật vốn cũng không phải là trò chơi của nữ sinh, nói thật, đừng ra đây làm mất mặt.]

[Qùy gối cầu cho thi đấu người thật một con đường sống, không muốn nhìn thấy người buồn nôn.]

...

Kéo xuống bên dưới Weibo của M4, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi bình luận đã hơn mười ngàn, ở đầu ngọn gió này, X-Nguyên Tu chuyển phát bình luận cho Lục Mạn Mạn: Đảm bảo phẩm chất con người M4.

Cư dân mạng lúc này hoàn toàn bối rối.

[Tình huống gì thế?]

[Làm sao.... Làm sao mà Tu Tu cũng đứng ra nói chuyện vì M4 rồi?]

[Quan hệ của bọn họ cũng không tệ nha.]

[Tôi cảm thấy chồng vẫn là không nên nhảy xuống vũng nước đục này thì tốt hơn, chuyện này ai đúng ai sai còn rất khó nói.]

...

Bốn người đội viên X vây quanh sa bàn mô phỏng thảo luận chiến thuật, đầu tiên là điện thoại Nguyên Tu vang lên, Nguyên Tu không có nhận, sau đó lại là điện thoại A Hoàng kêu, cậu nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn, là giám đốc Dương Trầm.

A Hoành nhìn Nguyên Tu một chút, cũng không nhận điện thoại.

Tiếp theo điện thoại của Nhâm Tường cũng vang lên, Nhâm Tường vững như thái sơn nhìn cũng không thèm nhìn di động một cái, cuối cùng tiếng chuông liên tục không ngừng chuyển qua điện thoại của Cố Chiết Phong.

Cố Chiết Phong chỉ Nhâm Tường, nói với Nguyên Tu: "Tôi muốn thiến Teddy này."

Nguyên Tu: "Chuẩn tấu."

Vì vậy Cố Chiết Phong cũng không có nghe điện thoại.

Sau khi vòng vo một vòng, vẫn là điện thoại Nguyên Tu vang lên.

"Lão đại, nếu không thì cậu nhận đi." A Hoành khuyên nhủ: "Nếu cậu không nghe điện thoại, không chừng anh Dương sẽ vượt nghìn núi vạn sông bay tới "thăm hỏi" tôi."

Nhâm Tường cầm cây gậy đẩy ngã một hàng mô hình tiểu nhân màu xanh lá trong sa bàn, cuối cùng chỉ Nguyên Tu: "Ngàn dặm vượt sông Hoàng Hải Hán Giang, thẳng đến lấy mạng chó của cậu ta."

Cố Chiết Phong nghiêm túc nói: "A Hoành phụ trách đào hố chôn thi thể, em vui vẻ làm đội trưởng."

Lười để ý đến lời nói chêm chọc của đồng đội, Nguyên Tu cầm điện thoại lên đi tới ban công.

Ngước mắt chính là biển cả xanh thẳm, bãi cát ven biển tựa như mặt quạt màu bạc với độ cong đẹp đẽ, quanh co lan tràn.

Gió biển quất vào mặt, hơi mặn.

Anh nhận điện thoại của Dương Trầm, sự chất vấn cuồng loạn truyền tới:

"Ban đầu cậu vào đội nói như thế nào! Chỉ phụ tránh đánh thi đấu chuyện khác một mực mặt kệ, bây giờ cánh cứng rồi nên ngạo mạn có phải hay không!"

Nguyên Tu kéo điện thoại xa chút, mi tâm hơi nhăn.

"Thiếu chút nữa tưởng là lão già." Giọng anh thanh thanh đạm đạm, thờ ơ: "Lão già lải nhải, anh cũng giống như ông ấy vậy."

Dương Trầm bên kia bùng nổ: "Tôi đã nói không được like M4!"

Nguyên Tu nói: "Tôi không có like."

Dương Trầm thở không ra hơi: "Vâng, cậu không có like, cậu đặc biệt gửi bình luận!"

"Oh, đừng nói thô tục, chú ý tư chất."

"Đều là cậu ép đấy!" Dương Trầm thở phì phì nói: "Bảo cậu giữ một khoảng cách với cô ấy, bây giờ lưu lượng fans hâm mộ của cậu lớn, hơi lơ là là truyền ra scandal, đối với sự nghiệp của cậu tương đối bất lợi."

