Úy Lam

Chương 13





Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
Edit: Malbec
Suy cho cùng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, nghe những lời này của cảnh sát, Trần Cẩm Lộ theo bản năng mà nhìn về phía Úy Lam.
Trong căn phòng này, chỉ có Úy Lam có thể cho cô sự an ủi.
Úy Lam cho cô một ánh mắt động viên, nhìn về hai cảnh sát đứng ở cửa, hỏi: “Hai người có giấy tờ chứng minh thân phận của mình không?”
Hai người đó nhìn nhau, lập tức đưa ra thẻ cảnh sát của mình . 
Giấy tờ tất nhiên là thật.
Úy Lam lại hỏi: “Nếu như đã muốn cô ấy hỗ trợ điều tra, các người chắc còn có những chứng cứ khác?”
Cô không phải chưa từng hợp tác với cảnh sát nhưng lúc đó đang ở Mỹ, là thân phận học sinh của người hướng dẫn, hầu hết đều làm trợ lý, ghi chép tài liệu. Cho nên cô cũng không rõ quy trình phá án trong nước.
Cảnh sát nghe cô hỏi như vậy bèn lập tức nghiêm túc nói: “Vị tiểu thư này, bây giờ Trần Cẩm Lộ có liên quan đến một vụ án hình sự, chúng tôi có quyền mang cô ấy trở về điều tra.”
Trần Cẩm Lộ trợn hai mắt, có chút không thể tin nổi.
Úy Lam quay đầu nhìn về phía cô ấy, thấy vẻ mặt của cô thì hơi nhíu mày, hiển nhiên vẻ mặt này đã nói cho Úy Lam biết, cô ấy cũng không phải hoàn toàn vô tội.
Trần Cẩm Lộ lại lần nữa muốn xin sự giúp đỡ, gọi một tiếng: “Bác sĩ Úy.”
Đôi mắt cô hiện lên sự kinh hoàng, run rẩy nói: “Cô không thể mặc kệ tôi như vậy.”
Có lẽ hành động bảo vệ cô ở quán bar hôm đó của Uý Lam và sau nhiều ngày trị liệu như vậy, cô đã xem Úy Lam là người mình có thể tin tưởng dựa vào.
Đối với người tư vấn có cảm xúc mãnh liệt không ổn định như cô ấy, sự tin tưởng này rất hiếm thấy.
Trong chốc lát, Úy Lam nhìn cảnh sát: “Tôi có thể đi cùng không, hai người cũng thấy cô ấy đang tiếp nhận điều trị tâm lý, tôi có thể giúp ổn định cảm xúc cô ấy.”
Hai cảnh sát nhìn nhau, cuối cùng vẫn đồng ý với Úy Lam.

Cuối cùng các cô bị đưa tới cục Cảnh Sơn, Trần Cẩm Lộ trực tiếp bị đưa vào phòng tra khảo, Úy Lam được sắp xếp ngồi trong một phòng họp trống trải ở cục cảnh sát.
Sau đó, không ai tiếp xúc với cô nữa.
Trong lúc đó, cô liên lạc với người Trần gia, Trần Vũ nhận điện thoại, vô cùng khiếp sợ.
Hắn nói: “Úy tiểu thư, bây giờ tôi không thể qua đó nên có thể nhờ cô ở lại cục cảnh sát cùng Tiểu Lộ không, tôi sợ con bé một mình sẽ sợ hãi. Tôi lập tức sẽ phái luật sư đến.”
Nửa giờ sau, luật sư đến.
Úy Lam đứng dậy ra khỏi phòng họp nhưng mà lần này luật sư cũng bị ngăn lại, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Luật sư không có biện pháp, chỉ có thể ra ngoài gọi điện thoại, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đã xả ra chuyện gì.
Cục cảnh sát ai ai cũng bận rộn, cho nên khi Úy Lam từ ngoài cửa sổ thấy khung ảnh trên tủ trưng bày, cô bước vào phòng cầm lên xem cũng không có ai chú ý.
Cô cầm lấy khung ảnh, đúng lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào khuôn mặt trong khung ảnh kia.
Đây là ảnh chụp một đội bóng rổ, các chàng trai mặc đồng phục bóng rổ tóc mướt mồ hôi, từng giọt trên trán còn có thể thấy rõ qua bức ảnh, vài người ngồi phía trước cùng giữ một chiếc cúp màu bạc.
Nhưng mà nổi bật nhất là người đứng giữa ở hàng sau, anh ta đứng sau chiếc cúp, trên mặt không hề cười, khuôn mặt anh tuấn, cho dù đang đổ mồ hôi vẫn đẹp đến mức người khác không thể rời mắt.
Tần Lục Trác.
“Tiểu thư?” Phía sau xuất hiện một giọng nói ngạc nhiên, Úy Lam quay đầu lại.
Cô thấy một người đàn ông mặc đồ bình thường, trong tay cầm một tập tài liệu màu xanh, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô.
Úy Lam biết mình chưa được cho phép đã đụng vào phòng làm việc của người khác bèn thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Cô nhìn người đàn ông mặc thường phục, suy nghĩ một lúc rồi gọi: “Đội trường Tiếu.”
Tiếu Hàn sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Cô biết tôi?”
Cậu là cảnh sát, hơn nữa là cảnh sát hình sự, với những người mình đã gặp qua, tuy không nhận ra tất cả nhưng ít nhiều sẽ có chút ấn tượng. Chỉ là cô gái trước mặt này thì cậu lại không có chút ký ức nào. Người có vẻ ngoài bình thường cậu còn có ấn tượng mơ hồ, huống chi cô gái đẹp như vậy, không thể nào không nhớ.
Úy Lam lắc đầu: “Tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý của Trần Cẩm Lộ.”

