Trò Chơi Vương Quyền

Chương 110: Chương 37




CHƯƠNG 37: THEON
Theon lấy mu bàn tay xóa vết nước bọt trên má. “Robb sẽ mổ bụng moi gan mày, Greyjoy,” Benfred Tallheart gào lên, “cậu ấy sẽ lấy tim mày cho con sói ăn, chặt mày ra từng mảnh trộn với phân cừu.”
Aeron Damphair cắt ngang lời rủa như thanh kiếm chém miếng pho mát. “Cháu phải giết hắn ngay bây giờ.”
“Ta cần hỏi hắn vài câu đã,” Theon nói.
“Kệ mẹ mấy câu hỏi của mày.” Máu Benfred tuôn xối xả và hắn nằm vô dụng giữa Stygg và Werlad. “Tao thà chết chứ không trả lời mấy câu hỏi của mày, đồ quạ đen. Thằng phản bội.”
Chú Aeron lãnh khốc. “Hắn sỉ nhục cháu tức là sỉ nhục tất cả chúng ta. Dám nhổ nước bọt vào Thủy Thần (Drowned God), hắn phải chết.”
“Chú, Cha ta ủy quyền ta là người ra lệnh ở đây.”
“Và cử ta đến phụ tá ngươi.”
Để theo dõi ta nữa. Theon không dám đắc tội ông chú. Người chỉ huy là hắn, phải, nhưng quân đội thờ phụng Thủy Thần (Drowned God) chứ không phải hắn, và họ đều sợ Aeron Damphair. Hắn không thể trách tội họ vì điều đó.
“Greyjoy, mày sẽ mất đầu vì tội này. Những con quạ sẽ móc mắt mày ra,” Benfred cố nhổ tiếp nước bọt nhưng chỉ nhổ ra toàn máu. “Người Lạ sẽ bắt chết thần ướt của chúng mày,” Tallhard, chính mày đã tước đi cuộc sống của mình, Theon nghĩ. “Stygg, khiến hắn im lặng.”
Bọn chúng buộc Benfred quỳ xuống. Werlag tháo thắt lưng da thỏ và bịt ngang mồm khiến hắn câm miệng. Stygg rút ra cây rìu.
“Không,” Aeron Damphair tuyên bố. “Hắn sẽ được hiến tế cho chư thần. Theo cách cổ.”
Thế nghĩa là gì? Chết là chết thôi. “Vậy thì đưa hắn đi.”
“Cháu cũng đi theo đi. Cháu là người ra lệnh ở đây, vì vậy người dâng lễ phải là cháu.”
Bụng Theon quặn lên. “Chú là mục sư, vì vậy cháu giao việc hiến tế chư thần cho chú. Chú hãy phân phát thiện tâm và để cuộc chiến cho cháu xử lý,” hắn phất tay, Werlag và Stygg kéo lê tù binh về phía cây cột. Aeron Damphair nhìn đứa cháu bằng ánh mắt chỉ trích, sau đó đi theo. Bọn họ đi xuống bãi đá cuội, dìm Benfred Tallhart xuống nước mặn. Đây chính là cách cổ.

Có lẽ đó là nhân đạo, Theon tự nhủ khi bỏ đi theo hướng khác. Stygg khó mà là đao phủ chuyên nghiệp nhất và Benfred thì có cái cổ nung núc thịt. Hắn nhớ lại: Mình đã từng thường xuyên nói móc hắn về chuyện này, chỉ để xem hắn tức giận đến mức nào. A, đó là chuyện xảy ra từ bao giờ nhỉ? Ba năm trước đây? Khi Ned Stark cưỡi ngựa đến Torrhen’s Square để gặp Hiệp sĩ Helman, Theon cũng đi theo cùng với Benfred và đồng bọn hành trình cùng nhau suốt nửa tháng liền.
Hắn có thể nghe thấy âm thanh hoan hô chiến thắng thô lỗ từ chỗ ngoặt của con đường nơi diễn ra trận chiến… nếu bạn phóng đại gọi đó là chiến trường. Thực sự mà nói giống như thảm sát những con cừu hơn. Những con cừu dù có mặc áo giáp sắt thì cũng chỉ là những con cừu.
