Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 34: Chương 34





Không biết là do bị trò đùa của Đỗ Cửu làm ghê tởm hay có chuyện gì khác mà một tuần sau Mạnh tam gia đều không tới tìm y.
Đỗ Cửu nghiêm túc đóng vai một học sinh dốt cố gắng vươn lên, đối với bài thi rõ ràng có thể lấy tròn điểm lại chỉ có thể cẩn thận tính toán để vừa đủ điểm đậu vớt, sau khi lết qua thi tháng bảo vệ được chỗ của mình trong lớp Cố Bạch Thu.
Cố Bạch Thu cực kỳ coi trọng việc học của Cơ Tiểu Cửu, suy cho cùng thì đặt vào hoàn cảnh xã hội hiện giờ, cho dù bản thân Cơ Tiểu Cửu không phải người có năng khiếu học hành, có kèm thế nào thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt trung bình, không trông cậy cậu có thể đỗ vào đại học danh tiếng, chỉ hy vọng y có thể vào được một trường nghề.
Bản thân Cơ Tiểu Cửu cũng rất lạc quan, thi đậu vào đâu cũng được, tới nỗi trường nghề gì đó cậu hoàn toàn không rõ, Cố Bạch Thu chọn cho cậu cái nào thì cậu sẽ học cái nấy.
Đương nhiên cậu cũng có điều kiện của mình, nhất định phải ở thành phố này, như vậy mới có thể mỗi ngày về nhà "tình thương mến thương" với Cố Bạch Thu được.
Tiếc rằng cậu không biết bản thân chỉ là một nam phụ lót đường, thậm chí còn chưa kịp thi đại học đã xảy ra chuyện.
Lần này Cố Bạch Thu dường như đã hết hy vọng, nói được làm được không chủ động đi liên lạc với Mạnh tam gia nữa, mấy ngày liên tiếp trong đêm muộn đều ngồi trước di ảnh Cơ Thành, không biết là đang nói cái gì.
Đỗ Cửu nửa đêm đi WC trong lúc vô tình nhìn thấy, không nhịn nổi thở dài một hơi.
Y đối với Cố Bạch Thu ít nhiều có một chút đồng cảm, vì bản thân mình đã từng như vậy, thời điểm Quỷ Vương đột ngột biến mất y cũng rất đau khổ, nhưng y may mắn vì có ý nghĩ hắn là Tần Cửu Chiêu an ủi, tuy rằng trong lòng vẫn có khúc mắc với những chuyện Tần Cửu Chiêu làm trước đây nhưng ít ra hắn còn sống, không biến mất hoàn toàn.
Ở trong lòng y, Quỷ Vương là Quỷ Vương, Tần Cửu Chiêu là Tần Cửu Chiêu, dù cho bọn họ là cùng một linh hồn nhưng với y mà nói thì kẻ khiến y động lòng chỉ là Quỷ Vương.
Hệ thống: "Ngược ghê." Yêu mà không được đáp lại, người mình yêu lại đi yêu chuyển thế của mình gì đó thật sự quá đau khổ, nhưng mà...
Ngược hay lắm! Tần Cửu Chiêu bị ngược sao nói lại thấy vui vẻ thế nhờ! ~(≧▽≦)/~
Cho hắn lúc trước hà hiếp nó này! Đáng lắm!
Đỗ Cửu: "Ngược chỗ nào?"
Tần Cửu Chiêu thích y là chuyện của hắn, liên quan gì tới y chớ, ai quy định người ta thích mình thì mình nhất định cũng phải thích lại?
Tuy rằng hắn đối với y rất tốt, cũng không tạo thành tổn thương thật sự nào cho y, nhưng chỉ tính chuyện hắn hạ Trường Xuân Ti với y thôi thì đã không thể tha thứ rồi, cho dù y đã trả thù thành công nhưng cũng sẽ không tha thứ!
"Thật ra...!thôi được rồi." Dường như hệ thống muốn nói gì đó, nhưng lời nói tới miệng lại bị nuốt trở xuống.
Tuy nhiên cho dù Đỗ Cửu có đồng cảm với Cố Bạch Thu thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.
Cơ Tiểu Cửu có thể dám đối đầu với Mạnh tam gia, nhưng khi đối mặt với Cố Bạch Thu thì lại cực kỳ bối rối, giống như khi Ngải Hoa đối mặt với Mạnh tam gia vậy, sợ tiến lên một bước sẽ đạp đổ sự yên bình của hiện tại, không dám tùy tiện bước tới.

