Tình Yêu Lạ

Chương 26




Đùng… đùng… đùng…

Tôi nghe liền sấm chớp giật 3 phát liên tục ngay tại chổ tôi đứng và nổ đinh tai. Tôi hong còn tin vào lổ tai mình nữa, tai tôi bị ù ù như có ai đó đang xay lúa ở kế bên, hỡi trời ạh!

Tôi bị hoá đá ngay sau đó 3s.

- Gì zạ? – Dustin huơ huơ tay trc mặt tôi, nó bị bất ngờ vì tôi câm họng liền sau đó mà ko phản ứng gì.

- … (@_@) – Tôi hoa mắt nhìn nó, miệng vẫn còn cứng hàm và ko biết nói làm sao ra lời.

- Gì mà im ru rồi? – Dustin gãi đầu thắc mắc.

- Cái… c… ái… mà… - Bây giờ tôi mới hiểu vì sao lại có cuộc họp kín này. Hoá ra đâu phải chỉ có đám “gái nội” tầm thường đến độ vớ vẩn ở đây mê anh Quân, ngay cả “gái nhập” cũng mê ảnh nữa là…

- Cậu đồng ý giúp chị Tina hén! – Nó cười cười rồi nhìn tôi.

- What? – Tôi giả vờ ko hiểu ra vấn đề, nếu tôi mà dám nói “Ok” 1 cái thì ko biết hậu quả sẽ ra sao, nhất là lúc anh Quân biết tôi dám dụ gái cho ảnh.

- Are you okay? – Dustin nhéo mặt tôi rồi hỏi thêm 1 cú chót nữa.

- (!^_^) Tui… tui… hơ hơ… hong bít mần mai… - Thì là đành lấp liếm cho qua chuyện mới xong. Dẫu sao thì dẫu tôi cũng đã bắt đầu có cảm tình với anh Quân, nếu tôi làm vậy thì khác chi tôi lấy tay tự tát 1 cái chát vô mặt mình, tôi hong dại gì mần mai bạn trai tuyệt vời vậy đâu! Mà có mần cũng chưa chắc anh Quân chịu, hứ… Bạn trai tôi chảnh lắm cơ!

- Đừng lo, mần mai ko có khó đâu, dễ ơi là dễ vậy đó! - Thằng Dustin vừa nói vừa diễn thuyết 1 cách hùng hồn nhất, y chang 1 con mẹ ngồi bán cá ngoài chợ. – “Chỉ cần cậu tìm đc 1 góc kẹt nào đó lí tưởng cho chị Tina thì chị ấy sẽ giăng lưới đc anh họ câu thôi. Chị Tina của Dustin có nhiều đồ thiếu vải để dụ bướm lắm cơ, con bướm nào mà ko ham phụ nữ mặc đồ ít vải…” – Chúa ơi, nó còn khui ra cả chị nó thích mặc đồ ít vải cơ đấy! Mà tại sao lại là lấy con bướm ra làm vật so sánh? (?_?)

- Anh họ tui… anh họ tui ảnh khó tính lắm, ảnh ko thích quen ai sau cuộc tình đầu ảnh vừa chia tay cách đây 1 tháng đâu! – (T_T) Lại phải nói dối, huhu… anh Quân đáng ghét! Anh Quân khỉ gió! Vì anh í mà tôi lại phải phản bội lời thề, huhu…

- Ko sao đâu mà lo! Chị Tina của tôi đã ra tay thì “gạo phải thành cơm”, ko ai lọt lưới của chị ấy kể từ lúc chị ấy biết yêu đâu. Ngay cả con trai của thượng nghị sĩ ở Pháp còn bị chị ấy dẫn đi dạo phố như Chihuahua đấy.