Trèo lên bãi đá, Theon nhìn xuống đống thi thể và ngựa chết. Những con ngựa đã được đối xử tốt hơn. Tymor và đám huynh đệ đang tập hợp những con ngựa chưa bị thương vào và đếm số lượng, trong lúc đó Urzen và Black Lorren giết những con mà vết thương quá tệ đến mức không thể cứu. Đám bộ hạ còn lại đang tìm kiếm chiến lợi phẩm trên những thi thể. Gevin Harlaw quỳ xuống ngực của một thi thể, hằm hằm rút một chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay. Trả giá sắt, Cha mình sẽ đồng ý thôi. Theon tính lục soát thân thể của hai người hắn vừa tự mình giết để xem bọn họ có trang sức giá trị gì có thể mang đi không, nhưng ý niệm đó nhanh chóng khiến miệng hắn đắng choét. Hắn có thể tưởng tượng ra Eddard Stark sẽ nói gì, nhưng loại ý nghĩ này khiến hắn nổi giận: Stark đã chết và chẳng làm gì được mình hết - Theon tự nhắc.
Botley Già, có biệt danh Râu Cá (Fishwiskers) lặng lẽ để đám chiến lợi phần dưới đống đá hắn đang ngồi, trong khi ba thằng con trai của lão đi cướp đồ. Một trong số chúng đang xô đẩy tranh chấp với một thằng béo tên là Todric, người đang một tay cầm cốc rượu bằng sừng một tay cầm búa, đang lắc lư giữa đám người chết, khoác chiếc áo choàng trắng phấp phới vẫn còn dính máu của người chủ trước.
Hắn đang say, Theon nhận định, khi quan sát thấy hắn cúi người. Truyền thuyết nói rằng tộc Người Sắt thường uống máu người đến say trong trận chiến, vì vậy bọn họ không cảm thấy đau đớn và sợ hãi mà còn trở nên cuồng bạo. Nhưng người này đích thị là say rượu thông thường. “Wex, đưa cung tên cho ta,” thằng bé chạy tới đưa vũ khí cho hắn. Theon cài tên lên cánh kính và ngắm bắn khi Todric đánh bại thằng bé nhà Botley và định đổ cốc rượu vào mắt nó. Fishwiskers gầm lên chạy tới nhưng Theon nhanh hơn. Hắn ngắm bắn bàn tay cầm cốc rượu nhằm khiến bọn họ phải ngồi xuống đàm phán, nhưng khi cung tên vừa lao đi thì Todric trượt người và mũi tên xuyên qua ngay bụng.
Những người có mặt ở hiện trường đều lặng ngắt nhìn hắn. Theon hạ cung tên xuống. “Ta đã từng nói đừng có uống rượu say trên chiến trường và không đánh nhau tranh chấp vì chiến lợi phẩm.” Todric quỳ xuống đất, gào lên khi tử thần dần đến. “Botley, khiến hắn câm miệng.” Fishwhiskers và đám con trai nhanh chóng tiến lên thực hiện mệnh lệnh. Bọn họ bóp cổ Todric trong khi hắn vô lực đấm đá, để mặc bọn họ lột chiếc áo choàng, nhẫn và vũ khí trước khi chết.
Giờ thì bọn chúng biết ta sẽ làm theo những gì mình nói. Mặc dù lãnh chúa Balon ra lệnh cho hắn cầm quyền nhưng Theon biết rõ nhiều thuộc hạ chỉ coi hắn là thằng bé nhu nhược đến từ vùng đất xanh tươi. “Còn ai muốn thử nữa không?” Không ai trả lời. “Tốt’ hắn đá văng lá cờ hiệu của Benfred đang nằm dưới đất, chặt cánh tay của tên người hầu đã chết đang cầm nó. Một miếng da thỏ buộc chặt dưới lá cờ. Tại sao lại là da thỏ? Hắn đã muốn hỏi thế nhưng vì bị nhổ nước bọt nên đã quên.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Hắn đưa cung tên lại cho Wax rồi quay người bước đi, nhớ lại hắn đã từng đắc ý ra sao sau sự kiện ở rừng Whispering Wood và tự hỏi tại sao hương vị chiến thắng này không hề ngọt ngào chút nào. Tallhart, tên ngu ngốc tự cao tự đại, mày thậm chí không cử đi nổi một trinh thám tử tế.
Nhớ lại lúc bọn họ tiến vào, tiếng cười đùa, thậm chí cả tiếng hát vang đang vang lên, ba cái cây chụm trên lá cờ hiệu của nhà Tallhart phấp phới trên cao, trong khi những tấm da thỏ treo trên những lưỡi thương một cách ngu ngốc. Bỗng nhiên, đám cung thủ xuất hiện, cắt đứt bài hát bằng làn mưa tên và Theon tự mình dẫn đội quân lao tới với trủy thủ, búa và rìu hoàn thành trận thảm sát. Hắn hạ lệnh chừa lại mạng của kẻ dẫn đầu để thu thập tin tình báo.
