Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp Sủng

Chương 19: Thật Nhiều Diễn Viên Thành Tinh





Edit by ChangThấy Tô Lạc Ương nói vậy, ông cụ Tô và bà cụ Tô đều tỏ vẻ như suy tư gì đó, cũng không biết bọn họ có tin không.Tô Lạc Ương đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô vén ống tay áo lên cánh tay: “Ông bà, hai người không tin cháu sao? Đây là cái bớt vừa dinh ra đã có, cái này không làm giả được đâu!”Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn luôn mắng chết Kỳ Mặc Trần.

Tất cả những chuyện này đều do Kỳ Mặc Trần hại cô, đưa cô đến Kỳ Trạch thì tốt xấu gì cũng thông báo với mấy người nhà họ Tô này chút chứ.


Hại cô về còn phải giải quyết cục diện rối rắm này, nếu giải thích không được còn khiến chuyện này bại lộ, chỉ sợ sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu thôi.Tô minh Khôn và Hoa Tú Trà nhìn thấy vết bớt vầng trăng non trên cánh tay Tô Lạc Ương thì vẻ do dự trên mặt cũng biến mất không tăm hơi.

Mới đầu bọn họ cũng chỉ nghe Tô Lạc Ương đã trở lại, còn nghe Ngọc Oánh nói Tô Lạc Ương đã thay đổi thành người khác nên mới tới xem.

Mấy tháng không gặp, thật sự không thể tin được cô gái có khí chất khác biệt này chính là cô cháu gái nhỏ nhất nhà mình.Thế lực của nhà họ Tô ở Đế Kinh không nhỏ, bọn họ coi trọng nhất chính là giáo dưỡng của con cháu, những khi ra ngoài có khiến gia tộc mất mặt không? Trước kia địa vị Tô Lạc Ương ở nhà chẳng ra gì là vì dáng vẻ của cô quá quê mùa, hiện tại khuôn mặt lại tinh xảo đến cực điểm, cô gái có khí chất siêu phàm thoát tục này lại là con bé bình thường quê mùa của nhà họ Tô lúc trước!Tô Ngọc Oánh thấy sắc mặt hai người kia đã nhu hòa hơn, cô ta cũng không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy: “Em Tư, cô không chào hỏi đã bỏ nhà đi, không biết ông bà lo lắng cho cô đến mức nào đâu? Còn người ở trường học nữa, nếu không phải ông nội đến nói tốt giúp cô vài câu thì đã bị đuổi từ lâu rồi, cô cũng biết vì để cô được vào ngôi trường kia khiến nhà chúng ta tốn rất nhiều tâm tư mà!”Nghe thấy mấy câu này của Tô Ngọc Oánh, ông cụ Tô như nghĩ tới gì đó, sắc mặt đã dịu xuống lại cương lên.Con ngươi Tô Lạc Ương luôn đặt trên người Tô Ngọc Oánh, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hai mắt híp lại, đóa bạch liên hoa này đang tìm mọi cách khiến trong lòng hai cụ nhà họ Tô lưu lại ấn tượng không tốt về cô.Nếu với tình huống như vậy, trước kia Tô Lạc Ương đúng là không có năng lực biện giải, nhưng bây giờ cô đã không còn là Tô Lạc Ương trước đó nữa!“Ông bà, Lạc Ương không chào hỏi đã tự tiện rời đi là sai, nhưng Lạc Ương cũng có nỗi khổ riêng...”Tô Lạc Ương còn chưa nói xong đã bị Tô Ngọc Oánh cắt ngang: “Cô thì có nỗi khổ gì, có phải vì bị tên tiểu bạch kiểm nghèo kiết xác trong trường kia đá, tâm trạng không tốt nên mới tự tiện bỏ nhà đi không?” Dứt lời, lại nghiêng người nhìn về phía hai cụ bên cạnh, vẻ mặt đầy căm phẫn: “Ông bà, ông bà nhìn đi, em Tư đúng là bị đồ nghèo khổ kia mê hoặc tâm trí rồi, trong lòng cô ta, nhà họ Tô chúng ta còn không bằng thằng nhóc đó!”Tô Ngọc Oánh blah blah nói không ngừng, Tô Lạc Ương cũng không xen mồm, cô yên lặng nhìn diễn viên thành tinh này tiếp tục biểu diễn.


Quả nhiên, hai cụ nhà họ Tô nghe thấy Tô Ngọc Oánh nói thế thì sắc mặt càng đen hơn.Bọn họ còn chưa nói gì, mẹ của Tô Ngọc Oánh là Phương Lệ Yến đã tiếp tục thêm mắm thêm muối nói: “Ba, mẹ, con nhóc Lạc Ương cái này cả ngày chỉ vâng vâng dạ dạ, không hề có chút khí độ của thiên kim nhà họ Tô chúng ta, Ngọc Oánh không nói thì con cũng không biết con nhỏ này lại thích thằng nghèo kia đâu, thật sự không biết hai em dạy con gái kiểu gì nữa.”Nghe Phương Lệ Yến tự dưng nhắc đến ba mẹ mình, khuôn mặt Tô Lạc Ương vốn còn thản nhiên chợt hiện lên một tầng sương lạnh.Tuy cô còn chưa gặp ba mẹ của nguyên chủ, nhưng trong trí nhớ ba mẹ đối xử với nguyên chủ luôn rất tốt.

Nếu cô đã chiếm cơ thể này, vậy sẽ không để người bên cạnh chịu bất cứ thương tổn nào được, cho dù là lời trong miệng, đây là điểm mấu cốt của cô.Chuyện cần làm nhất bây giờ là tạo ấn tượng tốt trước mắt hai vị đứng đầu nhà họ Tô, chuyện này sẽ lót đường cho cô sau này.

Tô Lạc Ương bắt tay Hoa Tú Trà, sau đó quỳ xuống: “Ông bà, lần này Lạc Ương ra ngoài một chuyến đã nghĩ thông suốt rồi, sau này cháu sẽ không dây dưa với Lạc Trạch nữa.


Cháu là tiểu thư nhà họ Tô, cũng biết mặt mũi của nhà mình quan trọng thế nào, cháu hy vọng ông bà sẽ tha thứ cho sự không hiểu biết của Lạc Ương.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.