Đùng… đùng… đùng…

Sấm chớp giật liên hồi khi tôi nghe đc thành tích của Tina đã làm ra, ngay cả cụm từ “gạo nấu thành cơm” mà nó cũng có thể áp dụng thì con nhỏ này quả thực ko tầm thường. Nếu mà lỡ tôi đưa anh Quân cho nó thì… hậu quả khó lường trc đc! (>_<)

- -----------------

Suốt cả 2 tiết học đầu bữa đó tôi hong sao mà tập trung cho đc, tôi bắt đầu lo lắng về “tương lai” của tôi và anh Quân, hong lẽ tôi phải bỏ anh ấy hay sao? Tôi bỏ người thích tôi hay sao? Mà tôi còn thằng Khoa nữa cơ mà, nếu bây giờ ko tranh thủ giải quyết thì sau này sẽ lắm rắc rối, lại còn phiền hà chuyện chia đôi tình cảm nữa, tôi bắt đầu nghĩ xa nghỉ gần rồi nè… (r_R)

- Có zì zạ? - Thằng Khoa rù rì trong họng, đủ cho tôi nghe đc, mà phải dè chừng đám yêu tinh kia lắm nó mới dám hỏi. Nó đã phải sốt sắng nhìn tôi nhiều lần kể từ khi tôi tâm thần bất ổn vào đầu giờ học, có ai vừa ngồi vừa vò đầu bức tóc ko? Ngoại trừ thằng điên thì có.

- Hong sao! – Tôi lắc đầu, cố lấy lại tinh thần.

- Sao buồn? – Nó chu mỏ rồi nhìn tôi lắc đầu, ngụ ý là ko đc xụ mặt xuống, tôi bình thường đã ko đc đẹp rồi nên ko đc làm xấu nữa.

- Hong zì mà! – Tôi tiếp tục chối, nếu nói ra chẳng biết là phước hay hoạ.

- Ừa, tối nay hỏi tiếp! Mà 8h… 8h… đi chơi đc hong? – Tôi nhìn lên tờ giấy khi thấy nó viết cụm từ “8h đi chơi” bằng bút đỏ.

Tôi gật 1 cái, mặt vẫn bí xị.

- Nè nè, sao nhìn bạn có vẻ buồn vậy ta? – Dustin khều vai tôi rồi tiu nghỉu, nó lại như hôm qua, móc trong túi ra 1 đống kẹo đủ màu rồi đưa tôi. – “1 viên nhé!”

- Ko ăn! Ko có tâm trạng! – Tôi thều thào rồi ủ mặt xuống bàn, bây giờ tôi rối tung rối beng lên hết trơn.

- Cậu ko khoẻ hả? – Dustin lại tỏ vẻ quan tâm.

- Ừa hửa… có lẽ là tôi ko khoẻ thiệt… - Bây giờ tôi đích xác là ko đc vui chứ ko phải ko đc khoẻ, ko hiểu sao tôi lại có cảm giác nhân tình của mình ko phải đồ vứt đi, người ta có giá trị và ai ai cũng muốn theo đuổi cho kỳ đc, tôi may mắn mà lại ko biết tôn trọng, đã vậy lại còn 5 lần 7 lượt làm mất mặt người ta. Giờ này, nếu như con Tina giở bài của “cung chủ động bàn tơ” ra thì anh Quân lọt lưới là cái chắc, tôi đã đc tận mắt chứng kiến 1 lũ con trai ngu dại đi theo sau nó như ăn phải bùa mê rồi.

- Đau ở đâu? Chân hay tay? Mắt hay mũi? – Dustin vừa nói vừa nhai chóp chép kẹo của mình.

- Trong ngực. – Tôi lắc đầu phủ định với nó rồi chỉ tay vào ngực.

- Nhồi máu cơ tim, ép tim, còn ko thì đừng nói là bạn bị tim to hoặc hở van tim 2 lá nhe!

- Máu trong tim chảy ngược. – Tôi muốn đạp lên giò nó cái tội nói xàm hết biết. Nó ko hề nghĩ ra là tại vì con nhỏ chị 2 của nó mà tôi mới bị vậy hay sao?

- Nhồi máu cơ tim í hả? – Nó thét lên toá hoả. – “Phong bị nhồi máu cơ tim nè… mau mau cứu người!” – Cái lớp học kể từ bữa nó đến vốn đã loạn xị nhặng giờ lại càng loạn luân hơn.