Nguyên Tu trầm giọng nói: "Sự nghiệp tôi chỉ liên quan tới thi đấu."

"Cái vấn đề này chúng ta đã thảo luận qua rất nhiều lần, nếu như không có fans hâm mộ nhiệt tình sùng bái cổ động cậu, ai xem cậu thi đấu?"

"Nhiệt tình sùng bái cổ động, có lẽ chỉ có liên quan với thực lực và chiến tích của tôi."

"Cậu cảm thấy nhân khí của cậu với giá trị nhan sắc của cậu không liên quan?"

"..."

Cmn, rõ ràng không phản bác được.

Nguyên Tu theo bản nằng sờ cằm một cái, mặc dù rất muốn nói lại, nhưng mà hoàn toàn không thể nào phản bác, lời này đặc biệt chân thật.

Sau khi Dương Trầm bình tĩnh lại, giọng điệu cũng hòa dịu, bắt đầu tận tình khuyên: "Đồng đội của M4 Trình Ngộ bây giờ có tin đồn không tốt, cậu nhúng tay khuấy nước đục, tuyệt đối không có lợi, nghĩ cho rõ, đừng vì một tuyển thủ nghiệp dư làm cho cả người tanh hôi, Nguyên Tu, quý trọng tất cả những gì cậu có đi."

Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Tu đứng trên ban công gió thổi lạnh rất lâu, lạnh lẽo đến tận xương.

Dập tàn thuốc, anh rút điện thoại ra, kéo danh bạ xuống, sau khi tìm được một số điện thoại thì gọi đi.

"Ban tổ chức sao, tôi là Nguyên Tu, lần trước chuyện làm khách trao giải thưởng cho cuộc thi người thật sinh viên cả nước, tôi đã suy nghĩ kỹ, có thể tới."

"Tiền thì không tính, chỉ có một điều kiện."

***

Bản tuyên bố trên Weibo kia của M4 bởi vì sự đảm bảo của Nguyên Tu, một nhóm lớn fans tình địch tràn vào, bắt đầu giúp Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ nói chuyện, vốn là Lục Mạn Mạn cũng định bỏ tiền mua thủy quân, kết quả bởi trợ lực của tình địch, chuyện này trái lại bắt đầu đảo ngược theo chiều hướng tốt.

[Tôi tự mình đến quán bar của tiểu tỷ tỷ làm rồi, người ta trong sạch làm thêm bán rượu, không dơ bẩn như các người nói.]

[Đặt chuyện thoải mái nhất thời, tiễn đưa các người hỏa táng.]

[Ủng hộ M4 và Trình Ngộ tiểu tỷ tỷ! Trận chung kết nhất định ăn gà!]

[Tin tưởng sự bảo đảm phẩm chất con người của Tu Tu chồng tôi, tiểu tỷ tỷ cố gắng lên!]

...

Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ vứt bỏ phiền não trên mạng Internet, chuyên tâm chuẩn bị tranh giải, cũng may ban tổ chức bên kia cũng không tìm phiền toái cho các cô, một trận rồi lại một trận đánh tuyệt vời xuất hiện, Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ dùng thực lực hoàn toàn đảo ngược phương hướng của dư luận mạng Internet, vòng fans hâm mộ càng cuồng nhiệt.

Trận chung kết cả nước, Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ quyết định vẫn muốn giành được điểm tích lũy cao và đạt mục tiêu vô địch.

Điểm tích lũy liên quan trực tiếp đến số lượng đầu người, cho nên Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ phân công hợp tác ngay từ đầu cuộc đấu, Trình Ngộ tiến vào nhà thu nhặt vật liệu đạn dược, Lục Mạn Mạn ở điểm cao xạ kích, vì cô ấy hộ giá hộ tống.

Gặp người liền giết, tình thế mãnh liệt.

Trận đấu tiến vào giai đoạn giữa, Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ đi vào một tòa nhà lầu nhỏ một phòng, đạn của các cô còn dư lại không bao nhiêu.

Bên cửa sổ có người ngó dáo dác bị Lục Mạn Mạn một phát súng nổ đầu, ngay sau đó có một băng đạn lướt nhanh qua khung cửa sổ, Lục Mạn Mạn dựa lưng vào tường né đạn.

Xem ra là bại lộ vị trí.

"Còn có bao nhiêu vật phẩm?"