Chỉ là hắn không tưởng tượng được người đó là Benfred Tallhart.
Khi Theon quay lại nhà thổ Sea Bitch, cơ thể mệt mỏi của hắn gần như kiệt sức vì sóng vỗ. Những cây cột buồm của đội thuyền đứng thẳng tưng nơi chân trời dọc theo bãi đá cuội. Cả làng chài không còn lại cái gì ngoài đống tro lạnh vữa ra khi trời mưa. Đám đàn ông gần như bị giết toàn bộ ngoại trừ một gã còn một tay mà Theon cố tình thả ra để đưa tin về Torrhen’s Square. Vợ và con gái của bọn chúng nếu còn trẻ và tươi xinh sẽ trở thành vợ của diêm dân. Những đứa xấu và già sẽ đơn giản la bị hiếp rồi giết, trừ khi có kỹ năng hữu ích và không gây thêm rắc rối sẽ bị biến thành nô lệ.
Theon chính là người lên kế hoạch tấn công, mang đội tàu của hắn tấn công vào bờ biển ngay khi ánh bình minh đầu tiên lóe lên, chính hắn là người cầm đầu với thanh rìu dài xuất lĩnh đội quân tấn công vào làng chài đang ngủ say này. Hắn không thích tất cả những điều này, nhưng hắn còn lựa chọn nào khác đâu?
Ngay lúc này bà chị thiên đao nguyền rủa của hắn đang dong con thuyền Black Wind của chị ta về hướng Bắc, và chắc chắn sẽ chiếm được một lâu đài cho riêng mình. Lãnh chúa Balon không cho phép nửa tiếng gió lộ ra khỏi Quần đảo Iron Islands, và công việc đẫm máu của Theon dọc theo bờ biển Stone Shore là tổ chức cho đám hải quân mặc sức tàn sát. Quân đội phương Bắc sẽ không nhận ra mục tiêu thực sự của bọn họ cho đến khi Deepwood Motte và Moat Cailin bị chiếm đóng. Đến khi đó, nhiệm vụ kết thúc thắng lợi, bọn họ sẽ ca bài hát ca ngợi con điếm Asha đó và quên mất mình đã từng ở đây. Đó là nếu hắn cho phép điều đó xảy ra kìa.
Dagmer Cleftjaw đứng bên trên mũi tàu chiến. Lão là kẻ uống như hũ chìm. Theon đã ra lệnh cho lão canh giữ đội thuyền, nếu không người ta sẽ gọi thắng lợi hôm nay là của Dagmer, chứ không phải của lão. Nếu là một người mẫn cảm hơn, lão chắc lão sẽ cảm thấy sắp xếp của Theon là một sự sỉ nhục nhưng Cleftjaw chỉ cười. “Hôm nay là ngày chiến thắng,” Dagmer vọng xuống, “nhưng cậu đừng có vội cười, nhóc con. Những kẻ sống cười cợt thì chết thế nào cũng không biết.” Để làm mẫu, lão tự mình nở nụ cười. Nét mặt thật đáng sợ. Dưới mái tóc trắng như tuyết, Dagmer Cleftjaw có một vết sẹo vô đáng sợ nhất mà Theon từng chứng kiến, có người nói vết sẹo đó được tạo nên từ thanh rìu dài đã suýt giết chết lão lúc lão còn là cậu bé. Cú đánh đó đã đập nát cằm, vỡ luôn hàm răng trước và khiến miệng lão có bốn môi trong khi người thường chỉ có hai. Một chòm râu dài che gần hết má và cổ, nhưng mái tóc không dài đủ để trùm qua vết sẹo, vì vậy mỗi khi lão nhăn mặt là vết sẹo nổi lên như một khe nứt chạy qua cánh đồng tuyết. “Chúng ta đây đều có thể nghe họ hát,” vị chiến binh già nói, “bài hát hay, giọng ca cũng thật dũng mãnh.” “Bọn họ hẳn nên là ca sĩ chứ không nên làm chiến binh. Nên cầm đàn chứ không nên cầm thương.”

“Chúng ta mất bao nhiêu người?”
