Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

Chương 25




Nhạc Dao vừa nhảy dựng lên, Tục Nghiêu đã sai người mang chậu tới thả cá vào mang đi. Sau đó anh thoải mái nhảy một phát từ cửa sổ vào phòng bệnh, lấy hai miếng khăn ướt tiêu độc từ trong tủ ra lau theo thói quen.

Anh thong thả lau không oán trách một câu, khí chất của anh toát ra sự uy áp trời sinh cũng đủ làm Nhạc Dao run rẩy sợ hãi.

Khi hoảng loạn Nhạc Dao rất dễ làm ra chuyện ngu xuẩn, cậu "khụ" một tiếng gia tăng sự tự tin giới thiệu với không khí: "Các anh em! Tôi giới thiệu một chút, đây là Sư đoàn trưởng Tục uy dũng bất phàm nhà tôi nha!"

Nói xong sợ Tục Nghiêu không tin, quay sang nói với Tục Nghiêu: "Sếp ơi, hôm nay ngày đẹp em mời vài trăm anh em vong linh tới xem thế nào, tiếc rằng anh không nhìn thấy bọn họ. Thế nhưng anh đừng tiếc, chờ tới ngày 30 em gia trì thêm cho bút vẽ, em khai thiên nhãn cho anh để anh có thể xem bọn họ tròn méo ra sao nè."

Đồng chí Kỷ Phong Vũ một thân sắm vai "mấy trăm người" kiểu: "..."

Tục Nghiêu khẽ cười: "Trong phòng này ngoài em và Kỷ Phong Vũ, lấy đâu ra thêm "anh em" đấy?"

Đờ mờ! Sao anh biết hay vậy?!

Nhạc Dao mắt trợn tròn, suýt thốt mấy lời này ra. Một khắc cậu hoài nghi phải chăng Tục Nghiêu cũng có thể thấy vong linh, kéo Kỷ Phong Vũ đi thì anh không nhìn theo.

Tục Nghiêu đút tay túi quần cúi đầu cảm ứng, nói về phía khoang vô khuẩn của Đường Diệp: "Cậu Kỷ thân mến, tuy tôi chưa gặp cậu nhưng cậu là bạn tốt của Nhạc Dao, dĩ nhiên cũng là bạn của tôi. Sau này nếu việc gì Nhạc Dao không đáp ứng nổi, có thể tìm đến tôi xin giúp đỡ. Tôi nghĩ cậu cũng có biện pháp riêng thông báo cho tôi."

Kỷ Phong Vũ kinh ngạc nhìn Tục Nghiêu, cậu ta rút khăn ướt "viết" lên kính của khoang vô khuẩn: Cảm ơn.

Nhạc Dao đứng im tại chỗ tức gần chết: "Này! Chú em nhầm lẫn gì không vậy! Rốt cuộc ai mới là anh em của nhau!"

Kỷ Phong Vũ: "Nhạc Dao này, chú em về nghỉ ngơi một chút đi. Lấy IQ của cậu ra so bì với người ta, nghĩ gì đấy? Nhanh cho anh một nén nhang, anh muốn ăn no. Đừng ở chỗ này ăn vạ."

Nhạc Dao: "..."

Nhạc Dao bất đắc dĩ đốt cho Kỷ Phong Vũ một nén nhang, ngượng ngùng xin lỗi Tục Nghiêu rồi cũng chạy sang nhõng nhẽo. Cậu lắc lắc tay áo Tục Nghiêu: "Nè, thủ trưởng đại nhân lần này khoan hồng tha cho em một mạng được không?"

Tục Nghiêu: "Tôi có bị làm sao hả?"

Nhạc Dao: "Sao lại không? Ánh mắt của anh ban nãy như kiểu muốn gô cổ em bán cho bọn buôn người ấy."

Tục Nghiêu xoay đầu nhìn Nhạc Dao, xem xét liếc mắt một cái: "Sao lại thế được? Trông tôi giống loại người như vậy hả?"

Không phải ấy hả?! Sao nghe cái câu này nó quen tai ghê!