- Dustin, em thôi làm trò hề nữa đi! – Lão tiến sĩ gây mê dạy môn Hoá học quắc mắt nhìn nó, tôi ko hề ưa lão chút nào, tôi căm thù cái bằng gây mê loại A+ của lão ta, chí ít thì ông thầy dạy môn Toán còn phải chích thuốc thì tôi mới ngủ đc, đằng này lão già đó chỉ việc bc vào lớp là tôi đã bị gục ngay trc mũi khi ngửi phải mùi thuốc mê đáng sợ.

- Thầy hong biết thương học sinh của thầy hả? - Thằng Dustin này coi khùng khùng vậy chứ nó nghĩa khí lắm, nó thiệt tình và luôn hết lòng hết dạ với bạn bè, chỉ mỗi tội lâu lâu thì hay làm mấy trò tưng tửng nên ít ai dám chơi với nó, còn thêm thói công tử con nhà giàu nên thậm chí nó bị ghét cũng ko ngoại lệ. – “Thầy cắm đầu cắm cổ mà dạy ở trển lỡ dưới đây ngừơi ta bị sao rồi thầy đẻ ra mà đền hong kịp nữa chứ đừng có la mắng ai!”

Lần đầu tiên có người dám đứng ra chống đối lại lão tiến sĩ gây mê này, lão ta đã khó gần mà chức vụ trong trường lẫn uy thế ko nhỏ chút nào đâu.

- Thôi đi tóc nâu! – Tôi kéo tay nó xuống.

- Thôi gì mà thôi, ổng muốn làm khó mình mà. Lần này phải làm ra ngô ra sắn mới đc, hong bỏ là hong bỏ! – Dustin vẫn lì lợm đứng dậy, nó đúng chất học sinh tư bản mà, dám tranh cãi với giáo viên tới cùng, cãi tới khi nào lí lẽ thuộc về tụi nó mặc dầu tụi học sinh ko bao giờ nói đúng lí lẽ.

- Khoai chứ hong phải sắn! (~^_^~) – Tôi thè lưỡi chọc quê nó.

- Tiếng ta nói chưa rành mà cũng dữ há! – Con Liên kéo tà áo dài rồi cười khúc khích, nó thì thường thường như ăn phải cơm hến, ít nói gì nếu ko ai chọc tới, bây giờ nó đã nói đc thì mới biết Dustin này có ảnh hưởng lớn thế nào.

- Nghĩa khí ngút trời, ông này ở bên Trung Quốc thời loạn bảo đảm nổi tiếng sử sách… - Thằng Nghĩa Hoà lí sự.

- Đẹp trai mà bị cái khùng, ma tao thích thằng nào zị đó, hay hay! – Con Diệp phá lên cười khùng.

- Tụi bay hong lo cho nó mà cười quài! – Tôi ra hiệu đám tiểu yêu tìm cách cứu Dustin để tránh cho nó bị “áp bức bóc lột” tới chết, dẫu sao thì cũng do tôi thôi. – “Mày xin lỗi ổng đi tóc nâu!” – Tôi thì thào cho nó nghe.

- Tại sao tôi phải xin lỗi 1 ông thầy giáo ko biết điều, ba mẹ tôi bỏ tiền ra cho tôi đi học là để tôi đc quyền tiếp thu những gì tôi cần, hơn nữa tôi cũng phải nói ra những cái tôi ko đồng ý chứ. Tôi ko thích ông ta! – Thằng tây lai này nó ko biết sợ trời sợ đất gì hết, nó cứ nghĩ là thẳng tính thì sống tốt. Nó thích nhai kẹo khi tức!

- Thôi, tránh voi chẳng xấu mặt nào mà. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lùi 1 bc biển rộng trời cao mà ông bạn! – Tôi kéo nó xuống cái nữa.

- Em sẽ đc lên sổ đầu bài vì tội vô lễ với giáo viên. - Tiến sĩ – Giáo Sư – Bác Sĩ Nguyễn Huỳnh thuộc khoa gây mê viết chữ ko ngừng vào sổ ghi đầu bài.

