Túy Linh Lung

Chương 38: Vô tình không giống đa tình khổ




Khanh Trần nhìn bóng dáng của hắn mỉm cười, người mặt lãnh tâm nóng, tẩm cung Đoan Hiếu Thái Hậu có cái gì đẹp mắt. Đem thái tử đưa tới Xuân các chỗ Loan Phi ở:“Điện hạ thỉnh đừng ở lại lâu, Khanh Trần trong chốc lát cần trở về.” Thái tử đứng im ở bên người Loan Phi, ngón tay thon dài mơn trớn tế mi như họa của Loan Phi, đáy mắt ôn nhu vô hạn, Khanh Trần thầm than một tiếng, đi ra ngoài.

Dạ Thiên Lăng khoanh tay đứng ở trước cửa sổ tẩm cung Đoan Hiếu Thái Hậu, nhìn như ánh trăng như nước bên ngoài, ngân quang sáng tỏ chiếu vào trên mặt hắn, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Khanh Trần lẳng lặng tiêu sái tới bên người hắn, cũng không nói gì, hai người cùng đứng trước cửa sổ, đều tự yên tĩnh.

Qua một lát, Dạ Thiên Lăng hỏi:“Suy nghĩ cái gì?”

“Nghĩ đến bình dược.” Khanh Trần đáp:“Quả thật là hạc đỉnh hồng.”

“Ừ.” Dạ Thiên Lăng thuận miệng đáp.

“Trong tay Thái tử là hạc đỉnh hồng, nhưng là Loan Phi uống, cũng không phải hạc đỉnh hồng.” Khanh Trần tiếp tục nói.

Dạ Thiên Lăng quay đầu nhìn nàng:“Không phải hạc đỉnh hồng, đó là cái gì?”

Khanh Trần lắc đầu:“Ta còn chưa xác định, nhưng nếu đoán đúng, có lẽ là loại độc trên giang hồ gọi là ‘Ly tâm nề hà thảo’ dược này có thể hầm thành chất lỏng.”

“Ly tâm nề hà thảo?” Dạ Thiên Lăng lập lại một lần.

“Ừ” Khanh Trần nói: “Huynh khả năng không có ấn tượng, trên ‘Minh Kinh luận’ có ghi lại loại độc dược này. Nghiêm khắc mà nói, đây không xem như độc dược, người uống lên sẽ không chết, chỉ biết sẽ xảy ra hiện tượng không khác tử vong là mấy, hô hấp, tim đập, mạch đập, huyết áp, nhiệt độ cơ thể thậm chí sự trao đổi chất giữa các khí quan đều thấp tới một cực hạn, không cẩn thận sẽ bị lầm là tử vong. Ừ...... đây có thể coi là một loại thuốc gây nê sâu đấy.” Khanh Trần nói xong liếc mắt nhìn Dạ Thiên Lăng một cái, thấy hắn kỳ quái nhíu mày. Đột nhiên ý thức được mình không tự giác dùng chút từ ngữ y học hiện đại , vội hỏi:“Xác thực mà nói, chính là một loại ngất dược, hiểu chưa?”

Dạ Thiên Lăng gật đầu một cái:“Cuối cùng cũng nói một câu hiểu được.”

Khanh Trần cười nói:“Vậy là được rồi. Loan Phi cùng thái tử, dược trong tay khác nhau, nếu là xác thực như lời thái tử nói, hai người bọn họ sớm có chuẩn bị chịu chết, như vậy mang hai bình dược uống hết, huynh nói sẽ là cái tình hình gì?”

Dạ Thiên Lăng hắc đồng hơi hơi thu lại, tinh quang khó giấu.

Khanh Trần lại nói:“Ta mặc dù đối với Loan Phi muội muội này hiểu biết không sâu, nhưng có hai điểm ta có thể khẳng định, thứ nhất, nhìn tính tình của nàng, nói nàng có dã tâm lật triều chính ta tin, nói nàng luôn muốn thải cúc đông li, chơi thuyền Ngũ hồ......” Nàng cười khẽ một chút:“Lời ấy sai rồi! Thứ hai......Cả gia tộc Phượng thị lấy gia tộc làm vinh dự, trong tộc ích lợi cao hơn hết thảy, Loan Phi hội làm ra chuyện này Phượng gia mang tội, ta khó hiểu.”

Dạ Thiên Lăng nhìn nàng ngọc dung đạm cười, lại có một loại cảm giác cân nhắc không ra, nàng vẫn là người đầu tiên khiến hắn mang những ý tưởng kỳ quái, hắn thản nhiên hỏi:“Còn gì nữa?”

Khanh Trần cười với hắn:“Huynh không thấy Ngự Lâm Quân hộ chủ thật cổ quái sao?”

Dạ Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng:“Trung tâm hộ chủ, nói quá sự thật, không biết là hộ chủ hay là hại chủ.”