Nhạc Dao nhịn không được lùi về sau mấy bước: "Ngược lại anh phải đồng ý không được làm em sợ, không tập trung thì không có cách cứu Phó sư đoàn trưởng Đường. Anh phải đồng ý với em, không vì ban nãy em lôi anh ra cợt nhả mà bắt nạt em hoặc phạt em, như vậy em mới có thể giúp anh ta."

Tục Nghiêu rất vui vẻ: "Được rồi, tôi đáp ứng yêu cầu của em."

Nhạc Dao bán tín bán nghi nghếch khuôn mặt nhỏ: "Thật chứ?"

Tục Nghiêu: "Chồng em từ trước tới giờ nói một là một, hai là hai."

Nhạc Dao nhớ lại, đúng là từ trước tới giờ Tục Nghiêu chưa từng gạt cậu cái gì. Tuy rằng anh toàn bắt nạt cậu, làm cậu tức tới hoa tay múa chân nhưng nói được thì sẽ làm được. Chẳng qua mồm miệng hơi thiếu đánh.

"Được rồi." Nhạc Dao nói, "Anh yên tâm, em cũng coi trọng chữ tín."

Nói xong cậu nhìn Đường Diệp trong khoang vô khuẩn, ra hiệu cho Tục Nghiêu tắt âm máy truyền tin.

Tục Nghiêu thấy Nhạc Dao chuẩn bị làm phép, không chỉ tắt âm trợ lý AI Leslie mà còn dặn dò tất cả mọi người.

Nhạc Dao thấy anh gật một cái thì biết có thể bắt đầu rồi. Cậu lấy bùa chiêu hồn ra dán lên người Đường Diệp. Hai người thủ vệ kia chỉ cần mỗi người một cái, riêng Đường Diệp thì cần những ba cái.

Lần này làm phép cũng không giống lần trước. Đầu tiên cậu chấm ngón tay vào nước cúng, quét một đường lên ban công rồi quét lên cửa kính khoang vô khuẩn, sau đấy mới đốt nhang vái ba lần. Cậu đem nhang dựng thẳng, quơ qua người Đường Diệp từ đầu tới chân mỗi nơi ba lần, mỗi lần trong miệng đều khấn: "Thiên linh địa linh, cầu xin Cửu Thiên Tư Mệnh Hộ trạch Chân quân tới thu kinh... Thiên linh địa linh, cầu xin Cửu Thiên Tư Mệnh Hộ trạch Chân quân tới thu kinh...."

Đọc xong cậu nhanh chóng quét bùa qua, giống như lần trước đốt bằng nhang, cầm khủng long rung chuông "leng keng leng keng" theo nhịp điệu. Thanh âm này nghe như một loại chỉ dẫn, trong phòng bệnh yên tĩnh cực kì rõ ràng.

Trước kia hai người thủ vệ chiêu hồn chỉ mất 10 giây, tình huống của Đường Diệp lại tốn thời gian khá lâu. Lá bùa đốt được 1phút, Nhạc Dao mới thấy một tia hồn phách bé bé.

Hồn phách kia hình như không muốn về. Nhạc Dao đứng ở cửa rung chuông dỗ dành: "Sư đoàn phó Đường Diệp về đi nào, anh em của anh đang chờ, thuộc hạ cũng rất lo lắng cho anh. Mau về nào..."

Sợi hồn phách mới chậm rãi bay tới, ở cửa sổ chậm rì rì soi mói cơ thể mình.

Nhạc Dao sợ nó bị làm phiền sẽ bay đi mất, cậu nhanh chóng vẽ một phù văn trong lòng bàn tay, đóng cửa sổ lại, "lạch cạch" bắt lấy nó nhét vào cơ thể Đường Diệp.

Động tác của cậu thô bạo cực kì! Hồn phách bị kéo xuống Tục Nghiêu không nhìn thấy nhưng anh nhìn thấy động tác và vẻ mặt kia, cực kì đắc thắng.

"Khởi!" Nhạc Dao ấn ba ngón tay lên đỉnh đầu Đường Diệp, "Khởi khởi khởi!"