- Dustin này ko biết có gì sắp tới hay ko, cái mà tôi biết là nếu tôi nhịn 1 giờ thì tôi nhục cả đời. - Thằng này nó thuộc cái dạng rắn đầu khó đập, nói mãi mà hong chịu nghe, đã vậy còn khác gì châm dầu vào lửa cho nó chứ. – “Thầy đừng có nghĩ là em sẽ sợ thầy, thầy cãi ko lại em rồi chơi trò tiền trảm hậu tấu hả? Hay thầy ko cãi lại em rồi muốn lấy thế ép người?”

- Em… em… ở trường học cũ của em ko dạy em lễ phép với giáo viên hay sao? Người ta dạy em cái thói nói chuyện vậy hả? Hả? - Trời đất đối nghịch rồi đây.

- Em chỉ đc dạy là mình phải đấu tranh cho tự do chủ quyền, ko có cái thói ép buộc hay chèn ép ai đó vì quyền lợi.

Cả lớp tôi im ru, tụi nó ko thở mà cũng ko nói gì, tất cả tổng số là 47 x 2 con mắt còn lại nhìn tập trung vô mặt thằng bạn mới quý hoá của chúng tôi. Nó nói ra 1 lượt những gì mà đám học sinh tụi tôi ko dám nói ra, nói hết dùm tụi nó, bảo đảm tụi khỉ kia biết ơn lắm lắm ấy chứ.

Tôi thì ko biết ơn gì đâu, tôi chỉ thấy nó cũng có chút lòng hư vinh, biết nghĩ dùm bạn bè, thêm vào đó tính nó cũng đàn ông ra phết, mạnh mẽ và biết lúc nào cần dĩ cương áp nhu.

Ấn tượng chăng?



Tùng… tùng… tùng…

- Wow… wớ… xương cốt rệu rạo hết trơn àh!! - Thằng Khương vươn vai rồi đứng dậy, nó đã phải chờ tiết ra chơi này hơn 45’ rồi. Ngồi học hết 1 tiết Toán thì ko có gì còn đc gọi là cực hình hơn nữa.

- Tao ngồi nghe thầy tụi mầy tra tấn mà ngáp liên tục… Hổng hiểu dạy cái kiểu gì? - Thằng Atisô cũng ngáp dài ngáp ngắn.

- Cha này học chung trường zới tiến sĩ Nguyễn Huỳnh mà! – Con Cẩm mặt mày chù ụ, nó mệt đến nỗi thở ko ra hơi. – “Đi học mà toàn ăn zới hửi mùi thuốc mê kiểu này chắc tao ngu người sớm wá!!!”

- Sắp chết rồi!! – Tôi mệt mỏi gào rú như 1 con heo sắp tới giờ hành hình.

- Kẹo càfê há! – Dustin lại đưa kẹo ra, nó thật là 1 tên sâu kẹo, ko hiểu sao nó lại ko có lấy 1 cái răng sâu nữa, nếu là ai khác thì răng họ sẽ bị đục tới banh chành.

- Hong, tui hong thích kẹo cho lắm! – Tôi lắc đầu.

- Mời nó mần chi mày ơi, hồi nhỏ nó ghiền kẹo tới mức sâu răng cả hàm, có lần bị sưng húp mặt ba bốn bữa nữa, bây giờ nó giải quyết xong mấy cây răng sâu đó rồi nên ấn tượng hong phai đó mà… - Con Diệp đáng ghét dám khai ra bí mật quân sự, phen này tôi sẽ xử bắn nó tại bàn mới xong.

- Ê, kể xấu tao hả mày? Có tin tao kể chuyện xấu của mày hong con lùn?

- Cậu ấy nhiều thói xấu lắm hả? – Dustin tò mò hỏi con Diệp.

