Tình Kiếp Chưa Trọn

Chương 16




[Ngoại truyện: Cố Diên Chi]

Ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, từ khi biết chuyện thì bên cạnh chỉ có tỷ tỷ, tỷ tỷ vì để ta sống sót đã phải chịu rất nhiều khổ, tính tình cũng khó tránh mà thẳng thắn nóng nảy hơn những nữ tử bình thường.

Nếu nàng chỉ là một nữ nhân bình thường thì cũng không sao nhưng đằng này nàng lại vào cung, trở thành phi tần, tính tình của nàng lại trở thành điểm yếu của nàng.

Sau khi nàng vào cung, ta rất cố gắng học võ học văn, muốn nhanh chóng trở thành người có thể giúp nàng.

Ta đã thành công nhưng tỷ tỷ ở trong hậu cung cũng đã phải chịu không ít đau khổ.

Có lúc ta nghĩ tỷ tỷ bị nhốt trong lãnh cung là chuyện tốt, tính tình của nàng, ở trong lãnh cung ngược lại có thể sống lâu hơn một chút.

Vì vậy, khi thánh thượng giáng tội, ta không làm bất cứ điều gì để bù đắp, cứ như vậy là tốt rồi, ta và nàng đều có thể sống sót.

Nhưng chuyện của nàng lại liên lụy đến Thẩm Chi Hào.

Ta đến giáo phường ti là vì cảm thấy áy náy.

Thẩm Chi Hào làm quan chính trực, là người liêm khiết, chỉ là quá cương trực, không sợ trời không sợ đất nên khó tránh khỏi bị người ta đố kỵ, vì cuộc đấu tranh trong hậu cung, có người thuận tiện kéo theo ông ấy, liền bịa ra một tội danh, sau đó vô số người giẫm đạp lên, ông ấy từ quan tam phẩm trở thành tù nhân.

Ta âm thầm sắp xếp mọi thứ cho ông ấy, cũng sắp xếp ổn thỏa tất cả nữ quyến của Thẩm phủ bị bán làm nô, chỉ có hai tiểu thư họ Thẩm ở giáo phường ti bị nhiều người để mắt tới, ta chỉ có thể chọn một trong hai.

Ai trong số họ theo ta cũng được, quãng đời còn lại, ta sẽ bảo vệ nàng, cho đến khi nàng tự muốn rời đi.

Sau khi ta đến, Thẩm đại tiểu thư dường như không muốn bị ta mua đi, nàng đẩy Thẩm Dung cho ta, ta liền để nàng đi theo ta.

Hôm đó ra khỏi giáo phường ti, nàng đi theo ta từ xa, ta tưởng nàng sẽ khóc sẽ sợ hãi nhưng nàng đi rất bình tĩnh, luôn không sợ hãi không siểm nịnh, như thể đối với tương lai đã có tính toán kỹ càng.

Điều này rất thú vị.

Nàng rất bướng bỉnh, ngày đầu tiên vào phủ đã đánh nhau với người khác, một chọi bảy, khá là hung dữ, điều này khiến ta nhớ đến tỷ tỷ, nàng từ nhỏ đã như vậy, ngay cả khi vào cung cũng vậy, không hợp ý là động thủ.

Vì vậy, ta đã phạt Thẩm Dung, để nàng nhớ kỹ. Động thủ không phải là thủ đoạn đáng khen.

Ta tưởng nàng đã rút ra được bài học, sau này sẽ ngoan ngoãn hơn, không ngờ nàng lại cải trang thành nam đi tìm Lư tiên sinh, ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết nàng là Thẩm Dung.

Nàng còn cố làm ra vẻ thần bí, báo một cái tên nam nhân.

Tuy nhiên, cờ nghệ của nàng không tệ, kĩ năng nấu nướng cũng rất tốt.

Ta vạch trần lớp ngụy trang của nàng, khi nàng ngạc nhiên nhìn ta, ta nghĩ đến biểu cảm bình tĩnh giả tạo của nàng ngày đầu tiên, sự khác biệt rất lớn, ta thấy rất buồn cười.

Ta nói với nàng, không cần phải tốn tâm tư vào ta, ta không muốn thành thân cũng không muốn liên lụy đến bất kỳ ai.

Ta ngay cả sinh tử của chính mình cũng không thể kiểm soát, làm sao có thể cưới vợ sinh con hại họ chứ.

Nhưng nàng vẫn kiên trì, ngày nào cũng mang canh đến cho ta, còn hẹn ta hai năm, ta không quan tâm, nàng muốn ở lại thì ở lại, hơn nữa, canh nàng nấu rất ngon.

Nhưng kỳ lạ là sau hôm đó, nàng dường như đã đạt được mục đích, không còn mang canh đến cho ta nữa, ta cũng không tiện hỏi nàng tại sao không mang canh đến, vì vậy ta đi ra ngoài sân của nàng vài lần, nàng dường như không nhận ra.

Thôi, không có canh uống cũng không phải không có cơm ăn.

