Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị

Chương 38: 38: Bức Ảnh





Có người chơi dùng tài khoản ẩn danh tung tin đồn trên diễn đàn là mình có ảnh ngoài đời thực của Dương Mao Quyển.

Nếu như post này đạt đến 500 phản hồi thì sẽ tung ảnh ra.
Chuyện Lang Hành vì Dương Mao Quyển mà từ chối chuyện kết thông gia với Tuyết lạc Trường An mọi người đều đã rõ như ban ngày.
Ảnh của Tuyết lạc Trường An được công khai trên diễn đàn quanh năm suốt tháng.

Nhan sắc của cô thế nào, trong game có bao nhiêu người từng theo đuổi cô mọi người đều biết hết.
Thật tò mò không biết rốt cuộc Dương Mao Quyển có dáng vẻ thần tiên đến như thế nào mà có thể làm cho Lang Hành từ chối nữ thần mà tất cả mọi người đều công nhận.
Phần bình luận dưới bài đăng tăng lên nhiều đến độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Thời điểm Trác Lan nghe được phong phanh tiếng gió từ chỗ người khác thì lượt bình luận đã vượt qua 500 cái rồi, chủ bài đăng cũng giữ uy tín mà tung ảnh ra.
Trùng hợp lúc này Trác Lan đang dùng tài khoản phụ dẫn đồ đệ nhỏ đi đánh phụ bản với đoàn đội tự do bên ngoài.

Trong đội toàn là người xa lạ, mọi người đang bàn tán hóng hớt sục sôi trong kênh đội.
Ban đầu, lúc nghe mấy người kia nói đến chuyện bức ảnh trong lòng Trác Lan còn có chút thấp thỏm, cậu ta lo lắng rằng thật sự có người đào ra thông tin cá nhân của Dương Quyển.

Nhưng đến khi xem đến phần sau thì cậu ta yên lòng triệt để.
【Đội】 Đến đây mà đánh tao này: Rốt cuộc là mắt tôi mù rồi hay mắt bang chủ Phong Hỏa Lang Yên mù? Đối tượng yêu đương qua mạng trông như vậy mà cũng có thể chịu được?
【Đội】 Buôn que cay: Không chừng hắn bị Dương Mao Quyển gửi ảnh giả cho đó.

[hóng]
【Đội】Giờ không ngắm được trăng: Tôi cược một gói que cay, không quá ba ngày nữa bọn họ chắc chắn sẽ ly hôn.
【Đội】 Một nơi có nước: Tuyết lạc Trường An mà không cần nữa thì lần này Lang Hành ăn thiệt lớn rồi.
【Đội】 Đến đây mà đánh tao này: Không phải mới moi ra được chuyện hắn là tên nghèo hèn giả danh con nhà giàu sao? Tôi thấy chưa chắc Tuyết Lạc Trường An thèm để ý đến hắn nữa.
【Đội】 Buôn que cay: Nghe ông nói vậy thì thấy đúng là nồi nào úp vung nấy, hai người bọn họ đúng là một đôi trời sinh.

[cười to]
【Đội】 Một nơi có nước: [hóng chuyện] [cười to]
【Đội】 Giờ không ngắm được trăng: [hóng chuyện] [cười to]
Trác Lan nhìn xem rồi cười lạnh một tiếng.
【Đội】 Trác nhất ti: Người khác như thế nào thì liên quan quái gì đến mấy người? Một đám nhiều chuyện ngu ngốc.
Gửi câu kia đi xong Trác Lan cũng không đợi bọn họ nổi trận lôi đình phản kích lại đã kéo đồ đệ thoát khỏi đội.
Ra khỏi phụ bản, Trác Lan tìm đại một chỗ treo máy sau đó cúi đầu lấy điện thoại đăng nhập diễn đàn, tìm bài đăng trong lời của đám người kia.
Từ trước tới nay bịa đặt điều tiếng trong thế giới internet vốn chẳng mất mát đồng nào.


Người kia không biết tìm được bức ảnh nữ sinh kia ở đâu rồi lấy giả làm thật đăng lên diễn đàn.

Có cả ảnh chính diện và góc nghiêng của người ta.
Trác Lan khinh thường thoát khỏi diễn đàn, không hề đem chuyện giả mạo này để trong lòng.
Buổi tối, Dương Quyển trở về phòng ngủ.