"Tsk..." Người nằm trên giường bệnh rụt cơ thể lại, giống như bị đau chậm rãi mở mắt.

Tục Nghiêu: "..."

Bác sĩ phụ trách điều trị thông qua thông báo của khoang vô khuẩn biết Đường Diệp đã tỉnh lại rất nhanh chạy tới, thấy Nhạc Dao thì biết lại bị Nhạc Dao lần nữa phá vỡ tam quan rồi. Gã nhanh chóng chạy tới kiểm tra đơn giản một chút, nhẹ giọng hỏi: "Sư đoàn phó Đường, ngài nghe thấy tôi nói gì không?"

Đường Diệp đau đầu, đau lưng, tức ngực, cả người không có chỗ nào ổn. Anh ta chậm rãi nhớ tình hình trước đấy, âm thanh khô khốc: "Nước."

Bác sĩ nhanh chóng mang nước quay trở lại.

Đường Diệp hỏi: "Tôi nằm đây bao lâu rồi?"

Giọng nói của anh ta rất trầm nhưng lại không giống Tục Nghiêu vừa cợt nhả vừa trầm thấp, giọng nói này vừa trầm vừa nhẹ nhàng. Giọng nói giống y như con người, nhẹ nhàng mà lạnh lẽo.

Bác sĩ trả lời: "Năm ngày rưỡi ạ."

Tục Nghiêu hỏi: "Cảm giác sao rồi?"

Đường Diệp khó khăn quay đầu: "Vẫn ổn."

Nhạc Dao thấy ánh mắt anh ta thì trầm trồ "Màu con ngươi thật đẹp.", dừng một chút rồi nói: "Em phải vẽ cho anh ta một cái bùa an hồn. Nếu không đêm ngủ sẽ không ngon, hồi phục không tốt."

Đường Diệp nghe xong cau mày. Anh ta sau khi tỉnh dậy thì thấy trong phòng có thêm một Omega, đoán đây là vợ của anh em tốt. Nhưng vợ của anh em tốt nói chuyện rất kì quái, vẽ bùa ngải gì cơ? Nghe không hiểu.

Kì lạ hơn, Tục Nghiêu và bác sĩ Triệu không hề phản đối. Tục Nghiêu chỉ híp mắt nhìn vợ bé nhỏ một cái, bác sĩ Triệu ngược lại cung kính: "Ý ngài là chúng tôi nên ra ngoài đợi ạ?"

Nhạc Dao nói: "Đứng đợi một bên đi, nhớ nói cho anh ta một tiếng để không phải thắc mắc đột nhiên gây ra tiếng động."

Tục Nghiêu nói với Đường Diệp: "Tôi biết anh có câu hỏi, nói ra thì rất dài, không thể giải thích xong trong một lúc. Trước tiên anh giữ im lặng, tới lúc có thể nói chuyện tôi sẽ giải thích cho anh."

Đường Diệp không do dự: "Đã biết."

Nhạc Dao hít sâu thả lỏng thân thể, đốt ba nén nhang dâng lên đỉnh đầu, thành kính quỳ trước cửa sổ: "Cầu xin Quan Thế Âm đại từ đại bi, tiên đồng ngọc nữ hầu bên cạnh, bên phải nâng bình cam lộ, bên trái dâng lên dương liễu, đỉnh đầu mang năm phật đà quan, miệng niệm A Di Đà, ngồi đài sen mặc quần áo lá bách cảnh, bên dưới đệm hương bồ, thiên thủ thiên nhãn hiện thân... Vừa thỉnh, lại thỉnh, tam thỉnh, cung thỉnh nam mô đại từ đại bi quảng đại linh cảm Quan Thế Âm Bồ Tát Phật giáng lâm, linh cảm từ bi, phật pháp vô biên, ban cho đệ tử Nhạc Dao linh nghiệm thần phù, đệ tử luôn thành kính."

Nói xong Nhạc Dao vái ba cái, cắm hương vào bát gạo mang tới. Trong túi nhỏ của cậu đồ nghề khá đầy đủ.

