Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 25




Mặc kệ chiếc quần dính nước tiểu trên người, Lợi Minh Hiến cố chịu đựng sự khó chịu và gọi điện thoại cho vệ sĩ.

Điện thoại gần như lập tức được bắt máy, đầu dây bên kia đội trưởng đội vệ sĩ nói: “Sếp?”

“Các cậu đang ở đâu?” Lợi Minh Hiến nghiến răng hỏi khẽ.

Người vệ sĩ bối rối nhìn điện thoại của mình, nhưng cũng cung kính trả lời: “Tôi đang trực ở tầng dưới, sếp có việc gì muốn phân công vậy?”

Lợi Minh Hiến không biết hiện tại mình an tâm hay là có một cảm giác gì khác, hoàn cảnh xung quanh, mùi vị, cảm xúc,…, hết thảy đều chứng tỏ anh ta đang ở hiện thực và hoàn toàn không phải ở trong mộng.

Nhưng chính vì thế mà sự xuất hiện của Bạch Tuyết Phi mới càng trở nên vớ vẩn và đáng sợ, anh ta bị ma ám.

Một cơn bão u ám hiện lên trong mắt người đàn ông này, Lợi Minh Hiến lạnh lùng nói: “Hãy mang vũ khí đến phòng tôi ngay lập tức.”

Vệ sĩ sửng sốt, ý thức được là có thể do mình sơ suất mà xảy ra chuyện, lập tức nói: “Đã rõ.”

Cúp điện thoại sau, sắc mặt Lợi Minh Hiến nặng đến mức có thể vắt ra nước, ngón tay anh ta không khỏi vuốt ve di động trong tay. Anh ta đang suy tính cục diện thay đổi tiếp theo.

Tình cảm dịu dàng dành cho ánh trăng sáng mối tình đầu đã phai nhạt trong lòng anh ta. Giờ đây, điều lấp đầy trái tim anh ta là nỗi sợ hãi về những điều chưa biết và khủng khiếp. Trước mắt, anh ta chỉ muốn bảo đảm an toàn cho bản thân mà thôi.

Ánh trăng sáng được ấp ủ trong lòng mới là ánh trăng sáng đẹp nhất, đó là nốt ruồi son mà thỉnh thoảng người ta nghĩ đến sẽ cảm thấy đau lòng. Nhưng một khi mọi chuyện trở nên mất kiểm soát, ánh trăng sáng biến thành ‘ma’, nốt ruồi son sẽ trở thành máu con muỗi, là vết bẩn mà người ta chỉ ước có thể lau sạch sẽ.

Lợi Minh Hiến hung ác nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia thống khổ: “Tuyết Phi!”

Em sẽ luôn là người phụ nữ anh yêu, nhưng tại sao em không ngoan ngoãn nằm bên dưới mà lại muốn lên đây dọa anh chứ?

“Dạ, anh gọi em ạ!” Một giọng nói ngọt ngào êm ái đột nhiên vang lên trong phòng tắm, toàn thân Lợi Minh Hiến cứng đờ.

Anh ta vội vàng ngẩng đầu, không nhịn được liếc nhìn gương trên chậu rửa mặt, nhìn thấy sau lưng anh ta có một bóng người lơ lửng, chính là Bạch Tuyết Phi đang tò mò nhìn sang.

Lợi Minh Hiến sắc mặt xanh mét, đầu óc tê dại, lưỡi cứng đờ không thể nói nên lời.

Tại sao ngay từ đầu anh ta không nhận ra rằng khuôn mặt của Bạch Tuyết Phi tái nhợt bất thường, ‘tiên khí’ toát ra từ người cô thực ra là ‘’ma khí’ phải không?

“Minh Hiến, anh đang làm gì vậy?” Ma nữ bước từng bước tới gần.

Ý thức được thứ trước mắt mình thật sự là ma, Lợi Minh Hiến rùng mình, dùng hết ý chí toét miệng cười: “Tuyết Phi, sao em vào được vậy?”

Rõ ràng là anh ta đã đóng cửa nhà vệ sinh.

Bạch Tuyết Phi nũng nịu lắc đầu: “Em cứ thế đi vào thôi!”

Cô cười khúc khích, xoay tròn làn váy một vòng, bóng dáng lập tức biến mất khỏi phòng tắm, sau đó trong nháy mắt lại xuất hiện, vỗ tay nói: “Rất vui đúng không?”

Lợi Minh Hiến nhìn thấy liền toát mồ hôi lạnh.