“Chúng ta ư?” Theon nhún vai. “ Chỉ có Todric. Tôi đã giết hắn vì uống quá say, vì chiến lợi phẩm mà tuyên chiến đánh nhau với tất cả mọi người.” “Vài người sinh ra đã chỉ để chết chóc.” Nếu là người thường hẳn sẽ ngại phải trưng nụ cười đáng sợ đó, nhưng Dagmer lại rất thích trình ra và thậm chí còn cười nhiều hơn lãnh chúa Balon. Nụ cười của lão tuy xấu nhưng lại khiến Theon quay lại bao hồi ức. Khi còn là một cậu bé, hắn thường xuyên nhìn thấy nó, mỗi khi hắn phi ngựa nhảy qua bức tường rêu hay ném tiêu trúng đích. Hắn cũng được nhìn thấy nó khi đỡ được đòn công kích từ Dagmer, khi hắn bắn tên trúng hải âu, khi hắn học chỉ huy thuyền an toàn vượt qua đám đá ngầm. Lão đã cười với mình nhiều hơn cả Cha và Eddard Stark cộng lại. Ngay cả Robb… thằng đó đáng lẽ cũng nên cười vào cái ngày hắn cứu Bran thoát khỏi tên dã nhân, nhưng thay vào đó là lời quở trách như thể hắn là kẻ xúi giục.
“Chú, chúng ta phải nói chuyện,” Theon nói. Dagmer không phải là chú ruột, chỉ là thuộc hạ của Cha, cả dòng họ lão đã phục vụ nhà Greyjoy từ bốn - năm đời nay, và có khi xuất phát điểm là do chọn sai bên. Nhưng Theon vẫn luôn tôn trọng gọi lão là “chú”.
“Vậy thì đến boong tàu của ta nào,” đừng hòng mà nghe được tiếng “đại nhân” từ miệng của Dagmer, nhất là khi lão đứng trên tàu của mình. Trên Quần đảo Sắt (Iron Islands), mọi thuyền trưởng đều là là vua trên tàu của mình.
Lão nhảy lên tấm ván dài bốn sải chân đi tới sàn con tàu Foamdriker (Kẻ Uống Như Hũ Chìm), dẫn hắn quay lại cabin hẹp, tại đó lão già rót ra một hũ bia chua ình rồi đưa cho Theon một cốc. Hắn từ chối. “Chúng ta không bắt đủ ngựa. Một chút, nhưng… à, cháu sẽ cố thực hiện nhiệm vụ dựa trên những gì mình có. Ít người hơn thì vinh quang chiến thắng sẻ chia sẽ nhiều hơn.”
“Chúng ta cần những con ngựa đó để làm gì?” Như hầu hết đàn ông trên Quần đảo Sắt, Dagmer thích chiến đấu bằng đôi chân trần dẫm lên những boong thuyền hơn. “Ngựa chỉ biết ỉa trên sàn tàu và ra khỏi đường chúng ta đi.”
“Nếu chúng ta đang chèo thuyền thì điều đó đúng,” Theon công nhận, “nhưng cháu có kế hoạch khác,” hắn thận trọng nhìn lão trong khi lão cũng nhìn lại. Không có Cleftjaw, kế hoạch khó mà thành. Bất kể là lệnh hay không thì đám lính sẽ không bao giờ theo hắn nếu Aeron và Dagmer phản đối, và hắn không hy vọng thuyết phục được vị tu sĩ có khuôn mặt khắc nghiệt kia.
“Cha cậu đã ra lệnh cho chúng ta cướp dọc theo bờ biển, không hơn.” Đôi mắt nhợt nhạt ẩn dưới lông mày trắng xóa gườm gườm nhìn Theon. Hắn nhìn thấy sự từ chối? Hay tia lửa quan tâm? Sau đó, hắn nghĩ… cứ hy vọng…
“Chú là người của Cha tôi.”
“Người giỏi nhất của ông ấy, và luôn là thế.”
Tự phụ thật, Theon nghĩ. Lão là người tự phụ và mình phải sử dụng điều này, sự tự phụ của lão chính là chìa khóa mở vấn đề. “Không có người nào trên Quần Đảo Sắt (Iron Islands) có được nửa kỹ năng chiến đấu bằng thương hay kiếm như chú.”
“Cậu đang trở nên dài dòng đó nhóc. Khi rời đi, thì điều đó đúng, nhưng giờ thì ta đã trở thành lão già trong quân đội của Lãnh chúa Greyjoy. Đám ca sĩ giờ đang ca ngợi Andrik là nhất. Andrik biệt danh Kẻ không cười (Unsmiling). Một gã khổng lồ, phục vụ dưới trướng Đại nhân Drumme đảo Old Wyk. Bên cạnh đó có Black Lorren và Qarl biệt danh Nàng Tiên Cá (Maid).”
