Thành Thân

Chương 1




Mùa xuân đã trôi qua.

Tới giờ Mùi, ánh mặt trời càng mãnh liệt hơn, xuyên thấu qua màn cửa sổ màu xanh thẳm chiếu lên bàn đá xanh.

Hương Như xem giờ, vội vàng đi vào gọi Đậu Diệu dậy.

Tiểu thư đã dặn dò, tới giờ phải thức nàng dậy để luyện chữ.

Hương Như nhìn tiểu thư đang ngủ say trong chiếc chăn thêu màu ngọc lục bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, yên tĩnh lại xinh đẹp. Nàng thật sự không nhẫn tâm đánh thức tiểu thư dậy.

Hương phụ nói: "Còn không mau gọi tiểu thư dậy, nếu không thì lát nữa tiểu thư tưởng ngươi quên, sẽ trách ngươi đấy."

Hương Như vội nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, tới giờ Mùi rồi."

Một giọng nói cẩn thận vang lên bên tai, Đậu Diệu chậm rãi mở mắt ra nhìn Hương Như một cái.

Nàng có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, vừa to vừa tròn, con mắt lại đen láy, phảng phất như một viên bảo thạch chìm dưới đáy nước. Hương Như thấy liền thích, tiến lên đem màn che treo lên móc bạc, ôn nhu cười nói: "Tiểu thư tỉnh rồi? Nô tỳ đã chuẩn bị xong giấy bút."

Đậu Diệu bước từng bước xuống giường.

Tiểu cô nương mười bốn tuổi dáng người cao gầy, eo nhỏ uyển chuyển, tóc dài thẳng rủ xuống ngang hông.

Nàng ngồi trên ghế dựa để cho Hương phụ chải đầu.

Trong gương lộ ra một khuôn mặt không rõ vui buồn, không nhìn thấu được cảm xúc, chỉ có sóng mắt là lưu chuyển tạo nên một nét hấp dẫn.

Tiếc là một cô nương có dung mạo như vậy, tính tình lại có chút cổ quái.

Bình thường có một chút tài là sớm đã nổi danh ở Kinh thành, nhưng mà nàng từ Dương Châu đến Kinh thành đã hai năm, nhiều người ngay đến cả tên nàng cũng không biết.

Chẳng qua là đã đến tuổi lấy chồng, e rằng phu nhân cũng sẽ không tiếp tục để tiểu thư tùy ý như vậy nữa.

Nữ nhân há lại không lấy chồng?

Thấy Hương phụ chải đầu đã được một lúc, Đậu Diệu có chút không kiên nhẫn. Cũng không phải là đi ra ngoài, chuẩn bị phức tạp như vậy làm gì? Nàng không thích búi tóc đè ở trên đầu, tóc nặng không nói, còn ra mồ hôi lại dễ dàng có mùi, ở trong phòng tốt nhất là nên làm đơn giản một chút.

Lông mày thanh tú nhẹ nhíu lại, Hương phụ hầu hạ nàng từ lâu, ngầm hiểu, vội làm cho nàng kiểu tóc đơn giản.

Nhẹ nhàng khoan khoái, không son phấn, thật là giống như một đóa sen mới nở.

Bây giờ Đậu Diệu mới đi súc miệng, uống thêm một chén trà nhỏ, liền ngồi xuống bàn.

Cầm lấy cây bút quanh năm làm bạn, lòng nàng yên tĩnh như nước, mặt mày mỉm cười, chậm rãi viết vài dòng lên trên giấy Tuyên Thành.

Văn tự xinh đẹp nho nhã, linh hoạt kỳ ảo vô song.

Viết xong một tập Thọ Xuân Đường, vậy mà đã hết một canh giờ.

Lúc này Trương thị dành một chút thời gian sang đây. Vừa vào trong phòng lâpj tức cảm giác được cái nóng hừng hực, nhìn bóng dáng yểu điệu của nữ nhi ngồi gần cửa sổ, ánh mắt bà không khỏi nóng lên.

Bởi vì bọn họ là chi thứ, tướng công là con vợ kế, chi lớn được ở một nơi rất tốt, không giống bọn họ, bị chèn ép đến nơi chật chội này. Phòng nữ nhi luôn bị nắng chiếu vào, tới mùa hè là nóng đến kinh người.

Nhưng mà mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây*, bây giờ Tướng công  được Lưu đại nhân dẫn dắt, không chừng tương lai có thể trở thành người có địa vị, cuộc sống sẽ tốt hơn một chút.