“Thật sự, thật sự rất đỉnh!” Lợi Minh Hiến lau mồ hôi lạnh, ánh mắt láo liên, anh ta làm bộ lo lắng dặn dò: “Có điều Tuyết Phi à, em cứ ở bên cạnh anh như thế này có sao không? Có phải không tốt cho em không?”

m dương tách biệt, người và ma tồn tại ở hai nơi khác nhau, chắc hẳn ma không thể sống được ở thế giới của người được đâu!

“Không sao đâu!” Bạch Tuyết Phi vẫn vô âu vô lo như trước, trìu mến bày tỏ, “Em có thể ở bên anh mãi mãi.”

“Thật à? Haha.” Lợi Minh Hiến nở nụ cười trông thật khó coi.

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, có lẽ mấy vệ sĩ đã đến.

Lợi Minh Hiến cười nhe răng: “Có người đang tìm anh, Tuyết Phi, em ra xem cùng anh nhé!”

Anh ta nghiêng người tránh né Bạch Tuyết Phi, nhìn thẳng về phía trước và sải bước mở cửa.

Sắc mặt anh ta vẫn bình tĩnh, nhưng lúc này, trong đầu anh ta đang cuồn cuộn đủ loại phương pháp dân gian để đuổi ma, sự tàn nhẫn đã nảy sinh trong lòng anh ta.

Khi cửa phòng ngủ mở ra, Lợi Minh Hiến liếc nhìn cái bóng trắng kè kè sau lưng mình.

Đội trưởng đội vệ sĩ cùng mấy người khác căng thẳng đứng ngoài cửa, cảnh giác nhìn về phía sau anh ta trong phòng ngủ: “Sếp?”

Sao ông chủ không nói gì, muốn xử lý hậu quả hay vẫn còn đang nguy hiểm vậy?

Lợi Minh Hiến nhìn chằm chằm vào họ, muốn biết phản ứng của họ khi nhìn thấy Bạch Tuyết Phi, nhưng dường như họ không nhìn thấy gì, không thấy Bạch Tuyết Phi ở phía sau anh ta.

“Các cậu đã nhìn thấy gì?” anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà cố gặng hỏi.

Các vệ sĩ nhìn nhau, có chút mù mờ không hiểu ra sao, trong phòng ngủ của sếp có bí mật gì mà bọn họ không thể nhìn thấy sao?

“Chúng tôi không thấy gì cả.” Vệ sĩ nói thật.

Lợi Minh Hiến thở ra một hơi, trong lòng không khỏi trầm xuống, điều tồi tệ nhất đã thành sự thật, anh ta là người duy nhất có thể nhìn thấy hồn ma Bạch Tuyết Phi.

“Thôi vậy, các cậu đi xuống đi!” Lợi Minh Hiến nín thở nói, sau đó lại đổi lời: “Không, các cậu chọn phòng bên cạnh phòng tôi để ở lại, đừng đi xa!”

Một mình đối mặt với ma thì quá bất an, không cần biết có hữu ích hay không thì có người ở gần mình vẫn tốt hơn.

Vệ sĩ không rõ lý do nhưng vẫn biết điều xoay người đóng cửa lại: “Đã rõ.”

Đi được vài bước, đội trưởng đội vệ sĩ nghi hoặc khịt mũi – Vừa rồi trên người sếp có mùi gì đó quen ghê!

“Minh Hiến, bọn họ là ai vậy?” Bạch Tuyết Phi tò mò hỏi, cô bay lơ lửng xung quanh người đàn ông, chân không hề chạm đất.

Ánh mắt Lợi Minh Hiến tối sầm, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí đối mặt với ‘ma’: “Bọn họ chỉ là mấy người râu ria thôi. Đúng rồi, Tuyết Phi, sao đột nhiên em lại xuất hiện? Trước đây em chưa bao giờ đáp lại sự nhung nhớ của anh?”

Có lẽ nếu biết cách Bạch Tuyết Phi xuất hiện thì có thể tìm được biện pháp đuổi cô ấy đi.

Bạch Tuyết Phi đột nhiên im lặng, cô mở to mắt, vô cùng thùy mị nhìn người đàn ông: “Đó là nhờ tình yêu sâu đậm của anh đấy, ‘tình yêu’ của anh đã khiến em cảm động. Sao em có thể để anh một mình lẻ loi, tiều tụy được chứ? Tình yêu của em, em vì anh mà đến?”

Muốn hỏi anh rằng, anh có cảm động không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.