“Gã Andrik này có thể là một chiến binh giỏi nhưng lính không sợ hắn như sợ chú.”

“À, đúng vậy” Dagmer công nhận. Những ngón tay đeo đầy nhẫn bằng vàng, bạc và đồng nặng trịch, có điểm trang những viên đá sa-phia, hồng ngọc đang bò vòng quanh ly bia. Theon biết rõ số tiền sắt lão đã trả cho từng cái nhẫn.
“Nếu tôi có một người như chú phục vụ, tôi quyết không lãng phí để hắn đi dạy bọn trẻ đốt phá cướp bóc. Đây không phải công việc dành cho người lính chiến giỏi nhất của Lãnh chúa Balon.”
Dagmer cười to, nhe hàm răng xỉn. “Hoặc cũng không để hắn phục vụ thằng con trai ruột?” lão trào phúng. “Ta biết cậu rất rõ, Theon. Ta chứng kiến cậu đi những bước đầu tiên, giúp cậu lắp cung tên. Điều đó thật lãng phí và chính ta cũng tiếc hận.”
“Theo đúng luật thì những gì chị ta đang có bây giờ đáng lẽ thuộc về ta,” hắn thừa nhận, cùng với ý thức được sự bất an thể hiện qua âm thanh đang dần cao vút lên.
“Cậu đã rất vất vả trong nhiệm vụ lần này, cậu bé. Tất cả chỉ vì Cha cậu không hiểu cậu. Sau cái chết của anh trai cậu cùng với việc cậu bị bọn sói mang đi, chị gái cậu là sự lựa chọn duy nhất. Ông ấy đã học cách dựa vào con gái và cô ấy chưa bao giờ khiến ông ấy thất vọng.”
“Ta cũng chưa bao giờ khiến ông ấy thất vọng. Gia tộc Stark biết rõ giá trị của ta. Ta là một trong những hướng đạo sinh ưu tú nhất của Bryden Blackfish, và ta luôn là kẻ đi đầu khi bước vào khu Rừng Thì Thầm (Whispering Wood). Ta là kẻ giao thủ ngang ngửa với Kẻ Giết Vua (Kingslayer). Theon giơ hai tay lên tỏ thái độ đầu hàng. “Daryn Hornwood đã xen vào giữa chúng ta và bị giết vì điều đó.”
“Tại sao cậu lại kể với ta điều này?” Dagmer hỏi. “Ta chính là người đặt thanh kiếm đầu tiên vào tay cậu và biết rõ cậu không phải con quạ hèn nhát.”
“Nhưng còn Cha tôi?”
Người chiến binh già có mái tóc màu xám trắng cúi đầu nhìn xuống như thể cắn phải cái gì khiến lão ghê răng. “Đó chỉ là… Theon, Thằng Bé Sói là bạn của cậu, và những người gia tộc Stark đã cùng cậu suốt mười năm trời.”
“Tôi không phải người nhà Stark.” Lãnh chúa Eddard lúc nào chả nhìn vào điều ấy. “Tôi là người nhà Greyjoy, và sẽ là người thừa kế của Cha. Nếu tôi không chứng minh được điều đó bằng sự nghiệp lớn thì sao tôi xứng đáng với thân phận của mình?”
“Cậu còn trẻ. Người Lạ sẽ đến và cậu sẽ xây dựng được sự nghiệp vĩ đại của mình. Còn bây giờ, chúng ta được lệnh đi cướp bóc ở Stony Shore.”
“Hãy để chú Aeron phụ trách việc đó. Tôi sẽ dành cho chú ấy sáu tàu, tất cả ngoài Foamdrinker và Sea Bitch. Ông ấy có thể cướp, đốt giết gì thì tùy.”
“Nhiệm vụ đó được giao cho cậu, không phải cho Aeron Damphair.”
“Hoàn thành xong việc cướp bóc là được rồi, ai lãnh đạo thì có gì khác biệt đâu? Mục sư không làm những việc tôi định làm, mà tôi cũng đang yêu cầu ông làm những việc mục sư không yêu cầu. Tôi có một nhiệm vụ chỉ Dagmer Cleftjaw mới hoàn thành được.”
Dagmer nâng cốc bia lên. “Nói cho ta nghe xem nào.”