(*) ý nói con người cũng có lúc thay đổi

Trương thị khẽ cắn môi, vốn muốn nói hai câu, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai, lại lấy hai thỏi mực từ trong tay áo ra đặt lên bàn.

Thứ đen kịt như vậy nhìn chỗ nào cũng không thấy thần kỳ, vậy mà Đậu Diệu nhìn lại như thấy được vật quý giá, nhanh chóng cầm lên, mừng rỡ nói: "Cái này là được làm từ dầu thô ạ!"

Đứa nhỏ này, thỏi mực cũng không phải là thứ châu báu lấp lánh hay trang sức quý hiếm gì, thế mà lại thích như vậy. Bởi vì tính tình này cộng thêm sự tao nhã vốn có, độc nhất chỉ thích giấy và bút mực, cho nên cầm kỳ thi họa nàng học rất tốt, ngay cả nữ phu tử cũng khen nàng học nhanh hiểu nhanh. Điều này khiến cho Trương thị ở chỗ cha mẹ chồng và chi lớn nở mày nở mặt không ít.

Bà rất yêu thương đứa con gái này, thật sự là nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan.

Chỉ là, nữ nhi rất tùy hứng không thích gặp người ngoài cho lắm.

Trương thị cười nói: "Không phải con thích cái này sao, sợ keo lỏng không đủ đặc nên ta cho người tìm thêm dầu. Nhưng mà thật sự là không nhìn thấy nó tốt ở chỗ nữa nào.”

Đậu Diệu mặt tươi như hoa giải thích: "Màu của dầu thực sự rất đậm, không giống keo lỏng con hay viết chữ. Loại mực này rất thích hợp để vẽ, mùi cũng thơm nữa, nương, người thật tốt!"

Trương thị biết nàng đang vui vẻ, nói: "Con thích là tốt rồi, cũng không uổng công của ta.”

Đậu Diệu nói: "Thích,ncực kỳ thích."

Nàng vui vẻ rạo rực bảo Hương phụ đem đi cất.

Trương thị bắt đầu nói chuyện chính: "Sáng ngày mai khoan luyện chữ đã, con vừa được mời tới Ung vương phủ một chuyến, thiệp mời cũng đã được đưa tới."

Nữ nhi là người có kế hoạch rõ ràng, luôn sắp xếp thời gian một cách phù hợp. Bà phải dựa vào thỏi mực này mới may ra có thể thuyết phục nàng.

Đậu Diệu nghe xong ngẩn ra, nhíu mày nói: "Không phải ca ca chỉ mới quen biết Ung vương Thế tử thôi sao?"

Ung vương Thế tử tên gọi là Tống Trạch, nghe nói mười ba tuổi đã đến doanh trại phía Bắc để rèn luyện, năm nay mới quay về Kinh thành. Chuyện này, phụ thân đã từng đề cập qua với nàng, lúc ấy Đậu Diệu cũng không cảm thấy hứng thú lắm. Ai ngờ, không bao lâu, ngay tại buổi săn bắn, ca ca nàng lại kết bằng hữu với Tống Trạch.

Trương thị cười nói: "Hình như là Thế tử coi trọng ca ca con, sau đó kể cho muội muội hắn là Vân Châu quận chúa nghe. Hắn liền mời con đến, nhưng mà cũng chỉ mời con thôi."

Sắc mặt Đậu Diệu có chút phức tạp.

Trương thị vừa thấy liền có cảm giác không tốt, bà đem thỏi mực này đến lấy lòng nàng để nàng đến Ung vương phủ một chuyến. Đừng nói đến tiền đồ sáng lạn hơn, cho dù không phải thì kia chính là Ung vương Thế tử, ai dám đắc tội?

Ngay cả Lão phu nhân cũng nói như thế. Thật ra lúc ấy Trương thị cũng có một chút đắc ý, dù sao thì Ung vương phủ cũng là nơi quyền thế ngập trời.

Đậu Diệu không thoải mái đứng lên, chuyến này chỉ cần nàng không thích thì sẽ không đi. Lấy một lý do đơn giản, bảo Trương thị nói thân thể nàng không khoẻ là được.

Trương thị sủng nàng, Lão phu nhân lại không quá quản, cho nên mỗi lần muốn từ chối việc gì cũng được.

Hôm nay thấy nàng lại như thế, Trương thị không thể dung túng thêm nữa, trầm giọng nói: "Không đi không được, Thế tử và Quận chúa có thân phận như thế nào chứ, con không đi, chẳng lẽ để liên lụy đến người trong nhà? Diệu Diệu, lúc này con dù sao cũng phải nghe lời."

