Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 5: 5: Một Đôi Trời Sinh 2





Cứ như thế hai cẩu nam nữ, phi, là hai người hữu tình đang tìm kiếm nửa đời sau vừa gặp đã yêu, hai gặp chung tình, củi khô bốc lửa, lốp bốp, cuối cùng kết thành một mối lương duyên.

Ngoại giới cảm thấy kỳ lạ với cuộc sống nữ chủ ngoại nam chủ nội, ở trong mắt vợ chồng son thì vui vẻ chịu đựng, sau khi sinh hai nữ một nam, cuộc sống của bọn họ càng trôi qua tốt đẹp, căn bản không nhớ nổi chính mình là khách ngoại lai đến từ bên ngoài.

…“Đang yên đang lành, sao lại rơi xuống nước thế, cũng may Đại Ny biết bơi, kéo Nhị Ny lên, nếu không phải làm sao đây.

”Lúc này đây, bên bờ sông Hắc Long có không ít người tụ tập, người ở gần còn chạy về nhà cầm theo mấy bộ quần áo, giúp đỡ Lăng Kiều và Lăng Điềm phủ thêm lên người.

Bị mọi người vây quanh ở giữa chính là hai cô nhóc, đứa lớn hơn kia nhìn qua khoảng 7 – 8 tuổi, sắc mặt tràn đầy lo lắng nhìn cô nhóc nhỏ hơn ở bên cạnh.


Cô nhóc kia dáng vẻ khoảng chừng 5 – 6 tuổi, dáng dấp mũm mĩm, mái tóc mái bằng càng làm cho gương mặt nhỏ nhắn thêm tròn hơn, chẳng qua vì rơi xuống nước, cho nên tất cả tóc đều ướt sũng dán lên mặt, trên đầu, nhìn qua vừa có chút đáng thương lại đáng yêu.

Đầu óc Lăng Điềm có chút choáng váng, căn bản không nghe rõ người bên trên đang nói gì, cô chỉ nhớ rõ bản thân mình thật vất vả mới từ trong tay lão nông trên núi lấy được một tổ ong hoang dã, đang chuẩn bị tinh luyện mật ong thiên nhiên bên trong để làm đồ ngọt, chỉ nghe thấy đoàng một tiếng, sau đó cô xuất hiện ở một nơi kỳ quái này, một đám người vây quanh cô, nhất là cô nhóc 7 – 8 tuổi bên cạnh kia.

“Chị.

”Lăng Điềm há to miệng gọi, đầu óc còn chưa tỉnh táo, miệng đã cử động trước, tủi thân hướng về phía Lăng Kiều gọi một tiếng.


Lời vừa gọi ra khỏi miệng, chính bản thân cô cũng ngây ngẩn cả người, cô đã hơn 20 tuổi, sao lại hướng về một cô nóc mới 7 – 8 tuổi mà gọi chị chứ.

“Ôi chao, haizz, chị ở đây.

”Lăng Kiều vui sướng khi mất mà lại có được, Điềm Điềm của cô ấy còn gọi là chị, đời trước đầu óc của em gái cô ấy bị hỏng, phải mất một thời gian rất dài, cô ấy mới dạy được em gái mở miệng, một lần nữa gọi cô ấy là chị.

Cô ấy quay về xem như kịp thời, một đời này em gái sẽ khỏe mạnh lớn lên, sẽ không bao giờ bị người ta trào phúng nhục nhã nữa, sẽ không còn ngây ngốc cười với những kẻ đã thương tổn cô, cô có thể lên đại học, tìm được người chồng yêu thương mình, còn có con của mình nữa.

Lăng Kiều ôm chặt em gái vào trong ngực, một đời này, tất cả sẽ khác với kiếp trước.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.