Cho nên cậu thích Cố Bạch Thu, nhưng khi chưa hoàn toàn nắm chắc tương lai thì không dám vượt rào lấy nửa bước, cẩn thận che giấu đi tình cảm ngoan ngoãn làm một đứa em trai tốt biết nghe lời.
Còn về Cố Bạch Thu, anh thật sự đối xử với Cơ Tiểu Cửu như em trai, từ trước tới giờ chưa hề nghĩ tới mặt này, mãi tới khi Cơ Tiểu Cửu mạo hiểm tính mạng cứu mình anh mới bừng tỉnh hiểu ra.
Thi tháng xong, thời tiết dần dần chuyển lạnh, một chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại của mùa hạ tan đi mất, bắt đầu vào thu.
Đỗ Cửu nhẩm tính ngày tháng, Mạnh tam gia vậy mà một tháng không lộ mặt rồi, ngay lúc y nghĩ có phải hắn xảy ra chuyện gì hay không thì hắn lại xuất hiện lần nữa.
Hôm nay là thứ sáu, bầu trời âm u mấy ngày hiếm khi thấy được ánh nắng, một tuần này được xả hơi, sau tiết 2 buổi chiều bạn học bắt đầu lục tục về nhà.

Đỗ Cửu làm một học sinh dốt đủ chuẩn, ngay tiết 3 dứt khoát gom cặp sách trốn học, định rủ đám bạn học dốt của mình cùng đi tiệm net chơi game, dù sao Cố Bạch Thu đang đi giao lưu ở trường học bên cạnh chưa về.
Ai ngờ vừa ra khỏi cổng trường rẽ một cái đã thấy được chiếc xe hơi đen quen thuộc, cùng anh trai vệ sĩ đứng ngoài cũng thật quen quen.
Y vốn muốn vờ như không thấy kéo đám bạn đi nhanh qua lại bị anh trai vệ sĩ đưa tay ngăn lại.
Mấy bạn nhỏ nghi ngờ ngó lại, Đỗ Cửu đành phải banh mặt nói với tụi nó: "Ngại quá, xém chút thì quên mất lão Cố dặn tao đi tiếp bạn anh ấy, tụi mày đi trước đi, tao tới sau."
Mấy bạn nhỏ nửa tin nửa ngờ rời đi.
Đỗ Cửu quen cửa quen nẻo mở cửa xe bước lên ngồi xuống, quả nhiên nhìn thấy Mạnh tam gia, thở dài không biết phải làm sao: "Nói đi, hôm nay lại tới tìm tôi làm gì nữa?"
Có thể là do trước đó Mạnh tam gia vẫn luôn nhường nhịn y, hơn nữa nghé con mới sinh thì không biết sợ cọp, nên y cũng không cảm thấy anh lớn đáng sợ bao nhiêu cả, nhìn thấy người kia thậm chí còn có một chút cảm giác thân thiết khi gặp người quen.
Hơn nữa Cố Bạch Thu đã phân rõ giới hạn với Mạnh tam gia, y cũng bớt đi mấy phần cảm giác không vừa mắt khi nhìn thấy tình địch.
"Muốn ăn gì?" Hỏi một đằng Mạnh tam gia lại trả lời một nẻo.
"Anh bị thương sao?!" Đỗ Cửu khẽ hít một hơi, Mạnh tam gia vẫn luôn dùng nửa khuôn mặt đối diện với y, đợi hắn quay đầu lại mới phát hiện mắt trái của hắn đang dán băng gạc, toàn bộ đều bị che kín.
Mạnh tam gia tỏ vẻ không đáng quan tâm: "Một chút vết thương nhỏ thôi, không hề gì."
Anh lớn tự mình sống mái đánh nhau với người khác à? Nhiệt huyết thiếu niên của Đỗ Cửu bị khơi ra, mắt sáng rực lên, không nhịn nổi tò mò hỏi: "Vậy sao lại bị thế này?"
Mạnh tam gia nhìn dáng vẻ cực kỳ chờ mong sẽ nghe được tình tiết đặc sắc như phim điện ảnh của y, lời nói vừa tới bên miệng bỗng thay đổi, vẻ mặt cao thâm khó đoán: "Một chút tranh chấp nhỏ thôi, đã giải quyết xong rồi."

Thấy mắt Đỗ Cửu sáng lên, nhướng mày hỏi: "Muốn biết à?"
Đỗ Cửu gật gật đầu, đương nhiên là muốn!
"Vậy nói muốn ăn gì trước đi, vừa ăn vừa nói được không?" Mạnh tam gia dùng mắt phải không bị thương nhìn y.
Đỗ Cửu chần chừ một lát cuối cùng bị tâm hồn trẻ trâu đánh gục, đồng ý: "Tùy anh, ăn gì cũng được!"
