Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 45: Chú nhỏ đến chơi




Ngày thứ hai tôi dậy rất sớm. Mẹ nghe thấy tiếng động, mơ mơ hồ hồ từ trong phòng bếp thò đầu ra nhìn, phát hiện tôi đã măc quần áo xong rồi, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Tiểu Quân, con làm gì vậy, bây giờ vẫn còn sớm mà."

Con đi tập luyện thể thao, bảo vệ Khoa Lương Khoa Trường đồng ý con, dạy con cách đánh nhau."

Kiếp trước con kiên quyết tập luyện,sức khỏe cũng không tồi. Nhưng con lại không mê Vũ Hiệp cuồng nhiệt,võ công của chú ấy suất thần nhập quỷ, nhưng con thấy có chút buồn cười .Lương Khoa Trường có thể dạy con vài chiêu phòng thân là tốt lắm rồi, học không được cũng không có hại .

"Sớm như vậy,một mình con đi, sợ không an toàn."

Mẹ lên chức"Quản thái thái", tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc.

Sống trong nội viện huyện Cách Tú, đi tập thể dục buổi sáng còn quan tâm vấn đề an toàn, không sợ người khác cười to sao?

"Không sao, cho Nó đi, tập thể dục là một chuyện tốt."

Cha bỗng nhiên cười.

"Vậy, con nhớ về nhà sớm ăn sáng nhé, không được về quá muộn, còn phải đi học nữa."

"Vâng "

Tôi đến sân cỏ hôm qua đội bảo vệ tập luyện, nhìn thấy Lương Khoa Trường đang giáo huấn mấy người thanh niên trẻ chạy bộ. Rất tò mò, Lương Khoa Trường suất thân từ một quân binh, tổng cộng có 3,5 quân binh, cũng phải xếp hàng tập luyện, cũng không có cảm giác thưa thớt. Những người này là bảo vệ an toàn trong huyện Cách tú , mọi người rất yên tâm.

"Chú Lương, chào buổi sáng."

Tôi chào hỏi chú bằng một nụ cười.

Trên khuôn mặt Lương Khoa Trường cũng lộ rõ sự vui sướng: "Liễu Quân, chào cháu. Sao vậy, chau thật sự muốn theo chú tập luyện đấu võ?"

"Đường đường là một nan tử hán, một lời nói ra, xe bốn ngựa cũng không đuổi được."

"Đúng là một nam tử hán. Đã như vậy, cháu phải cam kết với chú ba điều,nêu không, chú sẽ không dạy cháu nữa.

Tim Tôi ngừng đập, nghĩ thầm, không thể lại gặp mội người có chủ kiến như Châu tiên sinh chứ? Trong đầu Tôi đang nghĩ cái gì vậy. Học hành vẫn còn trước mắt, có bao nhiêu thứ phải học, luyện tập thể dục này không phải là một trò chơi, phải có chủ kiến!Đặc biệt là là phương pháp luyện tập trong quân ngũ, bảo cháu tập 100 cái chống đẩy, cháu không thể làm 99 cái được.

Nhưng "một lời nói ra, xe bốn ngựa cũng không đuổi được.", ngoài bất lực ra, hối hận cũng đã muộn rồi, chỉ được làm một tay phụ "con lừa mỏng phân cứng", gật đầu miễn cưỡng "Vâng, mệnh lệnh của sư phụ, đồ đệ không dám làm trái."

Khuôn mặt Lương Khoa Trường lập tức nghiêm khắc,giơ một tay trước, còn mấy người khác tự động luyện tập, đây là nói với tôi: " đây là thành ý của cháu, chú sẽ dạy cháu, không che dấu điều gì.Ba tháng đầu, cúng ta tập luyện phần cơ bản, mỗi ngày nữa tiếng đồng hồ chạy bộ tâp quyền, chống đẩy 100 cái, cháu học hết cơ bản, chú lại dạy cháu cái khác."

Tôi thiếu chút nữa thì ngất !

Đây , đây gọi là tự mình đi tìm cái khổ.

"Sao vậy, sợ rồi à?"

Lương Khoa Trường cười một cách lạnh lẽo.

Tôi biết là chú ấy sẽ dùng phương pháp này thử thách tôi, nhưng cũng không thể nào ngăn cản được tôi. Một kiếp làm cỏ, không chịu được là việc bị người khác coi thường.

"Có gì phải sợ, bọn họ làm được, tôi cũng có thể làm được."

