Tướng Quân Gần Đây Tương Đối Phiền

Chương 26




Tướng quân sửng sốt nhìn Vương gia nâng đỡ Vương tử quan tâm dò hỏi rồi đưa gã quay về phòng, sửng sốt trông Vương tử phía trước nhếch mép nhe răng giơ mạnh ngón tay cái hướng phía hắn, sửng sốt đứng thẫn thờ giữa khoảng sân trống vắng, sửng sốt nhìn Vương gia lại quay trở về, sửng sốt theo sau Vương gia bước vào ốc, hiện tại hắn vẫn đang sửng sốt nhìn Vương gia ngồi tại kia uống trà. Nhất thời không lên tiếng.

Dường như sửng sốt thật lâu sau Tướng quân mới nghĩ đến phải nói chuyện, vừa mở miệng cổ họng lại hơi khàn khàn. Tướng quân nói, ta vừa nãy không phải cố ý.

Vương gia rũ mắt xuống, tay cầm chén trà nhẹ nhàng lắc lư, rồi tự như vô tình vô ý hỏi hắn, chân ngươi thế nào.

Tướng quân nói, không có ý, không cẩn thận trẹo chân một chút.

Vương gia “à” một tiếng.

Một lúc sau Vương gia hỏi, ngươi tới làm gì? Tướng quân muốn trả lời nhưng trả lời không ra, hắn chỉ muốn tới hơn nữa còn nhất định phải tới, đến nỗi rốt cuộc tới làm gì thì hắn chưa suy nghĩ cẩn thận. Vương gia đợi một hồi liền không nhịn được rồi, nếu không có việc gì thì ngươi trở về đi.

Tướng quân vội vàng tra hỏi nói, ngươi là muốn đi xem tên Vương tử kia? Ta đã nói vừa nãy ta không phải cố ý, cũng không xuất lực mạnh gì. Nói xong thấy Vương gia không có phản ứng nào, liền nói tiếp, ngươi có phải trách ta không? Ngươi thật quan tâm tới gã, quan hệ các ngươi thật quá tốt đến độ đã trễ thế này gã vẫn còn ở chỗ ngươi đần mặt nơi này không đi, ngươi có phải định giữ gã ngủ lại luôn không? Vậy ngươi cũng sẽ cho gã ngủ tại phòng ngươi như ta sao?

Tướng quân càng nói càng không thấy tư vị gì, hắn nói, vài ngày nay ta chịu khổ sở thật nhiều tưởng rằng ngươi cũng không dễ chịu bao nhiêu xem ra là ta suy nghĩ nhiều. Ta cũng thật là, bởi vì trong lòng ta chỉ có một mình ngươi là bằng hữu trọng yếu, liền nghĩ ngươi cũng chỉ có một mình ta mà thôi xem ra cũng là ta suy nghĩ nhiều. Đúng rồi, ngươi luôn luôn dữ nhân hòa thiện, đương nhiên sẽ giao hữu khắp thiên hạ, nếu một người chân thành làm bằng hữu ngươi ngươi cũng sẽ không cảm thấy người đó thô tục bỉ lậu. Ta…ta thân là bằng hữu ngươi… Ngươi thích kết giao với Vương tử ta đây sẽ không ghét bỏ gã, nhưng… Ngươi xem Vương tử như bằng hữu mà đối đãi đi? Hoàng thượng hắn bảo… bảo Vương tử thích ngươi… Ngươi nếu không có tâm tư ấy nên cách xa gã một chút tránh để người hiểu lầm.

Tướng quân phen này thao thao bất tuyệt đến cuối cùng đã bộc lộ rõ ý tứ muốn chứng thực, nhưng Vương gia chỉ đáp trả hắn một câu.

Y thản nhiên nói: “Liên quan tới ngươi?”

Quang mang trong mắt Tướng quân dần ảm đạm, hắn lại bắt đầu sững sờ, nhưng chỉ sững một chốc rồi mới bần thần lết cái chân tàn khập khiễng rời đi.

Vương gia phía sau lưng hắn nắm chặt quyền đầu, ánh mắt sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.