Trần Cẩm Lộ, Tiếu Hàn ngẩn ra, ngược lại có ấn tượng với cái tên này.
Cậu nói: “Vụ án này còn trong quá trình điều tra.” Nói xong, cậu lại cảm thấy kỳ lạ, loại người có tiền này liên quan đến vụ án, không những chỉ tìm luật sư, sao còn gọi cả bác sĩ tâm lý đến vậy.
Nhưng mà người đối diện giống như đọc được ý nghĩ của cậu ta.
“Hôm nay Trần tiểu thư đang lúc tư vấn tâm lý ở chỗ tôi thì bị cảnh sát đưa đi, là bác sĩ tâm lý, tôi cần phải ổn định cảm xúc cho cô ấy.”
Tiếu Hàn kinh ngạc nhìn cô, quả thật tâm tư cô gái này vô cùng tinh tế, hay nói chính xác là, cô ấy chỉ từ biểu cảm của đối phương là có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng họ.
Cảnh sát hình sự lúc thẩm vấn phạm nhân thông thường cũng sẽ sử dụng tâm lý học, từ biểu cảm của nghi phạm, phán đoán xem người đó có đang nói dối hay không.
Vị bác sĩ tâm lý này khiến Tiếu Hàn có chút kinh ngạc.
Cậu vỗ tài liệu trong tay, giọng nói hơi trầm: "Cô à, vụ án mạng này của chúng tôi còn trong giai đoạn phá án.”
Tiếu Hàn là cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ cho người không liên quan.
Úy Lam đọc hiểu vẻ mặt của cậu nên chỉ cười nhạt, rời khỏi văn phòng.
Lúc cô vừa đi đến hàng lang, trợ lý Trương Tiêu gọi điện thoại đến.
Vừa mới kết nối, Trương Tiêu vô cùng khẩn trương nói: “Bác sĩ Úy, cô đã thấy tin tức trên mạng chưa?”
Úy Lam có chút bất đắc dĩ, đang chuẩn bị nhắc cô ấy, mỗi ngày tin tức trên mạng nhiều như lông trâu. Trương Tiêu lại nói: “Có người đăng tin hot trên mạng, nói là biệt thự vùng ngoại thành xảy ra án mạng, một tiểu tam bị giết ở biệt thự, nghe nói là con gái vợ cả giết.”
Mưu sát, tình nhân, nhà giàu, con gái vợ cả……
Tuy rằng bây giờ trên mạng có thấy rất nhiều chuyện lạ, nhưng mà loại ân oán tình thù của nhà giàu này luôn ảnh hưởng lớn đến quần chúng xem bát quái, tin hot thế này phát ra, nhanh chóng được diễn đàn thêm mắm thêm muối, thậm chí còn truyền đến Weibo.
Là mạng xã hội lớn nhất trong nước bây giờ, sức ảnh hưởng Weibo không kém hơn so với bản tin thời sự 7 giờ mỗi ngày là mấy.
Trương Tiêu khẩn trương đến mức nói chuyện không lưu loát.