Nhưng buổi tối nàng lại đến, giống như mấy ngày trước cười tươi nịnh nọt ta, ta có chút tức giận nhưng nhìn thấy nụ cười của nàng thì mọi cơn tức giận đều tan biến.

Thôi, so đo với nàng làm gì.

Vương phu nhân gửi đến thiệp mời, trước đây ta đều từ chối nhưng lần này không hiểu sao ta lại rất muốn nàng đi.

Nàng là Thẩm nhị tiểu thư, thư hương môn đệ, chỉ vì bị một số người hãm hại nên mới thành ra như vậy, vì vậy, ta muốn nàng xuất hiện trước mặt mọi người, nói với tất cả mọi người rằng, cho dù là tù nhân thì nàng cũng sống rất tốt.

Nhưng nàng dường như không quan tâm, chỉ chuyên tâm trò chuyện với Dương phu nhân, sau này ta mới biết, nàng là vì ta.

Nàng nói nàng thích gà lôi, muốn ta mang về cho nàng một con, hôm đó không hiểu sao, ta đã săn được rất nhiều con mồi nhưng lại không tìm thấy gà lôi, cuối cùng phải dùng hai con hươu để đổi một con gà sống với người khác.

Ta hớn hở xách gà lôi, giống như một chàng trai trẻ, đặc biệt mong chờ được nhìn thấy khuôn mặt của nàng.

Khi nàng chạy về phía ta, ta tưởng nàng muốn ôm ta, không ngờ nàng chỉ chú ý đến con gà lôi.

Nàng chỉ vào con gà lôi khen ngợi một hồi, quay lại bảo Lưu Vũ hầm con gà.

Sau này, mỗi lần nàng nói thích ta khen ta, ta lại nghĩ đến con gà đó.

Ta được phục chức, nàng nấu một bàn đồ ăn, trông có vẻ còn vui hơn cả ta, còn hớn hở nói ta là tướng quân nhà nàng.

Tướng quân nhà nàng.

Hôm đó ta say rượu, ngày hôm sau lặng lẽ bảo Lưu Vũ chuẩn bị chuyện thành thân.

Đới Tư Đồ xuất hiện, bọn họ rất hợp nhau, nụ cười trên khuôn mặt nàng nhiều hơn khi ở bên ta.

Ta không ưa Đới Tư Đồ.

Nàng thậm chí còn đề nghị muốn dọn ra ngoài, ta biết, tỷ tỷ của ta bảo nàng dọn ra ngoài chỉ là nàng thuận nước đẩy thuyền mà thôi, chính nàng muốn dọn ra ngoài.

Cho đến lúc này, ta mới bắt đầu hối hận, lúc đầu không nên nói lời quá đầy đủ như vậy, không nên nói sẽ không động lòng với nàng, không nên nói sẽ không cưới vợ...

Ta không biết mở lời như thế nào, ngày đêm lo lắng, lời nói đã đến bên miệng nhưng lại không nói ra được.

Sau khi nàng đến Giang Nam, người ta phái đi bảo vệ nàng luôn gửi tin tức của nàng về cho ta, nàng đi khắp nơi chơi rất vui vẻ, mặc dù ta muốn gặp nàng nhưng biết nàng vui vẻ, ta lại thấy không nên ích kỷ. Đời nữ nhân vốn đã buồn tẻ, nàng có cơ hội và trải nghiệm như vậy là rất khó có được.

Hôm đó ta tính toán thời gian, biết nàng đã xuống thuyền ở bến tàu nhưng đợi rất lâu cũng không đợi được tin tức nàng trở về, lúc sau mới biết, nàng đã mất tích.

Ta tìm rất nhiều nơi, lật tung cả kinh thành, cho đến khi có người trở về, phát hiện ra tung tích của họ ở Thẩm gia lão trạch.

May mà nàng không sao.

Tuy nhiên, chuyện kiếp trước kiếp này mà Thẩm Thanh vẫn luôn nói, đêm hôm đó sau trận hỏa hoạn, nàng thoi thóp hơi tàn, đã kể lại ngọn nguồn cho ta.

Nàng nói nàng và tỷ tỷ đều có kiếp trước kiếp này, mà kiếp trước, ta đã mang Thẩm Thanh đi, Thẩm Dung gả cho Ôn Khánh Hòa.

Thẩm Thanh nói kiếp trước ta thích nàng ta, sủng ái nàng ta, ta không tin.

Cho dù ta không biết gì về chuyện kiếp trước, cũng không thể thích nàng ta.

Nhưng trong lòng ta vẫn không thoải mái, cố ý đến nhà lao một chuyến, Ôn Khánh Hòa nửa sống nửa c h ế t ngồi xổm ở góc tường nhưng khuôn mặt lại khá khôi ngô, chính người này, kiếp trước vậy mà lại làm phu thê với Thẩm Dung.

Hắn bị định tội c.h.é.m đầu, ta bảo vệ hắn cũng bảo người tiếp tục cho Thẩm Thanh sống, chỉ cần ta còn sống một ngày thì bọn họ đều không c h ế t được.

Cưới Thẩm Dung, Ôn Khánh Hòa mà cũng xứng sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.