Thập Niên 60 Tháo Hán Sủng Thê Như Bảo Vật

Chương 2: 2: Giống Nhau Đến Từng Chi Tiết





Vào năm đó mà họ dám bỏ ra năm mươi cân lương thực tươi.

Khi đó lương thực rất quý giá, có tiền cũng chưa chắc mua được lương thực nhưng nhà họ Hàn dám bỏ ra.

Vì Hàn Văn Hồng là con trai út trong nhà, anh còn là cục vàng trong lòng cha mẹ Hàn nên khi anh cưới vợ được mới được như vậy.

Nhưng khác với lẽ thường chính là Hàn Văn Hồng không phải đứa em trai không tiến bộ chỉ biết hút máu cha mẹ và anh chị mình trong những bộ niên đại văn.


Mười lăm tuổi anh đã tham gia quân ngũ, sau khi ổn định ở quân đội còn gửi về cho gia đình một chút tiền, cho đến khi hai mươi tuổi bị thương nên xuất ngũ, nhưng sau khi dưỡng thương tốt thì anh cầm thư giới thiệu đi vào trong thành lấy một người vợ xinh đẹp.

Đó cũng là niềm kiêu hãnh của cha mẹ Hàn, nhưng mà kết cục của anh ở trong truyện lại không được tốt.

Vào khoảng năm bảy mươi, anh xảy ra tai nạn xe cộ, kết thúc cuộc đời của mình ở đây.

Bởi vì có một người mẹ làm ra chuyện như thế này, cho nên hai người con trai đều sống trong tiếng cười nhạo của người khác, sau này ngay cả cha cũng không còn trên đời, cho dù có đi theo ông bà nội nhưng sống trong hoàn cảnh như thế này sao có thể không hư?Kết cục chỉ khiến người khác thở dài.

Tất nhiên đây đều là những chuyện về sau.


Hiện tại đã sáu năm trôi qua, Hàn Văn Hồng cùng Cố Lệ cũng đã kết hôn nhiều năm, đứa con lớn nhất đã được bốn tuổi, đứa con út được một tuổi, nhưng cho dù là đứa nào thì Cố Lệ cũng không để ở bên cạnh mình, tất cả đều giao cho mẹ Hàn chăm nuôi.

Một tháng cô ta phải gửi về ba đồng tiền cho phí ăn uống, nhưng Cố Lệ không hề muốn đưa ba đồng phí ăn uống này.

Theo suy nghĩ của cô, đây là con cháu của nhà họ Hàn, bản thân họ nuôi cháu trai thế mà còn muốn được trả tiền? Quả thật làm chuyện không thể chấp nhận được.

Thế nhưng mỗi tháng Hàn Văn Hồng đều được trả tiền lương đều đặn, anh cũng muốn chu cấp tiền về gia đình nên hai người vì chuyện đó mà cãi nhau, cuối cùng tiền vẫn phải đưa.

"Vậy thì lúc này rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mình vì sao lại xuyên không biến thành Cố Lệ? Không chỉ có tên giống nhau mà ngay cả khuôn mặt cũng giống, còn cha mẹ cũng vậy? Ngay cả nốt ruồi nhỏ ở dưới cằm mình cũng giống!" Cố Lệ nhìn gương nhịn không được lẩm bẩm, lúc này xuyên sách cũng chính xác đến từng chi tiết!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.