Cậu chấm bút vào chu sa lỏng, nước chảy mây trôi vẽ bùa, trong miệng vẫn niệm phật chú. Cậu ngậm một ngụm nước cúng phun lên bùa! Cậu gấp bùa thành hình tam giác, cầm lấy đưa cho Tục Nghiêu: "Anh đặt dưới gối Sư đoàn phó Đường là được rồi."

Đường Diệp: "Không cần."

Bác sĩ Triệu cười cười khuyên nhủ: "Sư đoàn phó đừng sốt sắng. Thủ trưởng phu nhân muốn tốt cho ngài thôi."

Đường Diệp nhìn bác sĩ luôn theo thuyết vô thần, ánh mắt giống như muốn nói: Tốt cái rắm! Cậu ta nhổ nước bọt vào đấy!

Tục Nghiêu nhận lấy bùa hình tam giác, mặc kệ Đường Diệp đồng ý hay không nhét xuống dưới gối anh ta: "Lần này niệm chú không giống lần trước, có gì khác nhau à?"

Nhạc Dao trả lời: "Vẽ bùa khác nhau phải thỉnh đấng khác nhau, đương nhiên không giống nhau rồi."

Đường Diệp: "...Ai đó làm ơn giải thích cho tôi với."

Tục Nghiêu do dự không biết nói thế nào, Nhạc Dao mở lời: "Sư đoàn phó Đường cứ ngủ đi đã, giải thích mãi không xong anh cũng phải đi ngủ."

Đường Diệp thấy "Chị dâu nhỏ" này điên rồ thật sự, anh buồn ngủ hay không còn phải nhờ vào lời người khác? Anh định phản bác thì cơn buồn ngủ ập tới, chẳng nhớ gì bất tỉnh nhân sự.

Bác sĩ Triệu: Đây là ma dược thôi miên sao!

Tục Nghiêu: "...Ngủ rồi kìa?"

Nhạc Dao: "Ừm, tương đối tốt. Tướng mạo trước kia là người ngủ không an giấc, đêm nay ngủ ngon cũng có lợi cho phục hồi. Yên tâm, ngủ một giấc thật sâu thôi, mai là tỉnh ngay ấy mà."

Tục Nghiêu thấy vợ bé nhỏ chăm chú nhìn người khác, nghĩ cũng không muốn cho cậu làm càn nên ôm người vào ngực: "Đêm nay bác sĩ Triệu vất vả rồi."

Bác sĩ Triệu: "Không vất vả, không vất vả. Sư đoàn phó Đường tỉnh lại là tốt rồi."

Tục Nghiêu gật đầu, dọn dẹp đồ nghề của Nhạc Dao rồi kéo người về nhà.

Nhạc Dao bước nhanh nói: "Hay chúng ta ở lại trực đêm đi?"

Cảm thấy ở đây an toàn hơn ở nhà, Nhạc Dao nghĩ nhưng không dám nói.

Tục Nghiêu khiêng Nhạc Dao lên vai: "Trực cái gì mà trực? Về nhà!"

Nhạc Dao bị vỗ vào mông thì gào ầm lên: "Tục Nghiêu! Anh là cái đồ không giữ lời!"

Tục Nghiêu mặc kệ cậu giãy dụa, cười một tiếng rồi ôm người về nhà ném lên giường.

Dọc đường đi Nhạc Dao đều không yên nhưng lúc này an tĩnh y như con gà còi. Được một lúc, cậu nhỏ nhẹ: "Sếp Tục, trước đấy anh đồng ý không bắt nạt hay phạt em rồi mà."

Tục Nghiêu nghe âm thanh mềm mại kia thì ngứa ngáy vô cùng, giọng nói y như dỗ trẻ con: "Tôi bắt nạt em chỗ nào? Rõ ràng là yêu em còn không hết."

Nhạc Dao: "Thế thì em nói cái này cũng không được đánh em nha?"

Tục Nghiêu: "Nói đi."

Nhạc Dao: "Pheromone của anh bây giờ có mùi y như cá chết ấy..."

Tục Nghiêu: "!"