- Chuyện zìa nó ngồi kể 3 ngày 3 đêm ko cạn nữa là, tao làm Zê – Hê – Ra – Zoát kể nghìn lẻ 1 câu chuyện xấu nó cho mày nghe! – Con Diệp thủ thỉ với Dustin.

- Tao sẽ bóp cổ mày ra. Con lùn!!!

Tèng téng teng…

Máy tôi giật liên hồi, màn hình bật lên dòng chữ, tên người gọi quen thuộc hiện ra.

- Dạ nghe! – Tôi thì thầm qua điện thoại, cố gắng ko để đám sơn yêu nghe đc.

Lên ngay lớp anh đc ko? Anh ko xuống dưới đó đc! - Giọng của Quân bên kia đầu máy nghe gấp gáp lắm, tôi đoán là chuyện gì đang xảy ra trên đó.

- Sao phải lên? – Tôi giả vờ lờ đi, vô tình thì cũng đúng. – “Ngày nào cũng có người đợi dưới cầu thang thì mắc gì phải leo lên đó cho mệt xác?!”

- Đừng có nhõng nhẽo bữa nay mà, lên ngay đi! Ko lên thì ko xong anh rồi… Chài ơi!!! Bỏ ra con kia!!!

Pip… pít…

Tôi hong còn nghe gì đc nữa sao khi Quân thét lên, giọng anh ấy như là bị người ta mang dao lên tận lớp để chém.

- Ôi trời đất ơi!!! – Tôi ko nghĩ là mình đoán đúng sự thực, tôi phải lên đó ngay. Quân chẳng bao giờ sợ ai hết, có lẽ nào ảnh đang bị người rượt đuổi, bị thiên hạ chém nên ảnh mới phải kêu tôi lên để phòng khi có bị chém chết còn gặp đc tôi lần cuối.

Tôi đá cái ghế ra khỏi chân rồi nhảy ra bàn.

- Đi đâu thế? – Dustin níu áo tôi lại.

- Đi công chuyện… Đừng có theo! – Tôi dặn dò nó thiệt kỹ càng trc khi mình đi. Tôi ko thích nó cứ tò tò theo tôi, nó là chúa soi mói nên tôi sợ là nó sẽ biết tôi nói dóc nó mất.

- Mày có đi căng – tin hong? – Con Diệp lại hỏi.

- Mày ở yên đó, mày mà kể xấu tao là chiều nay tao wa nhà mày, đốt nhà mày luôn! – Ko hăm doạ nó có mà sợ.



Tôi chạy ù ù lên lên lầu 2, Quân đang ở trển.

Thịch… thình… thịch…

Trái tim tôi đập loạn xạ, tôi hi vọng là ko có gì xấu sẽ đến cho hắn.

Thịch… thịch…

- Đừng có gì nha! – Tôi cầu trời khẩn phật.

Tôi chạy ra khỏi dãy cầu thang rồi vòng qua lớp Quân ngay lập tức, sao tôi nghe hồi hộp quá.

- Aaaaa… - Tiếng thét của Quân vọng ra từ trong lớp học, tôi chưa bao giờ nghe anh ấy la to mà hoảng hốt như vậy, huhu… ko lẽ nào lần này gặp phải xã hội đen… (~_~)

Tôi lú mặt vô trong lớp.

A – Tôi thét lên 1 cái muốn tốc cả máy nhà.

(@_@) Sao trời cứ thích bạc đãi tôi thế hả??? Huhuhu… tôi có làm gì đâu mà ông ấy thích đối xử với tôi như thế? Tôi vừa lú mặt vào là 1 chiếc guốc bay thẳng vô mặt tôi.

- Trời ơi là tời… tời… ơy… - Tôi giãy đành đạch như con cá lóc bị đập đầu vô góc tường.

- Có sao hong xì tủn? – Con nhỏ Minh Hà của lớp anh Quân toàn gọi tôi như vậy, nó là bạn gái cũ của hắn nên nói chung cũng thân thân, tôi hay đc “triệu gọi” lên lớp hắn nên ít nhiều gì nó cũng biết mặt qua.