"Được, hai chan tách ra, bằng vai, hạ gối...."

...........

Về đến nhà, tôi mồ hôi ướt ra ướt hết quần áo, toàn thân đau nhức, đau không chịu được.

Mẹ nhìn thấy tôi mệt mỏi như vậy, đau lòng, hai :"Luyện tập thể dục cũng không phải dùng phương pháp luyện tập như vậy chứ.Cuối cùng là phải tập luyện khổ lục mà."

"Không phải như vậy, nửa tiếng đồng hồ đi bộ tập quyền, 100 cái chống đẩy, còn mệt hơn là làm khổ lực."

Tôi hi hii, ở trước mặt Mẹ kể khổ.

Cha cười :"Không sai, cứ tập luyện như vậy, không đến hai năm biến thành một thanh niên rồi."

"Đúng a, đúng a, vậy ông đợi làm ông nhé, đại nhân Liễu!"

Mẹ kể khổ.

Cha ha ha cười.

Tôi cung không tưởng tượng ra, làm gì có đứa con trai nào mới có 9 tuổi đã nghỉ làm ông rồi....? quan trọng hóa quá rồi. Tôi cầm một cái bánh bao cắn một miếng, trong đầu không nhớ ra nét đẹp của Nghiêm Phi Tú như thế nào. Kì lạ, chẳng lẽ như vậy sao, phải đổi vợ?

Động tác nhanh nhẹn của Trương Mục Lâm, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, việc tôi giao phó đã làm xong rồi. Phương Văn Thích ở một cửa hàng nhỏ trên phố cổ, con có cả biển hiệu nữa.

Chỗ này trước kia chính là nơi tập trung đánh chìa khóa, sửa đồng hồ, sửa chữa đồ các loại, nhìn không hết. Tôi nhận được thông tin của Trương Mục Lâm, hôm nay là đúng là chủ nhật, liền chạy đi xem.

Phương Văn Thích nhìn thấy tôi, vừa vui lại vừa có chút oán trách.

"Tiểu Quân, em giúp anh chuyển đến đây, anh cảm ơn em. Nhưng em đừng có làm hại anh."

Tôi rất king ngạc: " Anh Phương, sao lại bảo em hại anh?"

" Anh tối hôm qua mời đến đây lần đầu tiên, vẫn chưa quen ai, của hàng mới mở được một ngày, tính ra chưa đến 3 người đến, Anh kiếm được chưa đến 5 đồng. Cứ như thế này, còn đói mà chết ?"

Tôi cuời: "Thì ra Anh lo lắng điều này, không sao, Tôi đi tìm một trang giấy trắng , một chiếc bút lông đến."

"Làm gì vậy?"

"Đừng có hỏi cái gì cả, bảo anh làm gì thì anh hãy làm cái đó"

Phương Văn Thích sững sờ một lúc, không nói nữa, kéo đôi chân tàn tật, từng bước tường bước đi ra. Cũng không biết ai đưa cho, đã lấy ra một trang giấy trắng và một chiếc bút lông.

Tôi thấy trong tay anh còn cầm ra mực để viết, cười :" Một mũi tên trúng ba đích, quả nhiên diệu doán hơn thần."

Phương Văn Thích đưa cho tôi đồ, nhìn Tôi xem còn cần gì nữa không?

Tôi mở trang giấy trắng ra, nhúng bút vào mực, tức thì, một tờ "Quảng cáo" xuất hiện.

Phương Văn Thích lúc đó nhìn vào tờ giấy :"sửa chữa điện cơ? Tiểu Quân, cháu không nói đùa chứ? Ti vi anh chưa nhìn thấy bao giờ."

" Anh chưa nhìn thấy nhưng Em nhìn thấy rồi."

Phương Văn Thích luốt nước bọt :"Đến ti vi em cũng biết sửa?"

Tôi không muốn trình bày nhiều cho Phương Văn Thích, chỉ gật đầy. Ai biết Tiểu Tử này khồng yên tâm, nói thêm một câu :"Việc này không thể nói đùa được, Tiểu Thiếu gia tôi, mọi người mang đến thật sự, em sửa không được, không phải là mất mặt sao."

Trong lòng Tôi rất ngột ngạt. Ở Hồng Kì Công Xã anh lừa ít người? Đài của mọi người mang đến, không đâu có thể sửa tốt ? không phải nói dối là không có phụ kiện hay nói hỏng rồi không có cách nào sửa được, không nhìn thấy cửa hàng ông đóng cửa?