Lời của tác giả:

Tục Nghiêu: Vợ bé nhỏ trong lúc bị *beep beep* và bị đánh lăn lộn qua lại!

Nhạc Dao: Cảm ơn, tôi muốn chết ngay tại chỗ!

Chú Minh và Yến Kiệt chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên hai người nghe thấy náo loạn ở cách vách. Vốn định đi xem nhưng nghĩ nghĩ dù sao người ta cũng là vợ chồng son mới cưới, không chừng chỉ cãi lộn thôi.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau vợ chồng son cũng xong việc, đại ma vương chiến thắng tiểu thiên sứ, đem tiểu thiên sứ mang về "phòng tân hôn".

Ngày hôm sau, thủ trưởng phu nhân lần đầu tiên tới nhà ăn.

Nhà ăn và bệnh viện ở hai hướng khác nhau, bệnh viện ở phía Tây Nam khu sinh hoạt còn nhà ăn ở phía Tây Bắc. Một nơi có thể chứa một lúc cả vạn người đương nhiên diện tích sẽ không nhỏ, điều đặc biệt là nơi này được ngụy trang rất tốt. Trước mắt đều là cây cối, kì diệu ở chỗ nhấn lên cây một cái có thể trực tiếp vào trong.

Rất lâu sau Nhạc Dao mới biết, chiến hạm tinh tế dừng chân ở gần nơi này.

Nhạc Dao vừa vào đã ngửi thấy đủ loại pheromone của Alpha, mùi vị nhẹ nhàng hỗn tạp nhưng không quá khó chấp nhận, không áp đảo hoàn toàn như Tục Nghiêu. Sau khi tắm sạch mùi cá thì pheromone của Tục Nghiêu lại quay về bình thường, giống như ngọn lửa chiến tranh cũng giống mùi thuốc súng, cực kì có tính xâm lược. Nhạc Dao cũng không biết mô tả ra sao, ngược lại cũng khiến người ta ngóng trông vô cùng.

Đừng hỏi tại sao cậu lại quen thuộc tới vậy!

Hai người vừa bước vào binh sĩ đồng loạt xoay đầu lại rồi "xoạt" một cái đứng hết dậy, đồng thanh nói: "Chào buổi sáng thủ trưởng!"

Nhạc Dao bị khung cảnh xung quanh dọa cho giật mình, cậu nép vào bên người Tục Nghiêu.

Tục Nghiêu: "Sớm. Ngồi xuống đi."

Những binh sĩ này ngồi xuống, thỉnh thoảng tò mò đánh giá Nhạc Dao.

Nhạc Dao chọn món ăn dưới n + 1 ánh mắt.

Cơm không cần xếp hàng lấy, sau khi đầu bếp AI nấu xong sẽ phân ra từng khoang, mỗi khoang có ba cửa lấy đồ theo thứ tự ít – vừa – nhiều. Các binh sĩ sẽ tự lấy đồ dựa trên sức ăn và khẩu vị của mình.

Nhạc Dao lấy một phần ăn nhỏ đủ chay mặn, Tục Nghiêu thì trực tiếp gọi suất lớn nhất. Hai người họ cầm khay ăn vào phòng riêng, lúc này bên trong đủ hết mấy vị thủ trưởng từng gặp Nhạc Dao trong bệnh viện. Liếc sang nhìn một chút, vị nào cũng treo vành mắt đen thui.

Mạnh dạn đoán việc chiêu hồn làm họ bị chấn động hơi mạnh, hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt.

"Thủ trưởng sớm, cậu Tiểu Nhạc sớm." Người đang ngồi trăm miệng một lời.

"Mọi người buổi sáng tốt lành ạ." Nhạc Dao cười cười, "Thật vui vì có thể cùng mọi người dùng bữa sáng."

"Chúng tôi mới là người cảm thấy vui mừng." Trương Úc Uy nói, "Mấy hôm nay chúng tôi đều u sầu mong muốn có thể được ngài chỉ dạy một chút."

"Vâng?" Nhạc Dao mù mờ, "Dạy cái gì ạ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.