"Vậy được, hôm nay để tôi sắp xếp." Mạnh tam gia thuận theo lời y.
Vệ sĩ A kiêm tài xế đang ngồi đằng trước nghe xong, cả đường đều đơ mặt ra: Không hoàn thành được nhiệm vụ để lão đại phải tự mình ra tay đúng là quá có lỗi với anh ấy!
Vệ sĩ B: Câm miệng! Lão đại nói tranh chấp vặt thì chính là tranh chấp vặt!
Lúc dừng xe Đỗ Cửu nhận ra mình lại tới nhà hàng Tây lần trước, trong lòng lập tức vang lên một tiếng "ding", tốt ghê, sự sắp xếp này y thích.
Vẫn là cái phòng hôm trước, chỉ là trên đường đụng trúng mấy người quen của Mạnh tam gia, một đám nhao nhao đứng cách xa 2 mét chào hỏi hắn, khi nhìn thấy Đỗ Cửu đang mặc đồng phục đứng cạnh hắn đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ai chả biết Mạnh tam gia có thói ở sạch rất nặng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người ngoài vệ sĩ ở gần hắn tới vậy, ngay cả Ngải Hòa được hắn nuôi dưỡng bên người cũng không hưởng được đãi ngộ này, không khỏi ngó nghiêng thiếu niên kia thêm mấy lần.
Mà những người biết Mạnh tam gia có ánh trăng sáng càng ngạc nhiên hơn, thiếu niên trước mặt cùng mấy bạn giường trước đây của Mạnh tam gia không hề giống nhau, bất kể là dáng vẻ hay khí chất.
Chẳng lẽ Mạnh tam gia đổi gu rồi?
Bọn họ âm thầm phỏng đoán.
Đỗ Cửu bị đánh giá tới không được tự nhiên, không nhịn được nhích tới gần Mạnh tam gia.
Mạnh tam gia khẽ nhíu mày, mấy ánh mắt phóng tới thu về ngay tức thì.
Vào phòng riêng, Đỗ Cửu quen cửa quen nẻo chọn một chỗ ngồi xuống, bỏ cặp sách ra chờ Mạnh tam gia chọn món, sau đó đưa cho vệ sĩ ra ngoài gọi, mở miệng: "Được rồi, nhân lúc không có ai khác có thể nói vì sao muốn mời tôi ăn cơm rồi chứ?"
Y không ngốc, đương nhiên không tin một anh lớn như Mạnh tam gia sẽ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, tự dưng đi mời một học sinh không tiền không quyền như y đi ăn cơm, chút tự biết lấy phận mình này y vẫn có.
Chẳng lẽ phát hiện ra mình có chỗ nào hơn người mà đến cả mình cũng không biết, nên muốn nhận mình nhập hội sao?
Được rồi, cái này chính y cũng không tin nổi.


Truyện Light Novel
Mạnh tam gia nghe vậy trầm ngâm nói: "Đúng thật là có một chuyện cần cậu giúp."
Đỗ Cửu bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế: "Nói đi, chuyện gì? Nể tình chuyện anh cho tôi quần áo đắt tiền như vậy, còn mời tôi ăn cơm thì tôi có thể suy nghĩ thử!"
Cái áo thun kia y trở về có lên mạng tra thử, giá so với y nghĩ còn muốn cao hơn, y cũng không thể nhận không đồ đắt như vậy được.
"Tôi nghĩ cậu cũng biết mà, tôi có tật ở sạch." Mạnh tam gia đáp.
"Là tật ở sạch cực kỳ nặng." Đỗ Cửu không nhịn được nhấn mạnh.
Mạnh tam gia gật gật đầu ra chiều tán thành: "Bởi vì tật ở sạch này đã ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày nên tôi mong cậu có thể trị giúp tôi."
"Tôi?" Đỗ Cửu kinh ngạc, "Tôi có phải bác sĩ đâu, sao có thể giúp anh được?"
Mạnh tam gia nhìn y thật sâu: "Thật ra tôi cũng rất tò mò ở chỗ này, bởi vì chỉ có đụng vào cậu tôi mới không thấy ghê tởm."
Hở?!
Đỗ Cửu ngớ người, cái gì mà "Chỉ có chạm vào cậu mới không thấy ghê tởm"? Y tỏ vẻ không tin: "Sao có thể chứ? Chẳng lẽ thường ngày anh đều không cho người khác chạm vào mình à? Vậy lúc bị bệnh anh không đi khám bác sĩ cũng không đi mát xa tay vịn à?
Mạnh tam gia nhíu mày: "Mát xa tay vịn?"