"Hay là, Anh tìm một chiếc ti vi, tháo nó ra, Em lại lắp vào cho anh nhìn?"

Phương Văn Thích khóc cười không ra, chỉ biết gật đầu.

"Ừ... Em là thầy, anh sợ Em rồi."

Khổng Phu Tử có nói" biết mình sai mà vẫn muốn làm thầy người khác ". Trong câu nói này. Phương Văn Thích đột nhiên gọi Tôi một tiếng thầy làm toàn thân Tôi cảm thấy rất thư thái. Ngày xưa Tôi giúp Phương Văn Thích kiếm được một số tiền, còn dạy Anh ấy một số kiến thức về thiết bị truyền tin vô tuyến, cũng không nghe thấy anh ấy gọi một tiếng thầy. Phải nhìn thể diện của Cha. Gọi con trai của phó chủ nhiệm làm thầy hình như không được hay cho lắm, nhận con trai của phó chủ nhiệm huyện làm thầy, không phải là vinh quang sao.

Đường ở huyện đều dán tờ quảng cáo của hàng sửa chữa Phương Văn Thích, quả nhiên là có hiệu quả. chưa đến nửa tiếng đồng hồ, đã có người mang băng ghi âm đến , gọi :"Ở đây sửa máy thu âm không?"

Phương Văn Thích gật đầu, rất vui.

"Vậy máy thu âm có sửa được không?"

Đài, thiết bị truyền tin.. không phải là chuyện khó, đại thể nguyên lí là như nhau, kết cấu của vô tuyến điện còn phức tạp hơn máy thu , của hàng chúng tôi cón sửa được , sao lại không sửa được máy thu hình, mọi người đến đây là rất hợp lí.

Người đó nói, mang đồ "phịch" một tiếng để trên bàn.

Tôi nhìn qua, máy thu âm Hồng Đăng 2L1400 nhãn hiệu của Thượng Hải, nặng 13 kg, hắn không bớt không trừ, đồ vật thô to rất giống chủ của nó.

"Này, có thể sửa được không?"

"Có thể!"

Phương Văn Thích sửa, rất tự tin.

"Nhưng giá cả không rẻ."

"Hì hì, chỉ cần ngài có thể sửa, giá cả rễ nói."

"Được, ngài đặt ở đây, ngày mai đến lấy."

Na Hán Tử nhìn qua thấy cửa tiệm nhỏ, có chút không yên tâm, nói : "nếu có thể sửa, thì bây giờ sửa. Tôi có thể không đợi được đến ngày mai. Nếu không sửa được, Tôi đi tìm tiệm khác."

Nhìn cái đài như vậy, mạng nhện bám thành tầng, phải nhiều năm rồi, chắc chắn hắn không chỉ sửa qua một lần. Có thể sửa ở của tiệm khác, hắn cũng không phải tìm đến một cửa tiệm mới mở như vậy.

Những lời này không thể nói ra. Có khách đến, chẳng lẽ lại đưởi khách đi?

Phương Văn Thích rất kì vọng vào Tôi.

Anh ấy biết quy luật của Tôi, Không thích giải thích nhiều trước mắt người khác. Khi ở Hồng Kì Công Xã, đều do anh ấy nhận hàng, Tôi ở bên trong sửa. Trong lòng do dự sợ làm hỏng.

Tôi cười :" Sửa đài là một việc không lớn, không cần Anh Tôi động tay, Tôi đến sửa."

"Ngươi?"

Na Han Tử không tin tưởng.

"Nói đùa gì vậy?"

Tôi không quan tâm hắn, lấy tô vít vặn ốc ra.

Na Tử Hán định ngăn cản, nhìn thấy Tôi làm, không giống như đang nói đùa, yên tâm ngôi xuống nhìn tôi làm, đoán chắc chắn là hắn sẽ ngồi nhìn tôi sửa đồ của hắn như thế nào.

"Sửa không thành vấn đề, nhung phải mất 60 tệ."

Tôi nhìn qua một lúc, nói giá.

"Đắt vậy?"

Tôi nói giá này là rẻ rồi, trừ phí nguyên vật liệu, Tôi chỉ lấy tiền công có 30 tệ. Nghe giọng hắn nói không có ý gì là ngạc nhiên, đã biết Hắn đang nói dối, Ngày trước các tiệm khác chắc chắn là giá cao hơn. Bên trong hàn vết sẹo lộn xộn, giống như những con đường ngoằn nghèo , có thể nói là bị cháy.