Trác Lan theo thói quen hỏi cậu: “Hôm nay có chơi game không?
Dương Quyển thả sách vừa mượn từ thư viện lên bàn:”Không chơi, tớ muốn đọc sách”.
Trác Lan gật đầu, sau đó lại nghĩ đến chuyện bài đăng bịa đặt trên diễn đàn ngày hôm nay.

Cậu ta lời ít ý nhiều đề cập với Dương Quyển hai câu.
Dương Quyển nghe vậy thì lập tức quay đầu lại nhìn thẳng Trác Lan: “Có đường link không?”
“Có…” Trác Lan hơi bất ngờ.

“Cậu muốn xem sao?”
“Muốn xem…” Dương Quyển nói với tốc độ gấp gáp.
Trác Lan cúi đầu chia sẻ liên kết cho Dương Quyển, “Tớ còn nghĩ là cậu không quan tâm tới lời đồn vô căn cứ trên mạng chứ”.
Dương Quyển sờ môi, không giải thích thêm gì.
“Tớ gửi vào wechat cho cậu rồi đó”.

Trác Lan gửi xong ngẩng đầu lên.
Dương Quyển đứng ở chỗ đó không hề nhúc nhích, mắt rũ xuống, dường như lại đang thất thần.
Trác Lan càng thêm kinh ngạc, thoáng nâng giọng gọi to: “Quyển Quyển?”
Dương Quyển đột nhiên hoàn hồn, ồ một tiếng theo bản năng.
Trác Lan giơ điện thoại của mình lên, đầu ngón tay chỉ chỉ màn hình, lặp lại lần nữa: “Gửi liên kết cho cậu trong wechat rồi đó, bức ảnh ở trang 25”.
“Được…” Dương Quyển cầm điện thoại di động lên vào wechat.
Cậu mở bài đăng Trác Lan gửi ra, nhấp thẳng vào trang 25.

Bức ảnh cô bé xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.
Dùng thẩm mĩ của đại đa số mọi người bây giờ để nhận xét thì nhan sắc của cô bé kia thật sự không được xem là đẹp.
Đường nét khuôn mặt khá đại chúng phổ thông, tóc mái dày cộp chỉnh tề cũng với mái tóc đuôi ngựa thẳng tắp.

Trên mũi cô gái đeo một gọng kính đen cứng nhắc, đuôi mắt còn có vết bớt to bằng móng tay.

Cả người toát ra vẻ chất phác và nhạt nhòa.

Dương Quyển nghĩ tới chuyện tối hôm đó Tuyết lạc Trường An hỏi cậu có phải trên mặt có bớt không.
Cậu nói chuyện này với Trác Lan.
Trác Lan suy nghĩ một chút thì cảm thấy có thể Tuyết lạc Trường An tìm người trong game nghe ngóng về Dương Quyển, mà cũng có thể là được người khác gửi ảnh cho.
Kiểu mẫu điển hình của kẻ ngốc lắm tiền.

Trác Lan nghe xong chuyện này chỉ xem như chuyện cười, cậu ta quay đầu lại tiếp tục tập trung chơi game.
Để lại mình Dương Quyển cầm điện thoại di động lâm vào do dự không biết nên quyết định thế nào.
Cậu đang nghĩ có nên gửi cho Hạ Lãng một tin nhắn làm sáng tỏ chuyện bức ảnh là giả không.

Nhưng mặc dù vậy cậu cũng không có cách nào gửi một bức ảnh thật cho đối phương.
Lang Hành có quyền lựa chọn tin tưởng hoặc không tin.
Hiện tại hắn đang làm gì? Đã thấy bài đăng trên diễn đàn chưa?
Ánh mắt nôn nóng vô định của Dương Quyển rơi vào không trung, tâm tư cậu dần dần bay xa, cảm xúc và lòng dạ đều đang đoán già đoán non, ở trong trạng thái phập phồng bất định.
Trong khoảnh khắc ngập ngừng do dự đó cậu bỗng nhận ra được một sự thật.
Dù cho tương lai sẽ vẫn phải tiếp tục lừa dối đối phương nhưng hiện tại cậu chỉ muốn làm cho hắn biết chuyện bức ảnh kia là giả.
Dương Quyển lần nữa cúi đầu nhìn về phía điện thoại di động.
Không khéo là, ở một thành phố khác cách xa đến mấy trăm kilomet, Hạ Lãng lại đang xem nội dung bài đăng trên diễn đàn.
Hắn, Thiệu Diệp và mấy người bạn khác cùng lái xe đi du lịch tự túc, giờ này đã đến khách sạn dừng chân.