“Nói đến đây.” Khanh Trần cười:“Thái tử tư chạy ra khỏi cung, Ngự Lâm Quân không ngăn trở ngược lại mượn cớ hộ chủ cùng kinh đô vệ xung đột, đem sự tình nháo lớn, không khác lửa cháy thêm dầu. Còn nữa, thái tử ra cung nhất định hết sức bí mật cẩn thận, Ngự Lâm Quân tin tức sao lại linh thông như vậy?”

Dạ Thiên Lăng lạnh lùng nói:“Phụ hoàng biết thái tử ra cung, là thị nữ bên người Loan Phi Cẩm Cúc đêm khuya đến Trí Xa điện mật báo, mới tiết lộ ra ngoài .”

“Cẩm Cúc?” Khanh Trần ngoài ý muốn nói:“A, sự tình tựa hồ trở nên rất thú vị .”

Dạ Thiên Lăng nghiêng đầu không nói, nhìn thẳng nàng bộ dáng cười yếu ớt không hề tâm cơ, Khanh Trần thấy hắn nửa ngày không hề có động tĩnh, sóng mắt lưu chuyển:“Làm sao vậy?”

Tứ ca bị ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu chiếu vào trên mặt, rõ ràng âm thầm nhiều điểm mộng ảo, toàn bộ tẩm cung yên tĩnh mà an tường. Dạ Thiên Lăng thu hồi ánh mắt một lần nữa nhìn phía ngoài cửa sổ:“Vì sao nói cho ta biết chuyện này?”

“Hả?” Khanh Trần nói:“Cần nguyên nhân?”

Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói:“Mới vừa rồi theo như lời nàng đều đủ để cho Phượng gia nhận lấy tội tru tộc, đừng nói Loan Phi, chính nàng tính mạng đều khó giữ được. Mặc dù hiểu được rõ ràng chuyện này, chuyện của Loan Phi, nàng không nói ra sẽ không ai biết? Vì sao phải nói với ta chuyện này?”

Ánh trăng ở trên mặt Khanh Trần như có như không phủ lên một tầng lụa mỏng, nàng nhìn đáy mắt trong trẻo của Dạ Thiên Lăng, lông mi thật dài vừa động, môi khẽ mở:“Không có gì, đơn giản vì huynh là Dạ Thiên Lăng, mà ta, là ta.”

Dạ Thiên Lăng nói:“Nàng không sợ ta bẩm báo phụ hoàng, bản thân cũng mang tội?”

Khanh Trần cười:“Huynh sẽ làm sao?”

Dạ Thiên Lăng khóe miệng hơi mỉm:“Có lẽ đấy.”

Khanh Trần gật đầu, tiếp tục cười:“Ta đây đã nói, thu lại không được.” Nàng nhún vai:“Không có biện pháp .”

Dạ Thiên Lăng rốt cục cười ra tiếng, tuy rằng nghe qua vẫn là lạnh lùng thản nhiên như vậy, nhưng Khanh Trần lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười như vậy, cảm thấy hắn cười rộ lên kỳ thật nhìn tốt lắm. Giống như là tuyết sơn cao nhất vô biên vô hạn mờ mịt, phá mây mà ra mang theo một đoàn kim sắc dương quang, khiến trí nhớ khắc sâu.

Nhưng trong nháy mắt, Dạ Thiên Lăng đã thu liễm ý cười, dặn nàng:“Chớ lại nói với bất luận kẻ nào việc này, bên trong cung đình không thể so với bên ngoài.”

Khanh Trần gật đầu:“Ta có chừng mực.”

Dạ Thiên Lăng khoanh tay trở lại:“Đi thỉnh thái tử trở về đi, lâu hơn sẽ kinh động người khác, phụ hoàng biết lại thêm phiền toái.”

“Được.” Khanh Trần đi vài bước, đột nhiên đứng lại quay đầu:“Tứ ca, ta có thể tín nhiệm huynh sao?”

Dạ Thiên Lăng mày kiếm hơi nhướng:“Vấn đề này tựa hồ nàng tự trả lời đi.”

Đứng ở bên cạnh bậc thang cao lớn, gió đêm gợi lên y bào Khanh Trần một đoàn tuyết trắng, ủng lên khuôn mặt thanh tú, nàng cười cười lại hỏi:“Như vậy, huynh tín nhiệm ta sao?”

Dạ Thiên Lăng ngừng lại một chút, chỉ trả lời một chữ:“Có thể.”

Mắt phượng hiện lên một chút thanh lệ sáng rọi, Khanh Trần chậm rãi nói:“Ngày mai ta nghĩ ra cung một chuyến, có lẽ...... Huynh nguyện ý cùng ta đi gặp một người, được không?”

Dạ Thiên Lăng không hỏi đi nơi nào hoặc là gặp ai, chính là như trước nhìn nàng nói:“Được, ngày mai ta đến Từ An cung tiếp nàng.”

Khanh Trần cười cười, xoay người hướng thiên điện mà đi. Tóc dài theo gió nhẹ nhàng tản ra, chiếu vào trong mắt Dạ Thiên Lăng, lộ ra một tia ôn nhu, đảo mắt cùng hắc đồng hòa hợp làm một thể chìm nghỉm ở đáy mắt sâu thẳm của hăn, vô thanh vô tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.