- Huhu… đau quá! – Tôi mếu cả mặt. – “Ai mà chơi gì ác quá?”

- (!^_^) Bà nội mới của lớp này chơi đó! – Con Minh Hà vừa nói vừa lấy khăn giấy lau mặt tôi, nó chỉ chỉ tay vô lớp.

- Anh Quân đâu, anh họ tui đâu? – Tôi điên tiết đưa mặt vô lớp lần nữa, lần này phải kêu anh Quân bẻ cổ con nào dám đụng zô tôi.

Tôi hết cả thần hồn khi nhìn thấy cảnh anh Quân đang bị rượt. (>_<) Anh ấy cứ như 1 con chuột bị con mèo vờn khắp nhà, chạy tới chạy lui, lăng xăng đến độ đổ cả mồ hôi hột.

Ngày trc tôi nghe đồn đại: Đại Tướng Quân của khối 12 oanh liệt, uy dũng, hung dữ, ngang ngược tới mức nào thì bây giờ nó ngược lại hết. Đại Tướng Quân mà tôi từng biết như thế đó đã bị biến hoá thành 1 con tên vô cùng dở hơi, từ 1 kẻ ko biết sợ ai bây giờ đã biết đc nỗi sợ hãi. Hắn đang bị 1 đứa con gái *** bám đến độ tóc tai bù xù, mặt mày hoảng loạn tới mức ko còn 1 hột máu, gương mặt thường ngày hồng hào bây giờ ko khác gì 1 tàu lá chuối, áo sống bung cả nút.

- Con điên kia mày thôi ngay! – Quân xô con nhỏ tóc nâu ra khỏi người mình.

- Đứng yên, ông mà còn chạy nữa tôi sẽ kêu đám kia nó còng tay ông vô góc để tôi hành hình! – Con nhỏ này da mặt dày hơn cả da trâu nữa, nó ko biết chữ “nhục” viết sao mà, nó dám rượt trai chạy như cảnh sát công lộ đuổi theo tay đua mới ghê.

- Tui thách tụi nó dám! – Quân trừng mắt nhìn đám háo sắc cũng tức là đồ đệ của con tóc nâu. – “Tui có người yêu rồi… bỏ ra ngay!” – Quân bóp miệng con nhỏ hung dữ lại rồi xô tiếp tục xô ra.

- Đau nha! Ăn hiếp con gái là thằng hèn! – Miệng mồn con này nhứt hạng xạo sự.

Thì ra con gái phương tây đáng sợ hơn tôi tưởng, trong khi em trai mình ra kế để nó có cơ hội xích lại gần người mà nó muốn thì nó lại đi hành động. Tôi thoạt đầu cứ nghĩ con nhỏ Tina này thích quậy chứ ko hám trai, ai ngờ nó hám nhất hạng, hám hơn những gì tôi nghĩ.

- Aaa… - Quân khó khăn tháo bàn tay với bộ móng đen trắng bấu lên vai ảnh, nó xiết như thể con sam cái đeo vào lưng con sam đực. (>_<) Tôi sẽ chém chết nó nếu tôi có thể, tôi thề là tôi sẽ băm băm băm nó ra như cám heo mới thôi tức mà!!!

- Hành động! – Con Tina búng tay 1 cái tạch, mặt nó vẫn nhìn say đắm anh Quân.

Y chang như đám y nhân bằng đất sét của Đắc Kỷ nuôi dạy, mấy thằng các đảng kia đột nhiên vùng dậy rồi nhào tới ghì chặt lấy tay chân anh Quân rồi kéo vô góc. Tụi nó hong biết sợ là gì nữa, tôi ko biết con Tina đã cho tụi nó ăn cái giống gì mà sao uy thế của anh Quân mà tụi nó cũng ko coi ra gì.

- Bỏ tao ra!! Tao mà thoát ra đc là tao rút xương tụi bay hầm canh khổ qua!!! Aaaa… - Anh Quân quẫy đạp điên cuồng.