Hạ Lãng tắm xong đang ngồi ở trên ghế sô pha nghịch điện thoại.

Bỗng nhiên Thiệu Diệp ngẩng đầu lên hỏi: “Dương Mao Quyển đã từng gửi ảnh cho cậu chưa?”
“Chưa…” Hạ Lãng kéo cái khăn trên đầu xoa xoa lung tung.

“Làm sao thế?”
“Xảy ra chuyện rồi…” Thiệu Diệp có phần hả hê ném điện thoại di động cho hắn.

“Chuyện này còn không phải nhỏ đâu”.
Hạ Lãng cong lưng bắt lấy điện thoại, cúi đầu nhìn lướt qua màn hình điện thoại của đối phương.

“Người nào trên diễn đàn đó? Tớ không có hứng xem…”
Nói xong hắn định ném trả lại điện thoại cho Thiệu Diệp.
“Đừng…” Thiệu Diệp làm động tác từ chối, cậu ta tràn đầy phấn khởi tập trung xem biến hóa trên mặt Hạ Lãng: “Bài đăng về Dương Mao Quyển cậu cũng không có hứng thú xem hả?”
Động tác trên tay Hạ Lãng đột nhiên dừng lại, phản ứng đầu tiên của hắn là nhíu mày không vui: “Tên điên nào thừa dịp tớ không có mặt lại gây chuyện làm phiền vợ tớ vậy”.

Thiệu Diệp: “…”
“Cậu không lo người bị “ngã ngựa” là vợ cậu hả?” Không thể nhìn thấy biểu cảm mà mình dự đoán trên mặt Hạ Lãng, Thiệu Diệp khó lòng tin nổi.
“Cậu lại đùa gì thế?” Hạ Lãng cầm điện thoại di động, khuôn mặt hiện rõ vẻ “cậu đang nói xàm nói điên cái quái gì vậy”.

Hắn bất mãn liếc xéo đối phương.

“Vợ tớ đáng yêu như vậy, sao mà “ngã ngựa” được?”
Thiệu Diệp: “…”
“Tự cậu xem đi…” Thiệu Diệp bĩu môi với hắn, ánh mắt mong ngóng bỡn cợt.

“Hi vọng xem xong bài đăng cậu còn có thể cho rằng vợ mình đáng yêu”.
Hạ Lãng xoay người ngồi xuống ghế sô pha đơn, không đáp lại mà chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.
Hai giây sau hắn nhìn bức ảnh trên điện thoại rồi rơi vào trầm mặc.
Thiệu Diệp ngồi ở bên cạnh cười phá lên thật to.

“Bây giờ cậu còn cảm thấy người ta đáng yêu không?”
Hạ Lãng cầm điện thoại mím môi không đáp.
Từ nhỏ Liêu Trường An đã quen biết hắn, cho nên nói ở một trình độ nào đó, những lời nhận xét của cô về Hạ Lãng cũng không sai.
Mắt nhìn con gái của Hạ Lãng quả thực tương đối cao.
Suy đoán của hắn về ngoại hình của Dương Mao Quyển từ rất lâu trước đó giờ thành sự thật.

Nhất thời trong lòng hắn có chút phức tạp.

Thậm chí, tận sâu nơi đáy lòng hắn còn nghĩ rằng quả nhiên chính là em gái mắt kính chất phác nhạt nhẽo không sai chút nào.
Nhưng mà cho dù như vậy, ánh mắt của hắn cũng chậm chạp không rời khỏi bức ảnh.

Đại não hắn càng không thể khống chế nổi mà vùng lên phản bác lời nói của Thiệu Diệp.
Thật ra cũng đâu phải khó nhìn lắm đâu.
Đôi mắt to vẫn là mắt hai mí, chỉ là bị che lấp dưới cặp mắt kính trong thời gian dài nên trở nên không được linh động.

Mũi không to cũng không thấp, chỉ là bị kính ép xuống trở nên khó coi mà thôi.

Kiểu tóc mái dày chỉnh tề hiện tại không còn thịnh hành nữa nhưng nếu đổi kiểu khác hẳn là cũng dễ nhìn thôi.
Lúc phản ứng lại, những suy nghĩ này đã nhanh chóng lướt qua trong lòng một lần.