Đậu Diệu thật sự không muốn đi chút nào.

Phần đông người ở Kinh thành là những người có quyền có quý. Bất luận là nam hay nữ thì cũng đều bày ra vẻ cao cao tại thượng, thích vênh mặt hất hàm sai khiến người khác. Mà nàng lại không quen ăn nói khép nép, cho nên chán ghét nhất là loại gặp mặt này.

Nhưng Ung vương là Vương gia duy nhất khác họ ở Việt quốc. Năm đó theo Việt quốc Hoàng đế khai quốc Nam chinh Bắc thảo, lập được nhiều chiến công hiển hách, không người địch nổi. Đến khi lập tân quốc, Hoàng Đế liền ban thưởng cho ông đầu tiên, phong hào thân vương, càng không ngờ chính là cha truyền con nối.

Nhắc tới là vinh quang thì cũng có câu, "Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục*", năm đó ngoại trừ Ung vương thì cũng có không ít người được ban chức quyền phú quý. Nhưng mà hơn sáu mươi năm trôi qua, người bị tịch thu nhà có, chức vị bị thu hồi cũng có, có thể thấy được đó cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

(*) Trong họa có phúc, trong phúc có họa

Chỉ còn độc nhất Ung vương phủ là vẫn sừng sững không ngã.

Đương nhiên công lao này phải thuộc về Ung vương mấy đời có tài đối nhân xử thế. Ung vương hiện tại cũng vậy, tay cầm quyền cao không nói, còn được Hoàng thượng tín nhiệm, Ung vương phủ chính là nơi chạm tay thôi là có thể bỏng.

Nếu đắc tội sẽ không tốt chút nào.

Đậu Diệu cầm lấy quạt lụa phẩy phẩy, bất đắc dĩ nói: "Vậy đi, nếu con và Quận chúa không hoà thuận với nhau thì đừng trách nữ nhi ngất tại chỗ để người ta khiêng về."

Trương thị vốn sốt ruột, vừa nghe được lời này lập tức phì cười: "Thật là, Quận chúa rất tốt, làm sao có thể làm khó dễ con chứ? Chỉ là đi một chuyến thôi mà."

Trong lòng Đậu Diệu vẫn không vui, bĩu môi, cúi đầu nhìn cái hồ lô chặn giấy.

Cái hồ lô chặn giấy mập mạp này, cực kỳ đáng yêu.

Trương thị trộm nhìn nàng một cái, ánh mắt lại rơi xuống mặt Đậu Diệu, chỉ thấy nước da trắng hồng, nhẵn nhụi bóng loáng như men sứ, không tìm thấy một chút tỳ vết nào, nhịn không được cảm thán một tiếng, trong lòng càng buồn phiền hơn.

Bàn về nhan sắc thì Đại tiểu thư Đậu Tuệ nhất định phải thua nữ nhi một bậc, bàn về học vấn, nữ nhi lại không kém chút nào. Vậy mà lại không có người nào tới cửa cầu hôn.

Là người làm cha mẹ như bọn họ liên lụy nàng, lòng Trương thị chua xót, đột nhiên rút một cái trâm cài có viên ngọc trai đỏ từ trên đầu đưa cho Đậu Diệu: "Nương thấy con cài cái này nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn."

Cái này là trâm cài tóc Trương thị cực kỳ quý trọng, là khi phụ thân thăng chức tặng cho người, Đậu Diệu giật mình nhìn Trương thị: "Không cần đâu, con cũng không cần làm gì."

"Sao lại không chứ, ra ngoài sẽ cần, Diệu Diệu cài cái này lên nhất định sẽ giống như một tiểu tiên nữ." Đối với nữ nhi của mình, bà không tiếc lời khen ngợi.

Đậu Diệu thấy nàng bà muốn cài trâm lên đầu nàng, vội: "Cáu trâm này nhìn có vẻ hơi cũ, con không thích."

"Cũ?" Trương thị ngẩn ra cẩn thận nhìn lại, quả nhiên là có chút cũ. Kiểu dáng tương tự gậy như ý, bây giờ ở Kinh thành cũng không còn thịnh hành loại trâm này nữa, "Vậy để lúc khác nương nhờ người ta làm cho con cái đẹp hơn."

Nghe vậy Đậu Diệu càng thấy áp lực hơn, nàng rủ mắt cầm lấy bút trên bàn.