Tôi cũng không muốn giải thích, nhìn Phương Văn Thích.

"Phải thay rất nhiều nguyên kiện đấy, Ngài đồng ý sửa thì sửa, không đồng ý cũng không miễn cưỡng."

Nói đến giá cả phụ kiện, Phương Văn Thích đương nhiêu hiểu hơn Tôi, nói rất nhiều phụ kiện cho hắn nghe.

" Được, ngươi sửa."

Na Hán Tử nhìn thấy hai chúng tôi luống cuống, cũng muốn thử chúng Tôi.

Tôi nói là tên của mấy cái nguyên kiện, gọi Phương Văn Thích đi mua.Đừng có nói chân Phương Văn Thích đi lại không tiện, nhìn thấy tiền thì chạy cũng không chậm đâu, rất nhanh những phụ kiện Tôi cần đã có. Không đến nửa tiếng đồng hồ, chiếc băng ghi âm đã"xiiiiiiiiii" âm thanh phát ra.

"Được, đùng là chỉ mất ít thời gian."

Na Han Tử rất vui, trả chúng tôi 60 tệ, vui vẻ vác chiếc đài đi.

Có thể nguyên nhân do là ngày chủ nhật, cũng có thể là do tác dụng của tờ quảng cáo, kinh doanh ngày hôm đó rất tốt, nhận được 7 đơn sửa hàng, đến cơm trưa cũng là do Phương Văn Thích mua giúp Tôi. Buổi chiều đi về, Tôi nhận được hơn 10 tệ, vui , đến đi đường cũng có cảm giác như mình đang bay.

Đối với tôi thế là tốt lắm rồi, Phương Văn Thích quả nhiên vui đến phát điên rồi, lê chân tàn tật đi đi lại lại trong cái cửa hàng nhỏ, không dám ngồi nghỉ mấy giây.

Đường về thôn Cách Tú Tôi vừa đi vừa hát, nhìn thấy Nghiêm Phi mặc chiếc quần dây đang đuổi bắt bươm bướm trong khu rừng cây, Tôi lại nhớ , không phân vân liền chạy đến cầm tay cô ấy, chạy đến Tiểu Cộng Tiêu Xã của đại viện nội, mua hai que kem, mỗi người một que từ từ ăn, cầm tay cô ấy đi về. Những người trên đường nhìn thấy chúng Tôi đều cười . Vừa chuyển đến đại viện thôn Cách Tú không lâu, có rất nhiều người mà chúng tôi không quen, nhưng cũng không thể nói là những người này không quen chúng Tôi.

Con gái của chủ nhiệm Nghiêm xinh gái, con trai của chủ nhiệm Liễu đẹp trai, còn tay trong tay, không biết có bao nhiêu người phải ngưỡng mộ.

Về đến nhà, việc ngoài ý muốn đã sẩy ra, chú nhỏ Nguyễn Thành Lâm đến.

"Chú nhỏ, chú đến chơi."

Trong lòng rất vui, cười, chào chú.

"Ô."

Bình thường người chú nhỏ sợ nhất là Cha, như bây giờ Cha làm phó chủ nhiệm huyện, chú nhỏ càng phải cẩn thận. Tuy nói là đến nhà chị,nhưng vẫn phải ngồi ngay ngắn. Nhìn thấy Tôi về, chú mới cười .

"Chú nhỏ, hôm nay sao rảnh rỗi đến nhà cháu chơi vậy, Ông Bà ngoại đâu, có đến không?"

"Quay vòng?"

Tôi không hiểu hết.

"Trong huyện không phải đang có hoạt động viết chính văn, Chú nhỏ của cháu cũng viết vài bài, muốn đến tìm Cha cháu xem giúp chú."

Mẹ nói chuyện với Tôi , nhưng không ngừng nháy mắt Cha.

Tôi thấy rất lạ, mọi ngày Mẹ có như thế đâu.

"Thành Lâm, Anh nói rồi, bài này của Em, Anh không thể xem, cũng không thể góp ý kiến, càng không thể sửa.

Cha châm điếu thuốc, nghiêm khắc nói.

"Ừ, Anh biết."

Chú nhỏ căng thăng gật đầu, trong tay cầm mấy trang giấy, đều bị thấm ướt mồ hôi.

Việc gì sẩy ra vậy.