Trình Ngộ tháo balo ngụy trang trên lưng xuống, kiểm kê vật phẩm.

"Đạn không còn dư bao nhiêu, nhiều nhất mười lăm phát."

Lục Mạn Mạn cũng chỉ còn dư lại trong súng ba viên đạn.

Trình Ngộ dè dặt di chuyển tới cạnh cửa, hỏi cô: "Tôi thu bao nhiêu đầu người?"

"Tôi đếm, hai mươi lăm."

"Tiêu hao hết mấy viên đạn cũng không thua thiệt."

Lục Mạn Mạn lại nhìn đồng hồ trên tay một chút: "Còn lại mười bốn người, đạn không đủ."

Trình Ngộ đi tới bên cửa sổ dò xét, pằng một tiếng súng vang lên, đạn phấn bay tứ tung.

Có người nhìn chằm chằm các cô.

"Vẫn là tay súng bắn tỉa."

Trình Ngộ không cam lòng: "Khu vực an toàn sẽ thu hẹp lại, cũng không có đường chạy."

"Hai mục tiêu sống, khẳng định kiếm chúng ta trước."

"Tôi muốn nhặt túi của người nọ rơi bên ngoài, bên trong nhất định có tiếp tế."

Quy tắc trò chơi chính là nếu như tuyển thủ bị loại ra, phải để toàn bộ tài nguyên mình thu thập được ở tại chỗ. Cho nên trong trò chơi người chết trở thành cái hộp, trong thi đấu người thật thì người chết thành cái túi.

"Chỉ cần vừa lộ mặt, sẽ bị bắn thành cái rỗ." Lục Mạn Mạn nói: "Đừng tùy tiện mạo hiểm."

Trình Ngộ lại vác balo lên: "Thật sự không đạn, còn dư lại mười mấy phát, chúng ta chống đỡ không tới vòng quyết chiến cuối cùng, chỉ có thể cầm nắp nồi đập người thôi."

Lục Mạn Mạn nói: "Lại tiếp tục chống đỡ, đến khi khu an toàn bắt đầu thu hẹp lại, bọn họ sẽ rời đi, đến lúc đó chúng ta tăng tốc độ chạy lên, khẳng định tới kịp."

Ánh mắt Trình Ngộ dời xuống, rơi vào chân trái của Lục Mạn Mạn, nghi ngờ nói: "Chân cậu có thể chạy nhanh sao?"

Bây giờ M4, đã không còn là W bách chiến bách thắng trong quá khứ, cô có khuyết điểm.

Thời gian Trình Ngộ và Lục Mạn Mạn huấn luyện phối hợp lâu như vậy, biết rõ khuyết điểm của cô ngay tại phương diện di chuyển nhanh này.

Lợi thế về tốc độ từng là niềm tự hào nhất của W trong quá khứ bây giờ trở thành thiếu sót của M4, cô di chuyển tốc độ cao và đường dài đều có vấn đề, vì vậy, chiến thuật của các cô thường là Trình Ngộ thu hút hỏa lực và thu thập vật phẩm, Lục Mạn Mạn ẩn náu đánh lén.

Trình Ngộ tính toán chặng đường: "Bây giờ chúng ta cách khu an toàn một km, muốn trong hai đến ba phút, chạy vào khu an toàn đồng thời phải đề phòng bên địch tập kích sau lưng, đối với tốc độ của cậu bây giờ mà nói, gần như không thể nào."

"Tôi có thể chạy." Lục Mạn Mạn chắc chắn nói: "Đừng xem tôi là tàn phế."

Trình Ngộ cau mày nhìn về phía cô, sâu thẩm trong đôi mắt cô lộ ra một tia quật cường.

M4 không phải tàn phế, tuyệt đối không phải.

Trình Ngộ lắc đầu một cái: "Còn có một biện pháp."

"Không được." Lục Mạn Mạn lên tiếng bác bỏ.

Trình Ngộ bất đắc dĩ: "Tôi còn chưa nói cái gì."

"Tôi biết cậu muốn nói gì."

Lục Mạn Mạn đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài: "Cậu muốn đi ra ngoài giúp tôi cầm túi tiếp tế, sau khi cầm được từ cửa sổ ném vào cho tôi, nếu như lúc này cậu may mắn còn chưa chết, thì sẽ chạy ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của tay súng bắn tỉa, để cho tôi an toàn rời đi."