Trương thị thấy nàng bận như vậy, cười bảo nàng đừng mệt nhọc quá, liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Tình thương của cha cao lớn như núi thì tình thương của mẹ cũng chẳng kém.

Đậu Diệu biết mẫu thân hy vọng nàng có được cái gì, nhưng mà, nàng có thật sự muốn không?

Trong lòng nàng đột nhiên có chút buồn bực, chữ viết ra cũng không đẹp lắm.

Đến chạng vạng Đậu Dư Hữu mới từ thư đường trở về. Đậu Diệu nằm nghiêng trên chiếc sạp nhỏ đọc sách, nhìn thấy ca ca, kéo chăn ở chân lên, uể oải tiếp đón.

"Sao vậy Diệu Diệu?" Đậu Dư Hữu kinh ngạc, rất ít khi thấy bộ dạng nàng uể oải như vậy, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có gì, chẳng qua là phải ra ngoài gặp người ta." Đậu Diệu thở dài.

Đậu Dư Hữu cười rộ lên: "Cô nương khác cả ngày đều trông ngóng đi ra ngoài chơi, chỉ có muội là thích ở nhà."

"Nếu như là du sơn ngoạn thủy thì ngày nào muội cũng đi." Đậu Diệu không phục, hừ nhẹ một tiếng.

"Đi làm khách cũng không phải việc tra tấn ngươi gì." Đậu Dư Hữu ngồi vào cái sạp nhỏ bên cạnh, lấy từ trong tay áo ra một cái gì đó "Hôm nay ta thấy nó trên đường nhìn liền mua về tặng muội, chắc chắn muội sẽ thích."

Đậu Diệu tò mò, có đồ thì tất nhiên là muốn xem.

Nàng không ngờ đó là một thứ đồ chơi khá lạ —— nhà chim!

Nhà chim này được tạo từ gốc cây, ở giữa cây có một cái hang nhỏ, bên trong là một quả lắc và một con chim, phía dưới có một thanh gỗ cứ quay một vòng rồi trở về chỗ ban đầu.

Rất sáng tạo!

Đậu Diệu dao động hỏi: "Cái này từ hải ngoại* sao?"

(*) nước ngoài

Nó giống như một món đồ chơi từ phương Tây.

Đậu Dư Hữu nghiêng đầu: "Ta cũng không biết, nghĩ muội thích liền mua thôi."

"Hết bao nhiêu tiền?"

"Cái này..." Đậu Dư Hữu theo bản năng dừng một chút, "Năm mươi đồng."

Đậu Diệu nhướng mày, nhìn chăm chú, thứ này mà năm mươi đồng. Nàng đưa tiền bảo hắn ra ngoài mua một cái khác, sau đó thừa cơ trục lợi lại đem bán cũng kiếm được nhiều tiền hơn.

Đậu Dư Hữu bị nàng nhìn đến nỗi da đầu run lên, tuy muội muội nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng thực chất bên trong rất thông minh, hắn có cưỡi ngựa cũng không thể đuổi kịp nàng.

"Muội lo nhiều như vậy làm gì, thích thì cứ nhận đi!" Đậu Dư Hữu chơi xấu, không nhắc tới tiền nữa.

Đậu Diệu cho nha hoàn lui ra, nói trúng tim đen hắn: "Vương Thiều Chi nhờ huynh tặng phải không? Ca ca! Thứ này nhất định rất đắt, trước đây muội đã nói không nhận những thứ như thế này rồi."

Đậu Dư Hữu thấy nàng đoán được, vội vàng nói: "Diệu Diệu, nhà chim này thật sự không phải hắn mua, trong nhà hắn còn một cái. Nhà chim này là tự tay hắn làm, sợ muội không nhận nên ta phải nói là do ta mua. Muội có biết hắn làm cái này mất bao lâu không không? Là một tháng đấy!"

Vương Thiều Chi đã quen biết bọn họ từ sớm, là bạn từ nhỏ cũng là bạn tốt của Đậu Dư Hữu.

Khi còn ở Dương Châu, mỗi lần Vương Thiều Chi trở về luôn ở trong Nguyệt Nha môn ló đầu ra nhìn, có lẽ muốn nhìn nàng nhưng lại không dám.  Quay lại trèo lên cây thì bị ong vò vẽ đốt, liền ngã xuống đất, mà ngã ngay trước chân nàng.

Hắn ngẩng đầu, nụ cười tươi như ánh mặt trời lại mang theo vài phần ngượng ngùng.

Thiếu niên mới biết yêu, tâm tình giống như gió xuân, bất tri bất giác thổi vào trong lòng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.