Đỗ Cửu bày ra vẻ mặt đều là đàn ông với nhau cả mà không cần giả vờ: "Đừng nói anh không biết mát xa tay vịn là gì nhé, tới học sinh tiểu học còn biết đấy?"
Nét mặt Mạnh tam gia nhàn nhạt: "Cậu thử rồi?"
"Dĩ nhiên..." Đỗ Cửu ưỡn ngực ra lại rụt về, "Không có."
Nhưng thật ra y cũng muốn thử cho biết.
Nghĩ vậy bỗng dưng mắt y sáng cả lên: "Muốn tôi giúp anh trị bệnh ở sạch cũng không thành vấn đề, anh phải đồng ý một, à không, ba yêu cầu của tôi!"
Mạnh tam gia nhướng mày: "Nói."
Đỗ Cửu khẽ khụ một tiếng: "Đầu tiên là phải dẫn tôi đi mát xa tay vịn một chuyến, đừng bảo với tôi là anh không làm được, loại chuyện này chắc chắn anh có thể làm được."
Mạnh tam gia móc điện thoại ra.
Đỗ Cửu nghi ngờ: "Anh làm gì?" Chẳng lẽ sắp xếp liền theo tay à? Không phải chứ, nhanh thế? Y còn chưa có chuẩn bị sẵn tinh thần đâu đó!

Mạnh tam gia mặt không cảm xúc: "Tôi thấy chuyện này nên cho người giám hộ của cậu biết một chút."
(⊙v⊙) Hở?!!
Đỗ Cửu nhào sang chộp lấy cái tay đang ấn xuống của hắn: "Nhầm, nhầm tí thôi mà, đều là hiểu lầm cả! Tôi không có ý kia đâu, tôi chỉ muốn đi xem cho biết thôi mà, tôi sẽ không làm gì hết, hứa luôn!"
Không tin thì xin hãy nhìn vào ánh mắt trong sáng này của y đi, y ngẩng đầu nhìn Mạnh tam gia, mặt mày vô tội.
Chuyện này không thể để anh Cố biết được!
Mạnh tam gia rút tay ra, hất hất cằm với y: "Khoảng cách."
Đỗ Cửu giương mắt lên nhìn, nhận ra bản thân đang nhào hết cả người vào lòng Mạnh tam gia, lập tức vèo một phát vọt ra: "Khụ khụ khụ, hiểu lầm rồi, thật sự là hiểu lầm thôi, xin anh đừng nói lung tung với anh Cố."
Mạnh tam gia khoanh tay: "Còn hai yêu cầu nữa, nói tiếp đi."
Đỗ Cửu ngồi xuống lại: "Còn có...!ừm..." Y ngẫm nghĩ, hai mắt sáng lên, "Tôi muốn có lương!"
"Tôi giúp anh chữa bệnh thì ít ra anh phải phát lương cho tôi chớ, anh tính xem sẽ trị bao lâu? Một tuần? Một tháng? Nếu một tuần thì cho tôi một ngàn là được, còn một tháng thì bốn ngàn, được chứ?"
Một tháng rưỡi nữa là sinh nhật của anh Cố, có số tiền này thì y có thể tặng anh Cố một món quà sinh nhật tốt chút rồi."
Mạnh tam gia gật đầu: "Được, phát lương cho cậu, còn gì nữa?"
"Cái cuối cùng tạm thời tôi chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ đã...!Có rồi!" Đỗ Cửu vỗ đùi, "Yêu cầu cuối cùng là anh phải hứa với tôi từ đây về sau không dính dáng gì tới anh Cố nữa!"
"Được thôi." Mạnh tam gia dứt khoát đồng ý, "Vậy chúng ta đã bàn bạc xong rồi, tôi đồng ý 3 yêu cầu của cậu, cậu cũng giúp tôi chữa bệnh."
Đỗ Cửu đọc lại mấy lời này trong đầu một lần, thấy không có vấn đề gì mới gật đầu: "Đúng thế."
"Tốt lắm." Mạnh tam gia nở nụ cười hài lòng, "Một khi đã như vậy thì thành giao nhé, không được đổi ý."
Đỗ Cửu vỗ vỗ ngực: "Yên tâm đi, tôi nói chuyện luôn biết giữ lời!"
Mạnh tam gia cầm lấy khăn lông bắt đầu lau tay: "Vậy thì ăn cơm trước đã, cơm nước xong chúng ta đi khách sạn."
Khách sạn? Đỗ Cửu sửng sốt: "Làm gì?"
Mạnh tam gia: "Mướn phòng."
Đỗ Cửu: (⊙v⊙) Hở?!!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.