Trình Ngộ nhướng mày: "Hóa ra tôi trong lòng cậu dũng cảm như vậy."

Lục Mạn Mạn chất vấn: "Cậu dám nói mình không phải nghĩ như vậy?"

"Trận đấu này tôi phụ trợ cậu, vốn nên phối hợp đánh với cậu." Trình Ngộ tắt thiết bị âm thanh đi, nhìn cô: "Chuyên nghiệp một chút đi, cậu thế nhưng là W, trình độ vô địch thế giới."

"Cậu cũng là đồng đội của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho đồng đội của tôi tự nhiên hy sinh, trước kia W sẽ không, bây giờ M4 sẽ càng không!"

Thái độ của Lục Mạn Mạn kiên quyết, cản ngay cạnh cửa không cho Trình Ngộ rời đi: "Vết thương chân tôi đã khỏi rồi, hai phút chạy một km, sẽ không có vấn đề."

"Bây giờ không có vấn đề, cậu có thể đảm bảo sau trận đấu sẽ không tổn thương gân bắp thịt lần nữa không, tôi lên mạng tra rồi, đây là bệnh khó chữa lâu dài nhiều tháng, nếu bác sĩ nói cậu không thể chạy, vậy thì đừng chạy."

"Tôi có thể chạy."

Tính Trình Ngộ nôn nóng, bây giờ cũng có chút tức giận, giọng cao lên: "Cậu rốt cuộc còn muốn cầm giải nhất cả nước không, có muốn vào đội chuyên nghiệp hay không, có muốn mở mày mở mặt trở về Mỹ hay không!"

"Tôi dĩ nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng tuyệt đối không phải là cái giá cho việc vứt bỏ đồng đội của tôi, đây là cuộc đấu hai người, chúng ta phải cùng nhau lấy được giải nhất!"

Trình Ngộ cúi đầu, cảm nhận được lực độ cô cầm cổ tay cô ấy, nặng trĩu như vậy: "Tôi là W, cậu tin tưởng tôi."

Thật lâu, cô rốt cuộc trợn mắt chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp, thật không biết, cậu giống như tên ngốc vậy rốt cuộc là đánh như thế nào mà lấy được chiến tích bất bại nhiều như vậy."

Lục Mạn Mạn nhẹ nhõm cười: "Nếu không thì làm sao làm Nữ thần chứ."

Trình Ngộ tức giận nói: "Rõ ràng chính là Thánh mẫu Bạch Liên Hoa trong veo."

Lục Mạn Mạn nhìn bắp đùi thon dài của Trình Ngộ, đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm giảo hoạt: "Có biện pháp rồi."

Một khe hở khi cửa mở ra, Trình Ngộ nhìn bên ngoài một chút, vừa rồi đánh trúng túi của người kia, vị trí cách cửa chỉ nửa mét.

Trình Ngộ duỗi đôi chân dài nhỏ ra giữa khe cửa, cố gắng mà móc dây đeo vai của túi.

Pằng, một tiếng súng vang lên đập lên tường cách đùi Trình Ngộ nửa tấc, Trình Ngộ thầm mắng một tiếng, chiêu này của Lục Mạn Mạn cũng đủ sát thương, chân không có phòng hộ nếu như bị đạn đánh trúng, có lẽ máu sẽ ứ đọng.

Nhưng mà cho dù là đạn đánh vào đùi cũng không được coi là vết thương trí mạng, sẽ không bị loại. Mà tay súng bắn tỉa núp trong bóng tối kia xem ra cũng không giỏi, ngay cả chân Trình Ngộ cũng không bắn trúng.

Đương nhiên cũng có thể là bởi vì nguyên nhân chân cô ấy mảnh khảnh.

Túi cuối cùng cũng bị móc về.

Sau khi Trình Ngộ cầm được túi lập tức đóng cửa lại, ngoài cửa truyền tới mấy tiếng.

Cô kiểm tra túi, bên trong có ba mươi viên đạm M4a1, hoàn toàn đủ rồi.

"Ha ha, đủ sống rồi! Tiểu tỷ tỷ này phải ăn gà!"

Cô cười quay đầu lại, đã thấy sau lưng căn nhà trống trơn, đã không thấy Lục Mạn Mạn đâu.

Đôi lời tâm tình của editor: Coi đoạn thi đấu thực sự gây cấn mà!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.