- Tụi mày khỏi lo gì hết áh, ai dám rút xương tụi mày tao kêu nó bằng chồng. Tướng quân phu nhân đã nói là ko có hứa suông! Ráng mà giữ cho chắc thì ra về chị dẫn mấy cưng đi ăn nhà hàng.

Tôi thấy lùng bùng lỗ tai, nó nói ai là “tướng quân phu nhân”?? Nó dám nghĩ là nhan sắc của nó đủ để hạ nốc ao anh Quân sao? Nó nghĩ nó sẽ làm trùm băng đảng nữ nhân ở đây hả?

- Bỏ tao ra!! – Anh Quân gào thét trong vô vọng khi đám người kia cứ dí nhau siết tay ảnh lại như cai ngục tra khảo phạm nhân. Ảnh dù có mạnh cỡ nào cũng ko đấu lại nguyên 1 tốp gần 10 tên như thế, mà thằng nào cũng “nực nưỡng” cỡ ảnh đi lên chứ ko ốm yếu như tôi.

- Anh yêu àh… - Con nhỏ Tina mở to đôi mắt dâm đảng nhìn anh Quân, nó chống tay lên tường còn 1 tay kia thì dùng “móng tay” mà khều khều da mặt ảnh. – “Anh nghĩ là mỹ nhân kế của Tina này đã dụng thì anh thoát đc hay sao?? Hiiii… Anh tưởng Cửu Vĩ Hồ Ly Tinh tu luyện cả ngàn năm này dễ mà để Trụ Vương chạy thoát hay sao? Anh bé cái lầm rồi nhe! Tina này ko sợ ai hết áh, Tina đã nói là ai mà khuất phục đc tính nết của Tina thì Tina sẽ yêu người đó mà, anh ghê nha!” – Hức hức, thì ra đối thủ lần này của tôi là 1 con Chồn 9 Đuôi tu luyện mấy chục ngàn năm, nó có cả binh chủng hùng mạnh trong khi 1 con nhái tinh như tôi tu luyện chưa đâu vào đâu hết, đã vậy ngay cả “hầu cận” cũng ko có thì làm sao mà đấu lại nó chứ?? (T_T) Phen này tôi mất người yêu rồi… oa oa…

- Tao sẽ bẻ gãy móng tay mày con chằng kia! – Anh Quân giận dữ thét lên.

- Ấy! – Con Tina lấy bàn tay bịt miệng ảnh lại. – “Anh ăn kẹo dâu cho bớt nóng há!” - Chị em nó y chang tính nết của nhau, đứa nào cũng thích kẹo hết, trong người toàn kẹo là kẹo. – “Em dùng miệng đút há!”

Cành… cành… đùng… bùm… bùm…

Tôi cứ nghĩ là sét đánh đâu đó, tay chân tôi tê rần rật lên khi nghe nó nói. Mà ko phải chỉ nói thôi đâu, nó vừa nói vừa bỏ kẹo vô miệng, cắn phân nữa cục kẹo, còn phân nữa kia nó sẽ đút. Áa… á…

- Hhmm… uhhhmm…

- Anh ừng ống ự… zô ích à…

Anh Quân dùng mọi cách vùng vẫy nhưng ko làm thoát đc đám yêu nhân kia, ảnh đã bị ma nữ dùng độc kế hút máu, lát nữa thôi thì nó sẽ “ăn thịt” ảnh. Phen này ko còn gì để cứu vãn nữa!

- Hhưmm… - Ảnh vẫn cứ cố quẫy như con cá lóc bị lôi lên bờ, ngớp ngớp nc lần cuối.

- Àh há, phu quân tương lai của em phải hung dữ thì em mới thích hà!!! – Viên kẹo đã gần tới miệng ảnh.

Bây giờ tôi mà ko cứu ảnh thì ko ai cứu đc đâu… Huhu… tôi phải làm sao? Tôi mà rục rịch là con nhỏ yêu nữ tóc nâu móng đen đó sẽ lặt đầu tôi mà rô ti, còn nếu ko cứu tôi sẽ mất người yêu.

- Oh my god!! – Tôi nhảy dựng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.