Hạ Lãng vẫn giữ sắc mặt không đổi ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu kiên định kết luận.
“Chỉ là ăn mắc hơi quê một chút mà thôi, thay đổi tạo hình cái là cũng có thể trở nên đáng yêu ngay”.
Thiệu Diệp gần như đã kinh hoàng đến mức không nhận ra nổi bạn mình nữa, cậu ta dùng ánh mắt như nhìn người điên để nhìn Hạ Lãng.
Hạ Lãng bị cậu ta nhìn như vậy thì hơi phiền lòng, cũng hơi nhận ra được dường như bản thân có chút khác thường.


Hắn đứng dậy, mất kiên nhẫn ném điện thoại vào ngực Thiệu Diệp sau đó lấy khăn trùm lại lên đầu, im lìm không nói tiếng nào lau lau tóc.
Nếu đối phương có thể chấp nhận thân phận nhân viên trông quán net nghèo hèn của hắn thì hắn cũng không phải không chấp nhận được sự thật đối tượng yêu đương qua mạng của mình là một em gái đeo mắt kính chất phác thật thà.
Ngược lại thì đây cũng chỉ là yêu đương qua mạng thôi mà.
Hạ Lãng suy nghĩ thông suốt chuyện này rất nhanh.

Hắn kéo khăn mặt xuống, sắc mặt khó coi nhìn Thiệu Diệp: “Chừng nào thì cậu mới chịu đi?”
Thiệu Diệp: “…”
“Tớ ở đây gây phiền gì đến cậu hả?” Cậu ta không hiểu gì hỏi lại.
Hạ Lãng ôm cánh tay, nhìn cậu ta từ trên cao xuống.

“Lau đầu xong tớ muốn chơi game.

Vợ tớ đơn thuần như vậy, xảy ra chuyện này chắc chắn đã lén lút khóc một mình.

Tớ phải online an ủi dỗ dành cô ấy một chút.

Tất nhiên là…” Hắn nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt hùng hồn hào phóng, “…nếu như cậu muốn ở lại nghe tớ và vợ thầm thì thì tớ cũng không ngại đâu”.
Thiệu Diệp: “…”
Cậu ta hùng hổ đứng dậy khỏi sô pha, hai chân dẫm vào dép lê, chuẩn bị trở về phòng mình.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại Hạ Lãng đang đặt bên cạnh đèn bàn vang lên.
Thiệu Diệp không tự chủ được dừng bước lại, cậu ta quay đầu nhìn về phía điện thoại đang nằm trên bàn của Hạ Lãng.
Lúc này Hạ Lãng đã chạy tới bên cạnh máy tính, hắn hơi cúi người mở máy lên.
“Điện thoại của cậu kêu kìa..” Thiệu Diệp lên tiếng nhắc nhở, sau đó xoay người lại lấy điện thoại di động giúp hắn.
“Bọn lão Tứ gọi đi đánh bài hả?” Hạ Lãng không thèm quay đầu lại truyền lời cho Thiệu Diệp.

“Cậu nói với bọn nó tớ không đi”.
Thiệu Diệp cũng nghĩ là đám người ở phòng đối diện gọi, cầm điện thoại lên nhấn nghe mà không thèm nhìn kỹ tên người gọi trên màn hình: “A lô? Anh Lãng của cậu bảo rằng nó không qua đâu nha”.
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng đáp lại.
Chỉ có tiếng sóng điện thoại nhẹ nhàng vang lên và tiếng hơi thở yếu ớt vang lên từ bên kia chứng minh được quả thực điện thoại đang ở trong trạng thái nối máy.
Thiệu Diệp nhíu mày: “A lô? Nghe không đấy?”
Bên kia đầu dây vẫn không có tiếng nói chuyện y như cũ.
“Đậu mòe chứ cậu câm rồi à?” Thiệu Diệp dần trở nên mất kiên nhẫn, lấy điện thoại khỏi tai định cúp máy.
Đến khi tầm mắt chạm đến ba chữ “gián điệp nhỏ” trên màn hình cậu ta mới đứng hình sửng sốt.
‘Đậu…” Thiệu Diệp lập tức đẩy điện thoại ra xa, giọng nói mang theo vài phần không chắc chắn: “Hạ Lãng, đây hình như là vợ cậu gọi tới đó”.
Hạ Lãng hơi ngừng lại.
Đến lúc nghe rõ đối phương vừa mới nói gì xong, khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh vững trãi như núi Thái Sơn.

Thế nhưng trái tim trong lồ ng ngực hắn lại không thể khống chế nổi mà nhảy dựng lên gấp gáp.
Hắn quay người bước nhanh về phía Thiệu Diệp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.