Hoạt động chính văn do Nghiêm Vương Thành thẩm định , ở hội nghị chủ nhiệm sẽ thống nhất thông qua, hình thức văn kiện của huyện Cách Tú đã gửi đi các khu vực, các cơ quan xã hội và huyện tỉnh..,Nó ngay lập tức tạo ra một cơn bão. Mọi người nhìn đã biết đây là một cơ hội tốt. Trên văn kiện viết cũng rất rõ ràng, bài chính văn xuất sắc sẽ được tiến cử lên tỉnh, và in trên các bài báo, tác giả có thể trở thành nhân viên của quốc gia.

Trong huyện Hướng Dương này, những việc lớn trước kia đều không biết.Nếu đặt trong quá khứ, có lẽ chúng ta vẫn còn giữ một số nghi ngờ, đó là khó có thể là là một điều tốt. Nhưng bây giờ không ai nghi ngờ. Phải biết,phó chủ nhiệm huyện bây giờ, phải dựa vào những bài viết này mới được tín nhiệm. Vì vậy, những người học thức không cao, múa rìu qua mắt thợ muốn làm to.Thậm chí còn có một số người biết rõ trong bụng không có một vài lọ mực đen, cũng cứng đâu cứng cổ mang những bài viết không có nội dung đến tham dự, hi vọng có một kì tích xuất hiện. Nếu may mắn, tổ tiên hiển linh, một vị lãnh đạo nào đó trong huyện để ý? Lập tức thay đổi, trong giây lát đã đặt chân lên cửa rồng ?

Chú nhỏ học hết cấp ba, trong lòng tồn tại ý muốn này là điều đương nhiên rồi.

Trong con mắt mọi người, chú nhỏ viết bài tham gia, muồn tìn anh rể xem bài hộ, việc này cũng rất bình thường. Nhưng hoạt động chính văn lần này, Cha lại chính là trọng tài chính, không tiện xem bài của chú nhỏ. Nếu bị người khác phát hiện ra, họ sẽ lợi dụng chú đẻ uy hiếp anh, trên báo cũng đăng, Cha sẽ bị cảnh cáo, kết quả của hoạt động chính văn sẽ bị ảnh hưởng.

Hiểu ra ý , Tôi liền nghĩ ra một phương án.

Đều là chị em trong nhà, việc này của chú nhỏ không giúp không được.

"Chú nhỏ, cháu xem giúp chú."

Tôi một tay cầm kem ăn, một tay cầm tay phải chú nhỏ.

"Tiểu Quân!"

Cha nghiêm khắc nói, liếc nhìn sắc mặt không vui của Mẹ, nói ta.

"Cái chính không phải ở bài viết của chú nhỏ như thế nào, cái chính là chú ấy là chú nhỏ của con. Nếu bài của chú ấy được chọn, người khác sẽ nhìn tổ trưởng tổ tuyên truyền anh như thế nào?"

"Nói như vậy, thì dù bài của chú nhỏ có hay đến đâu, tuyệt đối cũng không được chọn? Người khác tham dư họ đều có quan hệ hay có người nhà làm quan, còn anh thì ngược lại....."

Mẹ càng không vui, tưc giận.

Chú nhỏ kém mẹ cũng phải đến 12 tuổi, Tôi biết Mẹ rất yêu thương chú nhỏ, như chị cả thương tôi .

Tôi cười :"Cha, không gì bằng người thân."

Cha quát :"Con cũng biết không gì bằng người thân, nhưng người khác lạ không biết."

Nhìn thấy Mẹ tức giận,Tôi liền khuyên:"Mẹ đừng giận, chuyện nhỏ mà!"

Mẹ giận, phẫn nộ nói:"chuyện nhỏ? việc này liên quan đến tiền đồ của chú nhỏ, Con nói như thế nào với Cha......"

"Đức hạnh như Cha con? Lục thân không nhận!"

Tôi cười chen ngang lời mẹ,

"Chẳng lẽ không phải?"

Mẹ thở xì xì.

"Đường nhiên không phải. Cha là giám khảo, không thể trách Cha, giám khảo không thể thiên vị. Con là con trai của giám khảo, cũng khó tránh khỏi nghi ngờ. Nhưng có thể tránh khỏi báo trí không? ( Báo thường ngày Bảo Châu)? Những tòa báo này Cha không thể kiểm soát được."

Mẹ không giải thích:"ý là gì?"

"Không có ý gì cả .Chỉ là bài của chú nhỏ phải xuất hiện trên hoặc ( Báo thường ngày Bảo Châu), cũng không chắc sẽ được chọn? người khác lại có ý kiến, cũng không làm gi được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.