Lão đã bị gây ấn tượng, Theon nghĩ. Hắn thích thực hiện những âm mưu hơn cả mình. “Nếu chị gái tôi có thể cướp một lâu đài thì tôi cũng có thể.”

“Asha có số quân gấp bốn hoặc mươi lần số chúng ta đang có.”
Theon cười ranh mãnh. “Nhưng chúng ta có trí thông minh gấp bốn hoặc năm lần chị ta, và chắc chắn dũng cảm hơn gấp năm lần.”
“Cha cậu…”
“Sẽ cảm ơn tôi, khi tôi dâng ngai vàng lên cho ông. Tôi định sẽ làm lên một sự nghiệp mà các các sĩ sẽ hát về nó cả ngàn năm.”
Hắn biết Dagmer sẽ mắc câu. Có một ca sĩ đã viết bài hát về chiếc rìu đã chẻ cằm lão làm đôi, và lão già nhất định thích nghe chuyện đó. Cứ khi nào uống say là lão lại dành sân khấu xướng ca những bài hát về những anh hùng đã chết và những chiến tích vĩ đại với giọng đầy man dại và hoang dã. Mái tóc lão màu trắng và hàm răng đã long sòng sọc nhưng lão vẫn còn khao khát vinh quang.
“Ta sẽ đóng vai trò gì trong kế hoạch của cậu?” Dagmer Cleftjaw cất tiếng hỏi sau một chốc im lặng, và Theon biết mình đã thắng.
“Khiến cho trái tim của kẻ thù run sợ, chỉ có tên chú mới làm được điều đó. Chú sẽ xuất lãnh phần lớn lực lượng của ta và tấn công vào Torrhen’s Square. Helman Tallhart đã dẫn người giỏi nhất của lão đi về phía Nam, và Benfred đã chết cùng với đám con trai lão ở đây. Thằng cháu Leobald là người thừa kế nhưng bên cạnh hắn chỉ có một đội quân nho nhỏ.”
Nếu mình có thể thẩm vấn Benfred, mình sẽ biết được chi tiết hơn thế nhiều. “Không cần giữ bí mật về đường tiến công của chú. Hãy cứ ca tất cả những bài ca hào hùng mà chú thích. Tôi muốn họ đóng tất cả các cổng lại.”
“Torrhen’s Square là một thành kiên cố không?”
“Rất kiên cố. Những bức tường đều làm bằng đá, cao năm mươi feet, những tháp vuông canh tại mỗi góc tường và cả một pháo đài bảo vệ.”
“Những bức tường đó không thể bị thiêu cháy. Làm cách nào tấn công được chúng? Chúng ta không đủ lực lượng tấn công một lâu đài khiêm tốn nhất.”
“Chú sẽ đóng trại bên ngoài lâu đài, lập máy tấn công và tiến hành chiến lược bao vây.”
“Đó là cách tấn công cổ xưa lắm rồi. Cậu quên sao người dân đảo sắt chiến đấu bằng kiếm và rìu, không phải bằng đá. Chẳng vinh quang gì khi chiến thắng bằng cách chờ đối phương chết đói.”
“Leobald sẽ không biết điều đó. Khi lão ngốc nhìn thấy chú dựng tháp tấn công, máu trong người vợ già của lão sẽ lạnh run cầm cập, và lão sẽ gửi lời cầu cứu. Hãy duy trì đội cung thủ của chú ở yên đó, và hãy để những con quạ thoải mái bay. Đám người ở Winterfell là những người dũng cảm, nhưng tuổi tác đã khiến trí tuệ của họ bị cùn đi. Khi nhận được tin một trong những quý tộc dưới quyền bị tấn công bởi Dagmer Cleftjaw, ông ta sẽ cử đội quân đến ứng cứu như Tallhart yêu cầu. Đó là nghĩa vụ. Điều duy nhất Hiệp sĩ Rodrik tin tưởng là chức trách và nghĩa vụ.”
“Dù lão có triệu tập đội quân nhỏ nhất thì cũng đông hơn chúng ta,” Dagmer nói, “và đám hiệp sĩ già đó thiện chiến hơn cháu nghĩ, nếu không bọn họ sẽ chẳng thể sống đến khi đầu bạc. Cháu đang đưa chúng ta vào một cuộc chiến bất khả thắng, Theon. Lâu đài Torrhen’s Square sẽ không thể bị đánh chiếm.”
Theon mỉm cười. “Cháu không định đánh chiếm Torrhen’s Square.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.