Cô hiểu ra nói: “Trần tiểu thư là bởi vì vụ án giết người này mà bị cảnh sát đem đi?”
Tin hot trên mạng rất nhiều, tuy rằng chưa nói tên vị đại gia kia nhưng nghe nói biệt thự ngoại thành đó là chính công ty của đại gia kia xây, vì thế những người trên mạng tìm kiếm tên chủ tịch công ty này, họ Trần.
Trương Tiêu đọc đến đoạn này, lại liên tưởng đến Trần Cẩm Lộ hôm nay bị đem đi, nhất thời bị dọa đến giật mình.
Nhanh chóng gọi cho Úy Lam.
Úy Lam nhíu mày, hiển nhiên chuyện này đã vượt quá sự tưởng tượng của cô.
Dựa trên những hành vi trước đây của Trần Cẩm Lộ, Úy Lam tưởng rằng cô ấy lại gây họa, gây lộn đánh nhau, phóng nhanh vượt ẩu cũng nên, lại không nghĩ đến, cô ấy lại dính phải vụ án giết người này.
Về tin tức tiểu tam trên mạng, theo bản năng cô nhớ về cảnh tượng ở nhà ăn hôm đó.
Người phụ nữ bị Trần Cẩm Lộ nhục nhã trước mặt mọi người.
Tần Lục Trác vừa họp xong, công ty bọn họ tuy không lớn nhưng lượng công việc lại không nhỏ. Có lẽ do anh đã hình thành thói quen khi ở đội cảnh sát, lúc họp, lời ít mà ý nhiều.
Cho nên đến lúc phải mắng người cũng mắng đến mức ủ rũ.
Tan họp, cửa phòng họp mở ra, mọi người ngay cả Thẩm Phóng đều không dám ngẩng đầu mà ra ngoài.
Anh ngồi trên ghế, mới vừa duỗi tay sờ túi quần thì di động đặt trên bàn vang lên. Anh cầm điện thoại lên, một cái tay khác lấy bao thuốc từ trong túi ra.
Bao thuốc đặt trên bàn hội nghị, ngón tay vừa mở bao ra, nhìn thấy tên gọi đến trên màn hình điện thoại mà bất ngờ.
Là số điện thoại của người vừa mới cùng ăn cơm mấy hôm trước.
Úy Lam.
Anh vừa lấy điếu thuốc ngậm bên miệng, một bên nhận điện thoại.
“Bây giờ anh có tiện không? Có việc cần nhờ anh giúp đỡ một tay.”
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tần Lục Trác cười một tiếng, hình như từ sau khi hai người họ quen biết, cô không ít lần làm phiền anh.
Anh thấp giọng trả lời, ý bảo cô nói rõ.
Chỉ là nghe xong, vẻ mặt anh có chút cứng lại.

Vài phút sau, Thẩm Phóng đang kiểm tra đơn hàng ở bên ngoài thấy Tần Lục Trác đi ra ngoài, mặc một chiếc áo khoác màu đen. Cậu gọi một tiếng, “Lão đại, anh đi đâu vậy?”
“Cục Cảnh Sơn.”
Thẩm Phóng: “A.”
Chờ cậu lấy lại tinh thần, ý thức được nơi Tần Lục Trác muốn đi lại là Cục Cảnh Sơn thì người đã đi rồi. 
Cậu ngẩng đầu nhìn bên ngoài, suy nghĩ nửa ngày, mặt trời hôm nay mọc hướng nào vậy?
Lúc này, người ở Cục Cảnh Sơn bận rộn không thôi, bởi vì tối hôm qua xảy ra án mạng, ai ngờ sáng nay lại xuất hiện tin tức trên diễn đàn. Lại vì là chuyện tiểu tam nhà giàu, tin tức này lại càng nóng hơn.
Cũng không biết chuyện thế nào mà tin tức trên diễn đàn đều bị người xóa hết.
Vẻ giấu đầu lòi đuôi này lại khiến người khác chú ý, độ nóng không giảm bớt mà càng ngày càng nóng hơn.
Úy Lam đứng ở hàng lang cục cảnh sát,  nơi đây dán không ít ảnh chụp của những cá nhân tiêu biểu.
Sau đó, lại nghe được một giọng nói ngạc nhiên gọi: “Đội trưởng Tần.”
Cô quay đầu lại liền thấy một thân ảnh cao lớn đứng trước cửa cục cảnh sát, áo khoác dài màu đen tôn thêm dáng người cao lớn của anh, hai tay anh đặt trong túi áo khoác, đang cúi đầu nói chuyện với cô cảnh sát nhỏ đối diện trước mặt. 
Vẻ mặt cô gái kích động, bộ dạng không biết nên nói thế nào cho phải.
Anh im lặng nghe lời cô ấy nói nhưng mà đôi mắt lại nhìn về phía Úy Lam.
Không bao lâu, bên trong cũng nhận được tin tức, Tiếu Hàn đi ra.
Cậu có chút kích động: “Đội trưởng Tần.”
Tần Lục Trác lắc đầu: “Gọi sai rồi, bây giờ cậu là đội trưởng.”
Tiếu Hàn đứng ở trước mặt anh, đâu còn hình dáng đội trưởng đội cảnh sát hình sự giỏi giang nữa mà chỉ biết cười thẹn thùng. 
Hai người nói vài câu, đến khi Tiếu Hàn hỏi: “Sao tự nhiên anh lại đến mà không gọi trước cho em.”
Tần Lục Trác bỏ tay ra khỏi túi áo, anh ngoắc hai ngón tay về hướng Úy Lam đang đứng.
Trầm giọng nói: “Còn không qua đây.”
: lustaveland.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.